Thương thiên phách huyết

Chương 277: Dạ tập (1)


Mặt trời từ từ lặn về phía tây, sắc trời đã chậm rãi tối sầm xuống tới.

Mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, vẫn còn một vầng sáng còn sót lại nơi phía tây yếu ớt le lói.

Nhưng ánh trăng đã sớm thăng lên, gió nhẹ thổi qua bầu trời bình nguyên mênh mông, trong không khí bốn phía có hương vị bùn đất lẫn cỏ khô nóng cháy đặc trưng trong mùa hè nóng bức.

Đệ tứ quân đoàn của Khải Tát nhân lại ở lúc này bắt đầu thong thả động lên, vô số thám tử hướng bốn phía tạo thành hình dạng như chiếc võng tản mát ra đi, bọn họ đang không ngừng loại bỏ những nhân vật khả nghi.

Rốt cục mặt trời còn đang lưu luyến không thôi cũng đã hoàn toàn lặn xuống, phó quan rốt cục đi tới bên người Ban Khắc La Phu Đặc: " Tướng quân, đã điều tra rõ, người Hán tổng cộng bố trí mười ba nơi dò thám, hiện tại đã bị chúng ta tiêu diệt toàn bộ, không lưu nơi nào."

" Mười ba nơi sao?" Trên mặt Ban Khắc La Phu Đặc lộ ra một tia cười lạnh đùa cợt: " Bọn họ không ngờ lại lựa chọn con số này, đó là tự mình muốn chết. Ngài nói thế nào? Cáp Lý đội trưởng."

Cáp Lý mỉm cười, nói: " Hết thảy đều do Chủ(chúa) an bài."

Tại phương tây, số mười ba bị cho rằng là một con số xui xẻo vô cùng, một khi chuyện gì có quan hệ đến con số này, thường thường sẽ có tai họa phát sinh. Mà những trạm gác của người Hán lại đúng mười ba chỗ, không khỏi làm cho hai vị quan chỉ huy càng tăng thêm tin tưởng.

Nhưng bọn họ lại càng không biết, tại Trung Nguyên, số mười ba chỉ là một con số bình thường mà thôi, vốn không có hàm ý gì đặc biệt.

Ban Khắc La Phu Đặc xoay người nửa quỳ trước người Cáp Lý, hắn cung kính cầu khẩn: " Chiến tranh đã sắp tới, con của Chúa thỉnh cầu được ngài che chở."

Cáp Lý rút trường kiếm bên thắt lưng ra, lui ra sau một bước, đặt lên đỉnh đầu hắn, hai vai, điểm một cái, thu kiếm ngang mày, nói: " Chúa vạn năng mà vĩ đại, con của ngài cầu xin ngài chúc phúc, thỉnh ban cho hắn sự trung thành, dũng khí cùng vinh dự."

" Thỉnh ban cho con sự trung thành, dũng khí cùng vinh dự." Ban Khắc La Phu Đặc thấp giọng ngâm xướng.

Sau một lúc lâu, hắn nhảy dựng lên khỏi mặt đất, xoay người nói: " Phân phó đi xuống, mã đội khinh bộ đi tới, không mang theo truy trọng cùng vướng víu."

Sau một trận ồn ào trầm thấp, hơn một vạn kỵ sĩ tinh nhuệ đã chờ phân phó.

" Ngươi…" Ban Khắc La Phu Đặc chỉ phó quan nói: " Mang theo ba vạn bộ binh, nhanh chóng chạy tới."

" Dạ…tướng quân." Thanh âm phó quan tràn ngập kiên định.

Ban Khắc La Phu Đặc leo lên chiến mã đã chuẩn bị sẵn, vung tay lên, nói: " Kỵ binh đội, xuất phát."

Ở phía sau hắn, đội ngũ kỵ binh liên miên không dứt bài thành hàng ngũ chỉnh tề, đuổi theo hắn phóng về phía trước.

