Thương thiên phách huyết

Chương 243: Cố nhân


Mái hiên cao lớn che phủ ánh mặt trời nóng bỏng, bên trong, cơn gió thổi qua, mang đi không khí nóng bức vô cùng.

Lưu Tuấn Thư nằm trên ghế dài, y bao trong gió đung đưa, hắn thở dài một tiếng, thật lâu không có nhàn rỗi như vậy.

Từ sau khi hắn xuất đầu trong gia tộc, liền được các trưởng bối chú ý, mà hắn cũng tự mình phấn đấu, luyện tập ra một thân bản lãnh thật sự. Danh tự Lưu Tuấn Thư, ở trong Hoàng Long quân đoàn có uy vọng cực cao, có lẽ qua thêm hai mươi năm, hoặc là mười năm, hắn sẽ vinh thăng ngai vàng đại thống lĩnh.

Chỉ là Hung Nô nhân xâm lấn, đem toàn bộ giấc mộng của hắn bóp nát. Thời khắc này, hắn chỉ còn một mình, ở lại đây, không có việc gì làm, cùng người chết có gì khác nhau đâu.

Vương triều Lưu gia, còn có cơ hội phục quốc lần nữa sao? Ở trong tim của hắn vốn không còn chút hi vọng, một chút cũng không có…

Mấy ngày trước, Trương Tấn Trung hưởng ứng lời hiệu triệu của đại điện hạ Lưu Chính Đình, suất lĩnh tám vạn dũng sĩ Thiên Ưng quân đoàn đi tới Thái Nguyên.

Phảng phất như trong đêm đen nhìn thấy ánh rạng đông, Lưu Tuấn Thư tại chỗ thỉnh nguyện đi theo, dù là chết trận sa trường, cũng tốt hơn ở đây qua hết kiếp này.

Nhưng ngoài dự liệu của hắn, Hứa Hải Phong quả quyết từ chối. Đối mặt sự khiển trách cùng trầm mặc kháng nghị của hắn, rốt cục Hứa Hải Phong thối lui một bước, nói rằng, một tuần sau, nếu hắn muốn đi, tuyệt không ngăn trở.

Hôm nay, đã là kỳ hạn cuối cùng.

Một tiếng bước chân truyền đến, thẳng đến bên cạnh hắn, dừng lại bất động.

Lưu Tuấn Thư nhíu mày, đối với người quấy rầy sự thanh nhàn của mình rất là bất mãn. Hắn mở ra hai mắt, ngẩng đầu nhìn lại, cũng ngẩn ra.

Người trước mắt, không ngờ là Tương Khổng Minh Tương đại quân sư.

Hắn xấu hổ cười, rời khỏi chiếc ghế dài rộng thoải mái, có chút thi lễ, nói: " Tương quân sư không ngờ lại đến xem một người nhàn rỗi như ta, thật sự là khách quý ít gặp."

Ở trong tim của hắn, đối với Tương Khổng Minh xác thực không hề hảo cảm, chỉ là ngại thân phận đối phương, lại đối với học thức của hắn rất thán phục, mới dùng lễ chào hỏi.

Tương Khổng Minh đầy mặt tươi cười, hoàn lễ nói: " Nơi nào, học sinh phụng mệnh chủ công, đến thỉnh tướng quân đi gặp một người, sau đó chờ đợi lời đáp của tướng quân."

Lưu Tuấn Thư nhìn hắn, đột nhiên hỏi: " Xin hỏi quân sư, nếu Lưu mỗ gặp qua thần bí nhân kia, vẫn muốn đi, lại sẽ có vận mệnh thế nào?"

Tương Khổng Minh lạnh nhạt cười, nói: " Tự nhiên là cung tiễn ra khỏi thành."

" Thật không?" Trong mắt Lưu Tuấn Thư hiện lên một tia trào phúng, nói: " Không phải trực tiếp đưa đến Hoàng Thổ Cương sao?"

Hoàng Thổ Cương, chính là một ngọn núi cao ngoài mười dặm của đại doanh phương tây, là nơi chôn hài cốt của các chiến sĩ của Thiên Ưng quân đoàn nhiều năm.

