Thục nữ dụ phu

Chương 46: Sủng thê cách thứ ba


Editor: Gà - LQĐ

Lễ cập kê của Chu Nhã Phượng không mời nhiều người, dù sao chỉ là thứ nữ thôi.

Bởi vì hôm qua không vui, Tịnh Thục không xem hết buổi lễ, thêm việc sợ ngại mắt Quận vương phi. Vì thế tặng lễ cập kê cho Nhã Phượng xong, rồi kiếm cớ rời đi. Nhã Phượng cũng lờ mờ nghe nói, hôm qua hình như Tam ca và Quận vương phi lại tranh cãi ầm ĩ, không biết rõ nguyên nhân. Thật ra cũng không cần biết, Quận vương phi vốn không chào đón Chu Lãng, muốn mắng y vài câu thì có hàng tá lý do. Nhã Phượng vốn muốn thân cận với Tam tẩu, nhưng đây chỉ giới hạn ở sau lưng mọi người, ngay trước mặt Quận vương phi và mẹ cả, nàng thật sự không dám. Hơn nữa hôm nay Tạ phu nhân đã tới, nàng càng phải cẩn thận hơn.

Trượng phu phụng bồi, Tịnh Thục rất vui vẻ mua sắm trên đường. Lần này Chu Lãng mới thật sự cảm nhận được tiểu nương tử nhà mình quả là một phụ nhân tuân thủ quy củ biết mấy, cửa hàng, tửu lâu nổi danh nhất trong kinh, nàng hoàn toàn không biết cái nào. Sau khi gả đến đây, chưa bao giờ ra đường đi dạo. Hôm nay, có y tự mình đi cùng nàng.

"Linh Lung các này là cửa hàng đồ trang sức tốt nhất trong kinh, đi nào, mua cho nàng món trang sức đeo tay xinh đẹp nhất." Chu Lãng kéo cổ tay nương tử đi vào trong.

"Không cần, hồi môn của ta còn rất nhiều đồ trang sức đeo tay, hoàn toàn không cần mua cái mới đâu." Tịnh Thục kéo cánh tay y, muốn y đứng lại.

"Về nương gia mà đeo trang sức hồi môn sao được? Bọn họ sẽ nghĩ phủ Quận vương không quan tâm đến nàng." Chu Lãng không dừng bước, kéo nàng vào rồi bảo chưởng quỹ lấy món mới nhất đẹp nhất ra.

Tịnh Thục không muốn y tốn nhiều tiền, nên đã chọn một kiểu dáng đơn giản, Chu Lãng thấy không đẹp, ném đồ nàng chọn qua một bên, nói thẳng với chưởng quỹ mang hai kiểu dáng trang sức mới nhất ra. Lại chọn vài vòng tay có màu sắc hoặc trang trọng, hoặc thanh thúy, kêu gói lại.

Đi tới cửa hàng may Cẩm Tú phường, Chu Lãng đặc biệt chọn cung trang hơi nâng ngực cho nàng, đây là kiểu mà gia quyến quan lại đế đô ưa thích, bởi vì ngực sẽ mở lớn một chút, Tịnh Thục rất ngại mặc.

"Bây giờ chúng ta từ kinh trở về, đương nhiên ở Liễu An châu không giống với lúc ở đây, người ta nói nàng gả vào phủ Quận vương hưởng thanh phúc, nếu vẫn mặc xiêm áo cũ, mang trang sức đeo tay cũ, vậy đã gả và không gả, có gì khác biệt đâu." Chu Lãng nhìn người làm đang gói lại, sảng khoái móc bạc.

"Nhưng mà... Đồ trong kinh đắt quá, ta không dùng nhiều như vậy." Tịnh Thục sợ y mất mặt, không dám lớn tiếng, chỉ đành phải nói thật thấp bên tai.

Chu Lãng siết chặt tay nhỏ của nàng, cười: "Thật là nương tử tốt hiền huệ trị gia, nhưng nàng không cần phải lo, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, nàng đừng quên, cuối cùng ta vẫn xuất thân từ phủ Quận vương, có không ít tiền tiết kiệm, chỉ vì không cần dùng, nên không lấy ra thôi."

