Thương thiên phách huyết

Chương 238: Ly biệt (2)


Khí trời càng ngày càng nóng, một cơn gió nhẹ thổi qua, hỗn loạn chút khí hậu nóng bức, chỉ là đối với Hứa Hải Phong lúc này mà nói, biến hóa của hoàn cảnh bên ngoài lúc này đã không còn tạo ra ảnh hưởng gì đối với hắn.

Trong số những cao thủ cấp tông sư, hắn đương nhiên không phải là người lợi hại nhất. Nhưng với tu vi lúc này của hắn, nóng lạnh không thể xâm hại đã là chuyện bình thường.

Chậm rãi đi trong đám người chen chúc, bước tiến của hắn nhìn như chậm chạp, nhưng trong nháy mắt đã đi xa, chốc lát sau, hắn đi tới Túy Nguyệt lâu.

" Chủ công, ngài đã tới." Tương Khổng Minh đứng lên khỏi ghế, lại chậm rãi khom lưng.

Ngồi đối diện hắn chính là Đồng Nhất Phong, hắn cung kính thi lễ với Hứa Hải Phong, nói: " Gặp qua chủ công."

Hứa Hải Phong khẽ gật đầu, quay đầu nhìn chung quanh, đối với căn phòng này cũng không xa lạ, đây chính là căn phòng mà lần đầu tiên hắn cùng đám người Phương Hướng Minh đến đây, tuy cảnh vật bên trong đã hoàn toàn thay đổi, nhưng đoạn trí nhớ giống như đã từng quen biết quả thật làm cho người ta rất khó thể quên.

" Quân sư đại nhân, ngươi gọi chúng ta tới nơi này làm gì?" Hứa Hải Phong hỏi.

Tương Khổng Minh cầm lấy bình rượu trên bàn, rót cho hắn một chén Túy Nguyệt tửu thơm ngát, cười a a nói: " Nghe nói nơi đây chính là địa phương lần đầu tiên chủ công đại phát thần uy, học sinh nghĩ muốn kiến thức một phen."

" Quân sư đại nhân nghĩ muốn kiến thức một chút sao?" Hứa Hải Phong vẻ mặt kinh ngạc hỏi, hắn quay đầu, nhìn Đồng Nhất Phong nói: " Đồng đại nhân, vậy ngươi đi tìm…quản sự nơi này là họ Trần phải không?"

Đồng Nhất Phong liên tục gật đầu, nói: " Đúng là Trần bàn tử, nghĩ không ra chủ công dĩ nhiên còn nhớ rõ người này."

Hứa Hải Phong nhàn nhạt cười, đối với lời khen tặng của hắn cũng không thèm để ý, mà là tiếp tục phân phó: " Ngươi đi tìm Trần bàn tử, an bài một vị cô nương, tối nay quân sư đại nhân sẽ lưu lại nghỉ ngơi."

Tương Khổng Minh biến sắc, nói: " Không cần, nếu là học sinh có trúng ý ai, thì sẽ tự an bài, không nhọc hai vị phí tâm."

Khóe miệng Đồng Nhất Phong có chút co quắp, hắn lập tức cúi đầu, hai người này hắn không thể trêu chọc ai, lựa chọn sáng suốt nhất không thể nghi ngờ chính là giả câm vờ điếc, làm như không thấy.

Ho khan một tiếng, Tương Khổng Minh lập tức nói sang chuyện khác: " Đồng tướng quân, từ sau khi chúng ta đi, trong Ngọa Long thành thái bình chứ?"

Đồng Nhất Phong ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngưng trọng, nói: " Thuộc hạ phụng mệnh quân sư đại nhân, an bài nhiều tai mắt, cũng chưa từng phát giác bất cứ dị thường nào. Lộ Đỉnh Thịnh cùng Phương lão thái tuy có gặp qua hai lần, nhưng cũng chỉ là gặp mặt bình thường, đến nay cũng không có cử chỉ làm loạn."

" Những thế gia đệ tử thì sao?" Tương Khổng Minh lạnh lùng hỏi.