Tương Khổng Minh ngẩng đầu, nhìn thẳng mắt hắn, chốc lát sau nói: " Theo ý học sinh, tất nhiên như thế. Đáng tiếc chủ công niệm tình ngày xưa với tướng quân, luôn mãi phân phó, không được binh nhung gặp nhau. Cho nên học sinh đã chuẩn bị sẵn ngựa, nếu thật sự tướng quân không muốn đi gặp người nọ, liền trực tiếp rời đi. Về phần ngày sau gặp lại, là địch là bạn, chỉ do một niệm của tướng quân thôi."

Không biết vì sao, nghe được Tương Khổng Minh trực tiếp thừa nhận có mang sát tâm đối với mình, hắn ngược lại thở dài một hơi.

Hôm nay toàn bộ đại doanh phương tây đã rời vào trong túi Hứa Hải Phong, mà lấy trạng thái nửa quy ẩn lúc này của Hứa Hải Phong, chân chính chấp chưởng quyền to chính là Tương Khổng Minh, nếu hắn muốn giết mình, vốn chỉ là việc dễ như trở bàn tay, cần gì phải phí lực lớn như thế.

Hắn cười lạnh một tiếng, vốn nghĩ muốn trực tiếp rời đi, nhưng trong lòng còn một tia tò mò, nghĩ muốn xem đến tột cùng là ai, có thể làm cho Hứa Hải Phong để ý như thế.

" Tương quân sư, đã như vậy, liền cho Lưu mỗ gặp vị cao nhân tiền bối kia một chút đi."

" Ân?" Sắc mặt Tương Khổng Minh lập tức trở nên cực kỳ cổ quái, hắn khẽ giật khóe miệng, qua một lúc mới nói: " Được, vậy cho học sinh đưa Lưu đại nhân đi gặp vị tiền bối cao nhân kia."

Đi theo Tương Khổng Minh, đi tới một gian biệt viện tao nhã, Tương Khổng Minh dừng bước bên ngoài, hướng bên trong ra dấu bằng mắt.

Lưu Tuấn Thư sang sảng cười, bước vào, lúc này hắn đã hoàn toàn đem sự sống chết của mình ném ra ngoài.

Đi qua một khúc quanh, Lưu Tuấn Thư đột nhiên dừng chân, trước mặt hắn là bốn tiểu tỳ có trang phục gương mặt hoàn toàn giống nhau như đúc. Hắn tự nhiên sẽ không quên, mấy người này chính là tỳ nữ thiếp thân của tiểu công chúa Lưu Đình ngày xưa.

Năm đó, trước buổi tối phải gả cho Mạo Đốn Đan Vu, Lưu Đình đem các nàng chuyển tặng cho Hứa Hải Phong.

Chỉ là vô luận là hắn, Tô Xuân Vĩ, hay Kim Quang Hoa đều sợ gánh chịu liên lụy, nên không ai dám thu nạp. Cuối cùng Hứa Hải Phong chủ động ra mặt, đem các nàng thu về. Loại cử động to gan lớn mật này, làm cho ba người họ chắt lưỡi không thôi.

Kinh sư từ biệt, các nàng theo Hứa Hải Phong đi Ngọa Long thành, cũng từ từ biến mất trong trí nhớ của hắn, nghĩ không ra hôm nay gặp lại.

Nhất thời, đoạn ký ức trở về, giống như đang trước mắt, làm hắn phát sinh cảm khái.

Thời gian thay đổi, người cũng thay đổi, vận mệnh mấy vị sứ thần cũng khác nhau, người lạc phách như hắn, đến nay cũng phải xem khí tức của người khác mà nhìn, tạm thời trộm sống như chó nhà tan.

Nhưng có người cũng là cảnh tượng vô hạn, đã biến thành tông sư một đời khiến cho vạn người chú ý.

Hắn cười khổ một tiếng, chỉ cảm thấy tâm như tàn tro.

