Thương thiên

Chương 58: Cục thế



Trong kinh đô hoàng thành, chính giữa đại điện, trung tâm tập trung quyền lợi tối cao trong thiên hạ, đương kim thiên tử đang ngồi mặc tử kim long y, an nhàn thưởng thức trà hương.

Liếc mắt nhìn xuống các đại thần phía dưới, Sùng Trinh nói: "Hiện tại tình hình ở những nơi bạo loạn như thế nào rồi?"

Ở trên cùng bên trái, một đại thần niên lão bước ra, cúi người nói: "Bẩm hoàng thượng, các vùng bạo loạn đã được trấn áp, nhưng..."

Sùng Trinh khẽ nhíu mày nói: "Nhưng cái gì? Không cần ấp a ấp úng như thế".

Đại thần nói: "Bẩm hoàng thượng, những vùng bạo động tuy đã bị trấn áp nhưng dư đảng đã trốn thoát, hầu hết tập trung ở vùng Sơn Đông, chiếm cứ sơn địa tự lập vương..."

"Choang!" Tách trà bằng bạch ngọc bị Sùng Trinh đập mạnh xuống đất vỡ thành nhiều mảnh. Lão giận dữ nói: "Sơn Đông tuần phủ làm ăn kiểu gì vậy?"

Long nhan giận dữ, các đại thần phía dưới đều run sợ, tất cả quỳ xuống nói: "Hoàng thượng bớt giận".

Vị đại thần vừa rồi liền tâu: "Tuần phủ Sơn Đông đã điều binh trấn áp, chỉ có điều đám phản tặc đó phản ứng ngoan cường, mà chúng phần đông là võ lâm cao thủ, cho nên..."

"Tốt, đừng nói lời vô nghĩa nữa, thế có biện pháp gì không?" Sùng Trinh ngắt lời.

Đại thần nói: "Kì thật khó đối phó nhất chính là đám người giang hồ. Chỉ cần chúng ta phái nhiều cao thủ đến đó, tin rằng nhất định có thể một mẻ hỴ gọn bọn phản tặc".

Lúc này, một vị lão nhân áo trắng đứng bên phải cũng phụ họa: "Tần thừa tướng nói không sai. Hằng Sơn nghe nói Tống vương phủ cao thủ rất nhiều, chỉ cần Tống vương có thể phái cao thủ đến đó, tin rằng nhất định không có vấn đề gì".

Sùng Trinh trầm ngâm một lúc rồi nói: "Thái phó nói đúng. Nhưng Tống vương nhiều năm không thượng triều, giờ đây đến quấy rầy cũng không hay!"

Thái phó Hằng Sơn nói: "Hoàng thượng không cần lo lắng. Nghe nói Tần thừa tướng và Tống vương tương giao rất tốt. Nếu nhờ thừa tướng đến thuyết phục, hơn nữa là việc vì nước vì dân, nghĩ rằng Tống vương sẽ không từ chối!"

Thừa tướng Tần Du trong lòng mắng thầm, nhưng biểu hiện tỏ vẻ oai phong nói: "Chuyện vì nước vì dân tin rằng Tống vương sẽ không từ chối!"

Sùng Trinh lập tức vui mừng nói: "Tốt! Thừa tướng đã nói như thế, vậy việc nhờ cậy phải làm phiền đến ngươi vậy".

Tần Du nghe thế trong lòng đại kinh, ấp úng nói: "Chuyện này... Thần và Tống vương không có quen biết tốt lắm!"

Sùng Trinh nhíu mày nói: "Thừa tướng không muốn?"

Tần Du hiện tại trong lòng rất khổ tâm nhưng vô pháp cự tuyệt, đành phải mạnh dạn gật đầu nói: "Thần lĩnh chỉ". Nói xong lão liền lui ra.

Sùng Trinh và Hằng Sơn cùng nhìn nhau cười.

Lúc này, viên quan truyền lệnh đi vào đại điện, quỳ xuống tâu: "Bẩm cáo hoàng thượng! Biên hoang chinh chiến đã bắt đầu, Mạc nguyên soái phái người dâng Lệnh tiến thư, thỉnh hoàng thượng xem qua".

Thái giám trên điện hạ lập tức nhận lấy Lệnh tiến thư, xem qua rồi dâng cho Sùng Trinh.

Sùng Trinh cầm Lệnh tiến thư xem qua, lông mày nhíu lại thành một hàng, trong lòng đại nộ: "Hừ! Tên Mạc Chinh này! Dám đòi quân lương với trẫm, quả thực là nghĩ trẫm không trị nổi ngươi à?" Rồi hoàng thượng quay xuống nói với các đại thần: "Chiến trường biên hoang đang cần quân lương. Không biết chúng khanh gia có ý kiến gì không?"

Nghe hoàng thượng hỏi, trên thượng đường lập tức ồn ào...

Trong ngọc thư phòng, Sùng Trinh không ngừng đi qua đi lại, trong lòng cảm thấy phiền phức. Thái phó Hằng Sơn ngồi bên cạnh khẽ nhắm mắt như đang dưỡng thần.

Sùng Trinh giận dữ nói: "Biên hoang đánh nhau đã nhiều năm, chẳng biết lương bổng của triều đình thiếu hụt bao nhiêu, hiện tại lại còn trước mặt trẫm đòi quân lương. Bọn chúng đã không chịu chết tạ tội, chẳng lẽ lại còn bắt trẫm phục tùng chúng sao. Đám người này đúng là phản rồi!"

