Thừa tướng yêu nghiệt sủng thê

Chương 140-4: Yêu hắn đến khắc cốt ghi tâm 3

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Người của Tần Liễm lui ra xa, người của Cơ Khinh Hoa nhanh chóng hiện thân. Bọn họ đều cầm vũ khí trong tay, vây quanh Tần Liễm.

Những người này đều là người bảo hộ Cơ Khinh Hoa trốn thoát mấy ngày trước, nàng đã sớm an bài bên ngoài để tiếp ứng, nàng không thể ra khỏi thành, bọn họ vẫn cứ ở ngoài thành đợi nàng.

“Tình cảm của Tần Thừa tướng dành cho Thanh Linh biểu muội khiến bổn công chúa hâm mộ.” Cơ Khinh Hoa cười khẽ, thở dài nói: “Muốn bổn công chúa thả nàng? Chỉ cần Tần Thừa tướng dùng mạng để đổi.” Nàng nhìn Tần Liễm không có vũ khí trong tay liền lệnh thủ hạ ném chủy thù cho hắn, ép hắn dùng chính bản thân để đổi lấy sự an toàn của Thanh Linh.

Sắc mặt Thanh Linh biến hóa, môi mấp máy, không để ý dao găm đang ở trên cổ, lạnh lùng nói: “Cơ Khinh Hoa, ngươi không cần quá tham lam, bất luận một trong hai chúng ta có mệnh hệ gì, ngươi đừng mong rời khỏi Nam Hạ nửa bước.”

Cơ Khinh Hoa chế giễu cười: “Thanh Linh biểu muội đây là đang uy hiếp bổn công chúa?”

“Tất nhiên là không rồi, ta nói đều là sự thật.” Thanh Linh thản nhiên nói.

“Bổn công chúa hiện tại không muốn nói nhảm với ngươi. Chờ đến khi bổn công chúa loại bỏ phu quân của ngươi rồi, ngươi cứ nhìn xem bổn công chúa có rời khỏi Nam Hạ được không?” Cơ Khinh Hoa nói.

Trên núi cuồng phong mang theo tuyết lạnh thổi đến lạnh buốt, Thanh Linh để ý đến bạch y nam tử dù đã bao bọc thân thể ấm áp nhưng vẫn có chút co ro. Gió núi thổi đến cóng tay chân, nàng còn thấy lạnh, huống chi là hắn.

Tần Liễm ngưng mắt nhìn nàng, phượng mâu thâm thúy xen lẫn chút tình cảm phức tạp.

“Tần Liễm với ngươi không thù không oán, ngươi vì sao muốn hắn chết? Ngươi phá hỏng kế hoạch của ngươi là ta, có cái gì ngươi cứ nhắm về phía ta, ngươi để hắn đi đi.” Thanh Linh nói, cổ tay trong ống tay áo rộng thùng thình khẽ rung một cái, ngân châm liền xuất hiện. ()

Cơ Khinh Hoa ép buộc nàng vì muốn bản thân có thể an toàn ra khỏi Nam Hạ cho nên không điểm huyệt nàng, nàng có thể tự do hoạt động.

“Chỉ cần ngươi buông tha hắn, ta có thể đảm bảo ngươi lông tóc vô thương về đến Đông Lăng, ngươi bắt giữ ta thế này, chắc hẳn ngươi cũng yên tâm không phát sinh ra chuyện gì, đúng không?” Thanh Linh thấp giọng nói.

Cơ Khinh Hoa tựa như nghe thấy chuyện cười, cười thành tiếng: “Buông tha hắn? Chẳng khác nào phí hoài tâm tư của bổn công chúa sao?

Chỉ cần một ngày còn hắn, Dực khắp nơi đều bị hạn chế. Hôm nay cơ hội ngàn năm khó cầu, có thể loại bỏ thay Dực một kình địch, tại sao bổn công chúa lại không làm?

Lại là một nữ nhân nguyện chết dưới ống quần Hách Liên Dực, Thanh Linh cảm thấy rất buồn cười, trên thực tế nàng cũng đã cười thành tiếng. Cơ Khinh Hoa suy nghĩ thanh Hách Liên Dực, Hách Liên Dực còn lâu mới nhớ đến nàng ta.

“Ngươi cười cái gì?” Nhìn Thanh Linh trào phúng cười làm Cơ Khinh Hoa cảm thấy rất chướng mắt.

“Ngươi giúp hắn đủ đường, không tiếc đắc tội Hộ quốc Đại Tướng quân và Thừa Tướng đương triều, không biết Hách Liên Dực còn nhớ ân tình của ngươi dành cho hắn hay không?

Ngươi cứ như vậy tưởng mình là ái nhân của Hách Liên Dực sao? Ha Ha, Hách Liên Dực là một kẻ ích kỷ, ngoại trừ bản thân hắn, hắn sẽ không yêu thương bất kỳ ai, kể cả thương hại cũng không.” Hách Liên Dực chỉ cần quyền thế.

