Thương thiên

Chương 363: Thiếu niên phong lưu



Trời đã chính ngọ…

Nhạc Phàm vẫn ngồi tại chỗ như cũ, giống bàn thạch ngàn năm bất động.

Lúc này hắn mồ hôi như mưa, cả người giống như vừa mới từ dưới nước lên. Nhưng kì quái chính là, không lâu sau, mồ hôi quanh thân hắn chậm rãi bốc hơi, xunh quanh biến thành một mảnh hơi nước mông lung.

Trong cơ thể, kình lực màu xanh sẫm trải qua không ngừng áp súc, ma sát, dần dần sinh ra nhưng biến hóa không ngờ.

Kình lực bản thân ngày càng sôi sục, giống như đang thiêu đốt hắn, vào lúc này, Nhạc Phàm có thể cảm nhận được kinh mạch, cơ nhục, gân cốt phảng phất sắp bị hòa tan. Bất quá cũng vẫn còn may mắn, mỗi lần đau đớn khủng khiếp lại mang lại cho hắn những lợi ích lớn lao!

Lần lượt bị bị thương tổn đến tan nát….

Rồi lại lần lượt được chữa trị lành lặn….

Cứ phá rồi lại phục, tuần hoàn như vậy, thân hình cũng ngày càng trở nên cứng cỏi!

Loại cảm giác này tựa như nhờ liệt hỏa bừng bừng, tôi luyện qua trăm lần mà trở nên cứng rắn… Đúng! Nói đơn giản chính là lấy lửa luyện thân, đem thân mình đặt giữa lò lửa, không ngừng tôi luyện cho tinh thuần, bài xuất từng chút tạp chất ra ngoài cơ thể.

Phương pháp rèn luyện như vậy, làm sao mà không cường đại cho được!

Cảnh giới ngày hôm nay của Nhạc Phàm, muốn tạo thành đột phá đã rất khó khăn, còn cần phải dựa nhiều vào tự thân lĩnh ngộ. Từ sau khi hắn tu luyện Long cực cửu biến đến khi xuất cương kình, cường độ thân thể đã xảy ra biến hóa rất lớn, sau đó nếu cò muốn tăng lên nhanh chóng thì thật khó có thể xảy ra. Song phương pháp tu luyện Hỏa Vân thần công lại mang lại cho hắn một hi vọng khác.

"Hỏa Vân kính" có thể nói là một loại thủ pháp rèn luyện phi thường cực đoan, thông qua tự tổn thương kình lực của bản thân mà tu luyện. Người tu luyện loại võ công này phải là kẻ có đại nghị lực, đại trí tuệ, hoặc là loại có tâm lý cực độ biến thái, có dục vọng phá hủy phi thường mãnh liệt. Đương nhiên Nhạc Phàm không phải biến thái, cũng không có dục vọng phá hủy mãnh liệt gì, tự nhiên là thuộc loại người trước, còn Tiết Y nhân từ nhỏ đã chịu hành hạ, tạo thành tâm lý lệch lạc, sau đó trở thành sát thủ khát máu, điều đó cũng chẳng có gì kì quái.

Áp súc… ma sát…

Phá hủy… chữa trị…

"Bùng!"

Thân thể rung động mãnh liệt, Nhạc Phàm đem Long cực cửu biến vận chuyển tới khi kình khí xanh thẫm mãnh liệt xông ra bên ngoài thân thể, khuôn mặt kiên nghị bắt đầu vặn vẹo, tựa hồ chịu nỗi thống khổ vô cùng.

Dưới ánh dương quang, xung quanh Nhạc Phàm hiện lên một cương kính hình rồng giương nanh múa vuốt, hình thái mông lung thần bí.

Trôi qua thời gian nửa nén hương, khung cảnh rốt cục xuất hiện sự biến hóa.

Dưới sự thối luyện của Nhạc Phàm, long hình cương kính màu xanh đã có những chuyển biến mơ hồ, nếu có người khác ở đây lúc này, tất nhiên có thể thấy những biến hóa quái dị đó! Long hình cương kính vẫn có hình dạnh như cũ không thay đổi, chỉ là bị một loại kình khí khác vây quanh, giống như đang trong lửa vậy!

Không sai! Chính là lửa!

Nhạc Phàm hiện giờ bị ngọn lửa màu xanh vây quanh, ngay cả cỏ dại xunh quanh vài trượng cũng bị biến thành tro tàn!

Nhưng biến hóa vẫn chưa chấm dứt…

Theo sự thúc dục kình lực của Nhạc Phàm, cương kính màu xanh thẫm từ từ chuyển thành sẫm hơn… cuối cùng biến thành màu lam nhạt… Long cực cửu biến cũng đã đột phá một tầng.