Đồng Nhất Phong len lén giương mắt liếc nhìn sắc mặt Hứa Hải Phong, nhưng trong lúc vội vàng, lại có thể nào nhận ra vui giận buồn mừng, hắn cắn răng, nói: " Mặc dù có thu liễm, nhưng vẫn như cũ hoành hành bá đạo, Ngọa Long thành tuy lớn, cuối cùng cũng không phải kinh sư, không dung được nhiều cao lương đệ tử như vậy."

Hàn quang trong mắt Hứa Hải Phong chợt lóe, nói: " Đồng đại nhân cứ yên tâm, chỉ cần qua đại chiến, Hứa mỗ tự có định luận."

Tương Khổng Minh vỗ tay một cái, nói: " Không sai, lúc này đại chiến hết sức căng thẳng, đang lúc nên ổn định hết thảy, vạn vạn không thể sinh ra thêm chuyện, ngày khác tính sổ, nhất định sẽ cho bọn họ một sự giáo huấn cả đời khó quên."

Sắc mặt của Đồng Nhất Phong đột nhiên chợt cổ quái, như đột nhiên nghĩ tới điều buồn cười gì đó: " Kỳ thật…bọn họ đã bị giáo huấn."

" Ân?"

Hứa Hải Phong ngắm nhìn Tương Khổng Minh, chỉ thấy người sau phe phẩy quạt lông đột nhiên lại dừng lại ngay giữa không trung, lập tức biết hắn cũng không hiểu.

Trên mặt Đồng Nhất Phong phát ra sự tôn kính từ trong nội tâm: " Phương thành chủ mỗi ngày bận rộn, tự nhiên không quan tâm đến những việc nhỏ này, nhưng may là còn có một người có thể ép trụ được bọn họ. Ngọa Long thành có được sự hưng vượng hôm nay, ít nhiều là nhờ chủ mẫu tọa trấn."

Sau khi kinh sư thất thủ, những thế gia đệ tử đi tới Ngọa Long thành càng ngày càng nhiều, trong số những người này những người biết khôn khéo làm người thì rải rác không có mấy người, nhưng thích gây chuyện sinh sự thì lại rất nhiều.

Tuy trong thành có Phương Hướng Minh, là đại nhân vật của thế gia đệ tử tọa trấn, bọn họ cũng không dám làm càn công khai, nhưng mỗi ngày tranh cãi không ngừng, đem Ngọa Long thành biến thành huyên náo khói đen chướng khí, làm cho vị thành chủ tạm thời như Đồng Nhất Phong không khỏi đau đầu không thôi.

Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là chi tiết bẩm cáo Phương Hướng Minh, không ngờ vị đệ nhất nhân của những thế gia còn chưa lên tiếng, trước hết chọc giận một người.

Phương Doanh Anh, vị thiên chi kiều nữ nghe thấy việc này, nổi cơn lôi đình, dưới cơn giận dữ, tự thân ra ngựa, mang theo một đám Phương gia thân binh như sói như hổ giả mạo thành phòng quân, đem những tên kia đánh một trận.

Thân phận của nàng đặc thù, chỗ dựa sau lưng lại càng cứng không thể cứng hơn, vô luận là Phương Hướng Minh hay là Hứa Hải Phong đều là những nhân vật đỉnh cao đương thời, thực lực của bọn họ mạnh mẽ, ở trong loạn thế, tuy không thể nói là hoành hành vô kỵ, nhưng cũng đủ để tự bảo.

Những đệ tử thế gia bị đánh, ngoại trừ tự nhận không may, dù là một lần đánh rắm cũng không dám phóng.

Phương Hướng Minh biết được việc này, lập túc giao cho kỳ đệ Phương Hướng trí toàn quyền xử lý việc này. Ở trong lòng Phương Hướng Trí mắng to huynh trưởng không nói nghĩa khí, cứng đầu đi tìm Phương Doanh Anh. Chỉ là khi hắn đối mặt tiểu thư điêu ngoa này, chưa nói rõ ý tứ đến, liền dưới ánh mắt sắc bén của nàng chật vật bỏ chạy.

