Thương thiên phách huyết

Chương 263: Ngũ niên chi ước (hạ)


" Tê…"

Nước sôi chảy vào trong chén, lá trà màu bích lục theo nước gợn quay cuồng, trông rất đẹp mắt.

" Đường huynh, thỉnh dùng trà." Đường Nhu Nhi nhấc bình trà ngon, châm một chén, đưa tới trước mặt Đường Khải.

Đường Khải nhận lấy, uống một ngụm, cười nói: " Tiểu muội, muội càng ngày càng biết cách hưởng thụ."

Mỉm cười, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười vui vẻ, thật giống như trăm hoa nở rộ, làm cho người ta hoa mắt xao xuyến: " Đường huynh, chúng ta đều là người một nhà, tiểu muội cũng không cùng ngài dây dưa, hôm nay có chuyện muốn nói, mới thỉnh ngài đến đây một lần."

Ánh mắt Đường Khải có chút sụp xuống, tim hắn đập nhanh hơn, tuy biết rõ bọn họ có quan hệ anh em họ, nhưng đối mặt vẻ đẹp tuyệt sắc như thế, hắn cũng không dám nhìn lâu.

Đường Nhu Nhi từ sau khi lập gia đình, đã thay đổi vẻ ngây ngô ngày xưa, lại tăng thêm phần kiều diễm, cực phẩm như thế, chỉ cần là nam tử bình thường, đều khó tránh khỏi nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.

Đường Khải đương nhiên biết được, chính mình cùng Đường Nhu Nhi mặc dù có quan hệ huynh muội, nhưng nếu bàn về sự thân thích và hòa thuận, đó là xa xa không sánh được với Phương Hướng Trí cùng Phương Doanh Anh.

Hôm nay Đường Nhu Nhi chủ động tìm hắn, nhất định là có chuyện muốn nói, mà không phải lôi kéo hắn đến bàn về chuyện bình thường trong gia tộc.

Hắn mỉm cười, nói: " Tiểu muội sao lại nói vậy, nếu chúng ta đều là người trong nhà, vậy chuyện của muội chính là chuyện của tiểu huynh. Chỉ cần phân phó một tiếng, tiểu huynh tự nhiên sẽ giải quyết thỏa đáng cho muội."

Đường Nhu Nhi đứng dậy, hướng hắn nhẹ nhàng khom người, nói: " Đa tạ đại ca."

Theo sau, nàng xoay người cầm lấy một danh sách, đưa lên cho Đường Khải, nói: " Mời đại ca xem qua, đây là trước khi phụ thân lâm chung, đã cho người mang đến giao cho tiểu muội."

Đường Khải kinh hãi, cầm lấy, tiện tay lật vài trang, ánh mắt lập tức thay đổi.

Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng xếp danh sách lại, ánh mắt lại khôi phục tỉnh táo, nói: " Không biết tiểu muội báo cho vi huynh việc này, lại có dụng ý gì?"

Thanh âm dễ nghe thanh thúy, như bách linh điểu hót vang của Đường Nhu Nhi cất lên: " Sản nghiệp nơi này, châu báu cùng nhân thủ, đã chiếm ba phần của cả gia tộc." Nàng dừng một chút, trong sắc mặt chợt thương cảm: " Đây là phụ thân lưu cho nữ nhi của người một chút tâm ý cuối cùng."

Đường Khải muốn nói lại thôi, trầm ngâm chốc lát, rốt cục thở dài một tiếng, nói: " Nếu là di mệnh lâm chung của bá phụ đại nhân, vậy vi huynh sẽ tuân theo."

Từ sau khi Đường Tông Hàn qua đời, hắn tiếp chưởng Đường thị gia tộc, đã ngoài ý muốn phát giác, tiền tài cùng nhân lực mà hắn có khả năng điều động trong tay so với Phương, Tô hai nhà quả thật kém hơn rất nhiều. Đối với việc này hắn luôn nghi hoặc khó hiểu, chẳng lẽ hậu nhân của tam đại thế gia đúng là kém xa đời trước hay sao.

Thẳng đến lúc này, hắn mới biết được, nguyên lai Đường lão gia tử tự mình lấy bớt đi ba phần thực lực cùng tiền tài. Dù là lúc này hắn có vạn phần tức giận, nhưng ván đã đóng thuyền, còn muốn đòi lại cũng là việc muốn vàn khó khăn.

