Thương thiên phách huyết

Chương 97: Tông sư xuất tràng


Có được thân thể giống như người khổng lồ trong truyền thuyết như thế, cũng chỉ có quái vật hình người như Tần Dũng.

Sắc mặt Đạt Gia Tích ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn lên Tần Dũng, từ trước đến giờ chỉ có người nhìn lên mình, hôm nay lại ngược lại, trong lòng tự nhiên cảm thấy rùng mình.

" Chính là tiểu tử ngươi sao? Quân sư nói, chỉ cần đánh chết ngươi, buổi tối cho ta ăn một bữa thoải mái, ngươi đi chết đi." Tần Dũng kêu to một câu, nói ra nguyên nhân chính mình muốn đưa đối phương vào chỗ chết chẳng qua là vì muốn ăn được một bữa thoải mái mà thôi, sau đó vươn nắm tay to tướng hướng hắn đánh đi.

Tuy Đạt Gia Tích vốn nghe không hiểu đối phương đang nói những thứ gì, nhưng dùng đầu ngón chân cũng biết không có lời gì hay. Hắn từ bước chân của Tần Dũng cũng nhìn ra võ công của hắn không cao, vốn không có phong phạm gì của một cao thủ.

Một mãng hán như thế, cũng dám điên cuồng trước mặt hắn, thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào.

Hắn khinh thường cười lạnh một tiếng, tiện tay đánh ra một chưởng đón nhận, một chưởng này dùng tới tám phần lực, muốn dùng một chưởng giết địch, lập uy tại đây.

Không ngờ, một chưởng của hắn còn chưa đụng tới nắm tay của Tần Dũng, liền cảm giác được quyền phong của đối phương có tiếng khác thường, một cỗ cự lực khó có thể tưởng tượng từ một thiết quyền cực lớn hướng hắn vọt tới. Bản thân hắn xuất thân là một giác đấu sĩ, kinh nghiệm đả đấu cực kỳ phong phú, vừa cảm giác không ổn, không dám ngạnh sanh đụng thẳng, lập tức thu lực đảo lui.

Phản ứng của hắn tuy nhanh, nhưng cánh tay phải đã bị quyền phong của Tần Dũng chạm trúng, chỉ cảm thấy xương tay mơ hồ làm đau, chân khí vận chuyển cũng có chút trở ngại. Trong lòng kinh hãi, đây là người nào, vì sao chỉ là một quyền bình thường thì có lực sát thương đến như vậy.

Đạt Gia Tích đã biết Tần Dũng cậy mạnh vô song, không dám có chủ ý liều mạng đánh tới. Hắn triển khai khinh công, chuyển vòng quanh người Tần Dũng, khi thì đánh lén lên lưng hắn một chưởng, chỉ là không chịu cùng hắn tiếp xúc ngay chính diện.

Lại thêm vài vòng, Tần Dũng dừng lại, hai tay chống nạnh, nổi giận mắng: " Như thế nào lại là một con khỉ, rốt cục ngươi có đánh hay là không đánh."

Đạt Gia Tích đúng là đang khó giải quyết, chợt thấy Tần Dũng dừng tay, hơn nữa còn mở miệng nói chuyện. Trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ, mới vừa rồi hắn đánh trúng Tần Dũng vài chưởng, nhưng lại không thương tổn được hắn chút nào, ngược lại còn bị lực phản chấn làm hai tay tê dại, biết trong người đối phương mang theo ngoại gia khí công cứng rắn tuyệt đỉnh, nên mới không sợ chưởng kích.

Chỉ là những người có công phu ngoại môn trong thiên hạ đều có một đặc thù giống nhau, đó chính là nín thở. Đặc biệt là khí công cứng rắn lại càng như thế, chú ý chính là một ngụm chân khí với da thịt bên ngoài thân, mới có thể cứng rắn như đá tảng, đao kiếm không vào.

