Thương thiên phách huyết

Chương 241: Quá quan


Ánh mặt trời nóng hực chiếu xuống, người đi đường ướt đẫm mồ hôi, trên quan đạo, trạm gác dày đặc, Hung Nô nhân đang bày trọng binh nơi đây, chính là vì muốn bắt sống thái tử điện hạ Lưu Chính Khải của Đại Hán.

Vài tên Hung Nô binh lui tới phía sau trạm gác, ánh mắt bọn họ khi thì hướng tới chỗ quan tạp, khi thì nhìn kỹ động tĩnh nơi phương xa.

Chân chính phụ trách tra xét, chính là người Hán bị bọn họ mạnh mẽ cường ép nhập ngũ.

" Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, còn chưa ăn cơm sao?" Một thanh âm hét to truyền vào trong tai, trong khí trời nóng bức thế này, dễ làm cho lòng người nóng nảy bực tức.

Tuy trên người đều mặc quân y của Hung Nô nhân, nhưng bọn họ đều nhíu mày, nhìn về phía vị nhân huynh đang la hét lớn tiếng kia.

Nói đến cũng kỳ quái, tuy đại đa số người đang dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, đầu hàng Hung Nô nhân, nên bị bọn họ an bài nơi nào hiệp trợ phòng thủ. Bọn họ kiểm tra, thoạt nhìn có vẻ nghiêm khắc vô cùng, nhưng trên sự thật bọn họ chỉ là đang đục nước béo cò, làm cho có lệ xong việc.

Nhưng có một chút người lại như tìm được cha mẹ ruột, bọn họ không tiếc sức lực lấy lòng chủ tử mới, vì đường thăng quan của mình, bọn họ đã quên tổ tông của chính mình đến từ phương nào.

Vị trung niên hán tử vẫn đang la hét kia, chính là điển hình loại người đó.

Làm cho người ta sợ hãi than không thôi, hắn lại không hề có gương mặt mắt chuột mày dơi, xấu xí không chịu nổi.

Chỉ lướt mắt qua nhìn lại, ngược lại nhìn hắn có vài phần tướng mạo đường đường.

Mấy Hung Nô nhân chỉ tay tới nơi này, trong miệng còn đang cười nói gì đó.

Hán tử kia càng thêm ra sức, mà dù là mồ hôi đầy trên trán cũng không lau đi.

Chỉ là hắn không có chú ý tới, trong mắt đám Hung Nô đang đàm luận, cũng giống như ánh mắt của chính đồng tộc hắn, đó chính là khinh thường cùng khinh thường.

" Giá…" Tiếng bánh xe lăn đến từ xa đến gần. Năm, sáu người đang đẩy hai lượng xe ngựa đầy mặt phong trần chậm rãi mà đến. Ở phía sau bọn họ, còn có những hán tử nhà quê đang lùa gia súc đi tới.

Ngay trạm gác, thủ lĩnh người Hán đang phụ trách tra xét trong lòng kỳ quái, sắp tới giữa trưa, như thế nào người đến ngược lại càng nhiều hơn.

Hắn tự mình đi tới, hai xe ngựa này đều là xe có mui che, bên trong là một chút tạp vật cỏ khô, khiến cho người vừa xem liền hiểu ngay.

Hắn thoáng nhìn, liền biết trong đó không có gì huyền hư, ánh mắt từ trên xe dời về phía mấy người bên cạnh, chân mày hắn cau lại.

Những người này vóc người khôi ngô, tuy vẻ mặt tươi cười cung thuận, nhưng ánh mắt hắn sắc bén, lập tức nhìn ra vẻ kiệt ngạo bất tuân trong ánh mắt bọn họ.

Trong tim của hắn rùng mình, trên người đột nhiên nổi da gà, dĩ nhiên mơ hồ cảm thấy được một tia sát khí nhàn nhạt.

