Thương thiên

Chương 775: Dị biến



Bên cạnh tinh vực, nguyên khí phong bạo dần dần khuếch tán, trong lòng mọi người dần trở lên nôn nóng hơn.

Một phương khác, vài vị đại tôn cùng bọn người Lê trưởng lão giằng co không dứt, không ai chịu ai.

Đối với sinh tử của Vương Sung, Lê trưởng lão cũng không để ý quá mức, chỉ vì người này là người Thiết Huyết một lòng muốn giữ gìn nên hắn mới không thể không đứng ra. Hơn nữa Vương Sung chính là truyền nhân một thế hệ đại tôn, tuyệt đối có tư chất thành đại tôn, nhân vật như vậy mỗi lần trải qua kiếp nạn thì thực lực lại tăng mạnh, tiền đồ tương lại phải nói là không thể lường trước được, nếu lúc này để hắn chịu một phần ân tình, đối với sự phát triển của Cửu Lê nhất tộc là một đại hảo sự.

- Việc này quan hệ trọng đại, không có liên quan gì tới Cửu Lê nhất tộc, xin mời các hạ không nên nhúng tay vào.

Thiên Khung đại tôn lạnh lùng còn Nguyên Hoang đại tôn sắc mặt cũng trở nên âm trầm.

Hôm nay mấy vị đại tôn ăn nói khép nép như vậy, bọn hắn sao phải nén giận đây? Đương nhiên chịu thiệt tí cũng không là gì, quan trọng nhất là truyên nhân của Linh Hư đại tôn Vương Sung này, nếu cứ vậy mà buông tha cho đối phương chỉ sợ là hậu họa khôn lường! Dù sao giữa mấy vị đại tôn bọn họ và Linh Hư đại tôn nhân quả quá sâu, mặc dù bọn họ không sợ Vương Sung trả thù, nhưng bọn họ không thể không để ý đến môn hạ đệ tử của mình, mà giết chết Vương Sung không thể nghi ngờ là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Thiên Khung đại tôn bức tới, Lê trưởng lão không chút động tĩnh, bầu không khí xung quanh trở nên gay gắt.

Cánh tay Cực Kiếm đại tôn nâng lên, một đạo kiếm thế khủng bố ngưng tụ đầu ngón tay, vận sức chờ phát động.

Lúc này Lê trưởng lão mở miệng nói:

- Thiết Huyết đã nói qua, người trẻ tuổi kia là người của Thiên đạo liên minh, việc này lão hủ dĩ nhiên phải nhúng tay vào, nếu chư vị đại tôn muốn chiến một trận, lão hủ phụng bồi liền.

Vừa nói chuyện, khí thế mênh mông của Lê trưởng lão giống như thái cổ cự linh, cửu cực đại la bàn dần dần lên bằng đỉnh đầu, hạ xuống huyền quang nhè nhẹ, bao quanh bọn họ.

Muốn đánh thật sao?

Bọn người Thiên Khung đại tôn nhìn nhau, trong lòng do dự không ngừng.

Lúc này, cốt mộ đã vượt qua tất cả sự khống chế của bọn họ, đặc biệt là Mộ Dung Ngạo Hàn đột nhiên hóa thân tà ma, lại làm cho tâm thần bọn họ không yên, nếu hiện tại lại trở mặt với Cửu Lê nhất tộc tất nhiên là bất lợi to lớn. Nhưng nếu không bắt Vương Sung lại sau này cũng hậu hoạn vô cùng, thật sự khiến bọn họ khó lựa chọn.

- Các vị đại tôn, các người còn có hứng thú tranh đấu không bằng nhìn xem bên kia là cái gì…

Khấu Phỉ cười lạnh ngắt, đưa tay chỉ về đạo ánh sáng màu tím ở tinh vực trung ương.

- A! Kia là cái gì?

Các vị đại tôn nhìn lại, lúc này mới phát hiện dị thường ở tinh vực trung ương.

Khấu Phỉ trả lời:

- Kia là cái gì thì ta không biết, bất quá Mộ Dung tiểu tử kia mồm cứ hô Hồng Mông chi nguyên, hơn nữa vẻ mặt hưng phấn chạy vọt về đó, chắc là thứ gì tốt.

- Hồng Mông chi nguyên? Đó là cái gì?

Nguyên Hoang đại tôn rùng mình, nhìn nhìn mấy vị đại tôn khác, họ cũng lắc đầu. Chỉ có điều, bọn họ tuy không nghe nói qua Hồng Mông chi nguyên là cái gì, nhưng mà hành động dị thường của Mộ Dung Ngạo Hàn đã nói lên vật này tuyệt đối không đơn giản, bọn họ vẫn cảm thấy rõ ràng, nguồn sáng màu tím tỏa ra sinh cơ mênh mông, tựa hồ đây chính là suối nguồn sinh mệnh, là khởi nguyên của tất cả.

Ô ô ô!

Cùng với tử quang xuất hiện, cả tinh vực nhẹ nhàng run rẩy, vô số thiên tinh cực lớn bắt đầu tụ tập về trung tâm, giống như là có lực hấp dẫn cực mạnh nào đó cuốn về.

….

- Này… Đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người kinh ngạc nhìn vào dị biến phát sinh trước mắt mà không biết phải làm sao.

