Thương thiên phách huyết

Chương 249: Thâm đàm


Ngọa Long thành, trong một gian nhà u nhã an tĩnh, một luồng khói nhẹ dâng lên, mùi đàn hương nhàn nhạt tràn ngập bên trong phòng, khiến người tâm hồn thư thái.

Một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng nhẹ nhàng thổi một hơi, thở dài nói: " Các đại thế gia, đúng là giàu có, thứ tốt như vậy cũng bị các ngươi tìm được, như thế nào lão đạo đã tìm khắp thiên hạ, vẫn không thu hoạch được gì."

Lời này của lão tuy mang vẻ đùa giỡn nhiều hơn, nhưng bên trong cũng có vài phần hâm mộ.

Một lão phụ nhân ở phía sau hắn cười nói: " Mấy cây Long Tiên đàn hương cũng do vãn bối vô tình được tới."

Lão đạo nhân quay đầu, gương mặt hồng hào tóc trắng, chính là được người Hán tôn xưng là thiên hạ đệ nhất cao thủ Thái Ất chân nhân. Mà lão phụ nhân bên cạnh hắn chính là Phương gia lão tổ tông, Phương lão thái Phương Ngọc Tâm.

Đầu ngón tay lướt dọc bên bờ đàn hương, nhẹ nhàng vuốt ve, vẻ mặt Thái Ất chân nhân say mê: " Vật này trân quý vô cùng, lại há là hoàng kim có thể mua được, đây là phúc phận."

" Ngài lão trước kia có dùng qua Long Tiên đàn hương sao?" Phương Ngọc Tâm hỏi.

Khẽ gật đầu, trên mặt Thái Ất chân nhân lộ ra vẻ nhớ lại: " Khi còn bé lão đạo theo hầu bên người sư trưởng môn, từng ngửi qua một lần. Ân, thật sự là khó có thể quên. Nghe sư trưởng môn nói qua, loại Long Tiên đàn hương này là từ trong biển sâu đến, ngư dân vận khí tốt chỉ cần tìm được một khối, liền đủ cam đoan cả đời không lo áo cơm."

Phương Ngọc Tâm mỉm cười nói: " Điểm ấy vãn bối thật là hiểu rõ, nghe nói Long Tiên Hương trôi tới đều có đủ loại màu sắc, mà khó được nhất chính là Long Tiên Hương màu trắng. May là mấy khối này đều là Long Tiên Hương màu trắng sở chế, nên đặc biệt trân quý, nếu không vãn bối cũng không dám xuất ra hiếu kính lão nhân gia ngài."

Vẻ mặt Thái Ất chân nhân kinh ngạc, liên tục thở dài nói: " Lão đạo thật đúng là may mắn, xấu hổ a xấu hổ."

Phương Ngọc Tâm cúi mình thật sâu, nói: " Ngài lão mấy chục năm chiếu cố Phương gia, chút tâm ý nho nhỏ của vãn bối làm sao dám nói ra miệng."

Thái Ất chân nhân thâm ý sâu sắc nhìn bà, vuốt râu, hỏi: " Ngọc Tâm, ngươi có biết Long Tiên Hương này từ đâu mà đến?"

Phương Ngọc Tâm ngẩn ra, tự nghĩ một phen, nói: " Nghe lão đồng lứa nói, nơi Đông Hải, có hơn mười con viễn cổ cự long, khi chúng lên bờ đi ngủ, miệng sẽ mở lớn ra. Khi nước miếng của chúng nhỏ xuống rơi vào trong biển, sau khi được nước biển tẩy qua, biến thành cứng, thẳng đến ngẫu nhiên bị người phát giác. Nên được xưng là Long Tiên Hương, mà có thể may mắn tìm được, cũng là những người may mắn được thần long lựa chọn."

Trên mặt Thái Ất chân nhân lộ vẻ mỉm cười, lão khẽ lắc đầu, nói: " Đó chỉ là lời nói vô căn cứ."