Nuốt nước bọt, hắn gian nan quay đầu. Nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đi sau xe ngựa, ánh mắt của hắn trợn lớn, chuyển qua cánh tay phải của người kia, chỉ thấy nơi đó trống rỗng một mảnh, lập tức hít sâu một hơi rét lạnh.

Đối với phản ứng của hắn không có chút nào ngoài ý muốn. Khóe miệng Trương Tử Hoa tràn ra một tia cười nhạo báng lạnh như băng, dù là ngay giữa khí trời nóng rực, cũng làm cho người ta không rét mà run.

Tay trái của hắn đã gắt gao cầm lấy đoản đao được thoa kịch độc dưới vạt áo, chỉ đợi hán tử này lớn tiếng hét lên, đưa tới sự chú ý của mọi người, liền một đao đoạt lấy tính mạng hắn.

Vô luận là vì nguyên nhân gì, cam nguyện làm việc cho Hung Nô nhân đều là hạng người đáng chết, bọn họ chết cũng thật sự không đủ.

Nhưng động tác của hắn lại dừng phắt giữa đường, đoản đao nằm trong lòng vẫn chưa rút ra.

Bởi vì thủ lĩnh người Hán kia không ngờ xoay người lại, hắn dùng chính thân thể của mình chắn ngay trước mặt Trương Tử Hoa, không hề phòng bị đem sau lưng mình giao cho phạm nhân mà mình đang lục soát.

" Không thành vấn đề. Để cho bọn họ đi." Thanh âm thuần hậu truyền vào trong tai mọi người, vẻ mặt của bọn họ lúc này có chút mất tự nhiên, đó là một loại tâm tình hỗn tạp cảm động cùng sợ hãi.

Trương Tử Hoa dời đi ánh mắt, theo xe chậm rãi đi tới, trong tim của hắn ngàn vạn cảm xúc, có nên thay đổi kế hoạch, mà mang theo Lưu Chính Khải thoát thân?

" Phía trước có ba trạm canh gác, đều do Hung Nô nhân tự mình canh giữ, tiên sinh cẩn thận."

Khi hắn đi ngang qua bên người thủ lĩnh người Hán kia, trong tai nghe được một câu nói như vậy, tuy trầm thấp nhưng vô cùng rõ ràng.

Hắn thở dài một tiếng, trong lòng lập tức đứt đoạn.

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi trạm gác, hơn hai mươi Hung Nô nhân kia cũng không hề hay biết.

Trương Tử Hoa đột nhiên lảo đảo: " Ai yêu…" Một tiếng, thiếu chút nữa té xuống.

Trung niên hán tử đang hô quát không ngớt nghe được động tĩnh, đôi mắt nhìn tới, chỉ là lần liếc mắt này, hắn giống như bị định thân pháp trụ lại, cũng không còn dời mắt đi được nữa.

Trương Tử Hoa luống cuống tay chân trốn vào bóng xe, từ trong tầm mắt hán tử kia chợt biến mất.

" Đứng lại…" Một tiếng vang kinh thiên động địa từ trong cổ họng hán tử kia phát ra.

Một tiếng kêu to, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Hung Nô nhân, hơn hai mươi ánh mắt đã đồng loạt nhìn về phía nơi này.

Hán tử kia chạy đến bên cạnh xe, trong miệng hắn kêu to: " Trương Tử Hoa, tìm được ngươi."

Ở phía sau hắn, tên thủ lĩnh người Hán nắm chặt thanh đao, ngón tay thô to bởi vì dùng sức quá độ mà nổi lên tái nhợt khác thường. Ánh mắt của hắn gắt gao coi chừng những bóng lưng đang mừng rỡ như điên, một luồng hàn quang rất nhỏ hiện lên, yêu đao đã chui ra khỏi vỏ.

Hán tử kia gương mặt đỏ bừng chạy đến trước mặt Trương Tử Hoa, nhưng khi hắn chứng kiến cặp mắt lạnh như băng đến thấu xương, vẻ vui thích trên mặt lập tức đọng lại, trong mắt của hắn không còn nửa phần hưng phấn, thay vào chính là sự sợ hãi cùng hối hận khôn cùng.

