Thương thiên

Chương 342: Củ kết vi ái ly khai



Khoai và cơm trên bàn, bị khí thế như gió thổi mây trôi của mà người mà dọn quang.

"Ực! Ực…"

"A Tuấn, ăn đủ chưa?"

"Tiểu gia mới được sáu, bảy thành, còn thiếu chút mới đủ, bất quá cũng tính là tạm được. Hắc hắc…"

"Lão tử cũng thế! Ha ha…"

"…" Vương Sung thật sự là hết chỗ nói! Hai tiểu tử này so với mình trước kia quả thực càng giống lưu manh. Không! Hẳn là so với lưu manh vẫn còn nhẹ! Chỉ là, hắn thật nghĩ không ra, loại ít nói cười như Lý Nhạc Phàm, sao lại thu hai kẻ quái dị thế này làm đồ đệ.

Ngồi xuống ghế, Long Tuấn, Đinh Nghị thản nhiên vỗ bụng mà nằm, nhìn nhau cười, vẻ mặt hạnh phúc vì no nê, loại cảm giác vui sướng này giống như năm xưa hai người lưu lãng, ba bữa không đủ tâm tình chỉ cầu có ăn, có chút chán nán cùng cay đắng, cũng là có chút vị hạnh phúc! Đương nhiên, cũng chỉ người từng nếm trải đau khổ, mới trân trọng nhấm nháp từng tư vị hạnh phúc.

"Hai tiểu tử thúi chưa ráo máu đầu, quả thực không biết gọi là gì?"

Vương Sung khinh bỉ phun một tràng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài!

Ngoài nhà, A Dương thấy một gã "dã nhân" trong đó đi ra, vội vàng đẩy Tiểu Xuyên lùi lại sau lưng, dao chẻ củi cầm trước ngực, mặt tối sầm nói: "Dã nhân mau đứng lại, người muốn làm gì?"

Nói rồi vung vung dao chặt củi, đầy cảnh giác.

"Dã nhân?"

Vương Sung cũng tính trải qua bao mưa to gió lớn, thế nhưng mới lần thứ nhất nghe có người gọi mình như thế, không khỏi sửng sốt, lại nhớ tới một thân trang phục, mới cười khổ:

"Hắc… Bộ dáng thế này, người ta có gọi mình là ăn mày cũng không sai".

Kỳ thật hắn còn chưa biết đối phương đã sớm đoán, thân là một gã khất cái hợp cách, làm sao có thể tới địa phương thâm sơn cùng cốc này mà hành nghề.

Thấy đối phương sửng sốt, rồi lại một bộ dáng nghi hoặc nhìn mình, A Dướng tức thì khẩn trương:

"Chẳng lẽ hắn nghe không hiểu mình nói gì? Mẹ ta ơi, sẽ không phải không may như vậy chứ? Trời ơi…"

Âm thầm than, trong tay dao chẻ củi lại càng cầm chặt, hắn giờ không sợ đối phương xông tới điên cuồng cắn mình, mà lại lo lắng đối phương trên người có bệnh lây lan gì hay không.

Ăn cơm no rồi, Vương Sung lúc này mới cẩn thận đánh giá đối phương. Trước mắt hai người ăn mặc sạch sẽ, nam tầm tuổi mình, vóc người gầy gò, cơ bắp hai tay lồi lõm có lực, chỉ là vẻ mặt mệt mỏi, trong mắt hằn đầy tơ máu, hẳn là mấy đêm mất ngủ. Mà đứng phía sau là nữ tử không cao lắm, thân mặc bố y thô cứng, nhưng trông thanh tú đáng yêu, giống như hình ảnh đóa sen từ bùn mà không hôi tanh mùi bùn.

Lau bụi đất trên mặt, Vương Sung chắp tay thi lễ nói:

"Vị huynh đệ này chớ trách, ba người chúng ta bị lạc trong hoang sơn mới ra, mấy ngày đều chưa từng ăn gì, cho nên… Việc này, thật có lỗi! Thật là có lỗi".

"Thì ra là thế".

A Dương, Tiểu Xuyên vẻ mặt bừng tỉnh! Mặc dù đối phương nhìn qua giống như là chạy chối chết, nhưng hắn vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Dù sao, như tú tài chỉ sợ gặp binh lính, một thường nhân, nếu chẳng may gặp dã nhân chưa khai hóa, thì thật là nguy hiểm.

