Thương thiên phách huyết

Chương 266: đội trưởng (3)


Hứa Hải Phong đang định rời đi, thình lình nghe một người cao giọng quát: " Không được, dù võ công ngươi cao tới đâu, cũng không thể đảm nhiệm chức này."

Mọi người đều ngạc nhiên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đi ra, trên người hắn đã mặc lại quần áo tươm tất. Hiển nhiên sau khi nghe được tiếng vang, vẫn mặc lại quần áo trước mới chạy ra ngoài.

" Thật không? Không biết huynh đài làm sao xưng hô?" Lâm Gia Huy phảng phất như lơ đãng hỏi.

" Tại hạ Ngô Ấu Đình, gặp qua Lâm huynh."

" Được, xin hỏi Ngô huynh có gì chỉ giáo?" Trong mắt Lâm Gia Huy hàn mang đại thịnh, làm cho người ta không rét mà run.

Ngô Ấu Đình bị khí thế của hắn uy bức, thân không tự chủ bật lui ra sau một bước. Bị mất thể diện trước mặt mọi người, sắc mặt hắn trong nháy mắt chợt biến thành xanh đen, lại bước lên một bước, cao giọng nói: " Ngươi là người phương nam, làm sao có thể đảm đương chức thống lĩnh võ lâm phương bắc chúng ta."

Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho một trận ủng hộ vang lên, dù là thật tâm phản đối cũng tốt, hoặc là bởi vì chức thống lĩnh mà nghĩ muốn diệt trừ đối thủ lớn nhất này cũng tốt, tóm lại, tiếng ồn ào vang lên một mảnh.

Từ một nơi bí mật gần đó Lâm Mộc Hợp đang muốn tiến ra tương trợ, lại cảm giác cổ tay căng thẳng, hắn quay đầu nhìn lại, chính là Tương Khổng Minh.

Theo bản năng hắn tránh một chút nhưng không dám dùng sức, nếu nhất thời không cẩn thận, tổn thương vị Tương đại quân sư không biết võ công này, sợ là bị cha anh mắng cho đến chết.

Hắn đang lo lắng vạn phần, đột nhiên trong tai nghe được Tương Khổng Minh thấp giọng nói: " Đây là một cửa ải mà huynh trưởng ngươi phải đi qua, không ai có thể giúp hắn, nếu hắn qua không được, tự nhiên không cần nhắc lại, chỉ qua được một cửa này, hắn mới có thể chân chính ngồi lên vị trí đội trưởng kia."

Hứa Hải Phong không nói một lời, chỉ yên lặng chú ý hết thảy những chuyện trước mắt. Ở phương diện vũ lực hắn có thể giúp Lâm Gia Huy đề thăng, nhưng ở việc xử lý quan hệ nhân tế phải do chính hắn đi làm. Nếu hắn không thể để cho thủ hạ của mình khâm phục, vậy chức đội trưởng này cũng không còn tư cách ngồi lên.

" Ha ha…"

Lâm Gia Huy đột nhiên ngẩng đầu cười to, trong tiếng cười của hắn ẩn chứa chân lực cường đại. Thanh âm xa xa truyền ra, chấn đến màng nhĩ phát đau. Mọi người thất sắc nhìn nhau, nghĩ không ra công lực của hắn cao như vậy, đã đạt tới trình độ như thế. Mấy hán tử còn đang kích động vừa rồi, liền lập tức im lặng, không còn dám khởi lên chút lòng xấu xa nào.

" Người phương nam? Người phương bắc? Hừ…Ở trong lòng Lâm mỗ, biết là có phân biệt nam bắc. Nhưng tiểu đệ càng thêm rõ ràng một việc, vô luận là người phương nam hay phương bắc, bọn họ đều là người Hán." Lâm Gia Huy thu hồi vẻ tươi cười, trên mặt của hắn hiện lên một mảnh nghiêm nghị, âm thanh của hắn đột nhiên vô cùng trầm thống: " Hôm nay kinh sư Đại Hán đã thất thủ, vậy kế tiếp thì sao? Có hay không sẽ đến phiên Ngọa Long thành. Có hay không sẽ đến phiên Giang Nam cẩm tú phồn hoa?"

