Thừa tướng yêu nghiệt sủng thê

Chương 152-12: Cả đời yêu thương hoàn lại oan trái của nàng kiếp trước 12

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

“Diệp Thanh Linh! Nàng có biết không? Ta không sợ nàng không đủ yêu ta, thậm chí không sợ nàng không yêu ta. Ta sợ là sợ nàng hận ta, càng sợ nàng bỏ ta mà đi.

Vậy mà nàng không những làm cả hai điều này, còn lừa ta, còn dám chạy khỏi ta.

Diệp Thanh Linh, ta thực sự không biết nàng ngu ngốc thật hay giả vờ không biết.

Bây giờ ta rất muốn bóp chết nàng!” Hắn giận giữ với nàng, phát tiết xong hết thảy liền nộ khí xung thiên đạp cửa đi ra ngoài.

Nàng bị hắn rống cho sửng sốt, nguyên bản đã rất mệt mỏi, gương mặt trắng nhợt còn có chút tái xanh, bảo trì được thanh tỉnh đến lúc này chính là cực hạn của nàng. Nhìn hắn đạp cửa đi ra ngoài, lòng nàng lại bình tĩnh đến lạ thường. ()

Hắn thực sự rất tức giận.

Hắn chưa từng quát mắng nàng như vậy, cũng chưa từng bỏ đi trong lúc nàng yếu ớt nhất. Quả nhiên hắn đang rất giận nàng.

Nàng không nghĩ gì nhiều, từ trên giường đi xuống muốn đuổi theo hắn, nhưng trước mắt tối sầm xuống, lâm vào hôn mê.

Lúc tỉnh dậy thì đã là một ngày mới.

“Tiểu thư, tối hôm đó phát sinh chuyện gì vậy? Sao Tần Thừa tướng lại đột nhiên giận giữ bỏ đi, đến tận bây giờ vẫn chưa chịu trở lại nhìn tiểu thư một cái.” Vô Ảnh hỏi, nàng thực sự không biết phu thê hai người lại giận dỗi cái gì mà Thanh Linh bất tỉnh đến một ngày trời hắn vẫn không quay lại.

“Hắn có từng xuất hiện không?” Nàng bình tĩnh hỏi.

“Không có.” Vô Ảnh thật thà lắc đầu.

“Hắn giận thật rồi.”Nàng lẩm bẩm nói, sau đó trầm mặc rất lâu.

“Quay về Hạ thành.” Nàng đột ngột lên tiếng.

Lúc quay về Hạ thành, hồi phủ Thừa tướng, sắc trời đã xẩm tối.

“Phu nhân đã trở về.” Quản gia đón tiếp Thanh Linh, cung kính nói.

“Tần Liễm đang ở trong phủ sao?” Nàng hỏi.

“Tướng gia đang ở Quy Noãn Các.” Quản gia cung kính trả lời.

Từng bước từng bước đến Quy Noãn các, lòng nàng lại trở nên căng thẳng nhưng lại không do dự chùn bước đến một giây.

Vừa tiến vào đã thấy cửa phòng rộng mở. Tần Liễm đang ngồi trên ghế, gương mặt lạnh lùng.

Nàng có chút sợ sệt, tốc độ đi đường trở nên chậm lại, vừa muốn bước qua cánh cửa đi vào phòng, một chén trà nhanh chóng phi qua.

Nàng vội vàng tránh né, chén trà kia văng ra ngoài vỡ thành những mảnh nhỏ. Không khí cương cứng trong chốc lát khiến nàng không dám hé miệng, nuốt một ngụm nước miếng thò chân muốn vào lại phát hiện có thứ gì đó bay lại đây. Nàng vội vàng thu hồi bước chân, trốn sang một bên, vừa quay đầu lại liền phát hiện trên sân lại có thêm một chén trà vỡ.

“Chàng vẫn còn giận thiếp sao?” Nàng đứng ở bên ngoài không dám vào phòng lấy một bước. ()

Hắn xoẹt một cái bật dậy, tức giận mắng to: “Không giận nàng, ta giận ta!” Thuận tay lại ném tiếp một chén trà ra ngoài.

“Giận ta sao lại nhìn trúng nàng. Nàng có cái gì tốt, mặt không đủ đẹp, đầu óc cũng không đủ dùng.” Hắn một bên ném chén trà, một bên lại giậm chân bình bịch xuống đất: “Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc! Lại còn chọc ta thường xuyên tức giận!” Hắn mắng to, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng điềm tĩnh tỉnh táo thường ngày.

Thanh Linh đứng ở cửa nhìn hắn mắng, không một lời phản bác, cũng không tức giận. Cảm giác như đang nhìn một tiểu tử vắt mũi chưa sạch đang giương oai phát giận, đáng yêu không chịu được.