"Thôi… thôi đi, thôi đi vậy! Ài…" Buông dao chẻ củi xuống, A Dương sau ót mướt mồ hôi, cười khổ nói:

"Giang hồ gặp nạn giang hồ cứu, ta thấy người cũng là một người ngay thẳng, bữa cơm này coi như ta mời vậy!"

Vương Sung tự giác có chút xấu hổ, ăn quịt không trả tiền trước kia tự mình cũng không ít lần trải qua, bất quá theo kinh nghiệm bất đồng, tính cách tự nhiên cũng thay đổi không ít:

"Tại hạ Vương Sung, thỉnh giáo đại danh huynh đệ, lần này thụ ân tình, sau này tất báo đáp".

"Thôi thôi…" A Dương khoát tay bảo:

"Các người ăn nhanh đi thôi! Nơi này thuộc huyện Bình Dương, đi tới phía bắc hai dặm là thành Bình Dương, hi vọng các người lần này không lạc đường".

"Đây là huyện Bình Dương? Thế chẳng phải là đã tới vùng Hà Nam!"

Vương Sung ngẩn người, nghĩ không ra tự mình 3 người lại xuyên châu xuyên tỉnh mà chạy xa tới như vậy.

"Ồ…" Vương Sung lấy lại tinh thần nói:

"Ta xem huynh đệ cũng không giống nông hộ bình thường, nghe ngữ khí, như là người trong giang hồ".

"Chẳng qua chỉ là thảo dân sơn dã mà thôi" A Dương tự cười giễu, khuôn mặt mệt mỏi nhìn rất bất đắc dĩ.

Vương Sung đang định truy vấn, đột nhiên lỗ tai chợt giật, chung quanh nghe truyền lại động tĩnh!

"Lịch kịch… lịch kịch…"

Nghe tiếng bước chân rời rạc dần dần tới, mười kẻ trong tay đao phương côn bổng chính là người trong giang hồ vây chặt ba người Vương Sung. Nhìn tới, rõ ràng chính là một bộ muốn động can qua.

"Họ Chu, lần trước để người chạy thoát, lần này người đã không còn có thể có vận khí như thế. Nhìn đi, lần này lão gia chúng ta chính là dùng số tiền lớn mời tới những cao thủ giang hồ, xem người còn chạy được không? Ha ha…"

Ngoài vòng vây, một trung niên nam tử mặt rỗ, trang phục quản gia, đi tới, chỉ tới trước lớn tiếng mắng chửi:

"Người cho là tại nơi hoang sơn dã lĩnh này mà trốn tránh thì không việc gì sao? Lần này đừng có hi vọng Lâm giáo đầu có thể cứu người, tại thành Bình Dương, không ai có thể phật ý lão gia ta. Lão gia chúng ta đã tuyên bố, cho dù các người trốn tới chân trời góc biển, cũng phải bắt các người trở về, xem ai còn cứu được. Hừ hừ…"

Một tràng cười âm lãnh vang tại bên tai mọi người, mặc cho ai nghe đều thấy kẻ tới không có ý tốt.

A Dương nắm dao chẻ củi ngang ngực, mắt đầy cừu hận nói:

"Lưu Ma Tử, ta ngay cả võ quán đều không cần, các người còn muốn làm gì? Người trở về nói cho Lưu Khuê Đức, chớ hiếp người thái quá, nếu không ta sẽ không để hắn được tốt đâu!"

"A…" Lưu Ma Tử làm vẻ chột dạ, vỗ vỗ ngực, lại quái thanh quái khí nói:

"Trời… ta thật sợ, thật sợ quá! Chu đại gia phát hỏa rồi".

"Ha ha ha…" Mọi người nghe vậy cười lớn, phảng phất đối phương nói tới chuyện thật đáng buồn cười.

Lời xưa nói, tượng đất cũng có ba phần thổ khí, càng huống chi A Dương người tính cách cương ngạnh.

"Chết đi!" Thanh dao chẻ củi không nghĩ ngợi liền phi ra, lao thẳng tới đầu Lưu Ma Tử. Xem ra vị huynh đệ này cũng không phải người dễ chọc.

