Thừa tướng yêu nghiệt sủng thê

Chương 94: Bán Hoạt tử nhân

“Hai người các ngươi rất rảnh rỗi?” Thiên Nhất Tuyệt đột nhiên hiện thân, mang đến một cỗ âm phong, Tư Không Tiêm Vụ cảm nhận được hàn khí.

Bị Tư Không Tiêm Vụ vặn gãy tay, Ngô Vũ tức đến sốc hông, hắn nhìn thấy Thiên Nhất Tuyệt, lập tức mở miệng tố cáo: “Thành chủ, Tư Không Tiêm Vụ nàng….”

“Ngươi muốn bản hộ pháp suy tính lên làm Thành chủ?” Thiên Nhất Tuyệt biết hắn muốn nói gì lên lên tiếng ngắt lời hắn.

Ngô Vũ kinh hãi: “Không phải…”

“Còn không mau cút đi.” Thiên Nhất Tuyệt lạnh lùng quát.

Ngô Vũ lập tức bò dậy, đầu cũng dám quay lại, chạy mất dạng.

Thiên Nhất Tuyệt nhàn nhạt liếc Tư Không Tiêm Vụ một cái rồi nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại một mình nàng đứng tại chỗ.

“Bán Hoạt tử nhân.” Tư Không Tiêm Vụ thì thầm, khóe môi chậm rãi kéo ra một nụ cười lạnh.

Hoạt tử nhân Tiêu Dao thành là những con rối do Tành chủ dùng bí dược luyện ra, bọn họ vô tri vô giác, không thể làm chủ suy nghĩ cũng như hành động của bản thân, cũng không có năng lực nối dõi tông đường. Chỉ nhất mực tuần theo mệnh lệnh của Thành chủ, bọn họ một thân võ công cao cường nhưng song hành với nó là cái chết.

Luyện chế con rối cực kì hao tâm tốn sức, chỉ cần có chút sai lầm sẽ luyện ra con rối có ý thức, loại luyện chế thất bại này gọi là bán hoạt tử nhân.

Đệ nhất đại Thành chủ có di huấn, bất luận hoạt tử nhân hay bán hoạt tử nhân đều phải thủ hộ thành, không cho phép cưới gả.

Bọn họ nhất mực nghe theo di huấn, nếu bí mật kết hôn, một khi thực hiện Chu Công chi lễ, chắc chắn là hai mệnh tử (hai người cùng chết).

ở Tiêu Dao thành, hoạt tử nhân được dân chúng kính yêu nhưng một khi dám tự cưới gả sẽ phải chịu sẹ phỉ nhổ của tất cả mọi người.

Bí dược luyện chế hoạt tử nhân luôn luôn nằm trong tay Thành chủ đại nhân, Tư Không Tiêm Vụ không biết Thiên Nhất Tuyệt đã sử dụng thủ đoạn nào mà có được bí dược từ phụ thân nàng – Tư Không Hoành, còn khống chế phụ thân đến bán sống bán chết.

Thiên Nhất Tuyệt sau đó muốn luyện chế nàng thành con rối, đáng tiếc thất bại, nàng hiện tại là bán hoạt tử nhân.

Nàng đã từng là một cô gái bình thường với ước mong được gả cho nam nhân mình thương, sau đó bách niên giai lão, bách phát tề mi. Nhưng hiện tại nàng bị Thiên Nhất Tuyệt biến thành bán hoạt tử nhân, nàng đã không còn là nữ nhân bình thường, cả đời nàng không thể cưới gả.

Chọn rể lần này cũng chỉ là một âm mưu mà thôi.

“Thiên Nhất Tuyệt!” Tư Không Tiêm Vụ hận đến cắn răng nói nhỏ, hồi lâu, nàng chợt ngẩng đầu cười to.

Thiên Nhất Tuyệt, ngươi sớm muộn cũng nhận quả báo, đáy lòng nàng thầm hận nói.

Sáng sớm, tia sáng đầu tiên vừa chiếu xuống vạn vật, vàng tươi chói mắt, lóng lánh rải rác cả một vùng đất.

Minh Lục vội vàng gõ cửa phòng nhủ Tần Liễm: “Công tử, người đã tỉnh chưa?”

Cửa phòng gõ tựa như tiếng sấm đánh bên tai, dù là heo cũng tỉnh.

“Đi vào.” Âm thanh Tần Liễm lạnh tanh bay ra ngoài.

Minh Lục vừa vào cửa liền bẩm báo: “Công tử, Minh Tứ truyền tin nói Diệp công tử đi theo Dung Thi Thi, trong lúc vô tình đi nhầm vào cấm địa, định ăn trộm Thánh quả, bị Đại tiểu thư bắt gặp.

Đại tiểu thư dưới cơn nóng giận nói muốn giết Diệp công tử, Minh Tứ liều mạng ngăn cản để Diệp công tử chạy trước, sau đó hắn bị Đại tiểu thư quật ngã. Minh Tứ muốn đuổi theo nhưng mất dấu, hắn nhanh chóng quay lại báo cáo.

Công tử, đại tiểu thư võ công thâm sâu, Diệp công tử nếu rơi vào tay nàng làm sao có thể thoát?”

“Tiêu Dao thành nếu dám giết nàng, bổn tướng nhất định sẽ đem Tiêu Dao thành bồi tang theo nàng!” Tần Liễm ác độc nói, con ngươi xinh đẹp tràn ngập lệ khí.

“Truyền tin cho Đại hoàng tử Đại Khánh, bổn tướng đồng ý liên thủ.” Tần Liễm phân phó.

Hai ngày sau.

