Thuận thiên kiếm - Rồng không đuôi

Chương 62: Hồi mười (5)


Nhìn mặt chữ một lúc, Quận Gió bèn liếm môi, ngón tay khẽ day hai bên thái dương:

“ Đây là kiểu chữ tượng hình của Ai Lao, rất khó đọc. Tôi cũng chỉ biết mặt chữ thôi. Tên Trương Phụ dùng chiêu này, nghĩ rằng dù mật thư có lọt vào tay người Đại Việt thì ta cũng đành chịu chết không dịch nổi. Hà, thông minh vẫn bị thông minh hại. Hai anh em họ Đậu ở mạn Cổ Loa biết đọc thứ tiếng này! Tìm được họ, thì mười cái mật thư ta cũng đọc được tuốt! ”

Khiếu Hoá nói:

“ Hai người này được đích thân Thiên Cơ lão đạo mời tới Tây Đô dự anh hùng yến. Thế nên chắc chắn đang chạy tới thành Tây Đô. Thời hạn ba tháng cũng chỉ còn có mấy ngày, ta nhanh lên đường đi còn kịp. ”

Quận Gió thấy lời Khiếu Hoá Tăng nói cực kì có lí, bèn nhảy xuống khỏi mái điện.

Doanh trại quân Minh…

Trương Phụ và Mộc Thạnh ngồi cùng bàn, mặt mũi sa sầm cả lại như nhà nghèo chết trâu.

“ Quân ta đã thắng trận, về lí mà nói thì Liễu Thăng phải quay lại rồi mới phải. Khỉ thật! Liệu nó có bị hai chị em Tạng Cẩu bắt cóc không? ”

Mộc Thạnh mở lời, hỏi.

“ Cái chân gãy của nó chưa khỏi hẳn, song võ nghệ thằng Cẩu kém xa nó. Con bé con hỉ mũi chưa sạch kia không tính vào cũng được. Thám báo của ta cho hay lúc vừa xuất doanh chưa được bao xa thì bị ai đấy đánh ngất, quẳng chỏng chơ giữa đường giữa xá. Ta e ấy mới là kẻ muốn ra tay với Liễu Thăng. ”

Trương Phụ từ tốn đáp, sắc mặt ảm trầm nay có thêm một chút giận dữ.

Mộc Thạnh đập bàn bằng cánh tay còn lại, rít:

“ Thế thì phải làm sao? Bệ hạ mà biết hai ta chiếu cố Liễu Thăng không chu toàn, không khéo mất đầu. ”

“ Bình tĩnh! Ta đã cử Cẩm Y vệ ra ngoài dò la tin tức, ắt sẽ sớm biết nơi hạ lạc của Liễu Thăng thôi. Cái thằng… chẳng biết có phải vạ đào hoa của đế vương không mà có đãi ngộ ấy. ”

Họ Trương gằn giọng.

Nhóm người Khiếu Hoá Tăng - Quận Gió chia tay Huỳnh Bách Việt, mỗi người một ngả. Họ Huỳnh gây thù chuốc oán với sơn trang Bách Điểu, quyết định xuôi nam tìm một làng quê nào đấy để mai danh ẩn tích, cuốc đất trồng cây mà sống qua ngày. Chỉ có rút khỏi chốn giang hồ đầy hung hiểm mới tránh khỏi bị sơn trang truy sát.

Quận xách hai đứa Cẩu, Hương. Khiếu Hoá thì cõng Liễu Thăng. Hai vị tông sư cùng thi triển khinh công chạy đi như bay, cứ chọn đường ngắn đường nhỏ mà đi. Tốc độ so với cưỡi ngựa còn phải nhanh hơn vài phần. Hai người đi cả ngày trời, dù cổ khô ran vì khát và bụng cồn cào đói meo nhưng càng chạy lại càng hăng. Chỉ khi ánh nắng cuối cùng vụt tắt nhường chỗ cho bóng tối hai ông mới dừng lại đốt lửa nghỉ ngơi.

Trong lúc hai tông sư dưỡng thần hồi khí thì ba đứa nhỏ lui cui phụ giúp bắc nồi thổi cơm. Xong xuôi thì luận bàn võ nghệ với nhau. Chân Liễu Thăng còn đau, nên ngồi làm trọng tài quan sát, chỉ điểm lỗi sai cho hai đứa còn lại.

Thế nhưng vừa trông thấy ngón võ mới học quái lạ mà không kém phần cao thâm của Tạng Cẩu, Liễu Thăng chỉ biết trợn tròn mắt. Thằng em kết nghĩa của nó học võ ngày một nhanh, mỗi đêm đều tiến bộ thần tốc. Trông hai người Cẩu, Hương so chiêu mà Liễu Thăng thấy hơi hổ thẹn vì bộ Nhạc gia thương pháp bản không đầy đủ của mình.