Ngay lập tức, thiên tinh ngưng tụ thành hình, một mảnh lục địa cực lớn hiện ra trước mắt mọi người, giống như thiên địa của thế giới.

Mênh mông, to lớn, đồ sộ, những từ ngữ hoa lệ trau chuốt cũng không đủ để hình dung sự to lớn của phiến lục địa này, không chỉ rộng lớn mà thiên tinh còn ẩn dấu thiên địa nguyên khí hào hùng, làm cho cả phiến lục địa mờ ảo sương mù, tràn ngập vẻ thần bí hấp dẫn.

- Này… Đây là Thiên giới? Đây chính là Thiên giới chân chính?

Trong lòng mọi người rung động không thôi, trong lúc nhất thời mất đi năng lực tự hỏi.

Bọn họ thiên tân vạn khổ mới đến chỗ này, không phải là để tiến vào Thiên giới, tìm kiếm bí mật trường sinh vĩnh hàng hay sao? Hôm nay thấy "Thiên giới" ở ngay trước mắt, sao bọn họ có thể không kích động, không hưng phấn được đây?



- Đi! Chúng ta đi nhìn xem.

Thật lâu sau, các vị đại tôn mới phục hồi tinh thần, nhìn nhau gật gật đầu, sau đó bay về lục địa thiên tinh, không để ý việc Vương Sung nữa.

Nhìn đại tôn bay đi, những người còn lại cũng sôi nổi đi theo.

Thiết Huyết nhìn Vương Sung hôn mê trong lòng, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, quay sang Khấu Phỉ nói:

- Khấu Phỉ tiền bối, Vương Sung hiên giờ kinh mạch hao tổn, thần niệm suy yếu, cần phải điều trị thật tốt, sau đó tất nhiên sẽ có một hồi ác chiến, vãn bối hy vọng….

- Ta biết ngươi muốn nói gì.

Khấu Phỉ phất tay trực tiếp cắt ngang lời Thiết Huyết nói:

- Các ngươi có việc cần phải hoàn thành, không thể phân tâm, Vương tiểu tử kia cứ giao cho lão phu chăm sóc, các ngươi cứ yên tâm đi.

Dừng một chút, Khấu Phỉ lại chắp tay nói với Lê trưởng lão:

- Cái địa phương thị thị phi phi này còn phải phiền Lê lão tiên sinh đưa ta ra ngoài, dù sao hành trình nơi đây đã thu hoạch nhiều, nếu còn ý niệm tham lam, nói không chừng không toàn mạng ở đây nữa.

Nói ra lời này khôn phải là Khấu Phỉ không muốn tiếp tục đi tiếp, chỉ là hắn suy nghĩ đến an nguy của Vương Sung, không thể không ly khai. Hơn nữa con đường tu hành tuy rằng dũng mãnh tinh tiến, nhưng mà cũng không thể một đường tiến đến được, có đôi khi hiểu được tiến thoái mới là lẽ phải.

- Tất cả đều theo ý của các hạ…

Lê trưởng lão nghe vậy khẽ gật gật đầu, sau đó lấy ra một viên đan dược màu xanh đưa cho Vương Sung ăn vào:

- Đan này là Bách thảo tinh, chính là tinh hoa của bách thảo tinh luyện mà thành, kỳ hiệu khôi phục thương thế. Cũng may đạo tàn hồn kia vào cuối cùng chia ra một tia lực lượng bảo vệ lấy hắn, lúc này mới không tổn hại đến căn cơ của hắn, nếu không thì đúng là thần tiên khó chữa trị a!

Dứt lời Lê trưởng lão nâng cửu cực đại la bàn lên, đánh ra một đạo ấn quyết kỳ dị.

Két két!

Không gian vặn vẹo, một thông đạo xuất hiện ở giữa khoảng không trước mặt Khấu Phỉ.

Không có nửa điểm do dự, Khấu Phỉ ôm quyền chào từ biệt bọn người Thiết Huyết, sau đó bước vào hư không thông đạo rời đi.

Mà bên kia, Dung lão gia tổ cũng bay về phía bên này. Lúc này bản thân hắn đã bị trọng thương, căn bản không thể tham dự vào tràng tranh đấu này, hơn nữa thảm cảnh Ấn thị lão tổ chết còn rõ ràng trước mắt, càng làm cho hắn thêm quyết tâm rời đi, thà rằng không cam lòng nhưng được sống dễ chịu còn hơn vứt bỏ tính mạng của mình.



Nên đi cũng đã đi, Thiết Huyết nhìn về tinh vực phia trước nói:

- Lê trưởng lão, chỗ này là Thiên giới thật sao?

- Ta không biết.

Lê trưởng lão chua xót lắc đầu, nói ngay:

- Điển tịch trong tộc không có miêu tả về Thiên giới, nhưng mà có thể lấy thiên tinh làm cơ sở để sáng tạo một thế giới, sợ rằng chỉ có thượng cổ đại năng mới có thể làm được, mặc dù chỗ này không phải là Thiên giới đi chăng nữa cũng có thể có cái gì đó chúng ta muốn tìm.

- Đi, chúng ta cũng qua đó.

Lê trưởng lão nói với Phượng trưởng lão, Thiết Huyết nói một tiếng, đứng dậy bay về thiên tinh thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status