Hắn không dám đi chọc giận Phương Doanh Anh, không thể làm gì khác hơn là ngược lại đi tìm những thế gia đệ tử bị đánh để bồi lễ xin lỗi. Lấy thân phận của hắn, tự mình tới cửa, đã cấp đủ mặt mũi cho đối phương, cũng không ai dám xuất ra nửa câu oán hận.

Chẳng qua bởi vậy trị an trong thành lại tốt hơn, dù rằng thế gia đệ tử không ngưng hẳn hành động càn rỡ, cũng giảm bớt cử chỉ ngang ngược, công lao của Phương Doanh Anh không thể không nói đến.

Nhưng chân chính làm Đồng Nhất Phong cảm thấy trung tâm khâm phục chính là cử chỉ này của Phương Doanh Anh nhìn như vô lý gây nháo, điêu ngoa ngang ngược. Nhưng trên thực tế cũng là mưu định rồi mới làm, hết thảy đều nắm giữ trong tay.

Sau chuyện này, căn cứ theo thống kê của tân nhậm giám sát sử Cát Hào Kiếm, những thế gia đệ tử bị đánh đều thuộc về trung tiểu thế gia, hoặc là những con cháu dòng thứ của đại thế gia. Còn các đại thế gia như Đường, Tô, Lộ đều đã sớm hạ lệnh cấm túc trước đó một ngày, rõ ràng là vì muốn cung cấp phương tiện cho Phương Doanh Anh.

Phương Doanh Anh vận dụng cũng không phải là hộ vệ đội của Hứa gia, mà là nhân mã thuộc gia đình của nàng. Tuy nói nàng cực kỳ được Phương lão thái sủng ái, nhưng nếu không được vị lão nhân gia trải qua mấy chục năm kinh nghiệm nhân sinh này gật đầu đồng ý, nàng cũng chưa chắc là có thể chỉ huy được bọn họ.

Sau đó Phương Hướng Trí lại cúi mình kết giao, nên không gợi lên những sự bất mãn gì khác, ngược lại càng khiến cho danh vọng của Phương gia ở trong lòng đông đảo trung tiểu thế gia càng cao hơn một tầng.

Mưu kế một mũi tên bắn rơi mấy con nhạn như thế, làm cho Đồng Nhất Phong bội phục đến sát đất, nhưng trong lòng cũng cảm thấy phát lạnh.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Hứa Hải Phong rõ ràng thấy được một điểm khinh thường trong mắt Tương Khổng Minh.

" Dù cho Phương lão thái đem hết toàn bộ thế gia chộp vào trong tay thì đã sao, cuối cùng thì cũng phải xem vào thực lực. Học sinh sẽ làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục thôi." Tương Khổng Minh nhàn nhạt nói.

Đồng Nhất Phong cúi đầu, làm bộ không nghe được, hắn tiếp tục cung kính nói: " Kỳ thật, trong đám người bị đánh này, có một vị có thân phận tương đối mẫn cảm."

Nói tới đây, hắn ngừng lại, ánh mắt nhìn Hứa Hải Phong.

Hứa Hải Phong kỳ lạ, hỏi: " Đồng đại nhân tựa hồ có điều gì khó nói? Vì sao không nhanh nói, chẳng lẽ người này có quan hệ gì với Hứa mỗ hoặc quân sư đại nhân sao."

Đồng Nhất Phong miễn cưỡng nở nụ cười, nói: " Người nọ chính là Hứa Hải Đường."

Sắc mặt Hứa Hải Phong rốt cục ngưng trọng lên, mà ngay cả Tương Khổng Minh cũng gắt gao nhíu mày. Hứa Hải Đường quả thật không phải là đại nhân vật gì, hắn chỉ là một đường huynh của Hứa Hải Phong mà thôi.

Nhưng nếu hắn bị Phương Doanh Anh đánh, vậy chỉ có một giải thích, hắn cũng là một trong những nhân vật gây huyên náo hành hung trong Ngọa Long thành, nếu không lấy năng lực của Phương Doanh Anh, không có khả năng không đem hắn bài trừ bên ngoài.

