Thương thiên

Chương 741: Quyền Phá Thiên Kinh!



Uy nghiêm của Cực Kiếm Đại Tôn như che phủ cả thiên địa, cổ vực cũng bị chấn động kịch liệt tựa như không thể chịu đựng được.

Dưới áp lực cực lớn, tất ca tu sĩ vội vàng khom người hành lễ, không hề có nửa điểm phản kháng.

Chỉ là một cái hư ảnh cũng có uy nghiêm như thế thì có thể tưởng tượng được Cực Kiếm Đại Tôn cường đại đến mức nào. Ai ai cũng có thể đoán ra kết cục thê thảm của Đinh Nghị và những người xung quanh hắn.

- Không tốt!

Bạch Tố Vân vốn nghĩ rằng Cực Kiếm Đại Tôn cùng lắm là trừng phạt một chút, không ngờ hắn lại không thèm để ý đến da mặt, tự mình hạ xuống hư ảnh. Xem ra, Cực Kiếm Đại Tôn ngoài muốn giết Đinh Nghị ra thì còn muốn trừng phạt mấy người bọn họ nữa.

- Làm nhục Đại Tôn, tội chết vạn lần, các ngươi lui ra, nếu không sẽ lấy tội giống nhau mà xử trí…

Thanh âm của Cực Kiếm Đại Tôn không hề có nửa điểm tức giận, nhưng mọi người lại cảm nhận được sự đáng sợ trong đó. Lúc này, Cực Kiếm Đại Tôn như một thanh hung khí đang nấp trong vỏ, nếu rút ra thì sẽ bộc phát vạn trượng hàn mang.

Lui ra? Quả là truyện cười!

Bạch Tố Vân cười lạnh, không chút dự định thối lui. Bạch Tố Vân hắn tung hoành thế gian bao nhiêu năm, cho dù đối mặt với Thiên Khung Đại Tôn cũng chưa từng cúi đầu há lại là hạng người sợ chết.

Đám người Lỗ Thứ cũng thế, một khi đã đứng dậy thì làm sao có thể lui bước. Hơn nữa, những người ở đây không ai không phải là nhân vật uy trấn một phương, nếu chỉ vì áp lực của Đại Tôn liền trở mặt thì lại chẳng khác gì đám người tiểu nhân bán bạn cầu vinh. Tất nhiên, Cực Kiếm Đại Tôn đã nhìn ra được tâm tư của họ, cho nên những lời này chỉ nói ra cho Thiên Khung Đại Tôn biết mình có lý do để xuất thủ.

Đại Tôn thì sao, thích thì mắng, chẳng lẽ Đại Tôn làm chuyện xấu xa cũng không nên mắng?

Thừa nhận uy áp của Đại Tôn, Đinh Nghị nắm chặt song quyền, nội tâm kiên định chưa từng có, mắng đã là cái gì, một này nào đó, hắn phải đem đám Đại Tôn cao cao tại thượng này dẫm nát dưới chân, đây không phải là dục vọng cường đại, mà là tín niệm.

Một bên khác, Đồng Tường và Ninh Uyển Thiên nhìn nhau, chả biết nên làm như thế nào.

- Đại ca, chúng ta có nên qua giúp bọn họ một tay không?

Đồng Tường thấp giọng hỏi, lấy sự hiểu biết của hắn về Thiết Huyết, chắc chắn vị đại ca này của mình sẽ không mặc kệ, nhưng lần này đối phương lại là Đại Tôn.

Thiết Huyết sắc mặt có chút ngưng trọng, nhưng lại bất đắc dĩ nói:

- Tên hỗn tiểu tử này, bản sự của sư phụ hắn chưa học được bao nhiêu, nhưng công phu gặp rắc rối lại luyện khá tốt. Đành vậy, dù sao tên tiểu tử này cũng là đồ đệ của Nhạc Phàm, cũng là một thành viên của Thiên Đạo Minh, mà ta lại là Minh Chủ, tất nhiên là không thể mặc kệ hắn được, nếu không, Nhạc Phàm trở về ta cũng không biết phải nói thế nào, nhưng mà việc này các ngươi không phải xen vào, cần thiết thì ta sẽ tìm thời điểm bảo trụ tiểu tử này.

- Vâng!