" Gặp qua Lưu tướng quân." Cầm Kỳ Thi Hoa bốn nữ tỳ đồng thời cúi mình.

" Ân." Lưu Tuấn Thư tùy ý lên tiếng, tiến lên một bước, đột nhiên trong lòng căng thẳng, nhìn những thân hình nhỏ gầy của các nàng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn có thể làm thống lĩnh tiền doanh của mười vạn tinh binh, ngoại trừ gia thế hiển hách, mưu lược hơn người, một thân võ công cũng nổi tiếng, trải qua rèn luyện sống chết khi kinh sư bị phá, lúc này đã đạt tới thứ nhất phẩm đỉnh núi, dù là còn cách cảnh giới nhất phẩm một khoảng cách, cũng chỉ là một đường mà thôi.

Nhưng khi hắn nhìn thấy hành động của Cầm, Kỳ, Thi, Hoa bốn nữ tỳ, không ngờ ngoài ý muốn phát giác, mấy người này lại gây cho mình một loại cảm giác phiêu hốt bất định. Hắn cẩn thận đánh giá chốc lát, sắc mặt lại nổi lên biến hóa, các nàng tuy tuổi nhỏ, nhưng từng người đều có thân thủ nhị phẩm. Hơn nữa xem các nàng tiến lui có thứ tự, lẫn nhau vẫn bảo trì khoảng cách nhất định, nói vậy đang tập một loại công pháp đặc thù, hợp kích, sẽ không thể đỡ nổi.

Trí nhớ trong lòng hắn như mới, lúc Lưu Đình chuyển tặng các nàng, bọn họ đều không có chút võ công, vì sao chỉ mới hai năm, lại đột nhiên có tiến bộ lớn như vậy.

Chẳng lẽ chỉ hai năm, là có thể biến những nữ tay tay trói gà không chặt thành cao thủ một đời? Nếu nói đơn giản như vậy, từng sĩ tốt trong Hắc Kỳ quân chẳng phải đều thành nhị phẩm cao thủ?

Mấy ngàn danh nhị phẩm cao thủ, đó là một khái niệm như thế nào a.

Trong lòng hắn khổ sáp, thủ đoạn của tông sư, quả nhiên không phải chuyện đùa, xa không bằng một thứ nhất phẩm cao thủ như hắn có thể lý giải nổi.

" Hứa tông sư ở đây sao?" Lưu Tuấn Thư hỏi, lúc này hắn cũng không dám tiếp tục xem thường mấy tỳ nữ này, nếu các nàng liên thủ, sợ là không kém hơn chính mình. Trong Hứa phủ, đúng thật là đầm rồng hang hổ.

" Cô gia không có ở đây, nhưng phu nhân đã đợi từ lâu."

Lưu Tuấn Thư nhìn tiểu cô nương nói chuyện liếc mắt, mấy tỳ nữ hoàn toàn giống nhau như đúc, hắn cũng không biết là ai trả lời. Chỉ là hắn nhướng mày, hỏi: " Là vị phu nhân nào?"

" Chính là tiểu thư." Trên gương mặt xinh đẹp của các nàng đồng thời nổi lên vẻ khó hiểu kỳ diệu, phảng phất đối với sự ngây thơ của hắn mà cảm thấy khó hiểu.

" Tiểu thư?" Đôi mắt Lưu Tuấn Thư trợn tròn, hơn nữa còn có xu thế càng lúc càng lớn, hắn hô hấp dồn dập, hỏi: " Chẳng lẽ là…"

" Tướng quân, thỉnh đi vào gặp mặt."

Một thanh âm ôn nhu, dễ nghe, lại vô cùng quen thuộc từ trong phòng truyền đến. Thân thể Lưu Tuấn Thư chấn động, khó tin nhìn cửa phòng đang đóng chặt.

Cơ hồ cùng lúc thân ảnh cao lớn của Lưu Tuấn Thư biến mất trong tầm mắt Tương Khổng Minh, một đạo thân ảnh khác từ góc âm u trong sân chậm rãi đi ra.