Đệ tứ quân đoàn Khải Tát thanh danh vang xa là một đội quân hỗn hợp điển hình. Ngoại trừ có được một vạn trọng giả bộ kỵ sĩ ra, còn có hơn ba vạn bộ binh.

Chỉ là vì che giấu tai mắt người, quân đội xuất phát hết thảy đều do khinh giả bộ ra trận. Bọn kỵ sĩ bỏ xuống khải giáp rất nặng, chụp mũ giáp ngoài miệng ngựa, bốn vó còn được bao bọc một lớp vải dày.

Hết thảy đều thật cẩn thận. Đội ngũ thám tử không ngừng mở rộng, bọn họ đều là hảo thủ của đệ tứ quân đoàn, là những lão binh tinh nhuệ kinh nghiệm qua vô số chiến dịch. Đương nhiên biết tầm quan trọng bên trong.

Bọn họ đi theo hình dạng nửa vòng tròn, kéo dài rất nhanh về phía trước, hết thảy những mục tiêu chướng mắt hay có uy hiếp đều trở thành đối tượng công kích của bọn họ.

Chẳng qua, nguyên nhân chính vì có sự nỗ lực của những quân nhân máu lạnh này, đại bộ đội của Ban Khắc La Phu Đặc mới không bị người phát giác. Bọn họ hành quân mấy canh giờ, rốt cục đi tới chỗ Hắc Kỳ quân trú đóng.

Trăm dặm bình nguyên vốn chỉ nhìn lướt qua là thấy rõ, có địa hình bình nguyên vô cùng trống trải. Nhưng doanh địa của Hắc Kỳ quân lại trú đóng trên một chỗ bằng phẳng nằm gần Thái Hành sơn mạch.

Nơi này dễ thủ khó công, là một địa phương an doanh rất tốt, ở ngay giữa đại doanh có một doanh trướng lớn, đang treo một lá suất kỳ đón gió tung bay, rất bắt mắt.

Bên trong đại doanh ánh đèn chiếu sáng, thỉnh thoảng có binh đinh tuần tra đi qua lại, hiển nhiên là đề phòng sâm nghiêm, không thẹn với danh thiết quân.

Lúc này, bóng đêm dày đặc, ánh trăng mông lung bị mây đen che phủ, ngẫu nhiên có chút ánh trăng chiếu xuống, cũng không thể nhìn ra cảnh vật phương xa.

Cũng may là khí trời như thế này, nếu không Ban Khắc La Phu Đặc cũng không lập kế hoạch tác chiến tấn công nửa đêm. Hơn vạn đại quân cũng không phải là một số lượng nhỏ, vô luận che giấu hành tung như thế nào, đều có khả năng bị người phát giác.

Nhưng làm cho bọn họ cảm thấy may mắn chính là hôm nay chúa tể trăm dặm bình nguyên không phải là thần linh của Đại Hán, mà là vị thần linh chí cao vô thượng vạn năng của bọn họ.

" Cáp Lý đội trưởng…" Thanh âm đầy áp lực của Ban Khắc La Phu Đặc nhẹ nhàng vang lên: " Thám tử người Hán đã toàn bộ bị tiêu diệt, chúng ta rốt cục tới."

Bọn họ một đoạn đường đi tới, gặp phải những người đi đêm không may, dù có phải là gian tế người Hán hay không, hết thảy tại chỗ giết chết, hơn mười người không hiểu vì sao mình bỏ mạng nơi xứ người.

Đối với việc này, Cáp Lý có chút không đành lòng, nhưng hắn không có biện pháp nào thay đổi. Nơi này là đệ tứ quân đoàn, là đệ tứ quân đoàn hung danh hiển hách trong Khải Tát đế quốc, cũng là thiết quân dưới trướng của tên điên chiến tranh Ban Khắc La Phu Đặc, tên đao phủ thủ nổi tiếng.

Hơn nữa, căn cứ giáo nghĩa, những người này đều là dị giáo đồ, trước khi chưa trở về trong lòng của Chúa, dù là có chết hết toàn bộ, cũng chỉ có gia tăng công huân cùng vinh diệu của hắn.

