Thừa tướng yêu nghiệt sủng thê

Chương 140-5: Yêu hắn đến khắc cốt ghi tâm 4

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Thanh Linh và Tần Liễm rất nhanh đã giải quyết hết người của Cơ Khinh Hoa, hai người đột nhiên nghe thấy tiếng ‘ầm ầm’ rất lớn.

Đỉnh núi đột nhiên có tuyết lở, tựa như một cơn Đại hồng thủy cuốn sạch mọi thứ. 

Tầm mắt mọi người đều có chút mơ hồ.

Bão tuyết vẫn cứ diễn ra, mà phía sau mọi người lại có thêm một trận tuyết lở, ầm ầm chôn vùi mọi thứ.

“Phu nhân!” Tần Liễm xông tới bên cạnh Thanh Linh, dùng áo choàng lông chồn của hắn bao lấy người nàng, bảo vệ nàng khỏi bị tuyết đạp trúng.

Mặt Thanh Linh dán vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn mà hữu lực, an lòng không ít.

“Ầm!!!” Lại thêm một trận tuyết lở nữa, tuyết trắng chồng chất rơi xuống nhanh chóng tiến đến gần.

“Tuyết lở! Tuyết lở! Chạy mau!!!” Hai ba người còn sống nhìn tuyết tựa như che kín cả bầu trời gần ngay trong gang tấc, kinh hoảng đến không phân biệt nổi phương hướng. Dù đi bên nào cũng nhìn thấy cảnh đổ nát tiêu điều, nơi an toàn lại quá xa.

Trận tuyết lở này quá đột ngột, chỉ sợ họ còn chưa đến nơi an toàn đã bị vùi thây trong tuyết.

Thần chết như ngay trước mặt, khiến họ sợ đến mức mềm nhũn cả chân.

“Phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi!” Tần Liễm nói, kéo tay Thanh Linh thi triển khinh công phi thân rời đi. ()

Mặc dù tốc độ của hai người rất nhanh nhưng tốc độ của cơn sóng tuyết không hề chậm.

Một tòa núi lớn như vậy, tuyết lở khẳng định rất đáng sợ, chưa nói đến việc bây giờ bão tuyết vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Lúc này Thanh Linh lại bình tĩnh đến lạ thường, nàng không cảm thấy tuyệt vọng, cũng không cảm thấy sự sợ hãi khi đối mặt với cái chết.

Có lẽ có hắn đi cùng, chỉ cần nắm tay hắn thật chặt, nàng liền không sợ hãi.

Tần Liễm thoáng dùng sức, kéo nàng vào trong ngực. Hắn mạnh mẽ hôn nàng, sau đó cắn nàng một cái. Hắn cắn rất ngoan độc, chảy cả máu.

Thanh Linh ngẩn ra nhìn hắn, khóe môi hắn dinh vệt máu của nàng, đẹp một cách kỳ dị.

Đột nhiên, Tần Liễm buông tay nàng, dùng sức đẩy nàng ra ngoài.

Nàng dường như hiểu hắn đang làm gì, tâm Thanh Linh đau như bị bóp chặt, cơn đau lan tỏa toàn thân: “Tần Liễm! Chàng là tên khốn kiếp! Đại khốn kiếp! Chàng dựa vào cái gì mà dám buông tay ta!!!” Nàng tựa như đứa trẻ đòi mẹ vừa khóc vừa gào.

Bị Tần Liễm dùng nội lực mạnh mẽ đẩy ra ngoài, nàng cơ bản không có biện pháp quay lại bên hắn.

Nàng cố gắng mở to mắt, không dám nhắm dù chỉ một giây, chỉ sợ sau một cái nháy mắt, hắn liền cứ như vậy mà biến mất.

Bản thân tận mắt nhìn hắn bị vùi vào trong trận tuyết lở, hình như….hắn cười với nàng.

Thanh khiết tựa u lan, trong trẻo như ánh trăng đêm thu.

Vẫn cứ ôn nhu như vậy.