Đồng Tường trả lời xong liền lui ra đứng yên lặng ở một bên.

Phật Tông một phương thì lệ ra vẻ mặt đau khổ, trong ánh mắt lại lộ ra một tia tức giận.

Mặc dù phật tông thế yếu, nhưng không có nghĩa là mặc cho người ta xâm lược, Cực Kiếm Đại Tôn tính kế sát hại phật tông hộ pháp, thủ đoạn khiêu khích trắng trợn này đã xúc động tới giới hạn của phật tông, bọn họ không phản kháng thì sẽ bị cho là yếu đuối chứ không phải là nhường nhịn.

- Thập nhị phật lão…

Trong lòng đã có quyết định, không hề do dự phân phó với thập nhị phật lão:

- Giáo lý của phật tông là khoan dung từ bi, không tranh cường, háo thắng, đáng tiếc, Cực Kiếm Đại Tôn lại bức người quá đáng, muốn diệt sạch phật tông… phật cũng có kim cương nộ hỏa, tinh lọc ngoại ma, thập nhị phật lão hãy bày ra Kim Cương Phục Ma Trận tùy thời chuẩn bị đối địch.

- A di đà phật!

Thập nhị phật lão cùng kêu lên, tế ra phật môn kỳ bảo, sắp xếp trận pháp đối mặt với Cực Kiếm Đại Tôn.

- Tốt, rất tốt!

Cực Kiếm Đại Tôn thấy cảnh tượng như thế, giận dữ mà cười:

- Đám người dám ngỗ nghịch với Đại Tôn, tất cả đều đáng chết, một khi đã vậy, đừng trách bổn tọa hạ thu vô tình.

- Từ từ…

Hô to một tiếng, Phong Viêm nhảy ra, làm bộ như không hề quan tâm:

- Cực Kiếm Đại Tôn, ngươi đường đường là Đại Tôn, sao lại đi so đo với một tên tiểu tử, nếu truyền ra ngoài cũng mất hết thanh danh của ngươi, hơn nữa, ngươi hại chết sư phụ của người ta, người ta cũng chỉ mắng vài câu, cũng chẳng có gì là to tát.

- Hồ đồ!

Thiên không bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Thiên Khung Đại Tôn:

- Người này làm nhục Đại Tôn, bắt buộc phải chết, phàm là người của Thánh Vực thì không được nhúng tay vào việc này.

- Thiên Khung Đại Tôn…

Văn Tông Thanh đang định nói thì thanh âm của Thiên Khung Đại Tôn lại vang lên:

- Các ngươi không cần nhiều lời, mau lui ra.

Vừa dứt lời, một đạo huyền quang từ trên trời giáng xuống, đem đám người Phong Viêm và Bạch Tố Vân bao phủ trong đó, mà hắc y nhân thì bị đẩy ra xa.

- Cái gì?

Ai cũng không nghĩ tới Thiên Khung Đại Tôn sẽ làm ra chuyện như vậy, biến hóa bất ngờ khiến mọi người sửng sốt.

Lúc này, bên người của Đinh Nghị chỉ còn lại Khấu Phỉ, Thích Minh Hữu và Vương sung, mà phía trước thì có Thanh Thiên, thập nhị phật lão, ngoài ra Thiết Huyết cũng đã chậm rãi đi tới.

- Thiết Huyết, việc này không liên quan đến ngươi, còn không mau lui ra!

Tựa hồ Cực Kiếm Đại Tôn có chút kiêng kị với Thiết Huyết, chuẩn xác mà nói thì bối cảnh và thế lực sau lưng hắn khiến Cực Kiếm kiêng kị.

Thiết Huyết đối mặt Đại Tôn không hề khiếp sợ nói:

- Đinh Nghị là người của Thiên Đạo Minh, Thiết mỗ là người đứng đầu một minh, há có thể không quan tâm, kinh xin Cực Kiếm Đại Tôn giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng!

- Làm càn!

Hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn tăng vọt, uy thế mênh mông cuồn cuộn áp xuống.

Thiết Huyết chỉ cảm thấy thân mình trầm xuống, nửa bàn chân đã chìm vào mặt đất.