" Kỳ quái, có mùi vị gì vậy? Như thế nào khó chịu như thế…" Cáp Lý rất nhanh hít mấy hơi, chậm rãi nói.

Ban Khắc La Phu Đặc hít một hơi thật sâu, không khỏi cau chặt mày, nói: " Đúng vậy, đây là mùi vị gì vậy?"

Trong không khí tràn ngập một mùi quái dị gay mũi, làm cho người ta phi thường khó chịu.

" Tướng quân, các huynh đệ đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ đợi mệnh lệnh của ngài." Một viên tướng lãnh đi lên, nhẹ giọng nói.

Trọng trọng gật đầu, Ban Khắc La Phu Đặc đang muốn lên ngựa, đột nhiên Cáp Lý đưa tay ngăn lại động tác của hắn.

Mang theo ánh mắt nghi hoặc nhìn qua, vẻ mặt Cáp Lý ngưng trọng, hắn nói: " Ta tựa hồ cảm thấy một tia dao động nguy hiểm."

" Cái gì?"

Ánh mắt của Ban Khắc La Phu Đặc căng thẳng, hắn biết tuy Cáp Lý không phải tông sư, không có tinh thần cảm ứng, nhưng hắn hầu hạ thần linh nhiều năm, có chút đặc biệt cũng là việc bình thường.

Sắc mặt Cáp Lý càng thêm trầm trọng: " Rất dễ dàng, chúng ta tới rất dễ dàng."

Trong lòng quân đoàn trưởng cũng rùng mình, bọn họ một đoạn đường đến đây, xuôi gió xuôi nước, ngay cả phát hiện mấy thám tử, cũng liền giải quyết. Nếu đối thủ của bọn họ là quân đội bình thường, thì còn hiểu được, nhưng Hắc Kỳ quân cũng là thiết huyết bộ đội số một số hai trong thiên hạ, sao lại dễ dàng cho hắn thành công như thế.

Trong đại doanh, vẫn bình tĩnh như trước, giống như một con cự thú đang há to miệng rộng, đang đợi con mồi tự chui đầu vào lưới.

Ban Khắc La Phu Đặc hít sâu một hơi, nói: " Lên ngựa, chuẩn bị phóng ra."

Nghênh hướng ánh mắt Cáp Lý, hắn nhẹ giọng nói: " Hắc Kỳ quân không đủ một vạn người, mà ta lại có ba vạn sắp đến, trận đánh này, chúng ta sẽ thắng."

Thanh âm của hắn tiết ra vẻ tự tin cùng quyết tâm kiên định, thực lực chênh lệch quyết định hết thảy, đây là điều hắn hiểu rõ ràng. Những âm mưu quỷ kế gì đứng trước mặt đệ tứ quân đoàn thực lực cường đại, đều không còn tồn tại.

Cáp Lý than nhẹ một tiếng, cũng không khuyên trở.

" Đinh…"

Tiếng rút đao vang vọng trong trời đêm, thanh âm xa xa truyền ra, có vẻ vô cùng chói tai.

" Xông a…"

Nương theo tiếng hét to, hơn vạn đội ngũ kỵ binh của Khải Tát nhân hướng đại doanh Hắc Kỳ quân phát động công kích như nước thủy triều.

Đại doanh rối loạn, ít nhất trong mắt Ban Khắc La Phu Đặc, đại doanh Hắc Kỳ quân quả thật rối loạn lên.

Rất nhiều sĩ tốt quần áo không chỉnh tề chật vật chạy ra doanh trướng, bọn họ không biết làm sao chạy tán loạn chung quanh, khiến cho tràng diện càng thêm hỗn loạn.

Khải Tát nhân dễ dàng phá tan cửa trại, người Hán còn chưa kịp phản ứng lập tức la hét chạy tán đi, mọi người như mọc thêm đôi chân, liều mạng rút về phía sau bỏ chạy, không người nào dám đến ngăn cản thêm chốc lát.

