Thương thiên phách huyết

Chương 38: Luận sự


Tới nội viện phòng đông sương, lập tức nhìn thấy một tỳ nữ đang canh giữ bên ngoài cửa, cũng chính là một trong hai tỳ nữ thiếp thân của Lâm Uyển Nhàn tên Uyển Linh. Lâm Uyển Nhàn dùng tên mình để đặt cho hai tỳ nữ xưng hô. Một là Uyển Linh, một là Nhàn Linh.

Hứa Hải Phong nhìn thấy Uyển Linh ngay cửa, kỳ quái hỏi: " Uyển Linh, sao ngươi đứng nơi này, vì sao không đi hầu hạ tiểu thư?"

Uyển Linh hướng hắn thi lễ, nói: " Tiểu thư đang tắm rửa, nếu ngài muốn vào, tiểu tỳ sẽ thông truyền một tiếng."

" Không cần, ta ở đây chờ thêm một lát." Hứa Hải Phong đương nhiên nghĩ muốn nhìn thấy mỹ nhân tắm rửa, nhưng lại không muốn phá hư quan hệ mập mờ của hai người hiện tại, không thể làm gì khác hơn là giả vờ cự tuyệt.

Uyển Linh ủy uyển cười, tự mình đẩy cửa đi vào. Trong lòng Hứa Hải Phong dao động, hai tỳ nữ này của Lâm đại mỹ nhân đều là giai nhân được chọn lựa trong ngàn dặm, dung nhan tư sắc đều trên Vi Vi, chỉ là Lâm đại mỹ nhân lại quá mức xuất sắc, che giấu mất đi ánh sáng của các nàng.

Một lát sau, lại đi ra một vị tiểu giai nhân, cũng là Nhàn Linh, nàng có chút khom người, thi lễ nói: " Tiểu thư thỉnh tướng quân đi vào."

Hứa Hải Phong gật đầu, dưới sự dẫn dắt của nàng, đi tới phòng ngủ của Lâm Uyển Nhàn.

Chỉ thấy Lâm Uyển Nhàn xõa tung mái tóc dài đen nhánh tỏa sáng, tùy ý phía sau vai, gương mặt ửng đỏ, hương khí tỏa ra, chính là vừa mới tắm rửa xong. Nàng mặc một bộ y phục màu hồng, tay ngắn, hai cánh tay trắng như tuyết đến chói mắt, nàng đang nhấc lên một lọn tóc, đang tùy ý dùng ngón tay chải nhẹ, mái tóc dài phơ phất, làm cho người ta hoa mắt thần diêu. Nàng không chút nào tị hiềm ngồi ngay bên giường, trước giường là một cái bàn nhỏ tinh xảo, trên bàn bày một bộ cờ bằng bạch ngọc điêu khắc mà thành.

Trong lòng Hứa Hải Phong vừa yêu vừa hận, từ sau khi rời Lâm An thành, Lâm đại mỹ nữ ngày càng xinh đẹp, mỗi lần nhìn thấy, đều làm cho hắn khó có thể kìm chế, nhưng nói đến việc động phòng hoa chúc, tựa hồ là xa xa không hẹn ngày. Cũng không biết Lâm đại mỹ nữ này có ý định gì, nhưng Hứa Hải Phong phát hiện chính mình đã hãm sâu vào võng tình, chỉ cầu mỗi ngày thấy nàng một lần, cùng nàng đi khắp trời nam đất bắc đã thỏa nguyện.

" Tướng quân mời ngồi."

Hứa Hải Phong ngồi xuống theo tay chỉ của nàng, Uyển Linh nhu thuận từ phòng bên bưng ra hai chén trà thơm đặt lên bàn, vén áo thi lễ, đóng cửa rời đi.

Mắt nhìn cửa phòng đã đóng chặt, trong lòng Hứa Hải Phong rung động, trong căn phòng ngủ nho nhỏ này chỉ còn hai người bọn họ, trong mũi ngửi thấy hương thơm đạm nhã ngào ngạt, trong mắt nhìn thấy dung nhan khuynh quốc của nàng, nếu còn có thể không chút cảm động, đây cũng không còn là nam nhân.

