Thương thiên

Chương 226: Mãnh đả



Trên bờ Minh hồ bị ba nữ nhân hành hung, Nhạc Phàm trong lúc vô tình đi ngang qua, không hiểu gì đã bị liên lụy. Một lời không hợp ý, đối phương đã hạ sát thủ, muốn dồn Nhạc Phàm vào chỗ chết! Lúc này, chỉ thấy Nhạc Phàm toàn thân hồng quang thoáng hiện, làm cho người ta cảm thấy sát ý kinh hồn.

"Đại tỷ, có chút không đúng! Đã lâu như vậy, tên kia sao còn có thể đứng được?"

"Đúng vậy Đại tỷ! Người xem tên tiểu tử thúi này toàn thân phát hồng quang, có chút cổ quái!"

Nữ tử cầm đầu ngẩn người, bướng bỉnh nói: "Có cái gì mà cổ quái? Có thể là hắn có công phu độc đáo, có khả năng khắc chế một ít độc tố mới có thể trụ được đến bây giờ… Các ngươi cứ yên tâm. Ngoại trừ sư huynh, ta còn chưa thấy qua ai có thể trụ được dưới 'Hủ Tâm Khuyết' này".

Hai nữ nhân bên cạnh gật đầu, hiển nhiên các nàng cũng cùng có ý nghĩ như vậy.

Nữ tử nọ tên là Sư Nhược Tình, hai nữ nhân bên cạnh là sư muội của nàng Nhuế Anh, Quỳnh Vân. Ba người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt, nên gọi nhau là tỷ muội.

Các nàng lần này vốn là phụng mệnh sư phụ đi làm việc, nhưng trên đường lại phát giác bị người theo dõi, tâm khí không chịu được, đem đối phương toàn bộ tru sát! Đang muốn rời đi thì thấy Nhạc Phàm đi ngang qua…

Thấy chuyện giết người như thế mà vẫn thờ ơ, Sư Nhược Tình nhất thời nghi ngờ, bọn họ làm sao biết được tính cách của Nhạc Phàm vốn là như thế. Vì vậy tiến lên hỏi, không nghĩ tới vì vậy mà đã gặp rất nhiều phiền toái.

"Buông tay! Buông tay…" Bất kể Sư Nhược Tình dùng sức như thế nào thu lại roi, nó vẫn không chuyển động, liền quát: "Đồ hạ tiện này, sắp chết còn dám ngang bướng với ta! Tiểu muội, giúp ta chặt tay hắn xuống. Hừ!"

"Được, chặt cả hai tay luôn, hà hà!" Nữ tử bên tay phải lập tức phụ họa.

"Để đó" Quỳnh Vân ở bên tay trái hưng phấn gật đầu, nâng kiếm đi đến bên Nhạc Phàm…

"Không hay!" Thi Bích Dao thấy thế, lập tức che phía trước Nhạc Phàm, chắp tay nói: "Ba vị cô nương, việc này chính là hiểu lầm, cần gì phải phải hạ độc thủ?"

Cận Quỳnh Vân tiến lên, khinh thường nói: "Cái gì hiểu lầm, xem bộ dáng các ngươi, rõ ràng chính là chó ăn phân của triều đình. Tiểu tử thúi này còn dám phản kháng bắt lấy roi của Đại tỷ, là hắn muốn chết!"

"Chó săn của triều đình? Ngươi…" Thi Bích Dao bốc hỏa, nhưng cũng giải thích. Sắc mặt lạnh lẽo nói: "Chẳng lẽ trưởng bối các ngươi không nói cho các ngươi, không nên làm quá đáng. Nếu không mọi việc đến cuối cùng, tự mình lâm vào tuyệt lộ!"

Thi Bích Dao ngữ khí trầm trọng, tương phản với thái độ nhu nhược hàng ngày, thái độ rất là mạnh mẽ, nghe vậy ba nữ tử không khỏi ngẩn ra.

Thấy tiểu muội do dự, Sư Nhược Tình trách mắng: "Tiểu muội làm gì vậy, giết hết cho ta".

"Hừ!"

Một tiếng quát lạnh từ phía sau Thi Bích Dao truyền đến, làm nàng quay đầu nhìn lại, đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Nhạc Phàm, toàn thân hồng quang đã lui.

