Thương thiên

Chương 788: Sư công



Đợi bọn người Thiết Nam ly khai, trong phòng im lặng dị thường.

Trầm mặc một lát, Tô Phóng Hào chậm rãi mở miệng nói: "Lý lão đệ, ta thấy thần sắc ngươi vừa rồi khác thường, có phải có cái gì khó nói? Hiện ở trong này chỉ có ta và ngươi, có lời gì khó nói ngươi cứ nói đừng ngại."

Thấy Lý Đàm cúi đầu không nói, Tô Phóng Hào nói thẳng: "Lý lão đệ, có phải là vì "Diệt thế chi tử" vừa mới nói?"

"Tô lão, ngươi…"

Lý Đàm bất ngờ biến sắc, lại bị lão nhân ngắt lời nói: "Ta Thần Cơ Các lịch sử đã lâu, đối với vài thượng cổ lưu truyền tự nhiên là cũng biết. Cổ lão tương truyền, mỗi lần Thiên Địa đại nạn buông xuống, sẽ có người đại ác đúng thời cơ mà sinh ra, người này sát thần diệt ma, hủy thiên diệt địa, bị thế nhân xưng là "Diệt thế chi tử, là chỉ điềm xấu… Cái gì "Diệt thế chi tử", cái gì hủy thiên diệt địa, đây đều là một chút truyền thuyết chó má mà thôi, mỗi một Thiên Địa kiếp nạn, không phải là bởi vì cường giả tranh đấu tạo thành ư? Nhân tâm tham lam, mới có thể nổi lên đại họa như thế, cùng cái gì "Diệt thế chi tử" không hề liên hệ nửa điểm, đáng giận chính là những người không biết, lại đem hư vô mờ mịt gì đó trên người áp đặt vào thân người khác, làm ra vẻ mình cao thượng vĩ đại cỡ nào, quả thật là coi trời bằng vung, hừ!

Không đợi Lý Đàm đáp lại, Tô Phóng Hào nói tiếp: "Lý lão đệ, về việc Nhạc Phàm thân là truyền thừa huyết mạch của vu bộ tộc, hắn từng nói cho ta, dường như ngươi cũng có bổn sự này vậy thì huyết mạch phải thức tỉnh rồi đi! Đều nói bộ tộc Thiên vu tàn bạo bất nhân, thị huyết điên cuồng, là bộ tộc bị trời nguyền rủa, nhưng mà lão phu xem ra, bộ tộc Thiên vu mới là chân chính chiến sĩ, bọn họ có tín niệm kiên định, tinh thần dũng cảm bất khuất, bọn họ vì bảo hộ chính quê hương, thân nhân, bằng hữu của mình mà không tiếc cùng kẻ xâm lược tử chiến đến cùng, chẳng lẽ bộ tộc như vậy, sẽ vì lợi ích bản thân mà hủy diệt vạn vật trong thiên địa? Nam nhi đại trượng phu, làm sao có thể vì xàm ngôn của kẻ khác mà bị cuốn theo, rơi vào trầm luân?"

Giọng nói nhẹ nhàng lại, lão thở dài: "Lý lão đệ, lão phu cùng phụ tử các ngươi giao hảo, đều vì các ngươi chính là người trung trực, không vì cái gì khác. Lão phu chưa từng truy vấn bối cảnh các ngươi, cũng không cần biết, cho nên, mặc kệ người khác thấy thế nào, nói như thế nào, nghĩ như thế nào, lão phu cho tới bây giờ đều không ngại, lão phu chỉ biết là Nhạc Phàm trong lòng ta, vĩnh viễn đều là hài tử hết sức thủ tín, cương nghị kiên cường, chính trực thiện lương, là một hài tử tốt. Hắn có mệnh khổ đến mức không có bất luận kẻ nào bằng, trên lưng hắn mang trách nhiệm nhiều hơn bất luận kẻ nào, nhưng nhiều năm như vậy, hắn lại chưa bao giờ buông tha. Thử hỏi, một cái hảo hài tử như vậy, hắn sẽ làm bị thương thân nhân, bằng hữ của mình ư? Sẽ làm tổn thương sinh mệnh vô tội ư? Không thể, hắn tuyệt đối không thể!"