Đối mặt khí thế bức người của hắn, mọi người lựa chọn trầm mặc không nói, nhưng có mấy hạng người miệng lưỡi lanh lợi đang muốn mở miệng phản bác, chỉ là bọn họ vừa định mở miệng, đột nhiên cảm giác được có một cỗ sát khí sắc bén mãnh liệt trùng tới, khiến cho bọn họ như rơi vào hầm băng, đừng nói mở miệng, cho dù hơi nhúc nhích một chút cũng là hi vọng xa vời.

Chỉ trong nháy mắt, sát khí chợt biến mất. Nhưng dư âm còn sót lại vẫn làm cho bọn họ vô cùng kinh hãi. Theo phương hướng sát khí truyền đến nhìn tới, vừa lúc đón nhận đôi mắt lạnh như băng của Hứa Hải Phong, thế mới biết luồng sát khí kia chính do vị tân tấn tông sư này phát ra.

Bị ánh mắt cực kỳ sắc bén của Hứa Hải Phong đảo qua, lập tức lòng dạ rét buốt. Họ biết nếu lúc này lại đối kháng Lâm Gia Huy, đó chính là cùng Hứa đại tông sư kết xuống thâm cừu đại hận.

Nhưng phàm là người có miệng lưỡi lanh lợi, luôn có tâm cơ hơn người, nhưng nguyên nhân chính là vì tâm cơ mau lẹ, gặp chuyện luôn làm theo thói quen so đo được mất, nên phương diện đảm lượng, thường kém hơn những hạng người hào sảng trực tính thô lỗ.

Thấy được ánh mắt Hứa Hải Phong, bọn họ lập tức nghĩ đến Lâm Gia Huy nguyên lai là người được hắn chỉ định làm thống lĩnh, trong lòng không khỏi giật mình.

Lâm Gia Huy có võ công như thế, tuy vượt ngoài ý liệu của bọn họ, nhưng bọn họ có trưởng bối môn phái làm chỗ dựa, hơn nữa nơi này dù sao là thiên hạ của võ lâm phương bắc, nếu liên thủ, đối phó một người phương nam cũng có vài phần nắm chắc.

Nhưng nếu là Hứa Hải Phong thì khác hẳn, nếu chọc giận một đại địch như vậy, cho dù bản thân hắn khoan dung đại lượng không cùng người so đo, nhưng cũng sẽ có những hạng người thích vỗ mông ngựa đi theo phân ưu giải nạn, một khi thành cừu, ngày sau sợ là không được an bình, thậm chí còn nguy hiểm tính mạng.

Nghĩ đến đây, lập tức câm như hến, không còn dám tiếp tục mở miệng.

" Không đúng…" Một tráng hán hươ tay múa chân, chính là người vừa rồi mới bị Lâm Gia Huy đánh văng ra. Lâm Gia Huy vừa rồi hạ thủ lưu tình, không thi triển sát thủ, hắn nghỉ ngơi một lát, tuy trong ngực bụng còn có chút đau đớn, nhưng cũng đã không lo ngại.

Lúc này nghe hắn nói một câu, cũng nhíu mày, nguyên lai trong lòng hắn tuy phản đối, nhưng đối mặt đạo lý mà Lâm Gia Huy nói, hắn lại phát giác như thế nào đều có vẻ không giống như cây ngay không sợ chết đứng.

" Các hạ lại làm sao xưng hô?" Lâm Gia Huy hỏi.

" Lão tử…Không, tại hạ Trương Ninh." Hắn làm người thô lỗ, mở miệng lão tử, ngậm miệng lão tử, chỉ là sau khi bị một chưởng của Lâm Gia Huy đánh bay, đối với hắn vẫn còn sợ hãi lẫn thật sâu bội phục, nên tạm thời sửa lời, lại có vẻ không được tự nhiên.