Phương Ngọc Tâm kỳ lạ, hỏi: " Chẳng lẽ ngài biết lai lịch của Long Tiên Hương?"

Thái Ất chân nhân ngửa mặt lên trời cười ha ha, nói: " Trong biển sâu, có rồng hay không, lão đạo không biết. Nhưng có một loại sinh vật có hình thể khổng lồ to lớn, tên của nó gọi là Mạt Hương Kình. Tính tình hung mãnh, lực lượng thật lớn, một khi bị cắn, sẽ khó thể thoát thân. Mà Long Tiên Hương chính là vật bài tiết của loại cự thú này được ngâm trong biển, lại được gió cùng ánh mặt trời nhiều năm tẩy rửa, mà biến thành khối hương thơm cứng rắn."

Vẻ mặt Phương Ngọc Tâm kinh ngạc, chuyện lạ thế này đây là lần đầu tiên suốt tám mươi năm bà mới nghe thấy, nếu người nói chuyện không phải là Thái Ất chân nhân, bà tuyệt đối không tin.

" Lão nhân gia kiến thức uyên bác, làm vãn bối xấu hổ."

Thái Ất chân nhân bật cười ha hả.

Phương Ngọc Tâm ngơ ngác nhìn lão.

" Ngọc Tâm, ngươi có biết chuyện này do ai nói cho lão đạo hay không?" Thái Ất chân nhân cười một lát, thu liễm, nghiêm mặt hỏi.

" Vãn bối không biết, còn thỉnh lão nhân gia chỉ điểm bến mê."

" Hắc hắc…" Thái Ất chân nhân lạnh lùng cười, nói: " Nói cho lão đạo việc này, chính là Hắc Kỳ quân thủ tịch quân sư Tương Khổng Minh."

Trong lòng Phương Ngọc Tâm rùng mình, thất kinh hỏi: " Hắn làm sao có thể biết?"

Khẽ lắc đầu, Thái Ất chân nhân thở dài nói: " Tài hoa người này, phảng phất không chỗ nào không biết, lão đạo đọc sách vạn quyển, đã du lãm mấy vạn dặm, nhưng nếu bàn về hiểu biết sâu rộng, so với hắn, cũng là kém xa, thật sự là kỳ lạ."

Phương Ngọc Tâm cúi đầu, trầm mặc không lên tiếng.

" Ngươi cũng đã biết vì sao ta ở lúc này lại tìm ngươi?" Lão đạo sĩ dừng lại một chút, tiếp tục nói: " Có lẽ ngươi đã đoán được, nhưng lão đạo không thể không nói một câu."

" Thỉnh ngài chỉ điểm." Phương Ngọc Tâm cung kính nói.

" Mấy chục năm qua, lão đạo còn một tâm nguyện chưa dứt, đó chính là diệt Hung Nô, cho Đại Hán ta tuyệt hậu hoạn này." Giọng nói của lão đạo nhân trở nên nghiêm khắc: " Xem khắp hoàng thất, tứ đại gia tộc, đều có tâm mà vô lực. Cả đời lão đạo xem qua vô số người, nhưng thật có hi vọng có thể làm được, chỉ có một người."

Sắc mặt Phương Ngọc Tâm lại biến đổi, từ trong miệng bà thong thả phun ra một tên người: " Tương Khổng Minh."

Thái Ất chân nhân trầm giọng nói: " Chỉ cần ngẫm lại Tương Khổng Minh ngay cả Hung Nô nhân cũng không coi vào đâu, lại làm sao sợ hãi các ngươi. Người này còn không nên đắc tội mới được."

Thân thể Phương Ngọc Tâm chấn động, nói: " Chân nhân, vãn bối cũng không có ý đối địch với hắn."