"Ngươi, ngươi không sao chứ?"

Nghe được Thi Bích Dao ân cần hỏi, Nhạc Phàm nao nao, lập tức đưa nàng đứng sang một bên, đối mặt với ba nữ tử.

"Ngươi, ngươi còn chưa có chết?" Cận Quỳnh Vân kinh ngạc, không khỏi lui trở về! "Hủ Tâm Khuyết" này độc tính rất mạnh. Các nàng hiểu rất rõ. Nhưng người trước mắt thân trúng tuyệt độc lại bình an vô sự, làm sao bảo người ta không sợ hãi.

Sư Nhược Tình lấy lại tinh thần, trong mắt sát khí cùng cực, cao giọng nói: "Nhị muội, Tam muội, hắn có thể trụ được với 'Hủ Tâm Khuyết', đích thị là có bí quyết hay bảo vật gì đó, mau giết hắn đoạt lấy".

"Đại tỷ nói không sai" Hai nữ tử cùng gật đầu, đều chuẩn bị ra tay.

"Rất tàn nhẫn!" Thi Bích Dao ngầm sợ, nghĩ không ra thế gian còn có loại nữ nhân tàn độc như thế.

Nhạc Phàm sát ý ngút trời, lạnh giọng nói: "Các ngươi… đáng chết!"

"Ha ha…" Đối mặt với sát ý, ba nữ tử vẫn như không có gì biến động, ngược lại còn cười to.

Sư Nhược Tình lạnh lùng cười, khinh thường nói: "Đáng chết? Ngươi có biết chúng ta là ai không? Mà dám đại ngôn khóac lác như thế! Hừ Hừ… Ngươi có thể giết được chúng ta? Thật sự là không biết tự lượng sức mình" Vừa nói tay vừa chuyển động, rút từ cán roi một thanh kiếm nhỏ, ba nữ nhân cùng tiến lên.

Nhạc Phàm khi đã muốn giết người, đâu cần quản đối phương là ai, võ công lợi hai như thế nào? Hơn nữa tình thế hôm nay, nếu không ra tay, Chẳng lẽ chờ người ta giết?

"Mau tránh ra" Nhạc Phàm liếc nhìn Thi Bích Dao một cái, quăng cây roi trong tay đi, sau đó tiến lên nghênh đón.

"Giết người nam trước, đừng để cho hắn trốn thoát!" Sư Nhược Tình ra hiệu cho hai vị muội muội bằng ánh mắt, lập tức hai nữ phân chia phương hướng, tách hai bên thành thế bao vây.

"Xem kiếm…" Hàn quang chói mắt, khí âm tà đi kèm theo ba thanh lợi kiếm, từ các phương vị bất đồng tập kích… tốc độ cực nhanh, "Tinh tinh" vang lên, đâm thẳng vào cổ họng Nhạc Phàm.

"Kiếm pháp cực tà!"

Nhạc Phàm thần sắc ngưng trọng, không dám khinh thường. Phán đoán cực nhanh, thân đang ở trong kiếm võng, lần nào cũng đều tránh khỏi kiếm phong hung hiểm, Thi Bích Dao thấy vậy kinh hãi không thôi.

Không có chương pháp gì, đơn giản trực tiếp là sát chiêu, làm cho Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới chém giết tại chiến trận. Mục đích chỉ có giết, không cần biến hóa nhiều, không cần chiêu thức hoa lệ. Nếu cho loại kiếm pháp này một sự đánh giá, chỉ có ba chữ: nhanh, chuẩn, tàn nhẫn!

Thấy Nhạc Phàm chỉ né tránh, Sư Nhược Tình lên tiếng châm chọc: "Còn tưởng rằng lợi hại lắm! Chỉ biết né tránh, có phải nam nhân không vậy!"

"Đại tỷ nói đúng, hắn chỉ là loại hèn nhát!"

"Hi hi…"

Ba nữ nhân một bên xuất kiếm một bên cười nhạo, cố gắng chọc giận Nhạc Phàm. Chỉ là, Nhạc Phàm có lý gì tới chăng? Bất giác, hai tay lực đạo lại tăng thêm vài phần.

