Thương thiên phách huyết

Chương 366: Thần tiễn thủ (2)


" Canh Dương, các ngươi tới đúng lúc, nghĩ không ra trong quý tộc, dĩ nhiên lại có nhiều thần tiễn thủ như vậy, thật sự là ngoài dự đoán mọi người."

Trên buổi tiệc rượu, Hứa Hải Phong đối với thần tiễn thuật của Man tộc, vô cùng tán thưởng.

Nơi này dù sao là trọng địa quân doanh, là lúc hai quân giao chiến.

Theo tình theo lý, cũng không phải bày tiệc rượu tìm vui.

Vì thế tuy Hứa Hải Phong bày tiệc, xem như vì đám người Canh Dương tẩy trần. Nhưng trước mặt mọi người, cũng chỉ là nước trà mà thôi.

Chẳng qua so sánh với nước trà, ngược lại thức ăn lại cực kỳ phong phú.

Tuy bởi vì thời gian gấp gáp, không kịp chuẩn bị sơn trân hải vị, nhưng so sánh với những khối thịt rừng ngày trước của Man tộc, thật sự không biết hơn xa bao nhiêu lần.

Lão đạo sĩ cùng đám người Canh Dương một đoạn đường tới đây, chỉ được ăn lương khô. Man nhân sinh sống khốn đốn, đối với chuyện này cũng chỉ cảm thấy là chuyện đương nhiên, cũng không chút nào cảm giác đó là chuyện khổ sở.

Không ngờ hôm nay vừa đến, thưởng thức qua tài nghệ làm bếp của người Hán, mới biết trong thiên hạ lại có được thức ăn ngon như thế.

So sánh với những Man nhân ăn uống nghiến ngấu, binh lính người Hán ăn uống có vẻ văn nhã hơn rất nhiều.

Thức ăn này tuy không phải mỗi ngày đều thấy được, nhưng hai, ba đêm, nhiều ít cũng được ăn như vậy.

Tuy những hán tử trong quân cũng thô lỗ, nhưng nếu so với Man nhân, cũng là như trời với đất.

Nếu đổi lại là dĩ vãng, quân sĩ người Hán đối đãi với những Man nhân này, ít ít nhiều nhiều sẽ có ánh mắt phân biệt.

Nhưng tại sáng hôm nay, Man tộc nhân lộ ra thần tiễn thuật xuất thần nhập hóa, làm cho những binh sĩ người Hán mắt cao hơn đỉnh đều mở rộng tầm mắt.

Mà dù là Hồng Sắc Hải Dương cùng hai vạn tiền quân của Thiên Ưng quân đoàn sau khi kiến thức tiễn pháp kia, cũng phải nhìn Man tộc bằng ánh mắt khác.

Dù bọn họ có ăn uống thô bỉ bao nhiêu, bọn lính người Hán cũng không còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn bọn họ.

Nơi này là chiến trường, là địa phương nhờ vào thực lực để sinh tồn, có được thực lực hơn người một bậc, tự nhiên sẽ đạt được sự tôn trọng phát ra từ tận trong nội tâm của mọi người.

Những lão binh đều biết, nếu ở sau lưng bọn họ, những thần tiễn thủ phát ra từng mũi tên đều trúng đích, vậy tính mạng của bọn họ lại có thêm một phần bảo đảm.

Không người nào đối với chính tính mạng của mình mà đem ra nói giỡn, đặc biệt là những ai từng kinh nghiệm qua biển đao biển kiếm, từ cõi chết đi ra.

Man nhân, đã dùng chính thực lực của bọn họ, thắng được lòng hữu nghị cùng tín niệm của bọn lính người Hán.

Rượu qua ba vòng, tuy chỉ là uống nước lã, nhưng hào khí trong soái trướng vẫn bốc cao.

Vô luận là Hứa Hải Phong, Tương Khổng Minh hay Phương gia huynh đệ cùng Lộ Thông Châu đều đối với Canh Dương biểu đạt lòng nhiệt tình lớn nhất của mình.

" Canh Dương tướng quân, bổn tướng có một chuyện muốn thỉnh giáo một chút."

Phương Hướng Minh sau khi kính qua ba chén nước với Canh Dương, nghiêm mặt dò hỏi.

Canh Dương từ trước khi đến đây, đã được người chỉ điểm qua, biết được thân phận của Phương Hướng Minh. Đối mặt với vị đại tướng người Hán cơ hồ có thể ngồi ngang hàng với Hứa Hải Phong, hắn cũng không dám có một chút thất lễ.

" Phương tướng quân cứ hỏi…"

" Không biết quý tộc dùng loại phương thức này huấn luyện sĩ binh, đã được bao lâu rồi?"

Trong soái trướng nháy mắt an tĩnh xuống tới. Hứa Hải Phong bọn họ đều ngưng thần lắng nghe.

Phương Hướng Minh nguyên đã sớm có dự mưu, hắn đối đãi Canh Dương khách khí như thế, nguyên lai là muốn hỏi thăm phương pháp hắn làm sao huấn luyện tộc nhân.