Tô Phóng Hào vẻ mặt nghiêm túc, không có một chút ý khoa trương, đó là một loại khẳng định, một loại tín nhiệm.

"Tô lão…"

Thân mình Lý Đàm nhẹ nhàng run lên, hắn từ trong ánh mắt của đối phương đã hiểu ra rất nhiều, lo lắng trong cơ thể đã chảy xuôi, trong lòng lại cảm động vạn phần

Từ khi biết mình khác với thường nhân, Lý Đàm thường xuyên xem mình là quái vật, thậm chí hoài nghi có phải là bởi vì mình là người mang điềm xấu, cho nên thê tử mình mới mất sớm, giâ tộc gặp biến đổi lớn. Mỗi lần nghĩ đến như vậy, tim của hắn như bị dao cắt. Hôm này, lời nói của Tô Phóng Hào, không thể nghi ngờ đã xóa đi ám ảnh ở trong lòng hắn rất lâu.

Cái gì là tốt? Cái gì là xấu? Cái gì là thiện? Cái gì là ác?

Bất luận là gì cũng có hai mặt, cứ như thanh kiếm, có thể giết người, cũng có thể cứu người, mà chủ yếu là người cầm kiếm.

Người cùng với tâm, tâm cùng với kiếm.



Trong lúc Lý Đàm cùng Tô Phóng Hào nói chuyện, trên giường truyền ra động tĩnh

Hai người quay đầu nhìn lại, thấy Long Tuấn trong hôn mê tỉnh lại

"Ách! Ta… Ta đây là đang làm sao?"

Long Tuấn chậm rãi mở hai mắt, thấy xung quanh đều là một mảnh mơ hồ.

Vỗ vỗ đầu của mình, mắt của Long Tuấn dần dần rõ ràng, hắn nhìn xung quanh, phát hiện Đinh Nghị cùng Vương Sung không có ở đây, bất giác nhẹ nhàng thở ra.

Cốt mộ quả thật là địa phương hung hiểm, mình mới ở tầng thứ năm đã không được, nếu không mang trên người "Ngọc tinh hồn" của Huyền cơ lão nhân, chỉ sợ là đã chết. Xem tình huống này, mình đã được người cứu đi!

"Tiểu tử, tỉnh rồi à?"

Bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm già nua, Long Tuấn liền hoảng sợ, vội nhìn lại, thấy một cái lão tóc hoa râm đi tới.

"Ngô!? Ngươi… Tiền bối là ai? Đây là đâu?"

Long Tuấn chắp tay, rất nhanh tỉnh táo táo lại.

"Tâm tính không sai, không làm mất mặt sư phụ ngươi." Tô Phóng Hào vừa lòng gật đầu nói: "Chỗ này chính là Ẩn tiên cốc, lão phu Tô Phóng Hào, chắn hẳn tiểu tử Vân Phương đã nói về lão phu cho ngươi rồi đi."

"A! Tiền bối chính là người Vân Phương nói, lão các chủ Thần Cơ Các ư?"

Long Tuấn đầu tiên là rùng mình, lập tức nhảy xuống giường, cung kính đưa lễ: "Tiểu tử Long Tuấn, bái kiến Tô lão gia tử."

"Hảo hảo hảo, cũng không là ngoại nhân, không cần khách khí như vậy."

Tô Phóng Hào nâng Long Tuấn lên, cười vuốt vuốt râu bạc trắng, trong mắt lộ vài phần vui mừng cùng buồn bã. Lý Nhạc Phàm mất rồi, nhưng mà để lại hai cái mầm mống tốt, lão tin tưởng rằng, cuối cùng sẽ có một ngày hai khỏa mầm mống này giống như sư phụ của họ, trở thành cây đại thụ che trời, che chở một phương muôn dân trăm họ.

"A?"