Sau một hồi giao thủ, Nhạc Phàm trong lòng đã có dự tính. Ba nữ nhân này công lực xem ra, chỉ có thể tính là Tiên thiên nhập môn cao thủ, nhưng kiếm pháp của họ quả thật tà dị lợi hại, chỉ tấn công vào chỗ yếu hại, hơn nữa kiếm phong còn có hàn khí phổ vào, xâm nhập vào cơ thể! Nếu là cao thủ tầm thường, sợ là đã chết vì điều này.

"Hống…"

Nhạc Phàm khí thế tăng vọt, toàn thân phát ra quang mang màu đỏ, ngăn trỏ uy lực của kiếm thế, không cách nào tiến vào một chút nào nữa.

"Hộ thể cương khí thật quái dị, ngay cả kiếm của ta cũng không thể tiến vào được!" Đại tỷ tay bị ngăn trở, quát to: "Tiểu tử này cũng có chút cân lượng, biến kiếm!" Dứt lời liền uốn người lui ra.

"Hừ! Còn muốn chạy?" Nhạc Phàm hai mắt ngưng thần, đối phương còn chưa thu kiếm, song chưởng đã tung ra, ngón tay cứng như thép, trực tiếp chộp lấy ba thanh kiếm, sau đó chấn mạnh.

Ba nữ nhân cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ từ lòng bàn tay truyền vào, nhất thời chấn làm cho cánh tay phải tê dại, cầm kiếm không đượcNhạc Phàm đoạt đi.

Mắt thấy binh khí bị đoạt, ba nữ nhân vừa sợ vừa giận! Các nàng còn chưa kịp hành động, Nhạc Phàm đã quăng mấy thanh kiếm thật xa, lại ra tay, mục tiêu chính là Sư Nhược Tình.

"Bùng!" Một quyền đánh thẳng vào giữa mặt Sư Nhược Tình, đập cho mũi dẹp lép xuống, người văng ra ngoài. Nếu nàng ta không có tiên thiên cương khí hộ thể, một quyền này đã có thể đoạt mệnh rồi.

Thi Bích Dao ở một bên thấy vậy ớn lạnh, bất giác sờ sờ mũi mình: "Nếu quyền này mà đánh vào mình, có được vậy không!"

Nhuế Anh cùng Cận Quỳnh Vân thấy Sư Nhược Tình bị thương, lập tức tiến lên cứu giúp… Nhưng Nhạc Phàm toàn thân hồng quang bành trướng, đẩy hai nữ nhân văng ra, tiện đà đuổi theo Sư Nhược Tình…

"Bùng!", "Bùng!", "Bùng!"……

Đối mặt với sự công kích mãnh liệt của Nhạc Phàm như thế, Sư Nhược Tình không còn lực hoàn thủ, chỉ có thể dựa vào tiên thiên cương khí chống đở một cách khổ sở.

"Đừng đánh! Không muốn…"

Nhớ tới tình cảnh hống hách vừa rồi, Sư Nhược Tình trong lòng rất ủy khuất, nước mắt cùng máu tươi trong mũi lẫn lộn. Bộ dáng thê thảm như thế, còn đâu nửa phần xinh đẹp.

"Đại tỷ!"

"Dừng tay…"

Nhuế Anh và Cận Quỳnh Vân nhiều lần tiến lên, thủy chung vẫn bị hồng quang của Nhạc Phàm bức lui.

Thi Bích Dao thấy thế, tâm như trút được gánh nặng, cười thầm nói: "Lý Nhạc Phàm này cũng thật có ý tứ, chỉ đuổi theo một người mà đánh, hoàn toàn không để ý đến người khác. Một nữ tử xinh đẹp như vậy mà bị hắn đánh cho toàn thân thương tích, hung danh không cần phải truyền đi! Ha ha…"

"Phịch…"

Nhạc Phàm một quyền rồi lại một quyền nện ở trên người Sư Nhược Tình, rốt cục hộ thể cương khí của nàng bị phá vỡ.

"Chết!"

Nhạc Phàm sắp hạ sát thủ, đột nhiên phía sau nghe tiếng gió!

"Cẩn thận, đó là Phích Lịch Đạn!" Thi Bích Dao hô gấp nhắc nhở, nhưng không còn kịp nữa rồi.

"Bùng!" , "Bùng, bùng, bùng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status