" Tướng quân có vẻ vội vã, có phải là có việc gì khó giải quyết?" Lâm Uyển Nhàn nhàn nhạt hỏi.

Hứa Hải Phong chấn động giật mình, tỉnh táo lại, vội vàng nói: " Đúng vậy, thật có một chuyện muốn thỉnh tiểu thư chỉ điểm."

" Chỉ điểm không dám nhận, tướng quân không ngại nói ra một chút."

Hứa Hải Phong lập tức cũng không giấu diếm, đem việc làm sao kết oán với Trương gia, cuối cùng đem diệt cả nhà nguyên vẹn nói ra hết một lần. Lâm Uyển Nhàn nghe được đôi mày nhíu lại, nàng cũng không phải phản cảm việc Hứa Hải Phong ra tay giết cả nhà người ta. Từ sau khi nàng chịu cảnh nước mất nhà tan, kinh nghiệm mấy năm nay làm cho nàng thật sâu hiểu rõ cái gì gọi là mạnh sống yếu chết, nguyên Thổ Phiên quốc bị Khải Tác nhân làm cho tan nhà nát cửa nào có khác gì.

Trương gia nếu đã có cừu giết con với huynh trưởng Hứa Hải Phong, đây chính là cừu hận không cách nào hóa giải, cùng với việc lưu lại sự uy hiếp này, không bằng ra tay trước đem trừ đi. Về phần diệt môn, đó chính là diệt cỏ trừ gốc, không lưu hậu hoạn.

Lâm Uyển Nhàn bất mãn chính là Hứa Hải Phong làm việc lỗ mãng, tự dưng lại kết hạ xuống thêm hai cừu địch, như vậy đối với cử động ngày sau sẽ không hề có lợi.

" Như thế nào? Sự tình rất nghiêm trọng sao?" Nhìn thấy Lâm Uyển Nhàn trầm mặc không nói, Hứa Hải Phong thúc giục.

Lâm Uyển Nhàn lắc đầu, thở dài nói: " Những việc tướng quân đã làm cũng không có sai lầm gì lớn, chỉ là làm việc vô cùng mạnh mẽ, lẽ ra nên làm vừa cương vừa nhu mới là đạo vương giả."

Hứa Hải Phong như có điều suy nghĩ gật đầu, đột nhiên hai mắt sáng ngời nói: " Ý tứ của tiểu thư muốn nói, Tằng Chí Hoành và Trần Tín Hoành sẽ giở trò quỷ sau lưng?"

Lâm Uyển Nhàn biểu lộ nụ cười vui vẻ, nói: " Tướng quân quả nhiên thông tuệ hơn người, một điểm liền hiểu ngay. Chẳng qua nghe tướng quân miêu tả, hai người này không phải hạng người trung nghĩa gì cả, ở chuyện này, bọn họ sẽ toàn lực che lấp cho tướng quân, mà sẽ không kéo chân sau của ngài."

" Vì sao?" Hứa Hải Phong khó hiểu hỏi, nguyên trong ý nghĩ của hắn, hai người này chỉ cần không tiết lộ chuyện mình làm đã là không tệ, lại vì sao phải che giấu cho mình.

" Bởi vì bọn họ đều là người sợ chết, biết tướng quân muốn lấy mạng bọn họ là việc dễ như trở bàn tay, tự nhiên không dám làm nghịch ý tứ của tướng quân. Mà việc này phát sinh trong phạm vi quản hạt của bọn họ, lại nháo ra động tĩnh lớn như vậy, một khi bị hỏi đến, ít nhất cũng sẽ bị tội danh quản chế không nghiêm. Đường ra duy nhất của bọn họ chính là làm theo ý tứ của tướng quân, cấp cho Trương gia một tội danh không thể lật lại, kể từ đó, bọn họ không có lỗi lầm, ngược lại bởi vì trừ phiến loạn có công, có thể còn được phong thưởng."

Hứa Hải Phong càng nghĩ càng đúng, cuống quýt vỗ tay nói: " Tiểu thư chính là cao minh, nàng vừa nói như thế, ta liền rõ ràng, đã có hai địa đầu xà này ra mặt, ta đây chẳng phải là gối đầu ngủ yên không lo."