Thanh Linh dùng hai ngày đem nội công tâm pháp Thiên Diệp pháp tiếp thu, trí nhớ nàng vốn không tệ, ngộ tính cũng không hề kém, hai ngày cũng đủ cho nàng có thời gian luyện thành công.

Giờ phút này nàng đang ngồi xếp bằng, theo như chương đầu tiên của cuốn nội công tâm pháp, một nén hương đã trôi qua, nàng dần dần cảm nhận dưới đan điền càng ngày càng có nhiều cỗ nhiệt lưu nóng bỏng xâm nhập. Nàng nhanh chóng vận hành một vòng chu thiên, khí huyết thông suốt, cả người cũng nhẹ nhàng hơn.

Tác dụng tẩy kinh phạt tủy của Thánh quả đã hiệu dụng, nàng bắt đầu luyện công, tiến triển nhanh kinh người, bản thân hoàn toàn có thể tự mình điều khiển nội công.

Ban đầu đại tiểu thư cho nàng mười ngày để luyện hết quyển nội công tâm pháp này, nàng mới đầu còn cho rằng đó là điều không thể, dựa vào tốc độ tăng tu vi như hiện tại, trong mười ngày khả năng luyện thành là rất cao.

Không biết có phải do Thánh quả nâng hiệu dụng hay không, nàng luyện liên túc ba ngày không ngừng nghỉ, đem nội công tâm pháp Thiên Diệp luyện cho xong, hơn nữa còn không cảm thấy mệt mỏi.

Thánh quả quả nhiên là đồ tốt, nàng phun ra một ngụm trọc khí. Mở mắt, đqngs dậy mới phát giác ra bụng đói lợi hại, nhớ tới mấy loại trái cây đại tiểu thư ném vào.

Nàng từ bọc quần áo lấy ra mấy quả ngồi gặm, gặm gặm cũng thấy nhớ Tần Liễm, nhớ tới bộ dạng ngươi kia hồi mới tới Tiêu dao Thành kén ăn, chọn đông chọn tây lại còn chu mỏ.

Nhớ hắn dịu dàng cười yếu ớt, nhớ vòng ôm ấm áp của hắn, nhớ nụ hôn ôn nhu mãnh liệt của hắn.

Tất cả những gì liên quan đến hắn, nàng dều nhớ thật nhớ. Người kia có phải hạ cổ gì cho nàng hay không? Nếu không tại sao mới tách ra không bao lâu, nàng liền nhớ hắn một cách điên cuồng thế này chứ

Hắn đâu rồi, không có tin tức của nàng, hắn chẳng lẽ không lo lắng ư?

Rắc rắc rắc, nàng càng gặm càng cảm thấy trái cây này không có chút mùi vị gì cả.

Nhìn chằm chằm quả trong bàn tay, ngẩn người: “Tần Liễm, chàng là trái cây thì tốt rồi.” Như vậy nàng có thể thời thời khắc khắc đem hắn nhét vào trong ngực, thời điểm nhớ hắn liền móc ra ngắm.

Càng ngày lại càng thấy nhớ, nàng lắc lắc đầu, đem trái cây hai ba lần ăn hết, đứng lên lau qua miệng: “Để sớm gặp được hắn, ta phải nhanh chóng luyện cho xong Tàn Hồng Kiếm pháp, sớm ngày đi ra khỏi thạch thất này tìm hắn.”

Bỏ đi hết tạp, nàng bắt đầu tập trung luyện Tàn Hồng Kiếm pháp.

Thanh Linh không ngờ bản kiếm pháp này là khá thích hợp với đoản kiếm, nàng lại là người thích dùng đoản kiếm, như vậy thật tốt quá đi.

Trong đại sảnh Thiên Thánh Cung, Thiên Nhất Tuyệt ngồi trên chiếc ghế chủ toạn trên cao, khí tức âm trầm quỷ dị cuốn quanh thân hắn: “tư Không Tiêm Vụ, đã hai ngày trôi qua, tại sao vẫn chưa có tin tức của Diệp Đàm.”

Ánh mắt hắn âm trầm rét lạnh chiếu thẳng tới Tư Không Tiêm Vụ, nàng cảm thấy một trận đè nén hít thở không thông: “Tiêm Vụ đã phái người đi tìm kiếm khắp nơi trong cấm địa, nhưng đều không phát hiện ra tung tích của Diệp Đàm. Tiêm Vụ nghĩ có phải Diệp Đàm đã trốn thoát ra khỏi cấm địa rồi hay không?”

“Các cung khác có cho người lục soát không?” Thiên Nhất Tuyệt hỏi.

Tim tư Không Tiêm Vụ đập mạnh, nơi nàng mang Thanh Linh tới chính là đầm nước lân cận địa cung.

Tren mặt nàng vẫn là vẻ mặt bình thương: “có thể lục soát được đã lục soát.”

“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Hắn phân phó.

Sau khi Tư Không Tiêm Vụ lui ra, gọi tâm phúc Triệu Trầm: “Ngươi nói cho Ngô Vũ, để hắn tung tin tức nói Diệp Đàm bị Tử Mạch bắt không rõ tung tích. Thành chủ lo lắng an nguy của Diệp Đàm, phái người đi khắp nơi tìm kiếm.

Còn nữa, khiến Thàn chủ dán bố cáo, ai phát hiện tung tích của Diệp Đàm chắc chắn có trọng thưởng. Ngoài ra, ngươi tự mình dẫn người lục soát mọi nơi trong cấm địa, phái người nhìn chằm chằm Tư Không Tiêm Vụ.” 

“Vâng.” Triệu Trầm nhận mệnh, cúi người cáo lui.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.8 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status