Dịu dàng của hắn tựa như con dao sắc bén, hung hăng đâm vào trái tim nàng. Đau, rất đau, so với bị lăng trì xử tử lóc từng miếng thịt còn đau hơn ngàn vạn lần.

“KHÔNG!!!!!!”  Nàng khàn giọng hét.

“Công tử!!!” Minh Lục kinh hãi hô to, hắn tận mắt thấy công tử bị chôn vùi trong tuyết, hai mắt đỏ hồng, nhanh chóng phân phó người mau trở về điều thêm nhân thủ tới đây, thi triển khinh công nhanh chóng lại gần. ()

Những người khác cũng thất kinh không kém, trước sau theo chân Minh Lục phi thân qua.

Đầu óc Thanh Linh trống rỗng, thật lâu sau đó mới có vài hình ảnh lướt qua.

Mỗi một hình ảnh đó đều có hắn, cũng chỉ có hắn.

Tức giận, vui vẻ, bất đắc dĩ, lưu manh, làm nũng, vô tội, lạnh lùng….Tất cả đều là hắn.

Tất cả đều rõ ràng như vừa mới hôm qua, từ khi nào hắn đã quen thuộc đến như vậy, hình ảnh của hắn khắc sâu vào trong trái tim nàng, ngày cả chính nàng cũng xem nhẹ nó. Chờ đến khi phát giác, bóng hình đó đã khảm sâu vào linh hồn, không thể gỡ bỏ.

Cừu hận của kiếp trước, tại thời khắc này đã không còn trọng yếu, chỉ cần hắn còn sống thật tốt, chỉ cần hắn sống thật tốt….

Tận mắt thấy hắn gặp chuyện không may, nàng đau đến phế tâm can.

Kiếp trước, kiếp này, hắn là kiếp nạn, cũng là cứu rỗi của nàng.

Tuy đã được Tần Liễm đẩy ra nhưng nàng vẫn không thoát khỏi, vẫn bị chôn vùi trong đống tuyết.

Nơi nàng cùng Tần Liễm vừa đứng đã không còn gì.

Nơi hắn đứng, cũng đã không còn gì.

“Tần Liễm! Sao chàng ngốc như vậy? Sao phải đẩy ta ra?” Hai mắt nàng vằn lên tia máu, nhanh chóng gạt tuyết đứng dậy. Mặc cho đôi chân ngập trong tuyết vẫn quyết không từ bỏ việc tìm hắn.

Nàng lảo đảo ngã trong tuyết. Cái lạnh xuyên qua quần áo, lạnh đến mức tê dại.

Tâm, lạnh không còn cảm giác. Hắn vốn sợ lạnh, bị vùi trong tuyết như vậy, hắn phải làm sao?

Ngực tạ như bị một tảng đá chẹn ngang, vừa đau vừa nặng. Nàng ôm ngực lảo đảo đến chỗ Tần Liễm vừa đẩy nàng.

Minh Lục đang cùng những người khác thương lượng xem thế nào mới có thể cứu Tần Liễm ra khỏi đống tuyết dày này, nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầum nhìn Thanh Linh tái nhợt đứng lặng yên trong gió tuyết, an ủi đôi câu: “Diệp cô nương, công tử chắn chắn sẽ bình an vô sự.”

“Ta tin tưởng hắn sẽ không sao.” Nàng đè đau nhức trong lòng xuống, khổ sở đáp lại.

Trong thời gian ngắn ngủi, tuyết đọng cả mùa động trên ngọn núi đều bị lở, nơi họ vốn dĩ là sườn núi, giờ không khác gì đi trên đất bằng.

“Thuộc hạ đã sai người về điều thêm nhân thủ tới đây, người rất nhanh sẽ đến. Tin tưởng không lâu sau đó chúng ta có thể thuận lợi cứu công tử.” Minh Lục nói, hắn nhìn Thanh Linh hờ hững gật đầu, tiến lên hai bước rồi đột ngột.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status