"Keng…"

Ngay lúc sài đao xẹt tới đỉnh đầu Lưu Ma Tử, hai gã hộ vệ bên cạnh kịp thời phản ứng, đánh văng ra đao ra, lúc này mới cứu hắn một mạng.

"Ngươi, ngươi, ngươi còn dám…"

Lưu Ma Tử nghĩ không ra đối phương kịch động như thế, nói động thủ liền động thủ, vừa giận vừa sợ, tức giận tới hồi lâu cũng không nói được nguyên câu.

"Lên cho ta…"

Lưu Ma Tử đang muốn gọi người động thủ thì lại có người cắt đứt.

"Hắc hắc! Đoàn người các người vừa rồi cười gì? Cao hứng như thế, không bằng nói ra để tiểu gia cùng chung vui".

"Chính thế, để ta cũng nghe chút… Nếu dễ nghe, không chừng ta ra tay thưởng cho các người…"

Chính là lúc này, Long Tuấn cùng Đinh Nghị vừa đi ra, nhìn thấy một màn như vậy, nhất thời vẻ mặt hưng phấn, khóe miệng cười cười đầy tà ý.

Tại đây, sợ rằng cũng chỉ thêm Vương Sung có thể lý giải tâm tình hai tiểu tử giờ phút này. Tự mình ba người bị đám người Ngũ độc giáo đuổi giết vào tận rừng, lại tại hoang sơn dã lĩnh chạy trốn bán sống bán chết tới xa như vậy, bất kể là ai, đều cũng sẽ sinh xuất một bụng uất ức, phiền muộn. Để xả đi thì nhiều phương pháp, trong đó một loại chính là hung hăng giáo huấn đám tiểu nhân độc ác, tướng mạo xấu xa tự cho là đúng. Mà không còn nghi ngờ, Lưu Ma Tử chính là thuộc loại người này, lại còn là loại điển hình trong đó.

"Ồ! Các người là ai? Từ xó xỉnh nào ra lắm dã nhân thế?" Lưu Ma Tử có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không hoảng hốt. Chính là hắn có điều chống lưng, vẫn bày ra bộ dáng vênh váo tự đắc

"Dã nhân?"

Long Tuấn, Đinh Nghị nhìn nhau, không khỏi cười khổ! Vương Sung tâm lý đã có chuẩn bị, nên không thèm để ý. Duy có A Dương nhớ tới lời nói vừa rồi, không khỏi xấu hổ.

Long Tuấn ho khan hai tiếng, tạo dáng nói:

"Tiểu gia Long Tuấn, long trong long phi phượng vũ, tuấn trong anh tuấn, người trước có thể chưa từng nghe qua, nhưng không bao lâu nữa, cả thiên hạ đều sẽ biết đại danh Long Tuấn ta".

Đinh Nghị cũng nói:

"Ta kêu Đinh Nghị, họ Đinh chính là đinh, nghị trong nghị lực,… người hiện tại có thể không nghe qua, nhưng không bao lâu nữa, thiên hạ đều hội biết đại danh Đinh Nghị ta".

"Ha ha ha…"

Hai người đắc ý vênh vang, Vương Sung chỉ nói có 2 chữ:

"Rắm thối!"

Lưu Ma Tử bị ba người làm cho sững sờ sửng sốt, cuối cùng không nhịn được nói:

"Quên đi, tóm hết về cho ta".

Đám người đang muốn động thủ thì A Dương mở miệng:

"Lưu Ma Tử, ba người này ta không nhận biết, ngươi…"

"Không nhận biết?" Lưu Ma Tử lại giọng quái thanh quái khí:

"Không nhận biết lại cùng người đứng cùng? Không nhận biết lại từ trong nhà người đi ra? Người xem ta như đứa nhỏ hai, ba tuổi sao… Càng huống chi, cho dù không nhận biết thì lại thế nào? Đại gia ta vẫn làm như thường…"

"Phiền toái!" Vương Sung nghe mà bực bội, tiện tay vung lên, vị quản gia đang nói đột nhiên khựng hẳn. Nhìn tới chỉ thấy đối phương bổ ngửa ra đất, miệng đầy máu, hàm răng cũng không còn thấy mấy cái.

