Thương thiên

Chương 122: Loạn tượng sơ hiển



Hoàng cung, bên trong Ngọc thư phòng…

"Ài…" Sùng Trinh thở dài: "Ý của thái phó trẫm hiểu. Trẫm cũng hiểu tính trẩm quá cương liệt, có khi là quá tự phụ".

"Hoàng thương không cần tự trách mình như vậy, nếu muốn cân bằng các thế lực lớn trong triều, có đôi khi lựa chon sự hi sinh cũng là điều khó tránh khỏi, bây giờ hoàng thượng đã làm tốt lắm rồi" Hằng Sơn nói.

"Đúng vậy, lúc này không phải là lúc tự trách mình" Sùng Trinh chấn chỉnh lại tinh thần, quay về hắc y nhân vẫn đứng yên lặng một bên nói: "Ngao Nghĩa, Nguyệt nhi chúng nó bây giờ thế nào rồi?"

"Long vệ" từ lâu đã có trách nhiệm bảo vệ cho an nguy của thiên tử cùng hoàng tộc. Tất cả thành viên "Long vệ" đều là cô nhi, từ nhỏ được đưa đến một nơi bí mật, trải qua hàng loạt huấn luyện gian khổ, mỗi thành viên bọn họ đều là nhất lưu cao thủ không sợ sinh tử, thậm chí là tiên thiên cao thủ. Ngoại trừ hoàng đế cùng những người tối thân cận của hoàng đế thì có rất it người biết đến sự tồn tại của bọn họ. Ngao Nghĩa chính là người đứng đầu trong "Long vệ" thần bí của hoàng tộc.

"Ngao Nghĩa nhận được tin tức từ Ám long vệ, Tam điện hạ các nàng trên đường đi gặp phải sự ám sát của cao thủ giang hồ tên Độc nương tử, còn bị trúng "Tán Công Nhuyễn Cân hương", bất quá cũng không có gì đáng ngại" vẻ mặt Ngao Nghĩa không mang theo chút tình cảm, Hằng Sơn nghe cũng không khỏi nhíu mày.

"Cái gì?" nghe Nguyệt nhi trúng độc, Sùng Trinh trong lòng chấn động, sắc mặt biến đổi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại nói: "Nói! Đã xảy ra chuyện gì?"

Thấy Sùng Trinh đã có vẻ tức giận, Ngao Nghĩa vội vàng nói: "Bẩm chúa công, Tam điện hạ vội đến Hàng Châu nên chọn đường nhỏ mà đi. Bất quá trên đường gặp phải tội phạm bị truy nã là Lý Nhạc Phàm, đã bị phục kích mà trúng độc. Thuộc hạ vốn đã muốn xử phạt Ám long tứ sứ nhưng bọn họ bây giờ vẫn đang mang nhiệm vụ trong người nên đợi sau này trở về sẽ sử phạt sau".

"Lý Nhạc Phàm? Lý Nhạc Phàm là người phương nào, vì sao lại bị triều đình truy nã?" Sùng Trinh từ từ hạ cơn giận hỏi.

Ngao Nghĩa nói: "Tam điện hạ cũng đã lệnh thuộc hạ tìm hiểu tin tức. Lý Nhạc Phàm, nam tử, hai mươi tuổi. Quê ở Sơn Đông Trữ Huyền thành, người Lưu Thủy thôn, gia đình săn bắn. Mẫu thân đã qua đời, cha là Lý Đàm bốn năm trước cũng đã biến mất, căn cứ điều tra thì đã bị giết chết…

Lý Nhạc Phàm, khí vận rất xấu, sư môn không rõ. Chỉ biết là bốn năm trước người này bị Thái gia Trữ Huyền thành hãm hại sung quân đến Tử Dịch Doanh. Người này thần dũng vô cùng, trong quân doang cũng có danh xưng là "Bạch phát chiến cuồng". Tự nghĩ ra "Đao chiến thất thức" trở thành người huấn luyện đao pháp trong quân doanh…

Nửa tháng trước Lý Nhạc Phàm trở về Trữ Huyền thành, vì tìm kiếm tin tức thân nhân mà giận dữ tiến vào Trữ Huyền Thái phủ, giết hơn ba mươi cao thủ giang hồ, đấu với bốn tiên thiên cao thủ. Cuối cùng tiên thiên cao thủ hai chết một bị thương, mà Nhạc Phàm cũng bị trọng thương rồi được cứu đi. Vì vậy Nhạc Phàm bị cả nước truy nã, trở thành yếu phạm của triều đình…

Sau mười ngày biến mất, Nhạc Phàm dẫn theo hai gã thiếu niên xuất hiện ở một thanh lâu trong Tương Dương thành, cùng giang hồ tông sư Diệp Vãn Phong xảy ra xung đột… Ngày hôm sau, Lý Nhạc Phàm rời Tương Dương, trên đường đi gặp Độc nương tử… Sau cuộc chiến, Độc nương tử bị mất một tay bỏ chạy. Căn cứ vào tin tức Tam điện hạ truyền đến, Lý Nhạc Phàm đã một mình đi đến Hàng Châu không biết vì lí do gì. Mà hai đồ đệ của hắn lúc này cũng đang đi cùng với Tam điện hạ".