Thái Ất chân nhân lắc đầu nói: " Ngươi nhận biết đại thể, nhưng mấy tiểu bối của mấy nhà các ngươi lại chưa hẳn nhận biết đại thể." Thanh âm của lão từ từ phóng thấp: " Phương gia các ngươi, nhiều thế hệ trung nghĩa, lão đạo thật sự không đành lòng, nhìn các ngươi từng bước một đi lên bước chân của Đổng gia."

Phương Ngọc Tâm mấp máy môi, cũng không có chuyện để nói, chỉ là sắc mặt của bà vô cùng trắng bệch.

" Nói cho đám tiểu tử, lúc này là lúc quan trọng trước mắt, lão đạo bảo hộ Tương Khổng Minh, ai muốn đối với hắn bất lợi, trước hết qua một cửa của lão đạo rồi hãy nói."

Thanh âm nhàn nhạt như không có chút lực uy hiếp, nhưng Phương Ngọc Tâm cũng không dám có lòng khinh thường, bởi vì người nói ra những lời này, chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ Thái Ất chân nhân.

Phương bắc, trong cát bụi cuồn cuộn, hơn mười kỵ phóng nhanh, trên người bọn họ vết thương mệt mệt, trên vạt áo vết máu loang loang. Nhưng ánh mắt bọn họ kiên quyết như sắt, vẫn tiến về phía trước, vĩnh viễn không lui.

" Đâu thông…"

Trong lúc phóng ngựa, một con đột nhiên té ngã, kỵ sĩ trên ngựa nặng nề rơi xuống đất, vẫn không nhúc nhích.

Người đi đầu, thắng cương, mã đội lập tức dừng lại. Cả đội ngũ không có nửa tiếng ồn ào, có thể thấy được trong ngày thường được huấn luyện nghiêm chỉnh, không thẹn với hai chữ tinh binh.

Kỵ sĩ bên cạnh nhảy xuống ngựa, đưa tay sờ lên chóp mũi người kia, vừa chạm vào, lập tức đứng lên, hắn không nói gì, chỉ là yên lặng lắc đầu.

Lập tức, có một cỗ hào khí bi thương trong đội ngũ tràn ra.

" Không thời gian thương tâm, chúng ta tiếp tục đi."

Một tiếng quát, cắt đứt lòng bi thương của các kỵ sĩ, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, người nói chuyện chính là một trung niên hán tử. Hắn kéo cương ngựa, tay kia trống trơn, chỉ còn lại ống tay áo theo gió tung bay.

" Ai…Trương tiên sinh, con ngựa đã đến cực hạn."

Trương Tử Hoa đưa mắt nhìn sắc trời, nói: " Lưu thống lĩnh, ngài an bài đi."

Lưu Chính Trung gật đầu, những mệnh lệnh liên tiếp nhắn nhủ xuống, đám kỵ sĩ đều xuống ngựa. Chuyện bọn họ làm đầu tiên là gỡ túi nước, cho ngựa uống trước.

Trải qua nửa tháng liên tục chạy trốn, người của bọn họ từ tám mươi đã giảm mạnh chỉ còn hơn ba mươi người.

Nếu không phải Hung Nô nhân đột nhiên nổi cơn thần kinh gì đó, trong quá trình truy kích, cấm dùng cung tên, chỉ sợ bọn họ đã sớm không ai còn sống.

Đối với sự thay đổi của Hung Nô nhân, Trương Tử Hoa chỉ hô to may mắn, trên một đoạn đường, bọn họ khi ẩn giấu khi thì đột kích, tóm lại đem tầm mắt của Hung Nô nhân vững vàng giữ lại trên người bọn họ.

" Lưu thống lĩnh, nơi này là địa phương nào?" Trương Tử Hoa hỏi.

" Phỏng chừng nhanh đến chỗ giao giới." Lưu Chính Trung đáp.

" Địa hình như thế nào?"

Lưu Chính Trung tiện tay vẫy, một hán tử lập tức chạy đến bên người bọn họ.

" Ngươi nói." Lưu Chính Trung đơn giản phân phó một câu.