“Ngu ngốc nhất vẫn là chính ta! Nhất định kiếp trước ta bị lừa đá đến hỏng đầu, nếu không kiếp này cũng không yêu thương nàng đến như vậy!” Hắn không ngừng đập phá đồ đạc trong phòng, châu bảo ngọc khí, danh họa đồ cổ hắn đều không thương tiếc giẫm đạp dưới đất.

Tiểu tư Văn Thanh muốn tiến lên khuyên nhủ đôi câu, nhìn tình hình như vậy lại yên lặng lui ra ngoài.

Cho đến khi trong phòng không còn đồ gì có thể ném được nữa, Tần Liễm mới giống như tiểu tức phụ bị oan ức giận dỗi ngồi ở đầu giường.

Thanh Linh vẫn là không một chút yên tâm hỏi hắn: “Phu quân, bớt giận chút nào chưa?” Nàng cười rất tươi, tựa như cái kẻ ngu ngốc hắn mắng lúc trước không phải là nàng.

“Hừ!” Hắn ngạo kiều quay đầu sang một bên không thèm nhìn nàng.

Nhìn quanh căn phòng đổ nát như vừa bị lũ quét qua, nàng vẫn thu đủ dũng khi vào dỗ hắn: “Phu quân, không giận, không giận, tức giận hại thân.”

Phu quân của nàng vẫn biệt nữu đến độ không thèm để ý đến nàng. Nàng đưa tay ôm lấy hai má hắn, xoay đầu hắn nhìn về phía nàng, sau đó nhanh như chớp mà cúi đầu hôn lên môi hắn.

Sát chiêu cũng đã ra, chỉ mong hắn đừng giận nữa.

“Đừng tưởng nàng hôn ta một cái ta sẽ không còn giận nàng nữa nhé.” Môi của nàng vừa rời khỏi, hắn liền xị mặt u oán nói.

Nàng nhất thời dở khóc dở cười.

“Nàng không phải nhất mực muốn rời khỏi ta sao? Sao lại trở về? Nàng đi, đi đi!” Hắn nhất mực kêu nàng đi nhưng tay lại giữ chặt không cho nàng di chuyển đến nửa bước.

Thế này là muốn thế nào đây? Mồm thì kêu nàng mau đi, tay thì cứ giữ chặt tay nàng.

“Thiếp không đi nữa. Sau này không có sự cho phép của chàng, thiếp chắc chắn sẽ không rời khỏi không bỏ.” Nàng rất chân thành nói với hắn.

Ánh mắt của hắn hết sức khinh thường, rõ ràng không tin lời nàng nói.

Ngữ điệu của nàng lại càng thêm trịnh trọng: “Thật sự, thiếp thề.”

Hắn đột nhiên lại hung bạo trở lại khiến da đầu nàng run lên bần bật.

Hắn chỉ tay mắng nàng thật to: “Nàng thề cái gì mà thề? Lời thề của nàng có cái rắm gì mà tin?

Ta thật sự rất muốn một chưởng đập chết nàng!!!”Tần Liễm cả giận nói.

Nàng gật gật đầu, yếu ớt lên tiếng: “Chụp chết thiếp liền không có ai sinh cho chàng tiểu Thanh Thanh.”

“Nàng….” Cơn giận bị nghẹn ở cổ, giận giữ trừng nàng một cái, một lúc lâu sau mới nói: “Nàng đã bao lần nói với ta sẽ không rời khỏi ta, kết quả thì sao?”

“Thiếp…”Nàng không trả lời được.

“Đến cả chính nàng còn không biết?” Hắn hung hăng trừng nàng.

Nàng cúi đầu, giọng buồn buồn: “Thiếp thừa nhận…”

“Hả?”Âm cuối của hắn kéo dài, tràn ngập lãnh ý.

Nàng lập tức sửa miệng, chân chó nói: “Phải làm thế nào chàng mới hết giận thiếp?”

Hắn cười trông rất kinh khủng, âm u nói: “Khiến ta hết giận cũng dễ thôi.”

“Vậy thiếp phải làm gì?” Nàng thật thà hỏi, chỉ cần hắn nguôi giận, bảo nàng làm cái gì cũng được.

“Nàng đứng ngoài cửa.” Hắn nói.

“Ồ.”Không biết hắn muốn nàng làm cái gì, nàng tiêu sái nhấc chân ra ngoài, nghiêm chỉnh đứng ngoài cửa.

“Đứng ở đó.” Tần Liễm ra lệnh: “Nói ba vạn câu: Tần Liễm, phu quân, thiếp yêu chàng.”

Thanh Linh nhất thời cảm thấy lạnh gáy. Bỏ đi, chỉ cần hắn nguôi giận thì ba vạn lần có là gì? Ba trăm vạn lần nàng cũng có thể nói được.