Lâm Uyển Nhàn tức giận trợn mắt, nói: " Bọn họ có thể trà trộn quan trường nhiều năm, kéo lên địa vị hôm nay, lại là hạng người gì, ngài cho rằng bị ngài làm nhục nhã một phen, sẽ dễ dàng bỏ qua sao."

Bởi vì Lâm đại mỹ nhân rất ít làm ra động tác rất nữ tính này, làm Hứa Hải Phong nhìn ngây người, ngay cả đầu khớp xương cũng tựa hồ nhẹ bay, cho nên căn bản không nghe rõ nàng đến tột cùng là đang nói gì.

Lâm Uyển Nhàn liếc mắt nhìn hắn, biết hắn bị mình mê hoặc, chỉ sợ ba hồn bảy phách đã bay mất một nửa, nghĩ đến mình đang toàn lực nghĩ kế cho hắn, hắn lại ngây dại như vậy, tuy kẻ gây tội là chính bản thân nàng, nhưng nàng làm sao lại chịu thừa nhận. Bèn nặng nề " Hừ" một tiếng, hỏi: " Tướng quân đại nhân nghĩ như thế nào?"

" Cái gì? Nghĩ cái gì…" Hứa Hải Phong nhất thời thất thần, nhưng thấy ánh mắt như tự giận tự xấu hổ của nàng, lại càng khó thể kìm chế, liền tiến lên trước mặt đưa tay ôm lấy nàng.

Lâm Uyển Nhàn không chút kinh hoảng, cũng không trốn tránh, chỉ là có chút mỉm cười nhìn hắn, cặp mắt sáng ngời phảng phất như một dòng suối trong rót vào trong lòng Hứa Hải Phong, hắn phiên nhiên tỉnh ngộ, hai tay đang giơ ra giữa không trung chợt vòng lại, đưa lên gãi đầu mình, sờ sờ đầu hậm hực nói: " Nàng nói thế nào thì làm như thế được rồi, còn phải hỏi ta sao?"

Nhìn biểu hiện của hắn, Lâm Uyển Nhàn lo lắng thở dài, lại lặp lại một lần, nói đến Hứa Hải Phong cuống quýt gật đầu, cuối cùng mới nói: " Thiếp thân lúc ở Thổ Phiên, đã nghe nói Đại Hán có tứ đại gia tộc, đều là quyền thế thông thiên, nếu tướng quân có thể phụ thuộc vào một nơi, lại có thể bảo trụ bình an."

Trong lòng Hứa Hải Phong vừa động, lập tức nghĩ tới Phương Hướng Minh. Vị huynh trưởng này lai lịch địa vị cũng không phải chuyện đùa, tại Phương, Đường nhị gia đều có địa vị. Mà quan hệ của mình và Phương Hướng Minh vị Lâm đại tiểu thư này hiểu quá rõ ràng, nàng nói như vậy đại ý chính là mình nên nhanh chạy lên kinh đi bái phỏng Phương gia, tìm một chỗ dựa, ngày sau làm việc phương tiện.

" Được, ta ở nơi này an bài một chút, nhanh chóng chạy tới kinh sư." Hứa Hải Phong tuy rất muốn đoàn tụ cùng người nhà, nhưng rõ ràng sự việc có nặng có nhẹ, có nhanh có chậm, việc này làm càng sớm càng tốt.

Lâm Uyển Nhàn cười tán thưởng, cúi đầu, lấy ra một quyển sách, lật ra một tờ, vươn ngón tay ngọc, cầm lên một viên cờ trắng trên bàn, dựa theo trong sách đặt lên bàn cờ, tự hỏi một lát, lại đặt lên một viên cờ đen, như thế lúc nhanh lúc chậm, chỉ một lúc sau trên bàn cờ đã bày quân cờ đầy ắp.