Long Tuấn phóng mắt nhìn phía sau lão nhân, phát hiện trong phòng còn có người, hắn cẩn thận dò xét, phát hiện nửa mặt của đối phương nhìn qua có chút dữ tợn, bất quá Long Tuấn lập tức nhận ra là hắc y nhân nọ.

"Long Tuấn gặp qua tiền bối!"

Long Tuấn khom người bái hạ, trong lòng buồn bực vì sao hắc y nhân không gỡ mặt nạ xuống, bất quá nghĩ lại cho thoáng, hắn cùng mình không có quan hệ, vì thế không tim không phổi cười nói: "Tiền bối như thế nào cũng đến đây, thật sự là quá tốt!"

Lý Đàm nhàn nhạt gật đầu, không nói thêm gì.

Tô Phóng Hào cười khổ nói: "Ngốc tiểu tử, Lý lão đệ là phụ thân của sư phụ ngươi, còn không mau quỳ xuống hành lễ."

"Cái gì?! Phụ thân của sư phụ?!"

Long Tuấn tâm thần chấn động, nghẹn hồi lâu mới nói: "Tô lão gia tử, ngài… Ngài không phải là trêu chọc tiểu tử đi?"

"Ngươi cho là lão phu sẽ giỡn với người loại chuyện này ư?"

Tô Phóng Hào nghiêm mặt, hừ một tiếng nói: "Lý lão đệ năm đó bị kẻ gian hãm hại, thiếu chút nữa thì chết, bất quá hắn mạng lớn, được cao nhân cứu… Sau đó Lý lão đệ vì tìm kiếm Nhạc Phàm, lại tại biên quan khổ chờ mười năm, những năm gần đây, nếu không có Lý lão đệ thủ, giúp các ngươi chống đỡ cường địch, các ngươi sớm chỉ còn có một đống xương cốt."

"Ta…"

Long Tuấn vẻ mặt xấu hổ, mạnh mẽ quỳ trên đất dập đầu nói:" Long Tuấn bái kiến sư tổ, cảm tạ sư tổ những năm gần đây tại quan ải, chúng ta… Chúng ta sẽ không làm ngài cùng sư phụ mất mặt."

Nói xong, Long Tuấn mặt xấu hổ lui về, ánh mắt kiên định nhìn thẳng Lý Đàm.

Có thể tại biên quan hung hiểm thủ vững mười năm dài, cần phải có tín niệm kiên định cùng quyết tâm cỡ nào mới có thể làm được? Nhưng Long Tuấn cùng Đinh Nghị tin rằng bọn họ chẳng những làm được, hơn nữa còn phải làm rất tốt, phải để bọn họ tự hào, kiêu ngạo.

"Đứng lên đi!"

Lý Đàm tự mình tiến lên, nâng Long Tuấn lên, vỗ vỗ bả vai đối phương nói: "Các ngươi làm rất tốt, ta đều thu vào trong mắt, tiểu Phàm có truyền nhân tài năng như các ngươi, nó cũng sẽ rất vui mừng

"Ha hả, sư tổ quá khen".

Cười ngây ngô, Long Tuấn ngượng ngùng gãi ót. Có thể nhận được sư tổ tán thành, trong lòng hắn như có khỏa đường mật, nhưng nghe ngữ khí của sư tổ, tựa hộ có một loại chua xót.

"Ân?"

Lý Đàm nhìn vào cổ tay Long Tuấn, ánh mắt ngưng tụ: "Tay ngươi đang mang cái gì?"

"A, đây là "Kiếm Luân", là…"

Đang nói đột nhiên ngừng lại, yết hầu hắn như bị cái gì chặn lại, sững sỡ nhìn vào cổ tay trái, nửa ngày mới thốt ra vài chữ: "Này… Cảm giác không đúng a!"

"Làm sao vậy?"

Tô Phóng Hào tò mò nhìn qua, Long Tuấn vẻ mặt đau khổ giải thích: "Ta cảm giác thứ này như đang sống, hơn nữa hình dạng cũng thay đổi."