Trương Tử Hoa vừa nhìn, chính là người dẫn đường Trần Đại Hải của bọn họ mấy ngày nay. Hắn vốn là một gã thám báo kiệt xuất của Hồng Sắc Hải Dương, đối với địa hình nơi này thuộc như lòng bàn tay, để cho hắn nói cũng tiện vô cùng.

Trần Đại Hải chắp tay, ở trong lúc trốn chạy trối chết, lễ tiết của bọn họ càng là đơn giản.

" Hai vị đại nhân, nơi đây đã là giao giới giữa chúng ta cùng chó Hung Nô, xa phía bắc, chính là địa bàn của bọn hắn."

Trương Tử Hoa cùng Lưu Chính Trung liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự lo lắng trong mắt đối phương.

Trong cuộc chiến lẩn tránh truy kích trước kia, nhóm người Trương Tử Hoa có thể nhiều lần thoát nạn, ngoại trừ tướng sĩ liều mạng ra, còn có một nguyên nhân không thể không nhắc tới, đó chính là những nơi bọn họ đi qua đều là địa bàn của người Hán trước kia, ở nơi đó cũng là những người Hán chất phác thành thật. Tuy bọn họ không sức lực phản kháng mã đao cùng thiết kỵ của Hung Nô nhân, nhưng cung cấp cho nhóm người Trương Tử Hoa một chút tiện lợi cũng có thể làm được.

Vô luận bọn họ chạy trốn tới nơi nào, đều sẽ có những người lén lút âm thầm cung cấp lương thực nước uống, còn có người báo tin tức, đây mới là nguyên nhân lớn nhất mà bọn họ có thể kiên trì thời gian dài như vậy.

Đương nhiên, bên trong cũng có những hạng người gian nịnh thấy tiền sáng mắt, có mấy lần cũng đưa tới bộ đội của Hung Nô nhân. Cũng may Trương Tử Hoa cảnh giác, vừa thấy gió thổi cỏ lay, lập tức bỏ chạy ngàn dặm, để cho bọn họ tay không mà về.

Loại người quên mất tổ tông này dù sao cũng chỉ là số ít, nên cuối cùng bọn họ có thể hữu kinh vô hiểm chạy trốn tới nơi này.

Chẳng qua, con đường kế tiếp không dễ đi, ở địa bàn của Hung Nô nhân sao? Hai người bọn họ đồng thời có được cảm giác cùng đường mạt lộ.

" Không còn con đường nào khác sao?" Trương Tử Hoa ôm một tia may mắn, hỏi.

Trầm ngâm chốc lát, Trần Đại Hải nói: " Có một con đường, chẳng qua…"

" Chẳng qua cái gì?" Trương Tử Hoa vốn thuận tai nghe được, nhưng nghe hắn tựa hồ không đúng, vội vàng hỏi tới.

Trần Đại Hải dùng ngón tay chỉ phòng tuyến tây bắc, nói: " Tây bắc, là sa mạc, người đi vào không ít, nhưng có thể đi ra cũng rải rát không có mấy ai."

" Rải rát không mấy ai sao…" Trương Tử Hoa thì thào lặp lại.

Lưu Chính Trung ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Tử Hoa đang nhìn chằm chằm phía tây bắc, cặp mắt sáng ngời tựa hồ còn dẫn theo vẻ kiên trì.

Nửa canh giờ sau, chúng kỵ sĩ đều lên ngựa.

Trương Tử Hoa xung phong phóng lên trước, thẳng tắp hướng tây bắc đi tới.

Lưu Chính Trung thở dài, quay đầu nhìn phương nam, trong ánh mắt, có vô hạn quyến luyến.

Hắn quả quyết quay đầu, lên ngựa, kêu lớn: " Đi…"

Bọn kỵ sĩ phía sau một người tiếp một người theo bọn họ tiến vào vùng cát vàng mênh mông đầy trời, cho đến khi biến mất không thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status