Cực Kiếm Đại Tôn thân là Ma Môn chi chủ, tất nhiên là hạng người không có khái niệm nương tay, lần này cũng chỉ là cảnh cáo một chút, nếu Thiết Huyết vẫn không chừng mực, hắn tất nhiên sẽ giết hết mọi người mà không hề nương tay.

Lúc này,từ dưới mặt đất lại có chút rung động.

Theo âm thanh nhìn lại thì thấy một thân ảnh khổng lồ từ bên dưới mặt đất vọt lên, chính là đám người Huyền Cơ Lão Nhân cưỡi cơ quan khôi lỗi thú quay lại.

Nhìn vào cơ quan khôi lỗi thú không lồ, trong ánh mắt mọt người hiện lên một tia khác thường.

Tại thượng cổ thời đại, khôi lỗi thuật cũng là một đại kỳ thuật trong giới tu hành, chỉ có điều, đến bây giờ, người hiểu được thuật này cũng đã gần như tuyệt tích, chỉ có Thiên Cơ Môn là còn sót lại.

- Con bà nó, cái con cơ quan thú này không phải để người cưỡi a, thiếu chút nữa đã làm cho lục phủ ngũ tạng của ta trồi ra ngoài.

Trong tiếng chửi bậy, Long Tuấn nhảy xuống từ đỉnh cơ quan thú, đứng ở một bên nôn khan.

Huyền Cơ Lão Nhân và Phương Hàm cũng hạ xuống, sau đó thu cơ quan thú vào trong giới tử.

- Tên vô dụng, có một đoạn đường ngắn cũng không chịu nổi, còn đòi sư bá của ta truyền lại cơ quan thuật cho ngươi, quả là một tên ngốc!

Phương Hàm không hề cho Long Tuấn tí mặt mũi nào, vừa châm chọc, vừa cười nhạo. Long Tuấn mặc kệ, tự lo điều tức, căn bản là không có tinh thần đấu võ mồm với nha đầu này.

Cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, Huyền Cơ Lão Nhân vội vàng ngăn hai người lại, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn buông xuống.

- Có chuyện gì xảy ra ?

Trong lòng đầy nghi hoặc, Huyền Cơ Lão Nhân đang muốn tiến lên chào hỏi thì nghe Long Tuấn la to.

- Đinh Nghị, Khấu lão gia tử!

Long Tuấn thấy huynh đệ của mình cùng đám người Khấu Phỉ đang giương cung bạt kiếm thì tiến lên đứng cùng với họ mà không chút nghĩ ngợi.

- Tiểu Đinh Tử, chuyện gì xảy ra? Sao các ngươi lại đối mặt với Đại Tôn, chuyện tốt như thế mà không hề gọi ta, quả là không tốt, hắc hắc!

Thấy Long Tuấn với bộ dạng cợt nhả, Đinh Nghị không hề động đậy, đôi mắt đầy cừu hận cứ nhìn chằm chằm vào Cực Kiếm Đại Tôn.

- Đến…đến cùng là sao vậy?

Thấy hai mắt của huynh đệ mình đỏ bừng, lúc này Long Tuấn mới ý thức được sự tình nghiêm trọng, cho nên thu liễm ý cười.

Vương Sung trầm giọng nói:

- Lý Nhạc Phàm bị Cực Kiếm Đại Tôn tính kế, bị Chu Khang Cảnh và Triệu Thiên Cân đánh vào nham thạch núi lửa, Đinh Nghị nhất thời tức giận, nhục mạ Cực Kiếm Đại Tôn, bây giờ bị người ta tìm tới cửa hỏi tội đây.

Tuy rằng Vương Sung miêu tả một cách phong khinh vân đạm, nhưng Long Tuấn nghe xong, cảm giác như là ngũ lôi oanh đỉnh, cả người cũng ngốc một chỗ.

Sư phụ chết? Không! Không phải, nhất định không phải…

Phản ứng của Long Tuấn lúc này giống hết Đinh Nghị vừa nãy, bởi vậy có thể thấy được địa vị của Lý Nhạc Phàm trong lòng hai ngươi không có gì có thể thay thế được.

- A Tuấn…

Đinh Nghị hung hăng bắt lấy bả vai của Long Tuấn nói:

- Chúng ta nhất định phải báo thù cho sư phụ! Nhất định phải báo thù cho sư phụ!