“Ngươi nhất định không biết, chuyện ngươi đánh cắp hỏa pháo bị lộ tẩy, Hách Liên Dực lúc ấy đứng bên cạnh ngươi không chút do dự động thủ với ngươi, nếu không có người ngăn trở, ngươi nghĩ ngươi có thể chạy trốn sao?” Thanh Linh vô tình nói ra sự thật.

“Ngươi nói bậy, người trong lòng Dực chính là bổn công chúa. Chuyện bổn công chúa đánh cắp hỏa pháo, trước mặt bao nhiêu người như vậy, Dực không thể không công tư phân minh, việc động thủ với bổn công chúa có thể lý giải.

Ngươi nói nhiều như vậy là muốn kéo dài thời gian?

Hừ, bổn công chúa sẽ không mắc mưu ngươi lần nữa.” Cơ Khinh Hoa ngoan độc nói.

“Tần Thừa tướng, còn chưa chịu động thủ sao? Ngươi không muốn nàng còn sống sao?” Cơ Khinh Hoa lạnh lùng nói.

Tần Liễm rũ mắt nhìn chủy thủ trong tay, mắt phượng khẽ híp, giơ chủy thủy nhắm ngay lồng ngực mình, không chút do dự đâm xuống.

Thanh Linh cảm thấy tâm đau đớn, gió rét thổi tới, lướt qua mái tóc nàng, nàng thất thanh hô: “Tần Liễm, mếu chàng có chuyện gì xảy ra, ta nhất định sẽ không thủ tiết cho chàng!”

Lời của nàng làm Tần Liễm dừng động tác.

“Đi đi! Đi mau!” Máu tươi trên cổ chảy dọc trên lưỡi dao găm, nàng tựa như không cảm thấy đau đớn.

“Nha đầu ngốc.” Ánh mắt Tần Liễm nhàn nhạt khổ sở, hắn cười nhẹ, như tuyết liên nở rộ, khiến người khác đều nhìn đến ngây người. ()

Đúng vậy, nàng ngốc như vậy, làm sao hắn có thể rời đi vào lúc này chứ?

“Ta không đáng để chàng đối xử tốt như vậy, không đáng….” Thanh Linh khàn giọng lẩm bẩm.

“Bổn công chúa đếm ba tiếng, sau ba tiếng Tần Thừa tướng còn không ngoan ngoãn tự mình hạ thủ, bổn công chúa đành phải lấy tính mạng của nàng.” Cơ Khinh Hoa lớn tiếng nói.

“Một.” Cơ Khinh Hoa mở miệng, lạnh lẽo phun ra một chữ.

Thanh Linh cắn chặt môi dưới, không biết vì quá lạnh hay thế nào.

Hàn phong thổi lạnh đôi gò má, nước mắt chảy xuống lại rất nóng, tựa như đang tra tấn nàng.

Nàng nhìn hắn dứt khoát giơ chủy thủy nhắm lồng ngực mình, tâm quặn thắt đau đớn. Thừa dịp Cơ Khinh Hoa không chú ý, đâm ngân châm có tẩm mê dược vào eo nàng.

“Hai.”

Cơ Khinh Hoa vừa đếm dưt lời liền cảm thấy bên hông đột nhiên bị vật gì đâm, đau đớn rất nhỏ. Sau đó nàng liền cảm thấy đầu óc choáng váng, tay nắm chủy thủ dần buông lỏng. Rất nhanh nó đã bị Thanh Linh cướp đi.

Cơ Khinh Hoa cảm thấy kinh ngạc, trở mắt nhìn Thanh Linh cẩm chủy thủ đâm nàng.

“Đại Công chúa!” Người của Cơ Khinh Hoa rất nhanh đã phát hiện ra khác thường, nhưng vừa chạy đến gần thì đã thấy dao găm đâm ngập trên người Cơ Khinh Hoa.

Một đám người của Đông Lăng quốc xông đến, Thanh Linh cười lạnh, đạp Cơ Khinh Hoa một cước.

Cơ Khinh Hoa lảo đảo lùi ra sau hai bước liền hoa lệ ngất đi.

Bên kia Tần Liễm, nhìn Thanh Linh thoát khỏi xiềng xích trói buộc, ánh mắt mừng rỡ lại không nén nổi đau xót. Trong tay còn cầm chủy thủ vừa rồi, tức giận động ra tay với người của Cơ Khinh Hoa.

Minh Lục ở xa nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau, biết rõ bên kia hẳn là đã động thủ đánh nhau, hắn hiểu Thanh Linh đã thoát được.

“Đi.” Minh Lục hạ lệnh, phía sau hắn đều là người của phủ Thừa tướng, một đám sat khí đầy người, lập tức bước nhanh đuổi kịp Minh Lục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status