Thừa tướng yêu nghiệt sủng thê

Chương 142-8: Lời thề 8

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Phập!!” Mũi tên xuyên qua cổ họng, trong mắt Ninh Kiểu vẫn còn in hình nam nhân tuấn tú cưỡi Hãn huyết bảo mã, người mà bà ta đã mong đợi cùng ái mộ biết bao nhiêu năm, trước khi mất ý thức, Ninh Thục phi dường như nghe thấy tâm mình vỡ vụn từng khúc.

“Kiểu Kiểu!” Thanh âm tê tâm liệt phế xé toang màn đêm.

“Vương gia, ngài mau cưỡi ngựa đi, sắp không kịp nữa rồi.” Sơ Nam vội vàng nói.

Kính Nam vương tựa như không hề nghe thấy, ôm Ninh Kiểu đã không còn hô hấp, bất động.

“Vương gia, ngài không mau đi sẽ muộn mất!” Sơ Nam thúc giục.

Kính Nam vương ôm Ninh Thục phi, ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng, phảng phất như tiếng chém giết, tiếng mưa tên xé gió không quan hệ gì tới hắn, trong mắt chỉ còn thụy nhan của ái nhân.

“Hoàng Thượng đúng thật vô tình, một lời còn chưa nói, đã một tên bắn chết Ninh Thục phi.” Thư Nghiễn đứng bên cạnh Thanh Linh kinh ngạc nói.

“Đúng vậy, đêm nay Hoàng Thượng xuất hiện ở đây đúng là làm ta cảm thấy rất bất ngờ, tự tay giết Ninh Thục phi, lại càng ngoài ý muốn của ta.” Thanh Linh nói.

Hai người câu được câu chăng nói chuyện, lại chuyển ánh mắt đến bình nguyên le lói ánh lửa, Nguyên Ung Đế lúc đó đã giục ngựa quay về.

Nhân thủ của  Kính Nam vương đã chết mấy người, người còn sống toàn bộ đều bị giết theo lệnh của Hoàng Thượng. ()

“Đông Lăng Trưởng Công chúa tung tích không rõ, Ninh Thục phi chết,  Kính Nam vương cũng khó sống, Vinh Vương chỉ sợ ốc còn không mang nổi mình ốc nữa rồi.” Thư Nghiễn nói, hoàn cảnh của Hách Liên Dực bây giờ đã bị cô lập hoàn toàn.

“Chủ Thượng, sắp tới có cần phải ra tay với Vinh Vương không?” Thời gian Thư Nghiễn đi theo cũng không ngắn, hắn mơ hồ cảm nhận được rằng Thanh Linh có mối thù với Hách Liên Dực.

Thanh Linh trầm mặc hồi lâu, tiếp tục mở miệng: “Không còn thế lực cường đại để lôi kéo, điểm này ngươi nói sai rồi.”

Nguyên Ung Đế sắc mặt âm trầm giục ngựa chạy về, sau lưng ông là một đội thị vệ rất đông.

Trong số những thị vệ này, thấp thoáng có ánh sáng bạc lóe lên. Nhân lúc Nguyên Ung Đế không để ý đến hoàn cảnh, hắn vung tay ném ám khí.

“Hoàng Thượng!” 

Nguyên Ung Đế ngã xuống lớp tuyết lạnh băng, làm những đằng sau hoảng sợ không thôi, rối rít đồng loạt xuống ngựa.

Thống lĩnh Cấm Vệ quân chạy nhanh đến, phát hiện Nguyên Ung Đế đã hôn mê, trán đụng phải đá, máu chảy đầy mặt.

“Chậc chậc chậc, sẽ không phải là Ninh Thục phi chết không nhắm mát, hóa thành lệ quỷ tìm Hoàng Thượng trả thù chứ.” Thư Nghiễn nói đùa.

Thanh Linh cười nhẹ, “ừ” như có như không. Lúc nàng lơ đãng quay đầu, ngoài ý muốn có một ánh sáng màu bạc lóe qua khóe mắt, nàng ngưng thở. Theo hướng ánh sáng phát ra, chỗ nàng đứng có thể dễ dàng phát hiện trên một gò núi khá xa, một nam nhân hắc y đeo mặt nạ màu bạc đang lẳng lặng đứng im trong đêm tối.

“Chủ Thượng, có chuyện gì sao?” Thư Nghiễn nhìn thấy thần sắc kỳ quái của Thanh Linh, theo tầm mắt nàng nhìn qua cũng nhìn thấy hắc y nam nhân nọ.

Thư Nghiễn biến sắc: “Lại là hắn.”

“Hắn chính là nam nhân trước đây cùng Hách Liên Dực lui tới?” tql hỏi.