- Báo thù? Báo thù…

Long Tuấn dần dần tỉnh lại, trong mặt bộc phát ra nồng nặc sát ý:

- Đúng! Báo thù, chúng ta phải báo thù cho sư phụ!

- Cực Kiếm lão tặc! Ta muốn giết ngươi!

Một tiếng rống to, không ngờ Long Tuấn lại trực tiếp nhằm vào Cực Kiếm Đại Tôn.

Tình huống như thế, ngay cả Vương Sung cũng chuẩn bị không kịp, không kịp giữ lại Long Tuấn.

Nếu là bình thường, cho dù Long Tuấn có phẫn nộ đến mức nào thì cũng sẽ duy trì bình tĩnh mà không hề mất đi lý trí như lúc này. Nhưng khi hắn nghe tin sư phụ bị ngộ hại, hắn cảm giác nội tâm thế giới như sụp đổ, thần trí lâm vào cảnh tình trạng điên cuồng.

Hắn có thể không quan tâm đến sinh tử của mình, nhưng hắn không thể không báo thù cho sư phụ, cho dù tan xương nát thịt cũng không hề hối tiếc.

Những người ở đây, chỉ có Đinh Nghị mới biết tính cách của Long Tuấn ra sao, nhìn qua thì thấy hắn giảo hoạt tinh linh, tâm tư tinh tế, nhưng một khi đã điên cuồng thì sẽ không quan tâm, so với hắn còn xúc động hơn.

Vì thế Đinh Nghị cũng không hề nghĩ ngợi, liền xông ra ngoài, chuẩn bị sóng vai mà chiến cùng Long Tuấn.

Tinh thần của hai huynh đệ là đáng khen, nhưng hành vi lại là ngu xuẩn.

Đại Tôn sở dĩ gọi là Đại Tôn vì hắn có lực lượng không thể địch nổi, giống như thần linh cao cao tại thượng, chênh lệch giữa thần ling và phàm nhân không phải ai có dũng khí và quyết tâm cũng có thể vượt qua.

- Tìm chết!

Long Tuấn và Đinh Nghị đồng thời xuất thủ, vô số Lôi Hỏa Đạn ùn ùn ném về phía Cực kiếm Đại Tôn.

- Rầm rầm rầm rầm rầm…

Tiếng nổ kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.

Tu sĩ khắp nới thấy cảnh tượng như vậy không khỏi biến sắc, cả đám nhìn Long Tuấn và Đinh Nghị như nhìn quái vật.

Vụ nổ lớn như thế, mặc dù thương tổn có hạn với Thiên Đạo cao thủ, nhưng đối với Thiên Đạo tu sĩ bình thường thì đây là sát chiêu đủ để lấy mạng. Đây cũng chỉ là hai người đồng thời sử dụng, nếu là hơn trăm người, ngàn người, thậm chí là vạn người thì nó sẽ là cảnh tượng ra sao? Mà quan trọng nhất là thứ này tựa hồ không cần chân nguyên dẫn đạo, cho nên, chỉ cần một người là có thể sử dụng. Kể từ đó, Lôi Hỏa Đạn tất nhiên sẽ bị thủ lĩnh các thế lực khắp nơi ghi tạc trong lòng, xem xem có tìm được phương pháp chế tạo.

Không nói đến thế lực khắp nơi có tâm tư ra sao, Lôi Hỏa Đạn của Long Tuấn và Đinh Nghị đã dùng hết, tiếc là cường thế oanh tạc cũng không thể tạo thành nửa điểm thương tổn với hư ảnh của Đại Tôn.

Nhưng hành động của hai người đã triệt để chọc giận Cực Kiếm Đại Tôn.

- Xuy!

Hư ảnh của Cực Kiếm Đại Tôn vừa động, tay thành kiếm chỉ, không hề lưu tình ấn về phía hai người.

- Hai tên tiểu tử ngu ngốc này! Không khiến người ta đỡ lo lắng tí nào…

Thiết Huyết tay cầm Thiên Mệnh Châu, đang muốn tiến lên cứu Long Tuấn và Đinh Nghị thì thấy không gian trước mặt hai người vặn vẹo, một thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện.

- Ầm!

Quyền phá kiếm chỉ, vừa chạm đã tan vỡ khiến thiên địa chi lực bốn phía trở nên cuồng bạo, thiên địa kinh biến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status