Ngao Nghĩa kể lại cực kỳ cặn kẽ từng chi tiết một, Sùng Trinh hài lòng gật đầu: "Người này có thể còn sống mà ra khỏi Tử Dịch Doanh thì cũng không thể xem thường. Nếu để ta sử dụng nhất định sẽ trở thành một mãnh tướng của ta".

Tiếp theo, Sùng Trinh nói: "Ngươi đem những tin tức này nói cho Nguyệt nhi, nàng sẽ tự có chủ trương. Mặt khác ngươi cũng sai người tìm hiểu tin tức bốn năm trước của Lưu Thủy thôn. Ta muốn biết tin tức một cách chi tiết".

"Bẩm chủ công. Theo thuộc hạ được biết, bốn năm trước đã có một việc lớn xảy ra, việc đó còn có người của Tống vương, Triệu gia dính líu vào. Không biết thuộc hạ nên làm thế nào?" Ngao Nghĩa cung kính nói.

"À!" Sùng Trinh thầm nghĩ, lẩm bẩm nói: "Với thế cục hiện nay không nên trở mặt với người của Tống vương…"

Gật đầu, Sùng Trinh nói: "Các ngươi chỉ cần âm thầm điều tra là được, những việc còn lại không cần phải nhúng tay vào".

"Vâng, chủ công. Ngao Nghĩa tự có sắp xếp".

Cuối cùng, Sùng Trinh quay đầu lại nói: "Thái phó…"

"Có thần".

"Truyền ý chỉ của trẫm: các chỉ huy sứ (từ nhất phẩm), tổng binh (nhị phẩm), đô đốc(từ nhị phẩm) các nơi cùng nhau hợp tác, đem binh phòng thủ, tạm thời làm ổn định thế cục hiện nay. Phong cho chỉ huy sứ Trần Phạm làm Trấn loạn Đại tướng quân, quan hàm nhất phẩm, phong tước Bá tước, dẫn theo mười vạn binh lính đến Sơn Đông, Lưỡng Nghiễm trấn áp bạo loạn".

"Thần tuân chỉ…" Hằng Sơn khom người , trong lòng vui vẻ nói: "Hoàng thượng lại có thể đi bước này, lấy lực của nội loạn mà làm giảm bớt thế lực của Trần Phạm, xem ra thời khắc thu hồi lại binh quyền cũng không xa nữa rồi".

"Hôm nay là một thời khắc phi thường, trẫm muốn xem ai còn dám gây họa làm loạn thiên hạ, trẫm nhất định không tha… Hừ!"

Hừ lạnh một tiếng, tiếp theo Sùng Trinh nói: "Thế cục bây giờ đối với chúng ta có lợi, không cần vội vàng, cứ yên lặng mà xem kỳ biến. Truyền khẩu dụ của trẫm: Tất cả quan viên không được tham gia vào việc tranh đấu của giang hồ, nếu trái lời, chém không tha. Giao cho Thống lĩnh Cấm vệ quân Nghiêm Đình Kiệt toàn quyền xử lý việc ở Hàng Châu, một khi có tin tức gì phải lập tức báo về.

Về phần Nguyệt nhi… chúng nó tự biết phải làm gì, các ngươi không cần liên lạc".

"Thần lĩnh chỉ…"

Trong Nhạc Tung sơn, tại một tòa cổ tháp, nơi này là thánh địa tích tụ võ học trăm ngàn năm - Thiếu Lâm tự.

Trong Đại Hùng bảo điện, một vị lão tăng đang ngồi trên ngũ sắc bồ đoàn, lông mi bạc trắng, tiên phong đạo cốt, là cao tăng đắc đạo, vị lão tăng này chính là chủ trì Thiếu Lâm - Diệu Hư.

Phía dưới còn có bốn vị lão tăng diện mạo khác nhau, đúng là Thiếu Lâm tứ đại thần tăng. "Đại nhĩ" Diệu Nhất, "Đại Đầu" Diệu Trí, "Lãnh Diện" Diệu Tâm cùng với "Ác Diện" Miểu Thiện.