Tần Dũng nếu mở miệng nói chuyện, tự nhiên không cách nào vận đủ chân khí, Đạt Gia Tích trải qua trăm trận chiến, sao lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Thân thể của hắn phảng phất trở nên nhẹ hơn mấy lần, nhảy đến trước mặt Tần Dũng, vận đủ công lực toàn thân, một chưởng đánh thẳng vào ngay ngực bụng Tần Dũng.

Một chưởng này hắn đã dùng toàn lực, chỉ nói trong thiên hạ, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh cấp tông sư, cũng không thể thẳng thắn mặc cho hắn đánh thẳng một chưởng như thế.

Đạt Gia Tích đánh trúng một chưởng, trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng loại cảm giác này còn chưa được một giây, hắn liền phát giác không đúng.

Tuy lời của Tần Dũng còn chưa nói hết, ngực bụng còn rõ ràng cảm nhận được tia chấn động lúc hắn nói chuyện mà sinh ra, nhưng một chưởng của Đạt Gia Tích đánh tới, lại vẫn như trước cảm giác được một cỗ lực mạnh phản chấn, mà Tần Dũng thậm chí ngay cả miệng cũng chưa hề ngừng lại một chút.

Đạt Gia Tích kinh hãi thất sắc, chẳng lẽ người này luyện lại không phải ngoại môn kỳ công, mà là khoáng thế tuyệt học gì, hắn tự biết không ổn, đang muốn mượn lực lui về phía sau, đột nhiên cảm thấy cổ tay căng thẳng, đã bị Tần Dũng gắt gao nắm được.

Tần Dũng nanh cười nói: " Ngươi con khỉ này, rốt cục bị ta bắt được."

Vẻ hoảng sợ trong mắt Đạt Gia Tích thoáng qua, hắn ra sức vùng vẫy, bàn tay của Tần Dũng không ngờ vẫn không nhúc nhích. Hắn phản ứng cực nhanh, liên tục đánh mấy chưởng lên người Tần Dũng, hai chân lại xuất ra liên hoàn đá tới, chỉ cầu đánh văng Tần Dũng ra, để hòng thoát thân.

Nhưng hết thảy nỗ lực đều là vô ích uổng phí, quyền cước rơi vào trên người Tần Dũng mà hắn nhìn cũng không nhìn, chỉ cho là đối phương gãi ngứa cho hắn. Đột nhiên cười hắc hắc, tay phải vung lên, đem thân hình khôi ngô của Đạt Gia Tích cao cao khởi lên, hướng mặt đất hung hăng quật xuống.

Đạt Gia Tích bị hắn nắm trong tay, giống như hài đồng ba tuổi bị người trưởng thành bắt được, vô luận làm thế nào cũng tránh không ra. Đúng là cực kỳ khủng hoảng bất an, đột nhiên cảm thấy thân thể bị vứt lên trời cao, rồi sau đó nhanh chóng rơi xuống. Hắn trợn to đôi mắt, rõ ràng nhìn thấy mặt đất đang nhanh chóng phóng lớn trong đôi mắt mình, ngay sau đó thân thể hắn liền nặng nề đập xuống mặt đất.

Tần Dũng tựa hồ rất thích trò chơi này, trong tiếng cười lớn kinh khủng của hắn, lần lượt nhấc lên một người sống trong tay, hướng mặt đất đập xuống thật mạnh. Đập đến cát bụi bay tung, bụi mù đầy trời. Qua một thoáng, hắn đột nhiên ngừng lại, xoay đầu chung quanh, nghi hoặc hỏi: " Con khỉ đâu rồi? Đi nơi nào?"

