Thuận thiên kiếm - Rồng không đuôi

Chương 84: Hồi mười hai (6)


Đốp!!

Phụt!!

Hoàng Phúc bị quả chuông đập trúng ngay ngực, không nén nổi phun ra một ngụm máu tươi. Song y cũng khá ngoan độc, ngụm máu này phun ra nhắm ngay vào mặt Khiếu Hoá tăng. Ông sư không ngờ đối thủ lợi dụng máu của bản thân làm vũ khí, theo phản xạ quay mặt đi tránh không cho máu của Hoàng Phúc bắn vào mắt.

Hoàng Phúc chỉ chờ có thể, bèn gập eo, dùng một tư thế quái dị bắn mình vọt lên mấy trượng. Thân pháp y vốn dĩ linh hoạt hơn Khiếu Hoá tăng một bậc, nay lại càng nhanh vượt mặt vị hoà thượng ăn mày. Song trảo của y vươn ra, toan chộp vào đầu Khiếu Hoá tăng, tự tin rằng liệt kình của bản thân có thể xé toang chân khí hộ thể của ông sư ăn xin.

Nào ngờ đang lúc đắc chí, thì bên eo lại khẽ nhói lên một cái. Liền đó, máu đỏ nở bung ngay mạng sườn tựa như một đoá mạn đà la. Mất máu, lại thêm mất đà khiến Hoàng Phúc loạng choạng mất một bước. Thành thử, đòn đánh bất ngờ của y chẳng còn bất ngờ nữa.

Khiếu Hoá tăng thừa cơ phản ứng lại, dùng tay áo cà sa đỡ lấy búng máu, lại thuận thế tung một cú đấm thôi sơn. Quyền đầu đụng song trảo, dư kình chấn ra hai bên quệt trúng một cô bé đứng ngay đó, khiến cô ngã dúi dụi.

Đọ kình lực, so nội công thì Hoàng Phúc chẳng thể nào là đối thủ. Y bèn mượn lực phản chấn, lui nhanh ra sau, kéo dãn khoảng cách của hai bên không cho Khiếu Hoá tăng cơ hội đấm thêm một phát. Nếu không, y ắt phải thua đứt đuôi.

Vừa lui, y vừa nhìn xuống vệt đao chém toang hoác ngay bên hông, sắc mặt trầm hẳn xuống. Hai lần liền, pho ngạnh công hộ thể y luôn lấy làm tự hào là kim cương bất hoại, da đồng thịt sắt bị người ta phá đến hai lần.

Hoàng Phúc dáo dác nhìn khắp nơi, muốn tìm xem binh khí nào lại phá được ngạnh công của y. Phải biết, ngày trước long đao của Hồng Vũ đế chém trúng cũng chỉ khiến y bị trầy da, không thể tạo thành thương tích kinh khủng thế này được.

Chẳng cần tìm đâu xa, nằm sõng soài trên đất là một cô bé con, tay nắm thanh loan đao. Lưỡi đao màu đen như mực, mỏng như lá lúa, ngoại trừ đao Lĩnh Nam ra còn thứ gì khác nữa chứ??

Hoàng Phúc trầm mặt, song không vội kích động nhào lên cướp đồ. Mặc dù thanh hắc đao ấy quả là bảo vật khó kiếm trên đời, song bên kia còn một cao thủ đang nhìn chằm chằm. Y không thể mạo hiểm. Cũng không cần phải làm thế.

Thời gian kéo dài, viện quân của Trương Phụ kéo đến, thì hai người kia chết chắc.

Đúng lúc này, Nguyễn thị và bọn Ngô Miễn Kiều Biểu cũng trở lại. Tả tướng quốc Hồ Nguyên Trừng đã ở cùng với ba người. Trông thấy Phiêu Hương cũng ở đây, chàng vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ, thêm cả lo âu. Em trai hiếm muộn, khiến chàng cũng chỉ có mỗi đứa cháu này. Nó vừa mất tích là Hồ Nguyên Trừng đã lo sốt vó lên.

“ Bạch thầy, cứu được tả tướng quốc rồi. ”

Nguyễn thị vừa nói, vừa dùng đao gạt mấy mũi thương đám lính canh đâm tới. Nàng lại tiện tay đưa thanh đao còn lại lên phạt ngang một cái, cắt đứt yết hầu của bốn năm tên liền.

Khiếu Hoá tăng gật đầu, nói:

“ Chạy trước đi, để tên này lại ta lo! ”

]

Hoàng Phúc biết mình không qua được ải của Khiếu Hoá tăng, chỉ có thể hậm hực dậm chân đấm ngực.

Phiêu Hương nghĩ thầm:

[ Thành công rồi, mình cũng nên lánh mặt thôi kẻo làm liên luỵ tới tên đáng ghét. ]

Thế nhưng ông trời chẳng bao giờ để người ta toại nguyện. Đúng lúc ba người Nguyễn thị và Khiếu Hoá muốn hộ tống Hồ Nguyên Trừng chuồn êm thì đã có tiếng ai thất thanh cất lên:

“ Hồ Nguyên Trừng! Nhà ngươi xem ai ở đây!! ”

Kẻ mới quát lên là Trương Phụ. Năm người giờ mới để ý, ánh lửa rừng rực xa xa và tiếng pháo gầm rền vang lúc nào nay đã lắng hẳn.