Có lẽ là ỷ vào tự mình có chỗ dựa, cũng có lẽ là nộ hỏa công tâm mà mất lý trí, Lưu Ma Tử hoàn toàn không ý thức được thực lực đối phương, cũng không có bận tâm thân phận đối phương, ôm miệng máu quát lớn:

"Các người đều ngây ra làm gì? Lên! Lên nhanh! Phế bọn chúng cho ta! Phế bọn chúng!"

"Hây!"

Mười kẻ giang hồ hung ác tiến lên, A Dương, Tiểu Xuyên còn chưa kịp phản ứng, Long Tuấn, Đinh Nghị, Vương Sung đã đồng thời động thủ. Đối phó đám giang hồ tiểu tốt này, ba người tự nhiên không cần đến vũ khí gì, ngược lại dùng tay mà đánh càng thêm thống khoái.

"Tới thật tốt!"

"Bùng, bùng, bùng…"

"A! Tay ta…"

"A… ta, mũi ta!"

"Thống khoái! Thật là thống khoái!"

"Ha ha…"

Ba người giống như phong cuồng, quyền cước múa loạn đầy trời, đánh cho đám tiểu tốt giang hồ kia không có nửa điểm hoàn thủ! Còn không chỉ thế, Long Tuấn, Đinh Nghị đến kẻ bị thương ngã xuống đất cũng không tha, từng trận cước dẫm đạp. Đây thật đâu phải đang đánh nhau, mà chính là ba người Long Tuấn thi bạo! Tàn bạo!

Thật sự là quá bạo lực! A Dương cùng Tiểu Xuyên thấy thế mà đổ mồ hôi lạnh. Nhìn hết thảy phát sinh trước mắt, Lưu Ma Tử sắc mặt tái nhợt, cả người vô lực, không biết mình bây giờ là nên thanh tỉnh hay là tiếp tục giả ngu, trong đầu chỉ lóe lên một ý niệm duy nhất chính là "Chạy!"

Quý trọng táng mạnh tự nhiên phải rời xa nguy hiểm! Chạy càng xa càng tốt.

Chỉ là Lưu Ma Tử vừa muốn xoay người mà chạy, lại thấy một bóng người không ngờ hiện lên, Long Tuấn vẻ cười đầy tà ý đã xuất hiện trước mặt

"Đại gia tha mạng, hảo hán tha mạng! Tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân không dám…"

"Tha mạng? Vừa rồi người không phải muốn phế tiểu gia sao? Hắc hắc… Đến địa ngục đi!"

Long Tuấn một cước tại ngực Lưu Ma Tử, đối phương nhất thời miệng phun bọt mép chết ngất. Nhìn tới, A Dương cùng Tiểu Xuyên ngây người không biết nên nói sao?

Người đã đánh, khíđã tiêu, Long Tuấn lại một cước đạp lên một kẻ đang bò trên đất:

"Đều cút đi! Sau này đừng để tiểu gia còn nhìn thấy các người! Hắc hắc…"

Một đám người như được đại xá, khập khiễng chật vật mà chạy.

A Dương thấy thế nói:

"Vừa rồi thật cảm tạ các người. Bất quá, lần này các người cũng là tự cấp cho mình phiền toái".

Long Tuấn đang muốn nói gì, Vương Sung liền ngăn lại, chuyển hướng A Dương nói:

"Việc nhỏ mà thôi, chúng ta ăn sạch cơm của người, điểm ấy thì tính sao… Được rồi, người như thế nào lại chọc tới những kẻ giang hồ này? Nghe tên Ma Tử kia nói, bọn họ ở chỗ này dường như rất có thế lực."

A Dương yên lặng thu hồi dao chẻ củi, mới lạnh lùng nói:

"Đắc tội đã đắc tội rồi, cũng không có gì không được. Chúng không tới tìm ta, ta cũng sẽ tìm chúng".

Tiểu Xuyên nghe vậy không đồng ý, kéo vạt áo đối phương nói:

"A Dương quên đi, chúng ta đi đi, cuộc sống bình thường không tốt sao, đã đánh đá nhau một thời gian, thực sự làm ta rất lo lắng. Chàng biết không, ta thật sợ một ngày tỉnh lại, chàng không ở bên cạnh. Chàng nếu không bên ta, bảo ta nên làm cái gì bây giờ? Phải làm sao giờ?"

