Thương thiên phách huyết

Chương 359: Viện quân (3)


Chẳng qua, hết thảy cũng nhờ vào vũ khí cao nhất do Tương Khổng Minh chế tác, nhờ vào uy lực của thiêu đốt đạn.

Nếu không phải có cảng tránh gió dưới thành tường tùy thời đều có thể chạy về ẩn núp, Phương Hướng Minh cũng tuyệt đối không có khả năng đùa thật dễ dàng như vậy.

Cho nên, tuy hắn suất lĩnh đội ngũ chạy ra chạy vào không ít, nhưng toàn bộ đội ngũ thủy chung không có rời xa đầu thành.

Năm ngàn Hồng Sắc Hải Dương của Phương Hướng Minh chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, cũng không ảnh hưởng đại cục.

Nhưng năm ngàn Hắc Kỳ quân của Hứa Hải Phong, lại biểu hiện ra thực lực cao nhân một bậc tuyệt đối.

Bọn họ ở tại đại doanh phảng phất giống như một dòng thủy ngân, không nơi nào không vào.

Chỉ cần nơi nào xuất hiện khoảng trống, nơi đó có thân ảnh bọn họ xuất hiện.

Trong Khải Tát nhân không thiếu sa trường dũng tướng, càng không thiếu tướng lãnh cao cấp có thể chỉ huy quân đội.

Nhưng so sánh với Hắc Kỳ quân được chia làm hai kia, hiệu suất di động của bộ đội cùng động tác của bọn họ đúng là như trời với đất.

Sự chênh lệch bên trong người khác xem là hiểu ngay.

Khải Tát nhân khổ cực tạo nên doanh trướng không ngừng bị sụp đổ vì sự công kích điên cuồng của bọn họ, tuy bên trong không một bóng người, hoặc đã sớm tránh né ra.

Nhưng những tòa doanh trướng không ngừng sụp đổ kia cũng giống như một cái tát vang to tát thẳng lên trên mặt đám người Khải Tát đại đế.

Mấy chục vạn đại quân không ngờ không làm gì được đội ngũ mấy ngàn người, sự tình như vậy chỉ cần truyền đi ra ngoài, đủ để trở thành nỗi sỉ nhục đáng chê cười suốt cả đời bọn hắn.

" Chúa nói…Trung thành, dũng khí, cùng vinh diệu luôn tồn tại cùng chúng ta. Bọn nhỏ, là thời khắc các ngươi thi triển vũ khí của chính mình."

Thanh âm già nua từ trong miệng lão nhân hơn sáu mươi tuổi kia truyền ra. Dù là Khải Tát đại đế cũng phải quay đầu thi lễ với hắn thật sâu.

" Đúng vậy, bệ hạ."

A Đồ Tác bước ra khỏi hàng trước, hắn quỳ sát dưới chân lão nhân kia, hôn lên chân hắn.

Đi theo phía sau hắn chính là người thừa kế nam tính duy nhất của Rhino gia tộc A Địch Tư, hắn cũng làm cùng một động tác như A Đồ Tác.

Thoáng do dự vị bại tướng Ban Khắc La Phu Đặc cũng tiến lên hôn chân lão nhân.

Cuối cùng, tam vương tử A Nhĩ Kiệt Nông cũng được phụ thân thầm chấp nhận mà đi tới.

Bốn vị tướng lãnh tuổi trẻ kiệt xuất nhất của Khải Tát hiện tại, lúc này bọn họ đều nằm sụp ngay trước mặt lão nhân, phảng phất như ở trước mặt bọn họ, cũng không phải là một lão đầu, mà là một vị thần linh cao cao tại thượng, không chỗ nào không thể.

Đúng vậy, vị lão nhân này, chính là giáo hoàng bệ hạ có thể ngồi ngang hàng cùng Khải Tát đại đế trong Khải Tát đế quốc.

" Người Hán, đã đánh bại Hung Nô nhân, bọn họ là chướng ngại lớn nhất cho chúng ta thống nhất phiến đại lục này, tuyên dương ý chỉ của thần. Bọn họ…" Giáo hoàng vươn ngón tay khô gầy như móng vuốt gà chỉ Hắc Kỳ quân đang lưu thoán chung quanh nói: " Bọn họ là những người Hán trẻ tuổi anh dũng nhất. Là hi vọng của người Hán. Mà các ngươi là hi vọng của Khải Tát. Đi thôi, để cho bọn họ kiến thức dũng khí của Khải Tát nhân một chút."

" Dạ…"

Bốn thanh âm cùng đồng thanh vang lên.

" Không tốt…" Thanh âm kinh ngạc trong miệng đại công tước A Bối Nhĩ Mã truyền ra.