Nhìn vào "Kiếm Luân" màu Ô Kim, từng trận nhịp đập truyền đến, trong lòng Long Tuấn bắt đầu có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.

Nhìn một lát, Lý Đàm biểu tình ngưng trọng nói: ""Kiếm Luân" của Long Tuấn tiềm tàng một ý chí vô cùng cường đại, ta vừa mới vận dụng thần niệm xem một chút, không ngờ bị bắn về."

"Ba!"

Long Tuấn đả khai kiếm khẩu, "Tranh" một tiếng, Tử nhu kiếm xuất ra, chỉ thấy

kiếm ý sắc bén, khí hướng tận trời, chỉ thấy lưu quang màu Ô kim thoát ra, đem cả phòng chiếu sáng, sau đó dần thu liễm, giống như cỗ ý chí khổng lồ dần dần ngủ say.

"Này… Cái này là cái gì?!"

Long Tuấn nhìn vào tử nhu trong tay, giật mình đến thất thần.

Nhớ lại lúc trải qua trong cốt mộ, Long Tuấn lại bình thường trở lại vài phần. Hắn nhớ rõ mình lúc đó bị một ý chí cường đại áp bách, giằng co rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn thua mình. Chẳng lẽ thời điểm cốt mộ sụp đổ, cỗ ý chí kia biến thành Kiếm Linh, tiến vào trong Tử Nhu kiếm, sau đó bị mình dẫn ra theo?

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, Long Tuấn thậm chí còn cảm thấy trong kiếm có hơi thở tương tự

Lúc này, Đinh Nghị cũng tỉnh lại, mở hồ bước xuống giường

"Ồn ào cái gì thế, không cho người ta ngủ tiếp mà, thật là đáng ghét!"

Bị Đinh Nghị cắt ngang, Long Tuấn buồn cười đáp lại hắn hai câu: "Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ, ngươi lười chỉ biết ăn cơm và ngủ, ngoài hai thứ đó ra chẳng lẽ không có cái nào khác ư?"

"Ách?! A Tuấn, chúng ta như thế nào còn chưa chết a? Đây là chỗ nào?"

Đinh Nghị cuối cùng tỉnh táo lại, lời nói của hắn thiếu chút nữa làm cho Long Tuấn nghẹn chế, bĩu môi nói: "Tên chết tiệt, ngươi không thể nói ra lời nói chút may mắn như chúc mừng phát tài, đại cát đại lợi, thiên hạ vô địch ư…"

Dừng một chút, Long Tuấn như nổi giận nói: "Quên đi, với ngươi nói mấy cái này như đàn gảy tai trâu, chúng ta đang ở Ẩn Tiên cốc, nơi Vân Phương đại ca nói, vị trước mặt ngươi chính là lão các chủ Thần Cơ Các đại danh đỉnh đỉnh, Tô lão gia tử…"

"A! Chỗ này chính là Ẩn Tiên cốc?"

Định Nghị tiến lên hành lễ nói: "Tiểu tử Đinh Nghị bái kiến Tô lão gia tử, chúc ngài vạn phúc an khang, sống lâu trăm tuổi

"Ha ha ha ha! Hảo hảo hảo!"

Tô Phóng Hào tâm tình thư sướng, ánh mắt lộ ra vài phần tươi cười.

"A? Tiền bối cũng ở đây a! Thật sự là quá tốt."

Là hai huynh đệ, lời nói cũng cơ hồ giống nhau như đúc. Đinh Nghị chứng kiến Lý Đàm ở đây, bất giác nở nụ cười, hắn không thèm để ý khuôn mặt Lý Đàm khác thường, dù sao cũng là phát ra từ tôn kính trong nội tâm.

" Ba!"

Long Tuấn hung hăng cho Đinh Nghị một cái bạt tai: "Tiền bối cái gì, kêu sư tổ!"

"Sư tổ? Chúng ta đâu có sư tổ a?"

Đinh Nghị vẻ mặt mờ mịt, đau khổ suy tư.

"Ba!"

