Thương thiên

Chương 227: Khai Phong



Bùng!

Bùng, bùng, bùng…

Bên cạnh Minh hồ, tiếng nổ chấn động tâm thần! Nổ mạnh làm đất đá bay tứ tán, bụi mù đầy trời bao phủ một khoảng mười trượng, làm cho người ta nhìn không thấy hư thực, mà thân ảnh của Nhạc Phàm cũng bị bao phủ trong đó.

"Lý Nhạc Phàm…" Thi Bích Dao đứng ở xa xa, gấp rút kêu gọi không ngừng, cũng không nhìn thấy động tĩnh gì.

Chỉ chốc lát bụi mù tản đi, phía trước chỉ còn mấy cái hố thật lớn, nhìn thật dễ sợ, nhưng lại không thấy một ai, thậm chí ngay cả dấu vết thi thể cũng không có.

"Người đâu? Sao lại không có!" Thi Bích Dao bước nhanh tới, quan sát chung quanh vẫn không phát hiện được gì!

"Xẹt…"

Đột nhiên, một bóng người từ trong hồ lao ra, Thi Bích Dao quay đầu nhìn lại, quen thuộc như thế, không phải Lý Nhạc Phàm thì là ai! Chỉ là trên người hắn cái áo bào thợ săn màu đen đã bị tàn phá, toàn thân ướt át, bộ dáng rất là chật vật.

"Phì…" Thi Bích Dao đột ngột cười nói: "Lý Nhạc Phàm, ta lần đầu tiên chứng kiến ngươi có bộ dáng như thế này, quả thực có thể so với bang chủ Cái bang đấy! Không, bộ dáng của người bây giờ hơn hẳn hắn ta chứ. Hì hì…"

"Hừ!" Nhạc Phàm nhướng mày, nhưng cũng không tranh cãi. Chỉ là, trong lòng tự hỏi ba nữ nhân kia sao lại đột nhiên không thấy đâu. Tuy nói tình huống vừa rồi rất loạn, nhưng có thể đào tẩu khỏi linh thức của Nhạc Phàm, không để lại một dấu vết nào, những người này cũng không tầm thường!

"Ba ngươi này, tuổi không lớn đã có công phu như thế, so với tiểu hòa thượng Thanh Thiên còn mạnh hơn, chỉ là một người âm tà một người thì chính đại, Hoàn toàn không cùng đường. Vì sao trên giang hồ lại xuất hiện nhiều thiếu niên cao thủ như thế? Những người này từ đâu tới? Sư phụ bọn họ là ai? Vì sao hết lần này tới lần khác tại lúc thiên hạ loạn thế lại xuất hiện ở giang hồ…" nhiều nghi vấn hiện lên trong lòng Nhạc Phàm.

Thi Bích Dao thấy Nhạc Phàm thần sắc bất định, tiến lên hỏi: "Này! Mấy nàng kia đâu rồi?"

"Không biết".

"Không biết?" Thi Bích Dao nghe vậy sửng sốt, liền nói ngay: "Chúng ta đi mau đi không người của sư môn các nàng đến, sợ là không dễ ứng phó".

"Ừm".

"Xẹt xẹt…"

Đợi tiếng vó ngựa đã xa, trong hồ lại thoát ra bóng ba người. Nguyên lai, ba người nữ Sư Nhược Tình bọn họ vẫn trốn ở trong nước!

"Khụ, khụ khụ…"

"Ục…" Nội thương áp chế, Sư Nhược Tình phun ra một ngụm máu tươi.

"Đại tỷ, người thế nào" Cận Quỳnh Vân thấy Sư Nhược Tình hộc máu, vội vàng cho uống linh dược.

"Xú vương bát đản!" Nhuế Anh ở một bên phẫn nộ nói: Ba tỷ muội chúng ta từ nhỏ đến lớn, không có chuyện ăn mà không trả. Không ngờ cho tới hôm nay thua trong tay một tiểu tử thôn quê! Nếu không có 'Phích Lịch Đạn' sư phụ cho để phòng thân, nói không chừng chúng ta…"

Sư Nhược Tình sờ sờ cái mũi bị dập của mình, gương mặt dữ tợn nói: "
Bất kể ngươi là ai, bổn cô nương tuyệt không từ bỏ! Nhanh phóng tín hiệu, thông tri cho sư huynh đến đây hỗ trợ, ta nhất định đem hắn băm ra vạn đoạn!"



"
Leng keng… leng keng" tiếng chuông vang lên, càng làm nổi lên sự yên tĩnh nơi đây.