Thân thể bọn họ giống như lá khô trúng gió thu, run lên bần bật.

Hắn rõ ràng nhìn thấy Trương Tử Hoa đã động, trong tay của hắn có một đạo quang mang lượng lệ như ánh sáng của ngọc, loại ánh sáng xinh đẹp tắm rửa linh hồn kẻ địch.

Nặng nề té ngã xuống đất, tính mạng của hắn đã chung kết.

Trương Tử Hoa ngẩng đầu, ánh mắt của hắn từ đầu tới cuối không có hướng tới tên tự cam nguyện trụy lạc kia, hắn chỉ nhìn thủ lĩnh người Hán, dùng bàn tay trái còn lại, giơ lên ngón tay cái.

" Ô hô…"

Một tiếng hô lên, Hung Nô binh phản ứng cực nhanh, lập tức nắm lấy vũ khí, nhảy nhanh lên ngựa.

" Đi…" Trương Tử Hoa quát lên một tiếng chói tai, trước sau hơn mười hán tử đồng thời xoay người lên ngựa, cùng hô một tiếng, lập tức phóng đi.

Hai đội nhân mã, ngươi truy ta rượt, chỉ trong chốc lát, liền đã không thấy tung tích.

" Đại ca, làm như thế nào?" Một gã vệ binh sợ ngây người thẳng đến lúc này mới tỉnh táo lại, hỏi.

Lạnh lùng nhìn hắn, làm đối phương không tự chủ được rùng mình, hắn mới trấn tĩnh nói: " Đuổi theo."

Tuy chỉ có một cánh tay, nhưng Trương Tử Hoa ngồi trên lưng ngựa, cũng dễ dàng tự nhiên, hắn mang theo mọi người phóng theo hướng bắc. Phía sau đuổi theo hơn hai mươi Hung Nô nhân.

Miệng của hắn lộ ra một tia cười lạnh. Cũng giống như trong sở liệu của hắn, những Hung Nô nhân này không phải binh lính tinh nhuệ, tuy bọn họ cưỡi ngựa hơn xa người Hán, nhưng so với đám tinh binh Đại Hán bên cạnh hắn cũng kém cỏi hơn rất nhiều.

Khoảng cách giữa hai bên vẫn chưa thu nhỏ lại, ngược lại còn có xu thế càng lúc càng kéo dài.

Thủ lĩnh Hung Nô nhân đột nhiên hét lớn một tiếng, thanh âm của hắn vừa sợ vừa giận, tràn ngập vẻ khó thể tin.

" Sưu…"

Tiếng dây cung vang lên, phía sau truyền đến một tiếng kêu sắc bén thảm thiết. Trương Tử Hoa kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy thủ lĩnh Hung Nô nhân từ trên lưng ngựa té ngã xuống tới, nơi cổ họng của hắn, ghim cứng một mũi điêu linh tiễn lóe sáng.

" Đám tặc tử, lưu lại tính mạng đi." Một tiếng quát lớn từ phía rừng rậm bên sườn truyền đến, vài chục kỵ phóng ra.

Hung Nô nhân nhìn thấy tình thế không ổn, lập tức xoay đầu ngựa, phóng ngựa bỏ chạy.

Chỉ là vài chục kỵ kia đã sớm có chuẩn bị, có người đã sớm chờ phía sau, sau một trận mưa tên, chỉ là thoáng tiếp xúc, trong chốc lát, hơn hai mươi Hung Nô nhân đều đã táng thân bỏ mạng.

" Lưu thống lĩnh? Sao ngươi lại tới đây?" Trương Tử Hoa kinh hô, ánh mắt của hắn dò xét chung quanh, nhưng từ đầu đến cuối không phát hiện được mục tiêu trong lòng hắn.

" Trương tiên sinh, không cần tìm, thái tử điện hạ không có đến." Lưu Chính Trung tự nhiên biết hắn đang lo lắng điều gì.