“Chỉ cần khiến ta không hài lòng một lần thôi, tăng gấp đôi.”

Lúc này Tần Liễm đang nằm trên nhuyễn tháp, vẻ mặt hết sức hưởng thụ. Bên cạnh hắn có một bàn trà, nước trà được chuẩn bị chu đáo, bốc khói tỏa ra mùi hương say nồng.

“Tần Liễm, phu quân, thiếp yêu chàng.”Không biết bản thân đã niệm đến lần thứ bao nhiêu, nói nhỏ quá bị phạt gấp đôi, sau vài lần phạt, nàng bắt đầu thông minh hơn, to tiếng nói, sau đó thành ra cổ họng đến giờ cảm thấy rất rát.

“Tám trăm mười ba lần.” Minh Lục bên cạnh đếm, hắn bị Tần Liễm xách cổ lại đây đếm giúp phu nhân.

“Phu quân, thiếp khát nước.” Nàng trông mong nhìn Tần Liễm đang ung dung tự tại thích ý tắm nắng.

Nhấc ấm tử sa lên tự rót cho mình một chén: “Phu nhân là muốn tăng gấp đôi thêm lần nữa sao?” Hắn ác thanh nói.

“Không cần, thiếp hết khát rồi!” Tăng gấp đôi thêm lần nữa đến bao giờ nàng mới được đi ngủ đây?

Một câu nói nói đi nói lại đến mấy trăm lần, ngoài cảm giác chán nản ra còn có tác dụng thôi miên. Nàng khát, mí mắt lại như muốn lao vào đánh nhau, liếc nam nhân tựa như đang ngủ trên nhuyễn tháp, nàng nghĩ hắn cũng bị nàng ru ngủ mất rồi.

“Tần Liễm?” Nàng thực sự rất khát: “Phu quân?” Nàng nhẹ chân tiến lại gần hắn.

“Ba ngàn sáu trăm lẻ một lần. Thế nào? Còn muốn nhân đôi sao?” Mí mắt hắn chẳng buồn nâng, nhàn nhạt hỏi nàng.

“Thiếp yêu chàng.”Nàng tốc độ nhanh chóng thu chân lại, tiếp tục đứng im niệm kinh.

Niệm niệm, càng niệm càng thấy buồn ngủ. Minh Lục sớm đã díp mắt ngủ gật.

Nàng nhắm mắt tiếp tục theo quán tính niệm: “Tần Liễm, phu quân, thiếp yêu chàng.” Buồn ngủ quá! Ngữ âm bắt đầu không còn rõ nữa.

“Tần Liễm, phu quân, thiếp yêu chàng.”

“Tần Liễm, phu quân, thiếp yêu chàng.”

“Tần Liễm, trư quân, thiếp yêu chàng.” Lời vừa ra, rất nhanh nàng đã phát hiện bản thân vừa nói cái gì.

“Diệp Thanh Linh!” Tần Liễm trợn cả mắt, đứng lên, cả giận quát.

Tay cầm bút của Minh Lục run lên, cơn buồn ngủ lập tức biến mất sạch. ()

“Lỡ lời, lỡ lời.” Nàng cứng má cười với hắn một cái.

Đầu Tần Liễm có chút đau, hắn bạnh mặt, cắn răng quát: “Một vạn năm ngàn lần. Ta thực sự tức giận, hiện tại bắt đầu…” nhân đôi lần phạt. 

Nàng chẳng buồn quan tâm hắn đang nói cái gì, trực tiếp lại gần, đẩy ngã hắn. Hôn lên môi hắn một cái, sau đó ôm chặt hắn nhắm mắt ngủ.

Minh Lục lén nhìn công tử nhà mình, nhìn công tử vừa giương oai với phu nhân hiện tại lại biến thành gối ôm hình người rồi còn bị cưỡng hôn. Nhìn hắn tránh tránh né né, rõ ràng là một bộ dạng dục sự còn nghênh*.

*Dục cự còn nghênh:  đã nghiện rồi còn ngại.

Không lâu sau đó, hai người nằm trên nhuyễn tháp đã đi vào giấc ngủ.

Lúc trước chỉ cần phu nhân đẩy ngã công tử một phát có phải xong chuyện rồi không? Minh Lục thầm nghĩ, dự đoán đêm nay hẳn hắn chẳng còn việc gì để làm, chậc lưỡi cái ‘tặc’ liền phủi mông về phòng đi ngủ.

Editor: Má ơi cuối cùng cũng xong một ngoại truyện QAQ. Còn một ngoại truyện nữa thôi là hoàn cả bộ truyện rồi. Cơ mà nó dài cũng ngang ngửa chương này nè QAQ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status