Nếu có thể nắm giữ được phương pháp bọn họ huấn luyện tộc nhân trở thành thần tiễn thủ, cũng đem Hồng Sắc Hải Dương huấn luyện, vậy sẽ có thể bồi dưỡng ra một nhóm cung thủ siêu cấp không kém hơn Thiểm Điện quân.

Đến lúc đó khi cùng Hung Nô nhân giao phong, thì cũng sẽ không lo lắng bị rơi xuống hạ phong.

" Không lâu, đại khái ra tây nam, liền huấn luyện trong suốt một tháng." Canh Dương lời thật nói thật, cũng không giấu diếm.

" Một tháng?" Mọi người nhìn nhau, lập tức biết loại phương pháp huấn luyện này cũng không phải nguyên nhân khiến cho họ có thể trở thành thần tiễn thủ.

Nghĩ muốn trong vòng một tháng luyện ra được tài bắn cung như vậy, đó là việc quyết không thể nào. Mà dù Hứa Hải Phong vẫn luôn kiêu ngạo với Hắc Kỳ quân cũng biết họ không có khả năng như thế.

" Canh Dương tướng quân, trong quý tộc, người có tài bắn cung thật sự không thể so sánh, thật sự làm người khác hâm mộ." Phương Hướng Trí thấy huynh trưởng không hỏi ra được nguyên nhân, lập tức mở miệng tiếp lời.

" Bọn họ từ nhỏ đã luyện suốt hơn mười năm, nếu ngay cả chút thành tích ấy cũng không có được, đã sớm bị đuổi ra khỏi sơn trại, cứ vậy mà chết đói." Canh Dương đối với sự tính toán trong lòng bọn họ hoàn toàn không hay biết, hắn hào sảng nói thẳng.

" Huấn luyện từ nhỏ?"

" Đúng vậy."

Mọi người trong trướng liếc mắt nhìn nhau, dù là Hứa Hải Phong cũng cảm thấy kinh ngạc: " Canh Dương tướng quân, bọn họ đều được huấn luyện ngay từ nhỏ sao?"

Cung tiễn thủ cũng không phải là một binh chủng, đầu tiên là phải có thiên phú nhất định, tiếp theo, bởi vì tên dài là thứ tiêu hao, bắn ra nhiều khó tránh khỏi có điều hao tổn, cho nên muốn huấn luyện một cung tiễn thủ đủ tư cách, tốn hao cũng rất nhiều.

Cho dù là Đại Hán có giàu có, cũng không dám nói ngay từ nhỏ đã có thể chuyên môn bồi dưỡng ra được một nhóm cung tiễn thủ như vậy, hao tổn quả thật rất lớn, dù là Hán đình cũng không có khả năng gánh nổi.

Mà Man nhân, cũng là một trong những chủng tộc được công nhận là nghèo khó nhất, bọn họ lấy ra trang bị từ nơi nào, để huấn luyện chiến sĩ trong tộc từ thuở nhỏ?

Ánh mắt Canh Dương buồn bã, thở dài một hơi, nói: " Chủ công, ở trong tộc chúng ta, nam tử vừa đến ba tuổi, liền phải trợ giúp trong nhà làm việc. Bảy tuổi, liền phải theo tộc nhân vào núi. Từng hài đồng đều có một cây cung cao bằng bọn trẻ, từ khi đó trở đi, bọn họ chính là một cây cột trụ trong nhà."

" Bảy tuổi?" Phương gia huynh đệ hít sâu một hơi, nhỏ như vậy bắt đầu bồi dưỡng, trách không được đã có thành tựu như thế.

Cầm lấy chén nước, Canh Dương làm như rượu ngon, uống một hơi cạn sạch: " Những hài đồng đầu tiên là sử dụng loại tên bằng trúc tự chế, theo tuổi lớn lên, mới có thể đổi lại cung tên như người trưởng thành."

" Hài tử nhỏ như vậy đã phải lên núi săn thú sao?" Tương Khổng Minh đột nhiên thở dài thở ngắn: " Thương cảm a thương cảm, thật sự là hà khắc trẻ thơ, ngược đãi những đóa hoa tương lai của tổ quốc."

Canh Dương nháy nháy mắt, Hán ngữ của hắn dù sao cũng không hoàn toàn thông hiểu, hơn nữa cách nói của Tương Khổng Minh lại không rõ ràng, hắn đã không nghe rõ lời của Tương đại quân sư, chỉ trong mơ hồ nghe được từ đóa hoa gì đó.

Hắn biết đóa hoa trong ngôn ngữ của người Hán có ý tứ tốt đẹp, nên nghĩ rằng Tương Khổng Minh đang khen ngợi, vì vậy liên tục gật đầu, hướng hắn lộ ra vẻ tươi cười hòa thiện.

" Tài bắn cung của quý tộc đều luyện được trên núi sao?"