Lúc này bọn họ đều tề tựu trên Đại Hùng bảo điện, vẻ mặt nghiêm trọng.

"A di đà phật…" phương trượng Diệu Hư niệm dài một tiếng phật hiệu, điềm tĩnh nói: "Bốn năm đã qua, hôm nay "Hán vương vũ tàng" cũng đã trọng hiện giang hồ, khó tránh khỏi một hồi tinh phong huyết vũ. Chúng ta là người tu hành, thế nhưng thân tại hồng trần, không biết bốn vị sư đệ có chủ ý gì?"

"…" trong đại điện nhất thời trầm mặc.

Một lúc sau, Diệu Nhất chấp tay nói: "Ngã phật từ bi! Thưa phương trượng sư huynh, "Hán vương vũ tàng" trọng hiện, sinh linh đồ thán. Hiện nay thiên hạ đại loạn, ta là người trong Phật môn, tự nhiên là có thiện tâm, sẵn sàng đem chút sức mọn của mình mà cống hiến, không thể mặc kệ mà ngồi nhìn được".

"Sư huynh, không thể được" Diệu Trí vội ngăn cản: "Loạn lạc trong thiên hạ vận chuyển theo thiên tâm, chúng ta mà hòa vào chốn hồng trần chỉ tổ làm tăng thêm phiền phức. Đến lúc đó, kiếp nạn của ức vạn sinh linh sẽ đổ lên đầu chúng ta, không thể tĩnh tâm tu hành được nữa".

Diệu Nhất vừa nghe, phản bác nói: "Ta là người trong Phật môn, sao có thể chỉ lo cho lợi ích bản thân, nếu có thể cứu vớt một phương sinh linh, dù có khó khăn đến vạn kiếp cũng có xá gì".

"Đúng vậy…" Miểu Thiện hét lớn một tiếng, khuôn mặt nhất thời trở nên dữ tợn vô cùng, không hổ với danh xưng "Ác Diện".

Lão tăng lớn tiếng nói: "Chúng ta sao có thể làm con rùa đen rụt đầu, như vậy không phải đã sỉ nhục Thiếu Lâm chúng ta sao?"

Diệu Trí thở dài, lắc đầu không nói, trong lòng tụng niệm kinh phật.

Phương trượng thấy thế, chuyển sang Diệu Tâm nói: "Sư đệ có chủ ý gì không?"

Vẻ mặt Diệu Tâm như ngàn năm vẫn không đổi, thản nhiên nói: "Cành lá dục vọng sẽ không ngừng vươn dài, tin tưởng không bao lâu sau, người trong tám phá sẽ tìm đến Thiếu Lâm".

Phương trượng gật đầu nói: "Nếu đã nhất trí, chúng ta cứ yên tĩnh chờ đợi. Sự tăm tối đã được định sẵn, hy vọng Phật tổ thương xót chúng sinh, đem lại thái bình cho thiên hạ".

"A di đà phật…" Mọi người chấp tay, trong đại điện chốc lát đã trở nên trang nghiêm.

Cùng lúc đó, các phái đang tụ tập trên núi Võ Đang, cảnh tượng náo nhiệt phi thường.

Trưởng môn phái Võ Đang là Tống Thanh, một mình đi lại trên Tam thanh điện, thầm nghĩ: "Hôm nay "Vũ tàng" trọng hiện, nếu có thể đoạt được thì tốt, có thể phát dương quang đại cho Võ Đang.Nhưng một khi thất bại, Võ Đang sẽ nhận sát kiếp vào thân.Việc lần này quan hệ trọng đại, nhưng hết lần này đến lần khác sư phụ lại bế quan, bảo ta biết làm thế nào mới tốt đây…"

"Ài…" Tống Thanh thở dài một tiếng, lầm bầm nói: "Thôi! Hiện nay Côn Lôn, Nga Mi, Thanh Thành, Không Động, Hoa Sơn, Cái Bang, Thiên Sơn các phái đều đã tụ tập tại núi Võ Đang, hi vọng Võ Đang chủ trì việc hiệp thương bảo tàng, ta thân là võ lâm chánh đạo, không thể độc chiếm một mình, vẫn phải đi Thiếu Lâm một chuyến thôi!"

(Tử Mộc :Bối phận của Thiếu Lâm chỉ là hư cấu, hoàn toàn là vì thuận tiện, mong mọi người không nên để ý. Bối phận từ cao đến thấp như sau: Liễu, Thanh, Không, Diệu, Chánh, Đức, Bổn…)

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status