Tâm tình Ban Khắc La Phu Đặc bốc cao, hắn xung phong lên trước, chạy thẳng tới doanh trướng, thúc ngựa, thẳng tắp phóng đi, mục tiêu của hắn trực thẳng soái doanh.

" Oanh…"

Liệt mã phóng qua, soái doanh ầm ầm sụp đổ, nhưng vẻ mặt Ban Khắc La Phu Đặc cũng biến thành xanh đen.

Trong soái doanh, trống trơn lãng đãng, không nhìn thấy một người một vật, lúc này cho dù là người ngu ngốc, cũng biết chính mình đã trúng kế.

" Sưu…"

Một điểm loang loáng chiếu sáng chân trời tối đen, dưới màn đêm xẹt qua một đạo quang mang sáng lạn huyễn ảo.

Vô số ánh mắt bị điểm ánh sáng này hấp dẫn, đưa mắt nhìn nó đang chậm rãi rơi xuống trên một lều trại vừa sụp đổ.

" Hỏa tiễn?" Ban Khắc La Phu Đặc thì thào nói.

" Oanh…"

Sau một khắc, liệt hỏa hùng hùng phóng lên cao, ngọn lửa màu trắng chung quanh lan tràn, thế lửa to lớn, mãnh liệt, cực nhanh, nóng cháy, đều là trước đó chưa từng có.

Người Hán rõ ràng đã làm tay chân trên lều trại, một khi tiếp xúc với lửa, lập tức bốc lên cao vút, đồng thời đã xuất ra khói mù nồng đậm tràn ngập dị vị mãnh liệt, xông lên làm người ta như muốn mù mắt.

" Sưu…sưu…sưu…" Vô số hỏa tiễn từ bốn phương tám hướng bay tiến đến, những lều trại đều toát ra ngọn lửa đầy hoan khoái, lửa lớn hùng hùng dâng cao bốn phía, càng lúc càng bốc cao tận trời. Người Hán sớm có dự mưu, chẳng những làm tay chân trên lều trại, cho dù trong lều trại cũng chứa đầy vật bắt lửa.

Khắp nơi đều là đám người chen chúc chật chội, khắp nơi đều là lửa nóng cháy rực, vô số hỏa tiễn từ phía chân trời cuồn cuộn không ngừng bay tiến đến. Trên doanh trướng đã sụp đổ thiêu đốt lên ánh lửa quỷ dị, hợp thành một bức tường lửa xinh đẹp mà trí mạng.

Sắc trời âm trầm trong nháy mắt bị sáng rực lên một mảnh quang mang màu kim hồng sắc, một chút đốm lửa thỉnh thoảng từ phía chân trời rơi xuống, tứ tán rơi xuống bên người bọn kỵ sĩ, huy ánh lên ánh sáng thật yêu dị như lưu quang huyễn hỏa.

Lửa lớn càng thiêu càng mạnh mẽ, phía trước căn bản không có đường ra.

Sắc mặt Ban Khắc La Phu Đặc trắng bệch, trấn tĩnh…Hắn đang liều mạng gào lên hai chữ này trong lòng mình. Chỉ có trấn tĩnh, mới có thể giúp hắn tìm được con đường sống.

Hắn ngưng mắt nhìn quanh, chung quanh đều là biển lửa tản ra khí tức tử vong chết chóc. Chỉ có phía sau, phương hướng bọn hắn lao vào, còn có một con đường có thể chạy thoát.

Nếu nói, bọn họ còn có một con đường sống, vậy chỉ còn lại phương hướng lúc họ lao đến.

" Trở về…" Ban Khắc La Phu Đặc kiệt lực hét to.

Chiến mã của Khải Tát nhân sau khi gặp phải lửa lớn nóng rực, hoàn toàn hỗn loạn. Cũng may Ban Khắc La Phu Đặc từ trước đến giờ trị quân nghiêm cẩn, dưới hiệu lệnh, đa số thắng ngựa xoay người, hướng ngoài doanh trại phóng đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status