" Đúng vậy…" Canh Dương thở dài nói: " Chúng ta quá nghèo, mỗi lần lên núi, đều phải săn được mồi, mà tên thì thiếu thốn, dị thường quý giá, không thể lãng phí, cho nên mỗi người đều vô cùng quý trọng. Nếu có người bắn tên mà không trúng mồi săn, vậy người đó cũng không còn tư cách sinh tồn trong sơn trại, chúng ta sẽ đem hắn lưu đày, cho hắn tự sinh tự diệt."

Nghe được quy củ như vậy, trong lòng mọi người đều dâng lên một trận hàn ý cổ quái.

" Kỳ thật chỉ cần nghiêm gia huấn luyện, cho dù là tay mới, miễn cưỡng bắn trúng con mồi cũng có thể làm được."

" Không." Đầu của Canh Dương lắc mạnh, thậm chí làm Hứa Hải Phong có chút lo lắng nhìn qua: " Ở trên núi, rừng rậm rậm rạp, cành lá rất nhiều, nghĩ muốn một mũi tên mà bắn trúng, không phải là một chuyện dễ dàng."

" Bắn tên trong núi." Phương Hướng Minh đột nhiên thở nhẹ một tiếng.

Mọi người lập tức hiểu được, nếu nói bắn tên, ở trong núi cùng đồng bằng là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Những Man nhân săn thú trong núi, cũng có thể không hề bắn trật phát nào, đừng nói là mấy mộc thuẫn hiện tại khi nãy.

" Ai…" Phương gia huynh đệ nhìn nhau cười khổ, bất đắc dĩ buông tha cho kế hoạch huấn luyện Hồng Sắc Hải Dương.

Những Man nhân bởi vì sinh hoạt bức bách, giãy dụa trong cuộc sống sinh tồn sinh tử, mới có thể đem tài bắn cung luyện ra đến mức xuất thần nhập hóa như thế.

Chỉ là phương pháp này, tuyệt đối không thể dùng được với binh lính người Hán.

Canh Dương đang cao hứng, cầm toàn bộ con vịt nướng trên bàn, hung hăng cắn một ngụm, nói: " Lần này đến đây, lúc đi tới đại doanh tây tuyến, có một vị tên là Đồng tướng quân đã cho ta đến trong nhà kho lựa chọn vũ khí, thật sự là quá hào phóng."

Trong mắt của hắn biểu lộ vẻ hâm mộ nồng đậm: " Vũ khí nơi đó tích như núi, cung tên đều là thượng phẩm, so với những phá cung trong tay chúng ta tốt hơn trăm ngàn lần, nếu có thể cho tộc nhân của ta mỗi người được một cây, ta dám cam đoan, lực chiến đấu của chúng ta sẽ đề cao thật lớn."

Thấy được vẻ hâm mộ lần cầu khẩn trong mắt của hắn, trong lòng Hứa Hải Phong biết rõ ràng, đây là hắn muốn hướng chính mình hỏi xin trang bị.

Kỳ thật cho dù hắn không nói, Hứa Hải Phong tuyệt đối cũng không sơ sẩy, chẳng qua nếu hắn đã mở miệng, vậy thuận nước đẩy thuyền, tống một nhân tình cũng tốt.

" Được, Thiểm Điện quân thành lập, còn chưa từng được trang bị gì, Canh Dương tướng quân, sau đó ngươi đi thông cáo một tiếng cho các binh sĩ. Qua một đoạn thời gian, lúc quyết chiến cùng Khải Tát nhân, sau trận đánh này, trang bị tồn kho mặc cho bọn hắn cứ chọn lựa."

" Dạ…Đa tạ chủ công." Canh Dương vô cùng vui mừng, nghĩ không ra Hứa Hải Phong lại dễ nói chuyện như vậy, vội vàng rời khỏi chỗ ngồi bái xuống.

Kỳ thật, cũng không phải Hứa Hải Phong không muốn nhanh chóng đổi lại trang bị cho bọn họ.

Chỉ là thứ như cung tên, cũng không phải nói đổi cái mới là có thể vận dụng tự nhiên.

Một thần tiễn thủ vĩ đại chân chính, cây cung tựa hồ là một bộ phận trong cơ thể của hắn.

Nếu đột nhiên thay đổi cây cung khác, dù là chất lượng hơn xa cây cung cũ, nhưng lực chiến đấu của người đó chỉ thấp mà không cao.

Nghĩ muốn lần nữa khôi phục tiêu chuẩn lúc trước, phải có một đoạn thời gian ma hợp, nhưng mà hiện tại là lúc cùng Khải Tát nhân quyết chiến ngang mày, làm sao có thời gian rảnh rỗi tập luyện.

Hứa Hải Phong trấn an xong Canh Dương, ánh mắt của hắn chuyển hướng Tương Khổng Minh, người sau hiểu ý, nhàn nhạt cười nói: " Chủ công cứ việc khoan tâm, hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, học sinh sẽ không làm chủ công thất vọng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status