Đối với đạo chơi cờ, Hứa Hải Phong chỉ có thể được xưng là nhập môn mà thôi, nhưng tu vi của Lâm Uyển Nhàn có thể được xưng là tiêu chuẩn quốc thủ, Hứa Hải Phong căn bản là nhìn không ra bố cục bên trong. Chỉ là hắn cũng không để ý, đứng bên cạnh Lâm đại mỹ nhân, nhìn nàng ngưng mày khổ tư, khi thì cười tươi như hoa nở, đúng là hoàn toàn chìm đắm, không để ý tới ngoại vật, hắn cứ như thế dùng đôi mắt tặc mê mải ngắm nhìn dung nhan như ngọc của Lâm đại mỹ nhân, cảm giác vô cùng vui sướng.

Rốt cục, bàn cờ đã xong, Lâm Uyển Nhàn vặn vòng eo uể oải một chút, đột nhiên nhìn thấy Hứa Hải Phong còn đang đứng bên người, chỉ nhìn hắn đã biết không có ý nghĩ gì tốt. Gương mặt nàng đỏ lên, gắt giọng: " Sao ngài còn chưa đi."

Hứa Hải Phong bừng tỉnh, vội vàng nói: " Cũng nên đi, cũng nên đi." Nói xong, khua chân muốn chạy đi.

" Chậm đã."

Hứa Hải Phong giật mình, bật xoay người nói: " Cái gì?"

Lâm Uyển Nhàn đưa quyển cờ phổ trên tay tới, nói: " Ngài giúp ta trả lại Thục Phân đại tẩu, nghĩ không ra ở tại địa phương nhỏ xíu này dĩ nhiên còn có người tài hoa như thế. Trước kia thiếp thân đúng là xem thường người trong thiên hạ, nguyên lai vùng đồng quê cũng có kỳ nhân dị sĩ."

Hứa Hải Phong ngẩn ra, kỳ quái cầm lấy cờ phổ, cáo từ đi ra. Trong trí nhớ của hắn, đại tẩu đúng là thích chơi cờ, đây là do phụ thân nàng lúc còn làm thầy dạy học bồi dưỡng mà ra. Chỉ là hai cha con họ chỉ là sở thích, nhưng không hề có thiên phú gì về phương diện này, chỉ có thể nói là như nhau mà thôi. Nhưng Lâm Uyển Nhàn thì khác, cầm kỳ thi họa của nàng thuộc hạng danh gia, ở phần nào cũng có tài nghệ cực cao, chỉ bằng cha con họ Hồng vốn xách giày cho nàng cũng không xứng, lại làm sao đi khen ngược lại họ đây.

Hứa Hải Phong vừa đi, Uyển Linh liền theo cửa hông đi ra, thu thập dọn phòng, nhìn Lâm Uyển Nhàn đang nằm trên giường cười nói: " Tiểu thư thật lợi hại, ngay cả đại danh đỉnh đỉnh Hắc Kỳ quân thống lĩnh đều bị tiểu thư sai phái xoay quanh."

Lâm Uyển Nhàn trừng mắt nhìn nàng, nhưng ba nàng tình như tỷ muội, làm sao cũng không thể hung dữ, gương mặt giận dữ chưa đến một khắc đã tan rã, nàng đưa tay nâng cằm nghiêng người tựa vào mép giường, trong lòng suy nghĩ, cùng hắn ở chung đã hơn tháng, nhưng ta lại không cách nào chứng kiến được trên người hắn có chỗ nào đặc biệt, thật sự là kỳ quái, hắn đến tột cùng có tài năng gì, dĩ nhiên có thể làm cho đông đảo anh hùng hào kiệt cúi đầu nghe lệnh.

Uyển Linh quét dọn xong, nhìn thấy Lâm Uyển Nhàn ngơ ngác ngồi trên giường, cũng không biết đang tự hỏi chuyện gì, chế nhạo nói: " Tiểu thư tại sao buồn bã không vui, có phải là đột nhiên tưởng niệm Hứa tướng quân?"

" Ba hoa…" Lâm Uyển Nhàn liếc nàng một cái, chỉ là nghĩ đến thân thế cùng tình cảnh hiện tại của mình, lại có chút bi thương, Hứa Hải Phong kia tuy là không đủ hoàn mỹ, nhưng đúng thật là tay cầm quyền to, lại mê luyến mình như thế, có lẽ có thể thật sự trở thành chỗ dựa ngày sau của mình, vậy mình có còn nên tiếp tục kéo dài nữa hay không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status