Cương kính biến hóa, ngọn lửa cũng biến hóa theo, chuyển thành màu lam tinh thuần, cũng với long hình cương kính hòa thành một thể, vây quanh Nhạc Phàm.

Như vậy, Long cực cửu biến có biến hóa, Hỏa Vân kính cũng đã không còn hình thái giống như trong miêu tả trong Hỏa Vân thần công. Loại cương kính mới này kế thừa cả đặc tính của Long cực cửu biến vàỏa Vân thần công, uy lực hợp nhất lại càng phi phàm!

Sau khi thành công, Nhạc Phàm kinh hỉ dị thường, đặt cho loại lực lượng biến dị này cái tên - "Cực hỏa kính!"

"Cực" Ý chính là cực hạn, "hỏa" chính là hình dáng thật, chính vì vậy mới lấy tên là "Cực hỏa kính".

Mặc dù trong lòng cao hứng nhưng Nhạc Phàm không vì thế mà buông lỏng, hắn vẫn ngồi tại chỗ để củng cố lại đột phá vừa qua.

Cơ sở của thực lực vĩnh viễn đều là kết quả của những cố gắng không ngừng nghỉ, Nhạc Phàm chính là như vậy.

Giờ khắc này, tâm trạng hắn thực sự vui sướng!



Trời đã tối, trong thành Lạc Dương vẫn nhộn nhịp như trước, những chốn yên hoa, nơi tửu lâu, đổ quán, khách nhân nườm nượp như mây.

Hoàng loạt thiên đăng được thắp lên, chiếu sáng khắp các đường lớn, cảnh phồn hoa như vậy, cho dù là hội đèn Trung thu hàng năm cũng khó gặp.

Trong đám người qua lại liên miên, chỉ thấy trong một đường tắt có hai gã hắc y nhân đầu đội mặt nạ của trẻ con đang ẩn núp, bọn họ chia nhau nhìn quanh bốn phía , sau đó len lén đi tới chỗ không người, thay đổi y phục, bỏ mặt nạ xuống…

Nhìn lại hóa ra là hai gã thiếu niên mười lăm, mười sau tuổi. Một người thì vóc người gầy gò, thần thái hứng khởi, tên còn lại cao lớn khôi ngô, vẻ mặt chất phác. Hai người bọn họ chính là hai tên đồ đệ xui xẻo của Nhạc Phàm - Long Tuấn và Đinh Nghị.

Mấy ngày nay, trên giang hồ xảy ra không ít cố sự. Cái gì mà sự tích "Hỏa thiêu Độc Vương cốc", "Náo loạn Ngũ độc giáo", "Đại nháo Lạc Dương", cũng đều là do Long Tuấn và Đinh Nghị này một tay tạo thành.

Hai tên này vốn đúng là hai kẻ chuyên gây họa, cho tới bây giờ đến Lạc Dương cũng không ngừng nghỉ, ba ngày đánh nhỏ, năm ngày đánh lớn, khiến cho thế cục Lạc Dương vốn hỗn loạn lại càng trở nên phức tạp. Thế nhưng hai người thân phận đặc thù, thực lực lại chẳng tầm thường, khiến cho thủ lĩnh các thế lực nhức đầu vô cùng. Dù sao trong thời điểm quyết định này, chẳng ai lại nguyện ý vì loại chuyện không ảnh hưởng tới đại cục này mà đi đắc tội với hung thần "Đao cuồng".

Chẳng biết có phải là có báo ứng thật hay không, ngay lúc Long Tuấn và Đinh Nghị danh tiếng đang lên, Tam đương gia của Thang bang - Vương Sung liền tới.

"Tà thương" Vương Sung cũng thật là người ngu ngốc, chẳng nói chẳng rằng đem hai gã "chiêu đãi" hành hung một trận, còn nói là "đại sư quản giáo". Đương nhiên nói tới quan hệ giữa Vương Sung và Nhạc Phàm, làm việc này cũng chẳng có gì là không được, chỉ thương cho Long Tuấn và Đinh Nghị bị cho một trận nên thân, lại chẳng biết mình đã khiến bao người phẫn nộ, nếu không có hung danh của "Đao cuồng", sợ rằng đã chết cả chục lần rồi.

Sau đó, Vương Sung vì không muốn còn phiền toái liền trực tiếp đem hai gã tới căn cứ ở ngoài thành Lạc Dương của Thanh bang, lúc này mới khiến khắp nơi thở phào nhẹ nhõm.

""A Tuấn, ta làm sao tới thành Lạc Dương được, nếu như bị họ Vương đó phát hiện lại bị ăn đòn đó".

"
Cái mồm quạ đen của ngươi! Sao lại nói chuyện xui xẻo vậy chứ".