Đừng nói sau lưng Đường Nhu Nhi có Hứa Hải Phong cùng cổ lực lượng quân sự cường đại như Hắc Kỳ quân, cho dù là ân sư thụ nghiệp Lê Ngạn Ba Lê đại tông sư cũng không phải là một người dễ chọc, nếu chọc giận vị này, với tu vi cấp tông sư như lão, sẽ làm ra hành vi gì ngoài ý muốn, vậy thì không thể tưởng nổi.

Cùng với việc đòi lại thứ mà không đòi được mà còn phải cùng Hứa Hải Phong hoàn toàn quyết liệt, thì không bằng thuận nước đẩy thuyền, còn có thể bán ra một nhân tình, vì ngày sau gặp mặt lưu lại một con đường sống.

Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, hắn cũng đã nghĩ thấu quan hệ lợi hại bên trong, cũng liền quyết định. Cho dù là Đường Tông Hàn có sống lại, cũng bất quá như thế.

Hắn hít sâu một hơi, bình ổn một chút ý chí kích động, vào giờ khắc này, hắn đối với quyết định này của Đường lão gia tử cực kỳ bất mãn, thậm chí còn dùng ác cảm để mà hình dung.

Phương, Đường, Tô ba nhà luôn luôn ngang hàng xưng danh, tam đại thế gia cũng quá mức ăn ý, đều tự có thực lực tuy cao thấp, nhưng về tổng thể mà nói, cũng là kém nhau không xa.

Chỉ là trước khi Đường Tông Hàn lâm chung lại chơi một tay như vậy, lập tức liền tạo thành cục diện làm cho hắn phải mười phần xấu hổ cùng nguy hiểm.

Tiền tài thì cũng không nói, Đường Khải tuy cũng thích tiền tài, nhưng càng thêm thích quyền lực. Hắn biết thật rõ, chỉ đạt được quyền lực lớn hơn nữa mới có thể tự nhiên lấy được càng nhiều tiền tài danh chính ngôn thuận gom về túi mình.

Tiền, sau khi kiếm vào tay, chỉ dùng để xài, dùng để hưởng thụ. Hắn không phải là một người xem tiền tài như mệnh, nếu hắn thật sự là người như vậy, Đường Tông Hàn cũng tuyệt đối không đem chức gia chủ Đường gia truyền lại cho hắn.

Đường Khải được xem trọng trong số những người trong gia tộc, điều này cũng có quan hệ đến nhân mạch ngàn tơ vạn lũ cùng Đường Tông Hàn.

Khác với Phương Hướng Minh và Tô Xuân Vĩ, Đường Khải lại chỉ là một người cháu của Đường Tông Hàn, chính là nghiệp cha con hưởng, nếu không phải Đường Tông Hàn không có con trai, ngai vàng của Đường gia gia chủ cũng không tới phiên hắn.

Tuy lúc này hắn đã là Đường gia gia chủ, nhưng vô luận căn cơ cùng danh nghĩa, đều xa không bằng hai nhà bên kia làm cho lòng người thuần phục.

Lại trải qua việc Đường Tông Hàn cố ý chia xẻ bớt trong đó, thực lực mà hắn có khả năng nắm giữ lại càng yếu hơn không sao chịu nổi.

Mặc dù trên tay hắn vẫn còn thực lực đủ để làm cho đại đa số người ước vọng còn không kịp, nhưng nếu so với Phương, Tô hai nhà, hắn liền có vẻ đặc biệt yếu hơn nhiều.

Ánh mắt Đường Nhu Nhi ngắm nhìn phương xa, khóe miệng xinh đẹp của nàng có chút nhếch lên, thật giống như một tia đùa cợt ngoài ý muốn: " Đường huynh, phụ thân đem ba phần đó truyền vào trong tay muội, chỉ là dặn bảo tiểu muội giữ dùm mà thôi."

Đường Khải lại thoáng giật mình, đôi mày rậm nhướng cao: " Muội nói gì?"

" Phụ thân nhượng tiểu muội giữ gìn năm năm, năm năm sau lại phải chuyển giao cho Đường huynh."

" Năm năm sao, vì sao?"