Lên xe ngựa, Chu Lãng ôm nàng ngồi lên đùi hôn một cái, cười nói: "Được rồi, nương tử nhà ta nên ăn mặc thật xinh đẹp, vậy... nàng nói cho ta biết nhạc mẫu đại nhân thích gì thế? Còn có tiểu di (em vợ) nữa đúng không?"

Tịnh Thục cười khúc khích, trong lòng ngọt ngào: "Chàng cũng chịu khó tìm hiểu nhỉ."

"Đương nhiên, không dụ được nhạc phụ nhạc mẫu, ta còn có thể sống hạnh phúc qua ngày sao? Lỡ như bà ấy bảo nàng qua bên kia ngủ, không cùng phòng với ta, vậy không phải ta sẽ nghẹn chết sao." Chu Lãng nghiêm túc nói.

"Chàng..." Khuôn mặt Tịnh Thục đỏ lên, tức giận đẩy y: "Mới vừa rồi còn nói được một câu nghiêm chỉnh, lại không đứng đắn rồi."

Chu Lãng cười hì hì, ôm chặt nàng, thích thấy mặt nàng đỏ hồng xấu hổ. Cúi đầu thổi khí bên tai nàng: "Vậy lúc ta không đứng đắn, nàng có thích không?"

Tiểu nương tử lập tức nhớ tới tối ngày hôm qua nếm thử trò gian trá của y, thẹn thùng vành tai đỏ ửng, cúi đầu không thèm quan tâm đến y.

"Nương tử, nàng có biết dáng vẻ bây giờ của nàng rất quyến rũ không, lại muốn rồi." Y cố ý cọ nàng, hôn lên chiếc cổ mảnh khảnh.

Tịnh Thục thấp giọng nói: "Chàng không được nói, đang ở trên đường cái, người ta sẽ nghe thấy đó, nếu thế ta sẽ không sống nổi đâu."

Ở trên đường lớn, Chu Lãng càng cảm thấy kích thích, nếu không phải sợ tiểu nương tử giận không để ý đến y, thật sự muốn làm một trận trên xe ngựa.

"Nàng phải sống cho tốt, không có nàng, ta cũng sẽ không sống nổi. Được rồi, chúng ta không làm khó nhau nữa, nàng kể với ta đi, đến tột cùng nhạc mẫu thích gì?" Chu Lãng giúp nàng vuốt ve mái tóc dài, dịu dàng nói.

"Mẫu thân không có sở thích gì đặc biệt, bình thường chỉ thích đọc sách nữ công mà thôi." Tịnh Thục tựa vào lòng y, nhẹ giọng nói.

"Đối với tân cô gia như ta thì không thể kéo theo một xe sách đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu được? Hay là, mua chút tơ lụa Lăng La." Chu Lãng đề nghị.

Tịnh Thục cười khẽ: "Liễu An châu chúng ta là nơi nào hả, là đất lành Giang Nam, quê cha đất tổ, tơ lụa thượng đẳng trong kinh đều vận chuyển đến từ nơi đó của chúng ta đấy."

Chu Lãng ngửa đầu thở dài: "Vậy làm sao bây giờ?"

Đi dạo hơn nửa ngày, buổi trưa dẫn nàng đến Túy Bát Tiên ăn một bữa tiệc lớn các món chính tông trong kinh, chọn mua vật phẩm hơn phân nửa xe. Cộng thêm lễ phẩm Trưởng công chúa chuẩn bị, chất đầy một xe, chỉ chờ ngày mai lên đường.

Bữa tối, Chu Lãng một mình đi ra ngoài. Khi trở về, mang theo một gói đồ giao cho Chử Bình cất, bảo hắn ngày mai cần phải mang theo lên đường.