Lâm Gia Huy mỉm cười, ngữ khí chuyển thành sắc bén, bên trong còn bao hàm sát ý thật sâu: " Xin hỏi Trương huynh, vì sao không đúng, chẳng lẽ huynh đài hi vọng Hung Nô nhân cùng Khải Tát nhân xông vào cảnh nội Đại Hán, giết người cướp đoạt hay sao?"

" Không…Không phải..là ý tứ này." Trương Ninh đẫm đầy mồ hôi, miệng lưỡi hắn vốn không lanh lợi, lúc này lại bị Lâm Gia Huy ép bức, tâm loạn như ma, hắn cũng không sợ chết, nhưng nếu phải gánh lấy tội danh này, đó chính là chết không nhắm mắt. Trong lòng hắn càng gấp, lại càng ấp úng, hừ hừ nửa ngày, rốt cục nói được vài lời.

" Thật không? Vậy tiểu đệ thật nhìn không ra, nói như vậy, Trương huynh một lòng vì nước, không có phản đối?" Lâm Gia Huy thừa dịp rèn sắt còn nóng.

" Đúng…chính là…" Hán tử kia thở phào một cái, đột nhiên phát giác không đúng, một lòng vì nước đương nhiên không sai, nhưng không còn cơ hội phản đối chuyện vừa xảy ra, chính mình khi nào lại đã đáp ứng? Hắn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, trong khoảnh khắc cũng nói không ra lời.

Trong lòng Hứa Hải Phong buồn cười, đối với bọn họ cũng có một chút thất vọng.

Xem ra trong vạn trượng hồng trần, mâu thuẫn nơi nơi đều có, cũng không ít cảnh đấu đá lẫn nhau. Ở những người này, dù là những giang hồ hán tử làm việc vốn rất ít cố kỵ cũng có những điều không hòa hợp như nhau.

Tuy bọn họ cùng kết bạn mà đến, nhưng dù sao cũng không xuất từ đồng môn. Thời gian ở chung quá ngắn, giống như một đống cát rời, không kết nào kết thành đồng lòng. Chủ yếu chính là, trong lòng bọn họ không có một người cho họ phục tuyệt đối.

Các trưởng bối đều bị Tương Khổng Minh viện cớ điều đi, người lưu lại cũng không ai có đủ tài nghệ tuyệt đỉnh để trấn áp quần hùng.

Đây cũng là lý do vì sao Tương Khổng Minh lại yên tâm cho một mình Lâm Gia Huy đi ứng phó loại tràng diện này, nếu thật sự bọn họ có thể đoàn kết nhất trí trước đó, vậy Lâm Gia Huy đành sớm quay về nhà, ẵm bồng hài tử.

" Ai…" Trương Phúc Sâm tiến lên trước một bước, xoay người nói: " Mọi người yên lặng một chút, đừng quên, chúng ta đã để lại ấn ký của mình trên vải trắng, từ nay về sau chính là một quân nhân. Ta không biết các ngươi nghĩ như thế nào, nhưng gia sư từng phân phó qua, đối với quân lệnh, phải vô điều kiện chấp hành, dù là ngươi có nguyện ý hay không."

Thanh âm của hắn cao ngang, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.

Hứa Hải Phong nhìn kỹ xung quanh. Chỉ thấy trên mặt hơn mười người đều nổi lên biến hóa rõ ràng, hiển nhiên trải qua hai ngày quân huấn, trên hành động đã bị ước thúc thật lớn, nên bây giờ đã vô cùng hối hận.

" Trương huynh, chúng ta đều là người sơn dã, không chịu nổi gò bó. Nhưng hai ngày nay, lại qua thế nào, huynh đệ chúng ta đều tận mắt nhìn thấy, nếu chỉ là như thế thì cũng không sao, nhưng hiện tại để một người phương nam đến làm thủ lĩnh chúng ta, nói thật, chúng ta không tin được." Ngô Ấu Đình lên tiếng, trầm giọng nói, hắn đối với người phương nam tựa hồ cực kỳ có thành kiến, không ngờ sự uy hiếp của Hứa Hải Phong cũng không hề để vào lòng.