Lệ hồng nhan, mộ tương tư, nam nhi huyết, mạc hồi đầu. Có đôi lúc, ái tình cần phải quý trọng.

Tỉnh lại, A Dương tùy tiện quăng dao chẻ củi sang một bên, thay một bộ dáng đau khổ bằng vẻ hạnh phúc tươi cười.

Tiểu Xuyên thấy thế mừng rỡ, biết đối phương đã hồi tâm chuyển ý, vội vàng vào nhà thu thập đồ dùng.

Một hồi qua đi, A Dương chuyển hướng Vương Sung nói:

"Vừa rồi đám người kia là thuộc hạ Lưu gia thành Bình Dương. Một bữa ăn một lần giúp đỡ, chúng ta hai bên không thiếu nhau, sau này các người tự mình sống tốt".

Dứt lời, A Dương nắm tay người yêu rời đi.

"Ồ!"

Long Tuấn, Đinh Nghị một trận mờ mịt, đối phương tính tình chợt lạnh chợt nóng, rồi lại dứt khoát như thế, thực sự là một kẻ kì quái.

Nhìn bóng hai người đi xa, Vương Sung trù trừ, rồi đột nhiên lớn tiếng:

"Còn chưa thỉnh giáo đại danh huynh đệ…"

Thân ảnh phía trước có chút dừng lại, xa xa truyền tới thanh âm: "Chu Hiểu Dương".

"Chu Hiểu Dương?"

Vương Sung ngẩn ra: "Chu Hiểu Dương? Liệt hỏa Hiểu Dương?"

Long Tuấn thấy thế hỏi: "Lão Vương, người nhận ra quái nhân này sao".

"Làm sao không nhận ra?"

Vương Sung cười khổ nói:

"Ta lúc còn là tiểu côn đồ, Chu Hiểu Dương này chính là giang hồ thiếu niên hiệp khách, tính cách cương liệt, thân thủ rất cao! Chỉ bất quá, sau trên người hắn xảy ra rất nhiều chuyện, làm võ công mất hết, cuối cùng không biết tin tức… Nghĩ không ra nhiều năm qua đi, hắn lại xuất hiện chỗ này! Càng nghĩ không ra, với tính cách hắn, lại có thể vì một nữ nhân mà thay đổi quyết định của mình. Thật là giang hồ rộng lớn, không gì kỳ lạ mà không có".

"Thật xứng là nam nhân".

Long Tuấn con ngươi xoay chuyển, lại cười hỏi:

"Hắc hắc.. Ta nói lão Vương, nếu ngươi cũng có một ngày thế, có thể vì người mình tâm ái mà vứt bỏ hết thảy hay không?"

Vương Sung tâm trầm xuống, thần sắc buồn bã nói:

"Ta… còn chưa biết, chỉ bất quá, nàng trong tâm đã có người khác. Hơn nữa… nàng cũng đã không còn!"

Long Tuấn, Đinh Nghị nhất thời há hốc, thiết cốt hán tử như vậy lại có thể bi thương vì tình. Xem ra thật sự là giang hồ rộng lớn, không gì không thấy. Cô độc là một loại độc ưu thương, càng là ưu thương càng cô độc.



Trên đỉnh Tung Sơn, Nhạc Phàm ngồi tại trên tảng đá, đôi mắt thâm thúy tràn ngập vẻ uể oải. Đột nhiên, hắn cảm bản thân rất mệt mỏi, sự mệt mỏi trong lòng xâm lấn linh hồn. Chính là, hắn biết tự mình không thể dừng lại, còn có rất nhiều việc chờ mình hoàn thành. Cho dù gian nan khốn khổ, hắn đều phải bước tới.

Gió nhẹ lướt qua, thân ảnh Nhạc Phàm đã biến mất trên tảng đá. Hắn đi, có lẽ, sau này sẽ không có cơ hội quay lại. Ngoài Đạt Ma động, đám người Thanh Thiên, Khấu Phỉ nhìn lên đỉnh núi, không khỏi cảm thấy một tia thương cảm.

Mặc dù bọn họ biết Nhạc Phàm sẽ đi, nhưng lại không thể lưu hắn lại.

Bởi vì, Lý Nhạc Phàm không thuộc về nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status