Có thể làm cho Lưu Tuấn Thư không hề cảm giác, tu vi võ công của người này ít nhất phải là nhất phẩm.

" Quân sư đại nhân." Hắn lặng yên không tiếng động đi tới bên người Tương Khổng Minh, cung kính nói.

" An bài xong chưa?"

" Dạ, hết thảy an bài thỏa đáng." Hắn ngẩng đầu lên, gương mặt âm trầm, chính là hảo thủ đứng đầu võ lâm phương bắc Trịnh Pháp Sâm.

Từ sau khi hắn đi theo Tương Khổng Minh đến đại doanh phương tây, trải qua một phen nói chuyện, không ai biết nội dung cuộc nói chuyện kia, nhưng khi bọn hắn rời đi mật thất, Trịnh Pháp Sâm ở ngay trước mặt mọi người tuyên thệ thần phục.

Đương nhiên, đối tượng hắn thuần phục không phải là Tương Khổng Minh, mà là đại thống lĩnh Hắc Kỳ quân, Hứa Hải Phong.

Chỉ là cách làm này của hắn làm sao giấu diếm được người khác.

Tương Khổng Minh thở dài một tiếng, nói: " Lưu Tuấn Thư là một nhân tài, thân phận tiền doanh thống lĩnh của Hoàng Long quân đoàn cũng là thực học."

" Quân sư vẫn nhớ năm vạn Hoàng Long quân đoàn kia sao?" Trịnh Pháp Sâm hỏi.

Lắc đầu, Tương Khổng Minh nói: " Hoàng Long quân đoàn nhất thời nửa khắc còn không xong, cứ để cho bọn họ cùng Hung Nô nhân đánh cho lưỡng bại câu thương là được. Chẳng qua…" Ánh mắt đại quân sư lại chuyển qua đình viện, lầm bầm nói: " Tác dụng của hắn tuyệt đối không chỉ bao nhiêu đó. Nếu tiểu công chúa không thể khuyên phục được hắn, đó chính thật sự là quá đáng tiếc. Chủ công dặn dò không thể thương tổn tính mạng của hắn, vậy nhốt hắn mười năm hay hai mươi năm là có thể phải không."

Trịnh Pháp Sâm công lực thâm hậu, những lời này tuy nhỏ, nhưng hắn nghe được rõ ràng, lập tức khen tặng: " Có thể được quân sư đại nhân thưởng thức, đó là phúc phận hắn đã tu luyện từ khiếp trước. Nếu còn không thức thời, tự nhiên phải bị trừng phạt."

Mỉm cười, Tương Khổng Minh quay đầu nhìn hắn, đột nhiên nói: " Lời hay ai cũng thích nghe, ta cũng không ngoại lệ."

Trịnh Pháp Sâm vội la lên: " Những lời của thuộc hạ đều phát ra từ phế phủ, tuyệt không có ý a dua."

Tương Khổng Minh không nói một lời nhìn kỹ hắn, đôi mắt phảng phất có thể nhìn thấy điểm riêng tư nhất hắn chôn dấu thật sâu tận đáy lòng.

Trên trán Trịnh Pháp Sâm tuôn mồ hôi lạnh, đối với vị Tương đại quân sư võ công thấp kém này lại có sự sợ hãi thật sâu. Nếu có khả năng, hắn thật sự không nghĩ đi theo hắn, nhưng vì vinh hoa phú quý ngày sau, hắn lại không thể không cứng đầu làm việc dưới tay hắn.

" Ngươi có lòng a dua hay không, Tương mỗ cũng không quan tâm, ta muốn chính là ngươi luôn có thể hoàn thành chuyện Tương mỗ dặn dò, vậy là đủ rồi." Thanh âm nhàn nhạt theo chủ nhân càng đi càng xa, từ cao đến thấp, cho đến biến mất không thấy.

" Dạ." Đưa mắt nhìn Tương Khổng Minh đi xa, đưa tay lau mồ hôi lạnh, đột nhiên ngẩn ra, không biết từ khi nào, dù lưng của hắn cũng đã nhiễm ướt một mảnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status