Lại là một cái bạt tai, Long Tuấn hiên ngang lẫm liệt giáo huấn nói: "Cái gì không phải, cha của sư phụ không phải là sư công sao?"

"Cha của sư phụ!"

Đinh Nghị đầu óc ong ong, không tin tưởng nhìn vào Lý Đàm nói: "Tiền bối thật sự là cha của sư phụ ư? Không… Không đúng nha! Tuy rằng… Nhưng, nhưng cha của sư phụ không phải đã…"

"Ba!"

Lại cho một cái bạt tai, Long Tuấn buồn cười nói: "Sư tổ sống lâu trăm tuổi, đại phú đại quý, nói bậy bạ vô nghĩa quá, nhanh kêu sư tổ đi!"

Tại vấn đề này Đinh Nghị biết Long Tuấn không dám đem cha của sư phụ ra giỡn, vì thế liền quỳ thằng xuống, cung kính dập đầu ba cái: "Đinh Nghị bái kiến sư tổ."

"Tốt lắm, đứng lên đi!"

Lý Đàm cũng không quen nhìn người khác quỳ dập đầu, bất quá hai cái đồ tôn này hắn vô cùng vừa lòng, tất cả lễ này cũng chịu nhận.



Bầu không khí hài hòa, Đinh Nghị hỏi: "Đúng rồi a Tuấn, vừa rồi ngươi làm cái gì? Ta cảm giác trên người có cái gì đâm vào."

"Ngô!"

Long Tuấn nghe vậy đắc ý cười cười, cầm tử nhu trong tay đưa cho đối phương: "Kiếm của ta giống như biến hóa lợi hại, ngươi nhìn xem…"

"Tranh!"

Tử nhu kiếm mới vừa nắm trong tay, Đinh Nghị liền cảm giác bị một cỗ lực lượng cường đại bài xích từ thân kiếm truyền đến, giãy mình rồi quăng lại cho Long Tuấn.

Một màn như thế làm cho mọi người sững sờ.

Long Tuấn kinh ngạc, nhìn tử nhu kiếm trong tay, một loại cảm xúc khó tả nổi lên. Tử nhu kiếm đi theo hắn nhiều năm, hắn dám khẳng định, tử nhu phát sinh biết biến hóa như vậy là tuyệt đối từ cốt mộ đi ra mới thế.

Thật lâu sau, Tô Phóng Hào không khỏi tán tưởng nói: "Thần kiếm có linh là vì Kiếm linh, xem ra Long tiểu tử kiếm được bảo bối rất tốt !"

"Hắc hắc!"

Long Tuấn ngây ngốc cười, cái đuôi đều sắp vểnh lên tới trời rồi.

Đinh Nghị hâm mộ nhìn vào tử nhu kiếm trong tay Long Tuấn, phát ra cao hứng từ trong nội tâm, nên thấy đối phương vênh váo như thế liền nhịn không được cho đối phương một cái xem thường.

"A? Đây là vật gì?"

Đinh Nghị chú ý liếc nhìn cánh tay trái bỗng dưng ngứa, lại phát hiện cánh tay không ngờ lại có thêm một đạo hắc sắc ấn ký hình đao, quấn quanh thật là quỷ dị.

Long Tuấn hết sức hiếu kỳ: "Tiểu tử Đinh, ngươi lúc nào lại có hình xăm thế, ta sao lại không biết?"

"Cái gì! Ngươi làm sao biết đến được, ta cũng không nhàm chán làm cái này nha, kỳ quái!"

Đinh Nghị cảm thấy chẳng biết vì sao, lấy tay chà xát, không ngờ đạo đao ấn chợt lóe, hóa thành một thanh tiểu đao bảy tấc chân thật tại trung ương bàn tay Đinh Nghị

"Này… Đây là có chuyện gì."

Đinh Nghị có chút phát ngốc, cho rằng mình còn đang nằm mơ, hắn nhéo nhéo đùi mình, có cảm giác đau, vậy đây là thực sự.

"Chẳng lẽ đây là cái bảo bối gì?"