Đây là một hang động thần bí, bốn phía vách động đều là những hình thù ký hiệu kỳ lạ. Rắn rết nằm lộn xộn trong động, tại vị trí trung tâm có một thần đàn, hình như sử dụng để tế lễ. Chỉ bất quá trên thần đàn, toàn là độc xà, bò cạp, chuột cùng xác chết và máu, làm cho người ta cảm thấy đầy mùi máu tanh và lạnh lẽo!

"
Nam mưu mật… nam mưu mưu…"

Trước thần đàn, một gã tóc trắng vàng, là một lão giả toàn thân trần truồng, quỳ xuống đất. Trong miệng niệm lầm rầm cái gì đó, thanh âm mờ ảo ngưng tụ, không khí rất là quỷ dị.

Người này là ai? Tại sao lại ở nơi này niệm chú? Niệm vì ai? Niệm vì cái gì?



Thành Khai Phong được gọi là Biện Kinh, ở phía Đông của khu vực ở giữa tỉnh Hà Nam, được sông Hoàng Hà bồi đắp tạo nên bình nguyên rộng lớn, đúng là một thiên cổ danh thành. Nơi đây người dân chân thật, địa linh nhân kiệt, quan phủ thanh minh, tránh khỏi chiến họa, đúng là nơi phúc địa.

Đi đến thành Khai Phong, hai bên đường trù phú, người đến người đi, hào khí náo nhiệt dị thường.

Trên con đường cổ xưa, một nam một nữ dắt ngựa đi. Nữ tử xinh đẹp lả lướt, mà nam nhân lại như tên khất cái tơi tả. Một cặp thật quái dị, làm cho người ta cảm thấy sự tương phản thật lớn, nhưng bọn họ vẫn hoàn toàn không đếm xỉa đến cái nhìn khác thường của người khác.

"Hô! Nơi này thật náo nhiệt, ta rất thích náo nhiệt. Hì hì! Lý Nhạc Phàm, lần này hẳn là có thể nghỉ ngơi một chút phải không? Ngươi xem trời cũng tối đen rồi, không phải lại để cho một cô nương như ta cùng với ngươi nghỉ ngơi nơi hoang dã chứ? Hơn nữa, không phải là đồ trên người ngươi cũng phải thay đổi sao?"

"
À! Thì thay đổi" Nhạc Phàm người vẫn thẳng tắp, nhưng Thi Bích Dao lại chú ý thấy trên mặt hắn hình như có chút mất tự nhiên.

"
Nghênh lai khách lâu" tại thành Khai Phong danh tiếng rất lớn, nó bao gồm khách sạn nghỉ ngơi, trà lâu bình thư, tửu lâu mỹ thực đặc sắc, làm cho người ta có loại hứng thú cảm thụ mới.

Lúc này, Nhạc Phàm và Thi Bích Dao đang ở trong khách lâu, một bên động đũa một bên nghe ngóng tin tức đến từ bốn phương…

Cảm thụ không khí náo nhiệt, Thi Bích Dao đột nhiên cười nói: "
Lý Nhạc Phàm, có biết 'Nghênh lai khách lâu' này là ai mở không?"

Lý Nhạc Phàm đang cắm đầu ăn, đối với câu hỏi của Thi Bích Dao chỉ lắc lắc đầu.

Thi Bích Dao thấy hắn như vậy bực mình, hứ lên: "
Ăn ăn ăn, ngươi chỉ biết ăn! Không biết tổ tiên người có bị chết đói không nữa".

"
" Nhạc Phàm không nói gì.

"
Ta nghe bằng hữu nói qua, nơi này là do 'Tiểu tài thần' Lăng Thông mở".

"
À! Thì ra tiểu tử này cũng rất có bản lãnh!" Nhạc Phàm ngẩn ra! Gật gật đầu, rồi lại tiếp tục ăn.

Thi Bích Dao rất là buồn bực, đang muốn phát tác đôi ba câu… Lúc này, trên lầu cách đó không xa truyền đến tiếng đối thoại, khiến cho hai người Nhạc Phàm chú ý.

Một trung niên nam tử ở bàn đối diện hỏi bằng hữu: "
Phong huynh, nghe nói các thế lực lớn trên giang hồ đều đã xuất phát đến 'Quỷ Trủng', không biết tình huống bây giờ thế nào?"

Phong huynh đắc ý nói: "
Hắc hắc, hỏi đúng người rồi, lão ca ta mới từ Vẫn Dương trở về… Vẫn Dương thật là một nơi binh hoang mã loạn, khắp nơi đều là người chạy nạn, ài… khụ, lời này là để tránh xa ra. Ta thu được tin tức nói, các thế lực lớn trên đường đến 'Quỷ Trủng' đã bị ngăn cản, Cho nên bây giờ vẫn chưa đạt được mục đích".