Mọi người giương mắt nhìn lên, Hắc Kỳ quân chuyển một vòng lớn, đang hướng mấy vạn quân đội vừa mới đào vong chạy tới.

Trên mặt bọn họ đồng thời xuất hiện vẻ kinh hoảng không biết làm sao.

Mấy vạn quân đội nơi đó mới vừa bị thiêu đốt đạn của Tương Khổng Minh ngạnh sanh bức lui, là đội quân vừa bị đánh bại.

Lúc này sĩ khí của bọn họ cực thấp, chứng thật là thời khắc thấp nhất từ khi kiến quân cho tới nay.

Mục đích của Hắc Kỳ quân thập phần đơn giản, chính là muốn đem chi bộ đội này xông loạn, làm cho Khải Tát nhân hỗn loạn lên, bọn họ mới có thể thừa nước đục thả câu.

" Đi thôi." A Đồ Tác lạnh lùng nói.

Bốn vị tướng lãnh trẻ tuổi của Khải Tát không hề do dự, bọn họ xông ra.

Hắc Kỳ quân chia làm hai đội từ hai phương hướng khác nhau giống như hai thanh trường mâu vô cùng lợi hại hung hăng đâm vào đám bại quân kia.

Tuy quan quân Khải Tát cao giọng la lên, nhưng bọn lính đã bị thiêu đốt đạn hù dọa thất kinh hồn vía lại biểu hiện ra sự khiếp nhược vô cùng.

Bọn họ giống như những tân binh mới lần đầu tiên ra chiến trường, vốn không cách nào khởi lên tổ chức để kiên cường chống cự.

Ngay khi Hắc Kỳ quân qua lại tung hoành, đội ngũ tàn binh này lại sắp hỏng mất.

Bốn đạo tù và vang rền lại truyền vào trong tai mọi người.

Bốn chi quân đội, bốn chi thiết quân phảng phất như từ bốn phương tám hướng dâng lên.

Bọn họ ngăn lại những bại quân đang tứ tán chạy trốn, bọn họ lấy ra vũ khí sắc bén nhất của mình.

" Các chiến sĩ anh dũng, chẳng lẽ đây là dũng khí của các ngươi biểu hiện ra đó sao?" Thanh âm cao ngang của A Đồ Tác truyền khắp cả chiến trường: " Ở phía sau các ngươi, chính là giáo hoàng bệ hạ cùng Khải Tát đại đế vĩ đại, để cho họ nhìn thấy sự vinh diệu chân chính của các ngươi đi."

Theo tiếng trống dồn dập như mưa, các dũng sĩ đệ nhị quân đoàn tập hợp thành đội ngũ, hướng phía trước bước nhanh mà đi.

A Đồ Tác, vị quân đoàn trưởng trẻ tuổi có tiêu chuẩn kỵ sĩ nhất trong lòng Khải Tát nhân, hắn lấy chính biểu hiện của mình một lần nữa phấn chấn tinh thần bọn lính đã mất đi đấu chí chiến đấu.

" Chúa nói…trung thành, dũng khí cùng vinh diệu sẽ tồn tại cùng chúng ta."

Thanh âm A Đồ Tác quanh quẩn trong trời cao, trên chiến trường, không còn thanh âm nào khác.

A Địch Tư ngẩng cao đầu, hắn cùng nhị đại quân đoàn của gia tộc cùng cao giọng hét lên.

Ban Khắc La Phu Đặc, A Nhĩ Kiệt Nông, ánh mắt họ trang trọng, giơ cao tay phải, hết sức quát lên.

Khải Tát nhân đang cao giọng la lên: " Chúa nói…trung thành, dũng khí cùng vinh diệu luôn tồn tại cùng chúng ta."

Trên mặt họ hiện lên một mảnh sùng kính, dù là những tàn binh đã sớm hỏng mất tinh thần cũng thu hồi vẻ mê mang trong mắt, trong ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hắc Kỳ quân lại tràn ngập đấu chí.

Giờ khắc này, trong người bọn họ lại sinh ra lực lượng vô cùng vô tận. Trong lòng họ lại tràn ngập tin tưởng.

Bọn họ đã không còn là một đám tàn binh bại tướng, mà là một đám mãnh tướng không sợ sinh tử nơi sa trường.

" Cáp lý lộ á, cáp lý lộ á, cáp lý lộ á, cáp lý lộ á…"

Tiếng thánh ca to rõ vang lên hùng tráng trên bầu trời Ngọa Long thành.

" Không tốt." Trên đầu thành, sắc mặt Tương Khổng Minh đại biến, tuy hắn đã sớm biết tín ngưỡng tôn giáo của Khải Tát nhân là một kiện vũ khí không thể khinh thường, nhưng uy lực vũ khí này to lớn vượt xa dự liệu của hắn.