Đánh một chặp mệt lử, ba đứa mới lăn kềnh ra nằm sát nhau dưới gốc cây, Cẩu nằm giữa chen giữa đôi oan gia hở ra là cãi nhau này.

Nằm một lúc, nó mới giật mình quay qua trái. Thì ra là Hương đang kéo kéo áo nó. Cô bé mở to đôi mắt nhìn Tạng Cẩu, hỏi:

“ Mà này, hồi sáng Cẩu muốn cho tớ cái gì đấy cơ mà. Còn chạy vội ra sân đền lấy lá với que vào đầy một nắm nữa. Thấy tớ quên, định trốn nợ hả? ”

Thằng bé nghĩ một lúc, mới sực nhớ ra. Hai đứa nó luận bàn một phen, rồi trải qua đủ thứ việc khiến nó bẵng đi mất. Nó mó vội vào trong áo tìm nguyên liệu thì que đã gãy rụp đường que, lá đã nát vụn đường lá.

“ Hứ, biết thế lúc ấy cứ mặc xác Cẩu, để người xấu bóp cổ cho rồi. ”

Thấy nó loay hoay đến nỗi luýnh quýnh cả lên, Phiêu Hương lại nổi tính trẻ con lên, bèn doạ nó chơi.

Tạng Cẩu không nói gì, đi nhặt mấy cái que với vài phiến lá mang đến gần đống lửa cho sáng. Đôi tay nó làm liến thoắng, từng thao tác nối tiếp nhau trơn tru như nước chảy mây trôi. Hai đứa Thăng, Hương nhìn mà giạt mình kinh ngạc. Dù chẳng rõ thằng nhóc muốn làm thứ gì, nhưng xem chừng Tạng Cẩu thạo việc. Bẻ bẻ xé xé một hồi, Tạng Cẩu đã ngừng tay. Nó đem thứ mình vừa làm đến đưa cho Phiêu Hương, nói:

“ Cho cậu này. Ở quê nhà, đám trẻ chăn trâu bạn tớ hay chơi cái này lắm. ”

Thì ra thứ nó làm là một con trâu lá.

Anh nhặt lại lá đa

Mùa rụng về bỏ ngỏ

Những đứa trẻ gom lá đa nhóm lửa

Đốm mắt mình kỉ niệm rít trong tro

Nhặt lại lá đa

Làm con trâu lá

Những đứa trẻ hồn nhiên nói nhỏ

" Trâu lá bây giờ ai chơi nữa chú ơi "

Nhặt chiếc lá vò nát trong tay

Lá vụn ứa đau mùi nhựa trắng

lá ứ nhựa trong lòng tay nóng

Chát một thời ta không có cho ta

***

Con trâu lá

Cô bé nghèo

Áo rách

Thuở cơ hàn

anh bụi lấm tóc xanh

Con trâu lá

Sừng cong khúc đồng dao

Trâu cày ruộng cạn

Quần áo hoen đất vàng

Chúng mình

Bát cơm không đầy khoai trộn nửa

Chén nước chấm muối hòa cùng nước lã

Chúng mình

Đói lòng tìm mâm cỗ trong mơ

Cô bé ơi

Cầu vồng tuổi thơ

Môi em rạn gió lạnh về ứa máu

Anh chằng chịt mảnh vá áo

Da xạm màu

***

Tuổi thơ về đâu

Lá đa mấy mùa anh nhặt lai

Con trâu nhỏ trên tay đứa trẻ hỏi

" Cho cháu lá này nhóm lửa có được không "

Thả về hư không

Con trâu quặn mình theo tàn đổ

Cuộc đời là ngọn lửa

Đã vô tình đốt cháy tuổi thơ.

(Trâu Lá Đa - Thơ Hoàng Trần)

Không tìm được rơm để buộc, Tạng Cẩu bèn bện dây tơ hồng nó tìm được trên thân cây bàng lại dùng thay. Đáng lí phải dùng lá đa, nhưng nó tìm không được nên lấy tạm lá bàng. Đang độ đông về, nên cây bàng thay áo lá, nhuộm đỏ cả một thảm rừng. Con trâu của Tạng Cẩu vì thế trông vừa rực rỡ màu lá, vừa duyên dáng tơ hồng.

“ Xem kìa Khiếu Hoá, tí tuổi đầu đã biết tậu trâu hỏi vợ rồi. ”

Quận Gió thoáng mở mắt, nhìn ba đứa nhỏ mà thì thầm với lão sư ăn xin ngồi cạnh.

Phiêu Hương khẽ kéo dây tơ hồng, thì đầu con trâu lá bàng cũng gật gù theo. Cô bé cười khúc khích, thích lắm. Trong cung Hương chẳng thiếu những món đồ chơi bằng sứ trơn láng, bằng bạc trắng tinh. Nhưng bao nhiêu thứ sơn son thiếp vàng sáng loá ấy còn chẳng thú vị bằng con trâu lá Tạng Cẩu tặng. Chỉ bằng cái lá be bé, mấy sợi dây tơ hồng và vài cái que nhặt đại bên đường cũng được cả đống mà có thể làm thành một món đồ chơi.