Gương mặt Lâm Gia Huy giận dữ, trầm giọng nói: " Ngô huynh, Lâm mỗ tự hỏi vẫn không hề đắc tội các hạ, lần này nhậm chức, cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, vì sao ngươi cứ phải luôn ra ngăn trở."

" Hừ…" Nặng nề trợn mắt khinh thường, Ngô Ấu Đình nói: " Ngô mỗ không phải nhằm vào các hạ, mà là nhằm vào toàn bộ người phương nam."

Lâm Gia Huy ngẩn ra, trong lòng kêu khổ, người này không biết cớ gì, thù địch người phương nam như thế, thật đúng là một phiền toái lớn.

" Quân lệnh như núi, há phải trò đùa." Hứa Hải Phong chậm rãi tiến lên, mặc cho ai cũng có thể nghe ra, trong thanh âm của hắn có một tia tức giận: " Nếu lúc đối địch, đều giống như ngươi không nghe hiệu lệnh, vậy cuộc chiến còn đánh thế nào? Chọn tới chọn lui, ngươi cho rằng đây là cái chợ sao?"

Sắc mặt Ngô Ấu Đình biến đổi lớn, hắn tự nhiên có thể nhận ra sát khí sâm nghiêm trong lời của Hứa Hải Phong, biết chỉ cần làm không tốt, lập tức chính là họa sát thân. Khóe miệng hắn khẽ động vài cái, rốt cục cúi đầu nói: " Dạ, tại hạ biết sai rồi."

" Được, niệm tình ngươi sơ phạm, Hứa mỗ sẽ không tiếp tục truy cứu, nếu còn tiếp tục cãi quân lệnh, sẽ lập tức nghiêm trị, cũng lấy tên tuổi tham sống sợ chết thông báo toàn quân."

Gương mặt mọi người đồng thời trở nên thập phần khó coi, nếu bất hạnh bị gắn danh nghĩa tham sống sợ chết, điều này quả thật so với giết chết bọn họ còn khó thể chịu được.

Người trong giang hồ, tôn trọng nhất chính là danh tiếng, nếu danh xấu lan truyền, chẳng những là chính mình, mà ngay cả người nhà, sư môn trưởng bối đều phải bị liên lụy, không dám gặp người.

Ngừng lại một chút, Hứa Hải Phong hỏi: " Ta tạm thời hỏi các ngươi một câu, trong các ngươi, người nào có thể đảm nhiệm chức vị đội trưởng?"

Mọi người nhìn nhau, không biết làm sao trả lời, nơi này người có thân thủ cao tuyệt cũng không ít, thứ nhất phẩm cao thủ còn có tới hơn mười người, ai cũng có tư cách ngồi ghế đội trưởng. Nhưng nguyên nhân chính vì nhân số quá nhiều, lại không phục lẫn nhau, ngược lại khó có thể làm cho người ta quyết định.

Bởi vì vô luận là an bày cho ai đảm nhiệm đội trưởng bộ đội đặc chủng, đều không thể phục chúng, cho nên Tương Khổng Minh mới cố ý lựa chọn Lâm Gia Huy, một tiểu tử có đủ dã tâm.

" Như thế nào, không người nào có thể trả lời sao? Ta hỏi một lần nữa, trong các ngươi, có ai có thể làm cho lòng người thần phục, không hề dị nghị mà đảm nhiệm chức vụ đội trưởng?"

Hứa Hải Phong lại quát một lần, nhưng giữa sân không một tiếng động, dù là ho khan, hay tiếng ồn ào cũng không nghe thấy.

" Đã như vậy, Hứa mỗ tuyên bố, Lâm Gia Huy đảm nhiệm chức vụ đội trưởng bộ đội đặc chủng lần thứ nhất, từ nay về sau, hi vọng các vị đỉnh lực giúp đỡ, nếu còn ai mặt ngoài tuân mà mặt trong kháng lệnh, không nghe hiệu lệnh…giết chết không tha."

Thanh âm tràn ngập hùng bá khí quanh quẩn trong sân rộng, dưới tinh thần áp lực của Hứa Hải Phong cố ý thi triển, không còn ai dám phát ra nửa lời phản đối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status