Mới vừa dùng xong bữa tối, Chu Lãng đã muốn kéo Tịnh Thục cùng tắm rửa, làm việc sớm một chút. Quá sớm, mọi người đều chưa ngủ, làm ra động tĩnh còn không bị người khác nghe được à. Nghĩ đến đây, Tịnh Thục không chịu, cố gắng tránh thoát y. Chu Lãng ôm nàng hung hăng hôn, một bàn tay không thành thật vò loạn. Tuy cách y phục, nhưng sức y lớn, vẫn bị y làm cho hoảng hốt thở hổn hển, đến mức không nghe thấy bọn nha hoàn bên ngoài báo một tiếng ‘Tam cô nương tới’.

Sau khi Chu Nhã Phượng vào cửa đã có nha hoàn thông báo, lại thấy thời gian vẫn chưa tính là muộn, nên không suy nghĩ nhiều, từ nhà chính đi vào, vòng thẳng qua bình phong, đã bị dọa sợ choáng váng.

Tam ca đè Tam tẩu trên thư án rộng lớn, y si mê hôn môi nàng, một tay nâng gáy nàng, tay khác xoa ngực nàng.

Nhã Phượng bị dọa kêu lên một tiếng, quạt tròn trong tay rơi xuống.

Tịnh Thục liếc thấy có bóng người, biết chắc không phải là nha hoàn của mình, vội vàng dùng sức đẩy Chu Lãng. Nàng càng đẩy, y càng hôn mãnh liệt hơn. Cho đến khi nàng cắn đầu lưỡi y, mới không thể không ngẩng đầu lên, cau mày nói: "Sao lại cắn ta?"

Tịnh Thục không để ý đến y, quay đầu thấy Nhã Phượng đang xoay người lại, chợt cảm thấy thật quá xấu hổ.

Lúc này Chu Lãng mới thấy có người đi vào, vươn tay ra sau lưng đỡ nàng đứng dậy, không vui hỏi: "Muội tới làm gì?"

Chu Nhã Phượng đã sớm thẹn thùng đỏ bừng cả mặt, cúi thấp đầu nhặt quạt tròn trên đất lên. Ngập ngừng nói: "Nghe nói ngày mai Tam tẩu sẽ về nương gia, muội cũng không có gì hay để tặng, nên đã tự mình làm quạt tròn này, muốn tặng cho muội muội của Tam tẩu."

Tịnh Thục vốn đang sửa sang lại y phục, xấu hổ núp bên người Chu Lãng, nghe nàng ấy nói rõ ý, đương nhiên không thể tiếp tục như con rùa rút đầu rồi. Đỏ mặt bước đến gần vài bước, nhận lấy quạt tròn: "Cảm ơn Tam muội, vẽ tinh xảo như vậy, Khả nhi nhất định sẽ thích."

"Vâng, muội đi đây, hai người lên đường cẩn thận." Tặng quạt xong, Chu Nhã Phượng chạy trối chết.

Vốn nàng còn muốn nói bóng nói gió hỏi Tam ca về Tạ An, hôm nay nàng núp trong góc nghe được mẹ cả và Tạ phu nhân nói: Lão tổ tông và lão gia rất hài lòng, ngươi mời quan môi đến đây đi.

Không nghĩ đến chuyện này phát triển nhanh như vậy, không thấy mẹ cả hỏi ý của mình. Tuy nhiên nghĩ ngợi một chút cũng đúng, từ xưa hôn nhân chính là phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, không nhiều người hỏi ý tứ con cái lắm. Huống chi mình chỉ là thứ nữ, có thể đính hôn với Tạ An, đã là chuyện tốt đốt đèn lồng cũng khó tìm rồi, đương nhiên các trưởng bối sẽ vui mừng đồng ý.

Vì cả kinh bỏ chạy, trên người cô nương xuất ra một tầng mồ hôi mỏng, sau khi trở về phòng, ngồi ôm ngực hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại. Vì thế lệnh cho nha hoàn chuẩn bị nước, nàng muốn tắm rửa.

Ngâm trong cánh hoa hồng trôi nổi trên dòng nước ấm, cô nương giơ tay nâng cánh hoa lên, làm nổi bật làn da trắng nõn như ngọc. Nàng ngồi trong thùng tắm, lấy tay chà vai. Trong lúc vô tình tay trượt xuống, rơi vào nơi mà vừa rồi Tam ca đã vuốt ve Tam tẩu.