"
Vậy ngươi nói bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"
Cái gì mà làm sao, tất nhiên là tiêu diêu tự tại. Muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống không cần khách khí".

"
Nếu họ Vương tới thì làm sao?"

"
Ta đã tính toán kĩ, hai ngày tới chính là Võ lâm đại hội rồi, vậy xú gia hỏa kia là đầu não của Thanh bang, làm sao hắn lại còn thời gian để ý tới hai người chúng ta chứ, ngươi yên tâm đi! Hắc hắc…"

"
Thật sao?"

"
Đương nhiên là thật rồi, trí tuệ của ta ngươi còn không tin sao".

"
Có… chút không tin".

"
Ngươi chết đi! Chúng ta tự do rồi, nếu không hưởng thụ là có lỗi với bản thân".

"
Đúng vậy! Ta yêu cuộc đời, ta yêu tự do!"

"
Hắc hắc! Ha ha…"

Long Tuấn cùng Đinh Nghị nghênh ngang đi trên đường lớn, nhìn ngũ quang thập sắc chung quanh, nhất thời cảm giác được cuộc sống thật là tươi đẹp.

Vì tận hứng, hai người chạy nhảy khắp nơi, chỉ cần chỗ nào đông người là liền có mặt.

Bất tri bất giác, bọn họ dừng chân trước cửa Phượng Dương lâu.

Là Thanh lâu nổi danh nhất thành Lạc Dương, tối đến còn chỗ nào náo nhiệt hơn nơi này nữa?

Phương Dương lâu trước cửa oanh yến chào mời… Vô luận là nhà phú quý, công tử phong lưu hay giang hồ hào khách, dân chúng bình thường, chỉ cần là nam nhân có chút tiền đều không ngừng nối tiếp nhau tiến vào bên trong, tựa như trong đó có thứ trân bảo gì chờ mọi người thưởng thức vậy.

Long Tuấn và Đinh Nghị nhìn nhau nuốt nước miếng, chưa phát giác rằng nhịp tim mình đang tăng.

"Tiểu Đinh tử, sư phụ đã dạy chúng ta không được sợ hãi, nơi này cũng dám vào có phải không?"

"
Đúng vậy" Đối với vấn đề Long Tuấn đột nhiên đưa ra, Đinh Nghị gật đầu rất tự nhiên.

"
Chúng ta bây giờ có phải là có chút khẩn trương hay không?"

"
Đúng vậy" Đinh Nghị thành thật thừa nhận.

Long Tuấn lại hỏi: "
Chúng ta đây có đúng là nên vượt qua loại khẩn trương này hay không?"

"
Đương nhiên nên." Đinh Nghị ưỡn ngực đầy đại nghĩa.

"
Sư phụ từng nói, nếu sợ tối thì phải đứng trong tối…"

"
Đúng vậy".

"
Chúng ta bây giờ có nên dũng cảm tiến vào, khiêu chiến nó, chiến thắng nó!"

"
Hình như… Hẳn là như vậy." Hồi đáp vấn đề Long Tuấn đưa ra, Đinh Nghị mồ hôi như tắm, quả thực so với đánh nhau còn mệt hơn.

Long Tuấn cười to, lôi Đinh Nghị đi vào bên trong Phượng Dương lâu, trong miệng còn không quên tự an ủi mình: "
Con mẹ nó! Vào thanh lâu thì vào chứ sao, có gì phải sợ đâu, sư phụ cũng đã sớm đưa chúng ta vào một lần rồi. Lần này chúng ta tự mình đi, nói không chừng sư phụ còn khen chúng ta dũng cảm là đằng khác".

"
…." Đinh Nghị im luôn, hiển nhiên là đã chết lặng rồi.

Bên trong Phượng Dương lâu không gian rộng lớn, trang sức tinh mỹ, tiểu kiều nước chảy, chim hót hoa bay, ý cảnh ưu mỹ, Long Tuấn và Đinh Nghị chính là lần đầu tiên được thấy cảnh lầu các đẹp như vậy.

Trong đại sảnh kim bích huy hoàng, xử nữ hoan thanh tiếu ngữ, y phục rực rỡ phiêu phiêu bay múa, tại trung tâm còn có mười hai nữ tử đang tấu cổ nhạc, làm cho người ta như lạc vào sương mù, có chút phiêu nhiên.

Đinh Nghị kéo kéo ống tay áo Long Tuấn, nói nhỏ: "Bây giờ vào được rồi thì nên làm gì?"

"
Đến nơi này còn có thể làm gì?"

"
Chẳng nhẽ chúng ta thật sự sẽ…"

Không để ý tới bộ dáng ngượng ngùng của Đinh Nghị, Long Tuấn nghiêm trang nói:"
Đương nhiên là phải ăn cơm!"

"
Sặc!" Đinh Nghị kêu to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status