Mà có tư cách ở trong Ngọa Long thành vô lý huyên náo, không ai không xuất thân từ thế gia môn phiệt.

Hứa gia, sau mấy năm Hứa Hải Phong phát triển, cũng rốt cục hình thành một môn phiệt thế lực mới, hơn nữa theo thế lực hắn tăng trưởng, người của Hứa gia cũng không còn là giai cấp hèn mọn mặc cho người khi dễ như trước kia, bọn họ đã từ từ chuyển hóa từ bình dân dân chúng bị nghiền ép mà trở mình biến thành giai cấp quý tộc.

Biến hóa này trong bất tri bất giác mà tiến hành, không có bất cứ kẻ nào ngăn cản, cũng không có bất cứ kẻ nào trợ giúp, hết thảy đều là tự nhiên mà có.

Chỉ là tốc độ chuyển biến này cực nhanh, xa xa vượt ngoài ý liệu của bất cứ kẻ nào.

" Từ đơn giản biến thành ngông cuồng a, ai…" Tương Khổng Minh thở ra một hơi dài, tràn ngập bất đắc dĩ.

Trong mắt Hứa Hải Phong dần dần có vẻ tức giận, tuy hắn không tỏ vẻ gì, nhưng mặc cho ai cũng biết lúc này trong lòng hắn tuyệt đối không phải sóng êm gió lặng.

" Bỏ đi, việc này tạm thời không đề cập tới. Đồng tướng quân, đám người Lâm Gia Huy biểu hiện như thế nào?" Tương Khổng Minh phe phẩy quạt lông, hỏi một vấn đề khác.

Trái tim treo cao trên cổ họng của Đồng Nhất Phong đến tận đây mới trở về tại chỗ, trong lòng hắn may mắn, rốt cục có thể không cần bàn luận câu chuyện làm cho hắn hãi hùng khiếp vía: " Đám người Lâm Gia Huy sau khi đi tới Ngọa Long thành, vẫn ẩn cư trốn tránh, chưa từng liên lạc gì với bên ngoài."

" Còn Phương gia?"

" Phương gia từng phái người liên lạc cùng hắn, nhưng hắn lại tránh né không thấy, không biết là duyên cớ nào." Đồng Nhất Phong khó hiểu nói.

Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: " Được, người này quả nhiên có lòng kiên nhẫn cùng ánh mắt, không uổng công ta cho hắn cơ hội này, có thể trọng dụng."

Tương Khổng Minh nói xong, nhìn Đồng Nhất Phong phất tay ra dấu, người sau lập tức hiểu ý, đứng dậy cáo từ đi ra.

Đợi bước chân hắn đi xa, Tương Khổng Minh hỏi: " Chủ công nghĩ việc này nên xử trí như thế nào cho thỏa đáng?"

Hứa Hải Phong biết ý hắn đang hỏi việc của đường huynh Hứa Hải Đường, sắc mặt của hắn nghiêm túc nói: " Phải thận trọng xử lý, không thể nuôi dưỡng kẻ gian."

Tương Khổng Minh cười, nói: " Có những lời này của chủ công, học sinh liền rõ ràng."

Thở dài, cầm Túy Nguyệt tửu trên bàn, Hứa Hải Phong uống một hơi cạn sạch, đem việc này ném ra sau não.

" Quân sư đại nhân, ngươi thật sự không có ý định muốn lưu lại một hậu nhân sao?" Hứa Hải Phong đột nhiên hỏi.

Đối với câu hỏi của hắn, Tương Khổng Minh vẫn có chút cảm giác mất tự nhiên, hắn trầm ngâm chốc lát, rốt cục vẫn đáp: " Ân, có lẽ qua thêm hai năm, học sinh sẽ có quyết định."

Mỉm cười, Hứa Hải Phong nói: " Nên phóng túng lúc còn phóng túng, quân sư đại nhân trí tuệ thông thiên, một mình ngươi nhìn mà làm đi."

Tương Khổng Minh yên lặng gật đầu, cho dù Hứa Hải Phong cũng không cách nhìn thấu đăm chiêu trong lòng hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status