Trương Tử Hoa dừng lại trong mắt lão tướng quân, phảng phất như nhìn thấy gì đó, hắn buồn bã thở dài một tiếng, nói: " Lưu thống lĩnh, bên người thái tử không thiếu được ngươi a."

Lưu Chính Trung lắc đầu, đối với những lời này hắn quả quyết phủ nhận: " Nếu thái tử điện hạ có thể bình an đến Kỳ Lân quân đoàn, có Đàm lão ca chiếu ứng, so với lão già hư danh như ta còn đáng tin hơn nhiều. Huống chi…" Hắn ngừng lại, ánh mắt quét ngang một vòng, áp thấp thanh âm, nói: " Người của chúng ta quả thật nhiều lắm."

Trương Tử Hoa yên lặng gật đầu, nhỏ giọng hỏi: " Bên người điện hạ có bao nhiêu người?"

" Tính luôn Cao phụng cung cùng Hoa Lương tiểu tử, là mười hai người."

" Ai…kỳ thật, Lưu tướng quân không nên đích thân đến." Trương Tử Hoa thở dài nói.

Lưu Chính Trung cười khổ nói: " Nếu ta không đến, đám tiểu tử này sợ là khó có thể ước thúc được a."

Trương Tử Hoa dù sao chỉ là một văn sinh, những người từ trong phủ thái tử đi ra tự nhiên là biết lai lịch của hắn, đối với hắn luôn luôn nghe theo, nhưng những chiến sĩ đến từ đại doanh bắc cương lại chưa từng đem hắn để vào mắt. Ngay từ đầu Trương Tử Hoa chỉ dẫn theo mười người trong phủ thái tử cùng đi, chính do đạo lý này."

Ngoại trừ Lưu Chính Trung, vị đại thống lĩnh một trong năm đại quân đoàn ra, thật đúng là không người nào có thể sai khiến được bọn họ.

Trương Tử Hoa im lặng không nói, chốc lát sau hỏi: " Nhờ được Cao phụng cung sao?"

" Hắn đã đáp ứng lão phu." Lưu Chính Trung nhàn nhạt đáp.

Trương Tử Hoa nhìn mắt của hắn, một lúc lâu gật đầu.

Lưu Chính Trung đột nhiên cười to, nói: " Phương gia cả nhà trung liệt, Bác Hồ huynh lại càng bi tráng, Lưu Chính Trung ta cũng là đại thống lĩnh, lại há để cho bọn họ giành hết danh tiếng."

Trương Tử Hoa cũng bật cười nói: " Hay cho một Lưu đại thống lĩnh, đã như vậy, chúng ta cùng nhau đi thôi."

Hai người nhìn nhau cười to, giơ roi giục ngựa, hướng phương bắc mà đi, tuy chỉ hơn mười kỵ, đã có khí thế sôi trào như thiên quân vạn mã.

" Đại ca, ngươi xem, Hung Nô nhân."

Sau khi bọn họ rời đi, vài người chậm rãi phi tới, một người nhìn thấy thi thể đầy đất, vội vàng nhảy xuống kiểm tra một phen, quay đầu kêu lên.

Một hán tử vóc người khôi ngô giục ngựa đi tới trước mặt hắn, chính là thủ lĩnh người Hán ở quan tạp vừa rồi.

Hắn cau mày, cẩn thận kiểm tra dấu vết cùng những thi thể táng mạng trên mặt đất.

" Đại ca, đại khái có khoảng gần trăm kỵ, bọn họ phục kích ở đây, mới có thể một lưới giết hết những Hung Nô nhân này."

" Ân."

" Đại ca, hiện tại chúng ta nên làm như thế nào? Đem nơi này thu thập một chút sao?"

" Không, làm loạn hơn cho ta một chút."

" Cái gì?"

" Sau khi trở về, nói lại, nơi này phát hiện đại lượng quân đội, ít nhất…ít nhất ba trăm người."

" Ba trăm người?"

" Không sai, ba trăm người…"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status