Mọi người định mắt nhìn lại, chỉ thấy trên tay hắn đang nắm một cánh tay không còn trọn vẹn, mà trên người dính đầy máu tươi khắp nơi, khắp nơi trên đất đều là máu đen não tương, cùng những mảnh thịt nát bét trộn lẫn cùng quần áo. Đạt Gia Tích danh chấn Khải Tác, nhất phẩm cao thủ, một tính mạng sống sờ sờ, ngoại trừ còn lại một cánh tay không đầy đủ, dưới quái lực lạ thường khủng khiếp của hắn, đã bị ngạnh sanh đập vỡ thành thịt vụn.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi gay mũi, mọi người vây xem không sao kềm được, tiếng nôn mửa thay nhau vang lên. Trên khán đài, tiểu công chúa Lưu Đình đã sớm không còn dám nhìn thêm, tựa đầu rúc vào lòng Hạ Nhã Quân, thân thể có chút phát run, hiển nhiên là cực kỳ sợ hãi.

Hạ Nhã Quân tuy là võ công cao thâm, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua tràng diện đầy máu tanh như thế, sau khi ngoảnh gương mặt trắng bệch sang nơi khác, chỉ cảm thấy trong ngực bụng sôi trào dữ dội, vội vàng vận khí đè áp xuống luồng cảm giác cực kỳ muốn buồn nôn, cũng không còn dám liếc mắt nhìn.

Tần Dũng ngẩng đầu nhìn chung quanh, tìm không thấy thân ảnh Đạt Gia Tích, hậm hực vứt cánh tay cụt trong tay, kêu lên: " Còn có con khỉ nào đi lên chịu chết."

Trong lều trại phía tây của Khải Tác nhân một trận đại loạn, nhìn thấy bộ dáng như hung thần ác sát của hắn, mà ngay cả Đạt Gia Tích thân là nhất phẩm cao thủ còn gặp phải tai nạn thê thảm, rơi vào kết quả chết không toàn thây, thì những người còn lại còn ai dám đi lên chịu chết.

Tần Dũng kêu to mấy tiếng, không người để ý tới, hắn trong cơn giận dữ, đang muốn xông lên hướng doanh trướng của Khải Tác nhân. Đột nhiên thấy hoa mắt, một người không biết khi nào đã đứng ngay trước mặt của hắn. Mọi người nhìn lại, chính là Áo Bổn đại sư đang đứng vững như thái sơn.

Đôi mắt Hứa Hải Phong sáng lên, cùng Tương Khổng Minh nhìn nhau, cũng biết đây chính là trận cuối cùng, đối phương tuy nhiều cao thủ, nhưng không ai có thể địch lại Áo Bổn tông sư, nếu ngay cả Tần Dũng cũng bị hắn đánh bại, vậy bọn họ cũng chỉ đành nhận thua đầu hàng.

Mạo Đốn Đan Vu cùng Cáp Mật Thứ nhìn nhau, trong lòng đều rùng mình, Tần Dũng hung mãnh như thế, đã thật lớn vượt ngoài ý liệu của bọn họ, Đại Hán từ khi nào lại có được mãnh tướng như thế. Mà Áo Bổn cũng không hổ là tông sư, dưới mấy vạn ánh mắt, lại không ai thấy rõ hắn xuất hiện dưới sân đấu khi nào.

Vóc người của Áo Bổn ở trong Khải Tác nhân cũng không tính là cao lớn, so với Tần Dũng thì càng như trời với đất.

Tần Dũng cúi đầu nhìn hắn một cái, lại nghiêng đầu nói: " Ngươi chỉ là một lão khỉ già đánh cái gì, đổi lại một con khỉ lớn mạnh khỏe chút đi."

Trong lối suy nghĩ đơn giản của hắn, hình thể càng cao lớn thì càng lợi hại, người nhỏ gầy như Áo Bổn, quả thật chính là dùng chữ yếu ớt để mà hình dung.

Áo Bổn tông sư cả đời tung hoành Khải Tác, tâm cảnh sâu, cơ hồ đã đạt tới cảnh giới khám phá thế tục vạn vật, tuy nghe Tần Dũng xem thường như thế, nhưng cũng không hề tức giận chút nào. Hắn trầm giọng nói: " Đại cá tử, ta phải xuất thủ."