" Bởi vì phụ thân không đành lòng nhìn thấy nữ nhi mà ông ấy thương yêu nhất trở thành kẻ địch của gia tộc."

Đôi mắt của Đường Khải chợt sáng lên, lóe ra quang mang làm cho người ta sợ hãi.

Lời này của Đường Nhu Nhi tuy có vẻ mịt mờ, nhưng Đường Khải làm sao lại nghe không rõ.

Năm xưa, lúc Hứa Hải Phong cùng Đường Nhu Nhi mới quen, tạm thời chỉ là một tiểu binh vô danh không có chí lớn. Chỉ là Đường Tông Hàn vạn vạn thật không ngờ, sau khi Hứa Hải Phong đi sứ Hung Nô trở về, liền lập tức ôm lòng mưu phản. Hơn nữa luồng dã tâm kia còn bành trướng cực nhanh, to lớn, đều làm hắn không chuẩn bị kịp.

Nếu cứ tiếp tục phát triển đi xuống, chung quy có một ngày, Hứa Hải Phong bởi vì quan hệ lợi ích mà trở thành kẻ địch của tam đại thế gia.

Một khi xảy ra tình huống như vậy, Đường Nhu Nhi chen ở giữa lại phải làm như thế nào.

Một bên là gia tộc của mình, bên kia là nữ nhi mà mình thương yêu nhất, hai bên so sánh, làm hắn không biết làm sao, khó thể hạ được quyết tâm.

Cuối cùng, hắn làm ra một phương pháp hòa hoãn, rút ra ba phần thực lực cùng tiền tài của gia tộc, đưa vào trong tay Đường Nhu Nhi.

Ý tứ của Đường lão thượng thư rất rõ ràng, năm năm, hắn cho Hứa Hải Phong thời gian năm năm để chứng minh chính mình. Nếu ở trong lúc này, hắn có thể giao ra một đáp án làm cho mọi người đều hài lòng, vậy Đường gia tự nhiên cũng không phải là một gia tộc ngoan cố không biết thay đổi theo thời thế. Mà hắn lựa chọn ra người thừa kế cũng không phải là người không biết nhìn thời cuộc.

Đường Khải nhắm hai mắt lại, trong tim của hắn nhấc lên một trận sóng lớn vô cùng mãnh liệt.

Trong mấy tháng, gia chủ như hắn làm thật khó khăn, tuần quy đạo củ, không dám có nửa điểm sơ sẩy.

Vô luận là niên đại nào, đặc biệt là gặp thời loạn thế, hết thảy đều phải lấy thực lực mà nói chuyện. Thực lực trong tay hắn nếu thua xa không bằng người, tự nhiên không thể làm gì khác hơn là mang theo cái đuôi làm người.

Nếu…nếu có thể được Đường Nhu Nhi toàn lực ủng hộ, nếu có thể đem toàn bộ thực lực của Đường gia tập trung vào trong tay của mình, vậy bày trước mặt của hắn, có phải sẽ là một con đường khang trang hay không?

Trong lòng Đường Khải lại một trận kinh hoàng, với sự tu dưỡng của hắn, cơ hồ còn không che giấu được phần cuồng nhiệt đang sôi trào trong lòng mình.

Hắn…Đường Khải, lại há cam tâm làm người dưới trướng người khác.

Sau một lúc lâu, lại mở mắt, lời nói của hắn bình tĩnh mà kiên quyết: " Được, năm năm thời gian. Chỉ mong đến lúc đó tiểu muội sẽ giữ lời hứa."

Đường Nhu Nhi ôn nhu, nhưng thanh âm lại dị thường kiên định vang lên: " Đường huynh cứ yên tâm, dù sao tiểu muội cũng là họ Đường."

Bóng người chợt lóe, trong gian phòng đột nhiên xuất hiện thêm một hán tử cao lớn trong trang phục thư sinh.

Trong lòng Đường Khải lại thất kinh, đợi khi thấy rõ khuôn mặt người tới, cũng không tự chủ được mà thở phào nhẹ nhõm, tiến lên trước một bước, vái chào thật sâu, nói: " Lê đại tông sư, sao ngài cũng tới."