Nếu nói Gia Cát thần nỗ, thiêu đốt đạn là vũ khí tân thức đủ để quyết định sự thắng bại của chiến tranh, vậy tín ngưỡng tôn giáo của Khải Tát nhân không thể nghi ngờ chính là một loại vũ khí tinh thần siêu cấp.

Hơn nữa, uy lực loại vũ khí này to lớn, cũng đã đủ thay đổi hướng đi cả chiến cuộc.

" Chủ công, nên trở về rồi." Thì thào, Tương Khổng Minh nhẹ giọng nói.

Phảng phất như nghe được lời cầu khẩn của hắn.

Hắc Kỳ quân vừa mới tả xung hữu đột đột nhiên buông tha tiếp tục trùng kích, bọn họ tập trung cùng một chỗ, chuyển hướng, từ địa phương yếu kém bạc nhược nhất của Khải Tát nhân vọt tới.

A Đồ Tác ngây ra, tác dụng của thánh ca đương nhiên vượt ngoài dự tính của Hứa Hải Phong, nhưng Hắc Kỳ quân gặp biến cố liền thay đổi cực nhanh, cũng làm cho ngôi sao mới nổi của Khải Tát nhân ứng phó không kịp.

Hắc Kỳ quân thay đổi hẳn bộ dáng nhất quyết tử chiến vừa rồi, cùng lúc thánh ca vang lên, lập tức bắt đầu triệt thoái.

Bọn họ không hề cùng bất cứ bộ đội nào phát sinh dây dưa, mà dùng tốc độ lớn nhất của bản thân, khi Khải Tát nhân còn chưa kịp khép lại phòng tuyến, đã vọt ra.

Khi A Đồ Tác hạ lệnh ngăn chặn, lúc này Hắc Kỳ quân thân mặc hắc giáp nhưng lại không có nửa điểm phong độ kỵ sĩ đã sớm trốn mất dạng, không thấy tung tích.

Chỉ còn lại một mảnh tiếng mắng to đinh tai nhức óc ở phía sau.

&&&&

Trên thành tường, Tương Khổng Minh nhìn một vạn đại quân của Phương Hướng Minh cùng Hứa Hải Phong phân nhau tiến vào trong thành, mới yên tâm thả xuống khối đá lớn.

Khải Tát nhân cũng không thừa cơ truy kích, đó là vì cố kỵ thiêu đốt đạn trong tay của hắn.

Chẳng qua trên sự thật, thứ này có số lượng có hạn, thu hiệu quả nhất thời thì còn khả năng, nhưng nếu muốn toàn bộ trông cậy vào nó cũng không thực tế.

Nếu Khải Tát đại đế thật sự không kể thương vong, toàn lực mãnh công, thứ này kỳ thật cũng không duy trì được bao lâu.

Đôi mắt Tương Khổng Minh nhìn vào Khải Tát đại kỳ ở phía xa, trong tim của hắn cảm khái ngàn vạn.

Đột nhiên, ánh mắt của hắn cực độ thâm trầm xuống.

Khi hắn xoay người lại, sắc mặt đã nghiêm trang.

Ánh mắt của hắn sụp xuống, dưới ánh mắt của mọi người, bước đến trước thi thể của dũng sĩ vô danh đã dùng tính mạng của chính mình ngăn cản sự nổ mạnh của thiêu đốt đạn.

Hắn cúi người xuống, đem thân hình của dũng sĩ ôm vào trong lòng mình.

Máu của dũng sĩ đã sớm chảy cạn, chỉ còn lại những đốm máu khô cạn in trên người của hắn.

Tương Khổng Minh phảng phất như không có cảm giác, hắn vững vàng ôm lấy thân thể của dũng sĩ, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, trong hai mắt chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ nóng.

Trên thành tường, chỉ cần là người nào có thể thấy được nơi này đều không tự chủ được quỳ xuống, bọn họ đồng loạt quỳ xuống bên người vị dũng sĩ.

" Cha mẹ của người, là cha mẹ của ta, tử tôn của người, là tử tôn của ta. Nếu phạm lời thề…"

Tương Khổng Minh đem thi thể dựa vào người mình, một tay kéo mái tóc dài trên trán, một tay nhặt thanh kiếm trên mặt đất, cắt ngược lên trên.

" Tê…"

Một tiếng vang nhỏ, máu chảy trên mặt Tương Khổng Minh, khuôn mặt đáng sợ, một kiếm kia dùng sức quá mạnh, không ngờ lột luôn một lớp da đầu.

" Nếu sai lời thề…sẽ như tóc này…"

Lời thề trang nghiêm quanh quẩn trên đầu thành, xa xa lan đi, dần dần không ngừng vang lên trong lòng các binh sĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status