Đợi khi mình thành hôn, hắn cũng sẽ hôn nàng, chạm vào nàng như vậy sao? Nghĩ đến đây, Nhã Phượng cảm thấy trên người nóng hổi, trên mặt càng thêm như bị bắt lửa. Lòng bàn tay nóng đến run lên, có cảm giác khác thường truyền khắp toàn thân, trong nước hiện ra gương mặt tuấn tú tươi cười của Tạ An.

Ai da! Xấu hổ quá!

Nhã Phượng dùng hai tay vỗ vào mặt nước, đánh tan bóng dáng của hắn, nhưng không có tác dụng, cúi đầu, rồi lại ngẩng đầu.

Tối hôm đó, nàng mơ một giấc mơ kỳ quái, thấy Tạ An đè lên người nàng, khiến nàng không thở nổi. Hắn hôn môi nàng, nàng muốn tránh nhưng không nhúc nhích được...

Buổi sáng tỉnh lại, nàng theo bản năng sờ môi mình, may quá không có sưng. Hôm nay Tam ca Tam tẩu rời nhà, nên đi tiễn thôi. Nàng rửa mặt ăn mặc xong, đi lên phòng trong, thì đụng phải phu thê Chu Lãng từ giã ra ngoài.

Ngày tháng tư, ánh mặt trời sáng rỡ, trăm hoa tranh nhau khoe sắc. Nhưng nàng cảm thấy tất cả cảnh xuân đều không đẹp bằng Tam tẩu, hôm nay Tam tẩu mặc một bộ cung trang mở ngực mới tinh, trên bộ ngực sữa trắng noãn như ngọc có mấy vết màu hồng, khiến nàng lập tức liên tưởng đến tối hôm qua Tam ca đè hung hăng hôn tẩu ấy, chẳng lẽ nam nhân cứ hôn môi không dứt, đó cũng là Tam ca hôn sao?

"Tam tẩu, muội tiễn tẩu." Nhã Phượng vui mừng khoác lên tay Tịnh Thục.

"Được." Có người đến đưa tiễn, Tịnh Thục vẫn rất vui. Chu Lãng mỉm cười nhìn thê tử, trong ánh mắt tràn đầy sủng ái.

Hôm qua vì an bài không ít lễ vật cho nhạc mẫu, trong lòng nương tử vui mừng, tuy bị Nhã Phượng quấy rối một lần, đi qua dụ dỗ một lát, cũng đã ỡm ờ cho y, thậm chí càng nóng bỏng hơn so với ngày thường một chút.

Nam nhân được thoả mãn thì tâm trạng rất tốt, đến cửa đã muốn ôm nàng lên xe. Vậy mà cha lại đuổi theo, liên tiếp dặn dò. Vợ chồng son quy củ đáp ứng, không dám ôm, chỉ đỡ nàng lên xe, sau đó Chu Lãng cưỡi lên ngựa ngay.

Trong lòng Tịnh Thục vô cùng vui mừng, cuối cùng đã có thể trở về nhà, còn đang là lúc trượng phu thương yêu nàng. Nếu như lúc tân hôn, Tịnh Thục sẽ không dám dẫn y về nhà.

Bánh xe chuyển động, xe ngựa lên đường. Nàng nhẹ vén màn xe lên một khe nhỏ, nhìn trượng phu của mình một chút. Bóng dáng y cao ngất đón ánh mặt trời, trên người mang theo một tầng vàng kim nhàn nhạt, càng lộ vẻ tuấn lãng vô song.

Chu Lãng cảm thấy hình như nương tử đang nhìn lén mình, lặng lẽ thúc ngựa tiến tới, nhấc màn xe lên nhìn nàng. Mập mờ nháy mắt với nàng vài cái, như đang nghiễm nhiên nói: Tối hôm qua xấu hổ nên không nhìn đủ sao? Tối nay cho nàng nhìn tiếp.

Tiểu nương tử lại đỏ mặt!




Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status