Hằng Sơn nói: "Hoàng thượng kì thật đã biết biên hoang không thể không thủ, quân lương cũng không thể không cấp. Hiện tại hà tất phải tức giận làm gì?"

Sùng Trinh nói: "Trẫm đương nhiên biết cục diện trước mắt, chỉ là biên hoang chiến tranh bao năm, lương khố đã sớm không thể chịu nổi. Hiện tại khắp nơi thiên tai không ngừng, hơn nữa người trong triều cũng nhiều kẻ câu kết với nhau. Loạn cục như thế, trẫm sao có thể bình tâm được". Rồi y lại cả giận nói: "Trẫm mặc dù không phải là anh quân minh chủ gì, nhưng tự vấn cũng là vì cuộc sống của thiên hạ, chỉ là..." Nói đến đây y liền dừng lại, chỉ thở dài một hơi.

"Đế quân vì sao lại thở dài?" Một thanh âm ôn hòa từ ngoài cửa truyền lại.

Sùng Trinh nghe thấy thanh âm tinh thần phấn chấn, liền bước đến nghênh đón.

Ngoài thư phòng, một lão đạo từ trên không xuất hiện, từ từ hạ xuống, giống như một vị thần tiên.

Người này toàn thân mặc quần áo màu đỏ, ngay cả đầu tóc và lông mày cũng màu đỏ hồng, trông giống như đang ở trong lửa vậy.

"Quốc sư, cuối cùng ngươi cũng xuất quan. Đúng là rất tốt!" Sùng Trinh nhìn thấy người vừa đến trong lòng lập tức vui mừng.

Hằng Sơn cung kính chào: "Quốc sư!"

Quốc sư vái một lễ rồi nói: "Đế quân và thái phó quá lễ nghĩa rồi! Chúng ta đi vào rồi nói!"

Sùng Trinh cảm thấy nhẹ người, cười nói: "Mời quốc sư!" Nói xong y liền dẫn đầu bước vào trong.

Trong thư phòng, Sùng Trinh đem cục diện hiện tại trình bày hết, rồi nói: "Không biết quốc sư có ý kiến gì không?"

Quốc sư gật đầu rồi nói: "Hiện tại quốc gia loạn trong giặc ngoài, thiên tai triền miên, đích xác là rất hỗn loạn. Bất quá chỉ làm ảnh hưởng đến căn cơ của Đại Minh. Chúng ta mặc dù không tham dự vào chuyện của phàm nhân, nhưng đến thời điểm quan trọng thì cũng sẽ ra mặt, Đế quân chỉ cần giữ gìn thiên hạ cho tốt là được".

Sùng Trinh tự nhiên biết rõ bổn sự của quốc sư, hơn nữa thế lực sau lưng quốc sư cũng khiến lão rất yên tâm, cho nên lão hiện tại cũng không còn lo lắng. Lão cười nhẹ nói: "Trẫm nhất định sẽ làm cho Đại Minh phồn thịnh lại". Ngữ khí tràn đầy vẻ hào sảng, tràn đầy niềm tin vào tương lai...

.............................................

Biên hoang, trong quân doanh Đại Minh, Mạc Chinh đang đánh cờ với một vị trung niên thư sinh. Lúc này binh sĩ đứng ngoài doanh trướng chen vào tâu: "Bẩm chủ soái! Hoàng thường đã đưa ý chỉ. Quân lương đến kì hạn sẽ đưa đến. Hi vọng chủ soái có thể khải hoàn mà trở về".

Mạc Chinh nghe nói thế liền quay ra ngoài cười nói: "Tốt, ngươi ra ngoài đi". Rồi lão đặt quân cờ đen lên bàn cờ, nói với trung niên thư sinh: "Tiên sinh, xem ra trận này ta thắng rồi".

Trung niên thư sinh không để ý, mỉm cười nói: "Trận này chủ soái thắng, nhưng chủ soái đừng quên đại cục thiên hạ".

Mạc Chinh sững người, lập tức gật đầu nói: "Tiên sinh nói không sai, thế lực của hoàng thượng nghĩ thật không giản đơn như thế. Hơn nữa người của Cung Phụng Viện giờ đây cũng không thấy lộ mặt, xem ra thiên hạ đại cục thật khó mà kết luận được".

Trung niên thư sinh thong thả gật đầu.....

…..

Bắc Sơn thành rất nhỏ, chỉ có thể xem như một tiểu trấn. Nó nằm trong lòng biên hoang, do tam đại thế lực cùng nhau quản lý. Do địa thế nơi đây khá thấp trũng, rất ít khi bị gió cát xâm nhập vào, khiến tiểu thành này trở thành nơi qua lại tập trung của dân chúng và các thương đội. Dần dần, tiểu thành này trở thành nơi yên bình nhất, giàu có nhất biên hoang.

Trong thành chỉ có duy nhất một khách sạn. Hôm nay trong đại thính chật ních người, bọn họ không đến để ăn uống, cũng không phải để nghỉ ngơi, mà là thảo luận chiến sự ở biên hoang.

Tại một gian phòng nhỏ, ba người hiện diện bên trong đều là người có thế lực. Bọn họ chính là ba bá chủ của biên hoang: Lạc vương Sở Phi, Sa vương Nhâm Hướng Quân và Phong vương Đan Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status