Hồ Nguyên Trừng nhìn theo hướng cánh tay Trương Phụ chỉ, thì thấy một người bị trói nghiến bằng thừng chão, treo trên đỉnh cột cờ. Dưới ánh đuốc mờ mờ, chàng tạm thời không nhận ra là ai. Nhưng dáng người đó rất quen.

“ Hồ Nguyên Trừng hãy nghe đây, nếu nhà ngươi rời khỏi doanh ta một bước thì đầu cha ngươi sẽ rơi xuống đất! ”

Trương Phụ vừa nói dứt lời, đã có một đám lâu la khiêng y giáp và quái phủ vứt ra trước mặt bọn người. Hồ Nguyên Trừng chỉ vừa liếc qua, là biết ngay đấy đúng là chiến phục và khí giới của cha mình.

Phiêu Hương cũng giật mình khi thấy y giáp của ông nội.

[ Lẽ nào ông cũng bị bắt?? ] – Cô bé nghĩ, lòng lo ngay ngáy.

Thì ra sau trận Tây Đô, Hồ Quý Li trọng thương bất tỉnh, thành thử vô tình bị bỏ lại phía sau. Lý Bân bị cảnh chém chém giết giết trên chiến trường doạ cho vỡ mật nát gan chạy bán sống bán chết rồi rúc luôn vào một bụi cây ven đường mà run như đuôi thằn lằn đứt. Nào ngờ trùng hợp sao, con ngựa của Hồ Quý Li lại quỵ ngay trước mặt hắn. Lí Bân cứ thế lập được đại công.

Đại quân nhà Ngu thì rút chạy vào cố thủ ở Lỗi Giang. Rồi lại thua mấy trận nữa, nay Hồ Hán Thương đã dẫn mấy trăm tàn binh còn lại chạy vào Tân Bình.

Song, Hồ Quý Li cũng chỉ là một trong hai con bài chưa lật của Trương Phụ. Y bỗng nhiên lia ánh mắt về phía Phiêu Hương đang đứng, cười gằn:

“ Tiểu công chúa nhà Đại Ngu, cô cũng gan lắm mới dám qua mặt bản hầu gia đấy. ”

Phiêu Hương giật mình, không dám tin vào tai mình. Thân phận của bản thân được cô giấu rất kỹ, thậm chí hai người Quận Gió Tạng Cẩu cô cũng không tiết lộ nửa lời. Làm sao Trương Phụ lại biết được cơ chứ??

Hồ Nguyên Trừng lại càng khẩn trương. Chàng không rõ làm cách nào Phiêu Hương lẻn được vào doanh trại quân Minh, song một khi thân phận bại lộ, đứa cháu gái này của chàng chết là cái chắc.

Cố giữ bình tĩnh, Phiêu Hương nói:

“ Trương hầu, có phải ngài nhầm tôi với ai? Tôi là… ”

Trương Phụ cười khẩy, vẫy tay một cái. Tức thì có một bóng người chen lên trước, lên tiếng:

“ Công chúa, ngài còn nhớ bọn mạt tướng chứ? ”

Nãy giờ Trương Phụ và Phiêu Hương đối đáp bằng tiếng Hoa, đột nhiên có người dùng tiếng Việt xen vào không khỏi khiến người ta chú ý.

Phiêu Hương chuyển ánh mắt qua, thì phát hiện kẻ lên tiếng chẳng ai khác ngoài Mạc Thuý. Nguyễn Công Khôi đang đứng ngay cạnh tên hàng tướng, lấm lét nhìn cô.

[ Thôi xong, xôi hỏng bỏng không! ]

Phiêu Hương chớp chớp mắt, vuốt mái tóc qua vành tai. Cô bé vừa kinh hô một câu trong lòng, lại thầm trách bản thân quá chủ quan, đáng lẽ phải chú ý hành động hơn.

Trong Minh doanh người đông nghìn nghịt, nhưng nhận ra được thân phận của Phiêu Hương chỉ có vài người, tiếc thay trong đó có Nguyễn Công Khôi.

Mà cuộc đời đôi khi nó lại trùng hợp một cách li kì đến thế.

Khiếu Hoá Tăng lui nhanh nửa bước, chân hơi nghiêng về hướng nam. Chỉ cần có cơ hội, ông sẽ lập tức dốc lực mở đường máu đưa Phiêu Hương ra khỏi Minh doanh. Tuy nhiên, nói thì dễ, đâm xuyên qua vô vàn binh sĩ mới khó. Nhất là khi có một cao thủ cỡ Hoàng Phúc đang nhìn chằm chằm.

Trương Phụ vẫn kiên nhẫn nhìn Hồ Nguyên Trừng, không nói một lời. Ánh mắt lão sắc bén, ai nhìn cũng phải giật mình. Trông có khác nào con hổ đang nằm trong bụi rình chú hươu bước vào đúng chỗ cho nó vồ.

Mạc Thuý thì biết nhìn người hơn, bèn tranh thủ lui mấy bước, kề con dao lên sợi chão treo Hồ Quý Li. Chỉ cần hắn cứa một cái, đứt dây, thì Hồ Quý Li ắt phải rơi xuống từ nóc cột cờ cao cao, không tan xương nát thịt cũng phải gãy đoạn tứ chi.

Bọn Ngô Miễn, Kiều Biểu bèn lên tiếng can:

“ Tả tướng quốc xin hãy nghĩ kĩ. Đại Ngu ta không thể không có ngài. ”

Chỉ có Nguyễn thị là thở dài, hai tay đặt lên chuôi đao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status