Tạng Cẩu thấy Liễu Thăng cũng nhìn con trâu lá trên tay Hương trân trân, bèn mỉm cười xục xạo đống vật liệu làm thêm một con nữa cho cậu. Hai người mỗi người có một con. Nhưng tay Tạng Cẩu xé là không đều, nên con của Liễu Thăng trông có vẻ hơi to đầu bé đít chứ không được cân đối như của Hương.

Chờ hai đứa đùa chán với trâu của chúng, Cẩu bèn mỉm cười:

“ Con trâu này còn chọi nhau được nữa nhé. Đây! Đặt trâu vào gần nhau như thế. Xem đầu ai rụng trước là thua. ”

Vừa nói, Tạng Cẩu vừa hướng dẫn hai đứa nhóc còn lại chọi trâu lá. Cả hai đều thấy háo hức muốn thử trò vui mới. Con của Liễu Thăng đầu hơi lệch, nên thua. Phiêu Hương thắng được sới đầu thích lắm, reo lên ầm ĩ.

“ Cẩu! Làm ngay cho anh một con to vào, để anh cho con nhãi láo xược này biết thế nào là lễ độ. ”

Ba tên nhóc lăn tròn vào một đống, chơi chọi trâu với nhau. Quận và Khiếu Hoá ngồi đằng xa quan sát, ký ức về tuổi thơ bên đồng ruộng như hiện lên trước mắt.

Tiếc nhìn bãi bể nương dâu, buồn trông sao dời vật đổi. Thời gian trôi qua như sông Đà bắc tiến, chớp mắt nửa đời người. Cảnh xưa người cũ nay đâu?

Nhìn ba đứa nhỏ vô tư cười đùa, ông bèn cười đắng cay. Trong lòng ông hiện lên một dự cảm mơ hồ, không rõ là điềm lành hay dữ.

“ Cẩu… nếu như ta được một phần như con thì tốt rồi… ”

Trăng kéo sao lên sáng cả rừng…

Tạng Cẩu đang thiu thiu ngủ, thì bất giác một bàn tay gầy gò vỗ nhẹ từng cái vào mặt đánh thức nó khỏi cơn mơ. Bừng tỉnh, nó dáo dác nhìn quanh, thầm tự rủa bản thân mất cảnh giác.

Bình thường chẳng mấy khi nó ngủ sâu, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ. Nhưng vài ngày gần đây mọi thứ quanh nó có vẻ bình yên hơn trước. Lại thêm có Quận Gió, Khiếu Hoá Tăng ở bên khiến nó an tâm đánh một giấc thẳng cẳng.

“ Thầy??!! ”

Quận Gió đang nhìn nó, sắc mặt ôn hậu bình thường thoắt cái trở nên nghiêm khắc. Mắt ông đen và sáng lên, xoáy sâu vào tâm hồn nó. Tạng Cẩu khẽ nuốt nước bọt, tự hỏi nó đã làm gì để thầy nó nổi cơn thịnh nộ.

Quận Gió trầm giọng, hỏi:

“ Mày đã quên mối thù mày đang gánh trên vai rồi đúng không?? CẨU???? ”

Tạng Cẩu giật mình đánh thót, chỉ kịp kêu “ Á ” một tiếng rồi ngồi thộn ra như tượng. Ánh nhìn của Quận Gió ác liệt chẳng thua dao bén, lão lại vận công vào tay áo khiến kình phong phạt vào mặt làm nó chỉ có thể mở hé đôi mắt. Hiện giờ đến thở mạnh nó còn không dám huống chi là nói dối.

Nó mở miệng toan đáp, song lại ngập ngừng. Quả vậy, những ngày qua, cùng học võ với Quận Gió, chơi đùa với Liễu Thăng và Phiêu Hương khiến nó thay đổi. Lòng Tạng Cẩu thanh thản hơn, tim nó nhẹ đi. Việc trả thù như biến khỏi đầu óc nó vậy. Nhưng nay Quận Gió vừa nhắc tới món nợ máu, thảm cảnh thôn Điếu Ngư lại hiển hiện khiến trong lòng nó bất chợt có một thứ cảm xúc lẫn lộn. Căm, ghét, khinh bỉ. Nó thù không chỉ kẻ ác đã thảm sát thôn dân, mà còn ghê tởm chính bản thân nó nữa.

“ Con… con… phụ lòng thầy. ”

Nó không dám phản bác, chỉ cúi đầu lí nhí. Mối thù sâu nặng đến là vầy, ấy thế mà không phải lúc nào cũng hiện hữu trong nó… Điều ấy nó cho rằng đáng hổ thẹn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status