“Đúng vậy, người này bản tính gian xảo giảo hoạt, thuộc hạ vẫn luôn âm thầm thăm dò hắn nhưng đến tận bây giờ vẫn không thể tra ra hắn là ai.” Đoạn thời gian này, nam nhân hắc y kia tựa như biến mất, không có bất kỳ tin tức gì, không nghĩ hôm nay lại có thể gặp được.

“Đi xem một chút!” Thanh Linh nói, thi triển khinh công, hướng tới gò núi thấp hơn nơi hắc y nhân kia đang đứng.

Trong dự liệu, nàng còn chưa tới nơi đó, hắc y nhân kia đã vô tung vô ảnh.

“Người nọ là quỷ hồn sao? Sao ngay cả dấu chân cũng không lưu lại?” Thư Nghiễn theo kịp, hoảng hồn phát hiện nơi hắc y nhân vừa đứng không hề có bất kỳ một dấu vết nào.

Gò núi có một lớp tuyết không dày nhưng cũng không thể đứng mà không lưu lại thứ gì. Thế nhưng chung quanh đây, ngoại trừ dấu chân của hai người Thanh Linh và Thư Nghiễn ra, lại không có thêm một dấu chân nào khác.

“Người này nếu như không phải quỷ hồn, tức là công phu đã cao đến xuất thần nhập hóa.” Thư Nghiễn phán đoán. ()

“Thời gian này nhìn thật kỹ Vinh Vương phủ cho ta. Còn nữa, một khi phát hiện hành tung của kẻ này, ngay lập tức báo cho ta biết.” Thanh Linh nói.

Gió thổi qua mang theo mùi máu tươi nồng đậm. Gò núi cùng bình nguyên lại khôi phục lại dáng vẻ yên tĩnh vốn có của nó, tuyết rơi dày tựa như muốn vùi lấp đi màu máu chói mắt, cũng như xóa hết đi hiện trường chém giết tàn nhẫn vừa rồi. Đồng thời cũng triệt để xóa đi những yêu hận ngày ngày tháng tháng dài đằng đẵng.

“Chủ Thượng, chúng ta về thôi.” Đêm đông giá lạnh, Thư Nghiễn mặc một lớp áo bông thật dày vẫn còn cảm thấy lạnh đến tê tái, ngón tay ngón chân như muốn biến thành bằng.

“Trở về thôi.” Thanh Linh nói.

Trở lại phủ Thừa tướng đã là giờ Sửu, Thanh Linh không làm kinh động hạ nhân trong phủ, lặng lẽ vào phủ từ cửa sau.

Canh giờ này Tần Liễm cũng đã ngủ. Nàng không muốn quấy rầy hắn, thế nên nàng không định quay về buồng sưởi, quay người về thư phòng nghỉ ngơi.

Trong thư phòng có rất nhiều sách, Tần Liễm thường xuyên phải làm việc trong này, trong phòng cũng đặt một nhuyễn tháp, lúc hắn mệt mỏi có thể nghỉ ngơi.

Nàng vốn định ngủ ở thư phòng, khi đi ngang qua buồng sưởi phát hiện nơi đây còn sáng đén, bước chân vô thức đi về hướng buồng sưởi.

Phòng ngủ của hai người vẫn còn thắp đèn, nàng cảm thấy tim mình khẽ run lên, ấm áp đến tận tâm khảm.

Nhẹ nhàng quay về phòng ngủ, lòng không đợi được muốn khẩn cấp nhìn thấy hắn.

Đẩy cửa đi vào, trong phòng rất ấm áp. Mùi thơm thoang thoảng trong không khí khiến nàng thả lỏng tinh thần.

Một chân vừa bước vào phòng, người đang ngồi trên giường độc sách vừa vặn xoay đầu lại, ôn nhu cười: “Đã về rồi sao?” Thanh âm dịu dàng, không vì nàng về muộn mà khiển trách nàng, càng không giận nangf.

Mấy từ đơn giản khiến tâm can nàng như được rót mật, ngòn ngọt, dinh dính.

Hai người họ vẫn còn đang tân hôn, bài trí trong phòng vẫn là một màu đỏ rực rỡ.

Hắn ngồi dựa trên giường, tinh xảo mà đẹp đẽ. Tóc đen tùy ý xõa tung, trên người khoác áo choàng lông hồ, nửa người dưới đắp chăn lông. Quanh thân một màu đỏ yêu diễm, chiếu bừng gương mặt mỹ lệ đến không giống người phàm.

Thấy nàng ngẩn ra, hắn nhẹ nhíu mày: “Sao lại ngốc rồi? Nàng không thấy lạnh sao?”

Lạnh, đương nhiên là lạnh rồi, nàng mới từ bên ngoài trở về, chân tay lạnh đến muốn đông cứng.

Nàng đột nhiên xông tới, cúi người hôn lên môi hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status