Tần Dũng lơ đễnh, đột nhiên quay đầu tức giận kêu to: " Quân sư đại nhân, ngươi nói muốn ta kính già yêu trẻ, không thể thương tổn người già yếu, nơi này có một lão khỉ già, làm như thế nào đây."

Tương Khổng Minh tức giận, nổi giận mắng: " Xuẩn tài, chỉ cần là ai lên đài, đều giết cho ta."

Tần Dũng vui mừng, đáp: " Đã biết." Vừa quay đầu lại, đã là vẻ mặt sát khí.

Nhưng còn chưa chờ hắn xuất thủ, Áo Bổn đại sư ngưng tụ mười thành công lực một kích đánh thẳng vào lồng ngực của hắn. Nhưng làm Áo Bổn đại sư sợ hãi chính là, Tần Dũng vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra, căn bản là không đem một chưởng đánh lén này ra gì. Không chỉ như thế, trên người hắn lại có thêm một loại phản chấn thật kỳ lạ, đem một chưởng của Áo Bổn đại sư cứng rắn hất văng ra.

Tần Dũng quay đầu lại, đôi nắm tay hướng Áo Bổn đánh tới. Gặp phải cách đánh man dã không nói lý, cho dù Áo Bổn đại sư thân là tông sư cũng chỉ đành tránh lui ba bước.

Thẳng đến lúc này, hắn mới biết được vì sao Đạt Gia Tích không chịu đón đỡ nắm tay của Tần Dũng, nguyên lai mỗi một quyền của người này đều nặng tới ngàn cân. Đây là một thân thể mạnh mẽ như thế nào a, dĩ nhiên có thể phát huy ra năng lực thật lớn như thế.

Áo Bổn bị Tần Dũng liên hoàn đả kích, cũng chỉ đành học theo phương pháp của Đạt Gia Tích, không ngừng chạy quanh người Tần Dũng, nếu có thời cơ lại đánh tới một quyền cũng không đau không ngứa. Trong lòng hắn cảm thấy buồn bực, sớm biết như thế, thật không nên tự mình đi lên, chỉ cần tùy tiện phái một gã thứ nhất phẩm cao thủ là đủ làm xong, hôm nay hắn lại tự thân ra trận làm gì.

Trên sự thật, gặp phải quái vật hình người như Tần Dũng, đối thủ của hắn dù là cao thủ cấp tông sư hay là nhất phẩm cao thủ, thứ nhất phẩm cao thủ, nhị lưu cao thủ, cũng không có gì khác nhau. Chỉ là khi hắn tỉnh ngộ ra chuyện này, đã là quá chậm, cũng không thể mới đấu một nửa, đột nhiên rời khỏi trận giác đấu đòi thay đổi người.

Hai người dây dưa chốc lát, Tần Dũng đột nhiên ngừng tay, đôi mắt to lớn như mắt trâu trừng mắt nhìn Áo Bổn đại sư, nói: " Lão khỉ già, ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, cho ta đánh một quyền được không?"

Áo Bổn dở khóc dở cười nhìn hắn, thầm nghĩ nếu ta đáp ứng ngươi mới là có quỷ.

Tần Dũng không có được câu trả lời thuyết phục, vẻ tức giận thoáng hiện trên mặt, đột nhiên xoay người hướng lều trại phía đông chạy đi.

Áo Bổn chợt thở một hơi, bất kể là nguyên nhân gì, chỉ cần gia hỏa đánh không chết này bỏ đi, những người còn lại cũng không đáng lo. Nhưng một hơi của hắn còn chưa thở xong, liền không chút tự chủ lập tức hít sâu lên.

Nguyên lai sau khi Tần Dũng đi vào, lại vội vã trở về sân đấu, chỉ là hai tay vốn trống trơn của hắn lúc này lại có thêm hai vật khó thể tưởng tượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status