" Sư phụ…"

Khác với sự cẩn thận của Đường Khải, Đường Nhu Nhi rất dứt khoát níu lấy cánh tay của Lê Ngạn Ba, bộ dáng thân thiết cơ hồ làm cho người ta tưởng rằng bọn họ là cha con ruột thịt.

Vỗ vỗ đôi tay nhỏ bé mềm mại như không xương đang kéo ống tay áo của mình, Lê Ngạn Ba nhìn Đường Khải, đột nhiên cười nói: " Khải nhi, lão phu còn chưa chúc mừng ngươi đã tiếp chưởng Đường gia."

Đường Khải lại đỏ mặt lên, nói: " Làm lão nhân gia chê cười."

" Sư phụ, ngài khó được đến đây một chuyến, Nhu nhi mang chút trà ngon mới cho sư phụ." Đường Nhu Nhi nhẹ giọng nói, buông lỏng hai tay, mỉm cười nhẹ nhàng rời đi.

Trong lòng Đường Khải lại rùng mình, Đường Nhu Nhi làm như vậy rõ ràng là mượn cớ rời đi.

" Khải nhi, hai mươi năm trong nháy mắt đã qua, hôm nay ngươi đã là gia chủ một nhà." Lê Ngạn Ba ngửa mặt lên trời thở dài, nghĩ đến thời gian trôi qua, không khỏi than thở.

" Dạ…" Đường Khải sụp mắt thuận tòng nói, nếu chỉ nhìn vẻ mặt lúc này của hắn, mặc cho ai cũng đoán không được hắn chính là gia chủ một trong tam đại thế gia.

" Hai mươi năm trước, khi Tông Hàn mang ngươi tới gặp ta, ta đã biết, lòng của ngươi rất lớn."

Đường Khải lại cúi đầu thật sâu, hắn vẫn không giải thích, bởi vì ở trước mặt của hắn, là Lê Ngạn Ba. Cho dù có nói ra lời lẽ xinh đẹp giả dối vạn phần cũng không cách nào giấu diếm qua được bậc tông sư đã đạt tới thiên nhân cảnh giới của lão nhân gia ông ta.

" Tông Hàn tuy đã mất, nhưng Đường gia có ngươi, cũng chưa chắc sẽ kém hơn Phương, Tô hai nhà. Ngươi không phải con ruột của Tông Hàn, nhưng nguyên nhân chính vì như thế, ngươi làm việc lại càng thêm cẩn thận, đối với đạo khiêm nhượng dung nhẫn, ngươi đã hiểu rõ nhất trong ba người."

Lê Ngạn Ba quay đầu lại, tuy ánh mắt không ngưng tụ trên người Đường Khải, nhưng Đường Khải lại biết từng cử động hay biến hóa tâm tình của mình đều bị lão nhân này nắm trong lòng bàn tay.

" Nếu như không có Hứa Hải Phong, hoặc là nói, nếu như không có những kỳ nhân dị sĩ dưới tay hắn, có lẽ sẽ có một ngày, Đường gia thật có thể đủ đứng trên đỉnh cao của tất cả các thế gia." Lê Ngạn Ba đột nhiên nói.

Hai mắt Đường Khải chợt tuôn ra một đoàn tinh quang, hắn ngẩng đầu, đôi mày gắt gao nhíu chặt lại: " Ngài thật sự xem trọng Hứa tướng quân như vậy sao?"

Lão nhân cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, mà là nhàn nhạt hỏi: " Ngươi có biết, ước hẹn năm năm này là ai đề nghị với Tông Hàn lão đệ hay không?"

Đường Khải mờ mịt lắc đầu, chỉ là hắn đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt khi ngẩng đầu nhìn Lê Ngạn Ba lại tràn ngập dấu hỏi.

" Không sai." Lê Ngạn Ba than dài một hơi, nói: " Đúng là lão phu đề nghị. Khải nhi a…Lão phu có thể đảm bảo, năm năm sau, thứ của Đường gia vẫn của Đường gia, chỉ là, trước lúc đó, ngươi phải tự lo cho bản thân mình."

Con mắt hoa lên, định thần nhìn lại trong phòng trống trải không người, không biết khi nào Lê Ngạn Ba đã biến mất vô tung. Đường Khải nắm chặt hai tay, trong lòng bàn tay đã hoàn toàn ướt đẫm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status