Dư lão đệ sửng sốt nói: "
Bị người ngăn cản? Không có khả năng đó! Trong thiên hạ còn có người nào có khả năng?"

"
Hắc hắc, không hay chính là đám người Miêu tộc chưa được khai hóa. Bọn họ nói 'Quỷ Trủng' là thánh địa của Miêu tộc, nên đã ngăn các đại thế lực không cho vào, giằng co đã một ngày một đêm".

"
Miêu tộc chỉ có khoảng ngàn người làm sao ngăn cản được mấy vạn cao thủ giang hồ! Có khả năng đó sao?" Dư lão đệ lắc mạnh đầu, hiển nhiên không tin.

"
Cái này ngươi không hiểu" Phong huynh ra vẻ bộ dáng lão làng nói: "Miêu tộc có thuật cổ độc quỷ dị vô cùng, trúng cổ độc là sinh tử lưỡng nan, thậm chí còn trở thành nô dịch là công cụ của người khác. Ngươi ngẫm lại đi, các thế lực lớn đều có ý đồ riêng, làm gì có ai nguyện ý xuất chinh, cho nên mới giằng co như vậy".

"
Sau đó thì sao? Không lẽ bỏ ngang ở đó sao?"

"
Đương nhiên không thể bỏ qua, nghe nói hắc đạo cao thủ Quan Mạc Vân đang đàm phán với tộc trưởng Miêu tộc, bây giờ còn chưa biết kết quả đàm phán, bất quá song phương nếu không tìm được tiếng nói chung, tránh không khỏi lại là một trận mưa máu đầy trời!"

"
Lại đánh nhau? Nào! Quản làm gì, dù sao thiên hạ cũng đã loạn như vậy rồi".

"
Ài! Chính là, thiên hạ giang hồ, cái nào chúng ta cũng không có khả năng quản".

"
Ha ha, không nói nữa… nghe nói buổi tối nơi này có miếu hội, Huyền Quan lão gia tại Phong Nguyệt từ mở tiệc quyên góp, Phong huynh cùng ta đi xem náo nhiệt không?"

"
Rất tốt!"

Quay đầu lại, Thi Bích Dao cười thâm ý nói: "
Lý Nhạc Phàm, ngươi đoán cục diện tranh chấp này ai sẽ thắng?"

Nhạc Phàm he hé mắt, thản nhiên nói: "
Sự tranh đấu này có người thắng không?"

Thi Bích Dao ngẩn ra, lập tức hiểu được ý tứ của Nhạc Phàm, thầm nghĩ: "
Đúng vậy! Sự tranh đấu này người nào sẽ thắng? Đến lúc đó dám chắc máu chảy thành sông, thây chất khắp nơi. Mặc kệ người nào trụ đến cuối cùng, cái giá phải trả cũng rất lớn. Hơn nữa, tựa hồ trên giang hồ còn có không ít bàn tay bí mật đang âm thầm thao túng… Lý Nhạc Phàm này hình như cái gì cũng không quan tâm, nhưng cái gì cũng hiểu được…"

"
Lý Nhạc Phàm, vậy ngươi nghĩ thế nào?"

"
Cái này không quan hệ đến ta".

Nhạc Phàm bộ dáng lạnh nhạt khiến Thi Bích Dao cảm thấy nhụt chí, ngượng ngùng cười cũng không nhiều lời nữa. Cơm tối đã xong, hai người đều trở về phòng.

Trong đêm tối tịch mịch, Nhạc Phàm lẳng lặng ngồi ở trên giường, bắt đầu rèn luyện "
Tiễn Hồn", không khỏi suy nghĩ hỗn loạn…

Cảm tình là một loại kinh nghiệm, người nào đã cảm thụ qua, mới cảm thấy nó tồn tại. Hồi tưởng lại quá khứ, Nhạc Phàm trong lòng thủy chung vẫn duy trì sự cố chấp, hoặc là hắn vẫn quật cường như cũ.

Trong Thức hải, "
Tiễn Hồn" màu tro từ từ chuyển động, quanh thân bảy đạo khí bảy màu tinh tế vờn quanh không ngừng, phát ra âm thanh "Tinh tinh". Trong cơ thể, gân cốt tỏa ra một tầng hồng quang nhàn nhạt, tựa hồ hiện ra một màu trắng tinh khiết.

"
Xem ra, đã đến thời gian quan trọng để đột phá!" Nhạc Phàm khe khẽ thở dài, bắt đầu tu luyện "Long cực cửu biến". Chỉ thấy thân thể hắn vặn vẹo, diễn biến ra tám mươi mốt động tác kỳ quái, miệng hít thở hấp thụ nguyên khí trong thiên địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status