Nghe được Đinh Nghị thì thào tự nói, Long Tuấn khinh thường cười nói: "Ha ha, thật sự là buồn cười, thứ này mà ngươi cũng coi là bảo bối? Ta xem nó cùng với cái tiểu huynh đệ phía dưới của ngươi không sai lắm!"

"Thúi lắm!"

Đinh Nghị trừng mắt nhìn đối phương, cả giận nói: "Sư tổ ở đây, ngươi còn nói lời ô nhiễm lỗ tai, tin hay không ta vả cho người phù mỏ lên".

Thấy huynh đệ mình phát hỏa, Long Tuấn ngượng ngùng cười, không dám nói thêm lời châm chọc, nhất là nhớ tới "Sư tổ" ở bên cạnh, quả thật nên thu liễm một chút.

"Con mẹ nó, ngươi như thế nào nhỏ vậy? Nếu lớn hơn chút nữa thì tốt rồi."

Đinh Nghị vốn có chút buồn bực, ai ngờ ý niệm vừa lên, tiểu đao trong tay lập tức lớn lên, tròng mắt hắn đều muốn nhanh rơi ra: "Nó … Nó không ngờ có thể lớn lên!"

"Lớn chút! Lớn chút nữa! Tiếp tục lớn chút! Ha ha ha----"

Đinh Nghị giống như là tiểu hài tử phát hiện đồ chơi mới, không chút che giấu nội tâm hưng phấn. Mà "tiểu đao cũng không chịu thua kém, như là cảm giác được người khác khinh thị, vì thế liều mạng biến lớn thêm!

Thật to thật đại!

"Tiểu đao" không ngừng duỗi thân, làm cho vật xung quanh đều ngã xuống đất, thậm chí ngay cả nóc nhà đều xuyên.

Thấy cảnh tượng như vậy, Long Tuấn trợn mắt há mồm nhìn lên, rung động không thể nói.

"Nhanh! Mau dừng lại!"

Lý Đàm cùng Tô Phóng Hào vội vàng quát bảo ngưng lại, Đinh Nghị lúc này mới tỉnh ra, gấp giọng hô to: "Dừng dừng dừng! Dừng a!"

"Tiểu đao" đình chỉ biến hóa, thân đao truyền đến một tiếng âm vang hùng hậu, như là đáp lại chủ nhân của mình.

Nhìn thấy phòng ốc không có việc gì, mọi người không khỏi nhẹ nhàng thở ra, Đinh Nghị lại âm thầm lau mồ hôi lạnh, may mắn mình không có gây ra đại họa.

Đợi cho mọi người tỉnh táo lại, lập tức đưa ánh mắt dừng ở tiểu đao… Không, phải là đại đao.

Đại đao! Đúng vậy, chính là đại đao!

Đao dài hơn hai trượng, thân đao rộng như người, quả thực đao như hình trụ lớn, người thường ôm cây đao này, đừng nói cầm nó đánh nhau, chính là muốn nâng lên cũng không có khả năng.

"Ta kháo, này… Gia hỏa này cũng lớn quá đi! Đây là đao sao?"

Long Tuấn há hốc miệng, nắm tay đều có thể nhét vừa vào ! Hắm dám thề, đây là "Đao" lớn nhất hắn đời này chứng kiến, đao của Khấu Phỉ kia so sánh với nó thì như đại thụ cùng cọng giá không khác biệt, hơn nữa nhìn tình hình vừa rồi, nếu không phải quát ngừng lại, sẽ tạo nên quang cảnh như thế nào.

Đinh Nghị tỉnh lại, lau nước miếng ở khóe miệng, mừng rỡ không thôi: "Hảo đao! Hảo đao a! Nam nhân phải dùng đại đao, càng lớn càng tốt! Ta…ô!"

Lời còn chưa nói xong, Đinh Nghị bỗng cảm giác một trận mệt mỏi kéo tới, đặt mông té lên mặt đất.

Long Tuấn nhìn thấy liền bị dọa, vội vàng đem Đinh Nghị đỡ lấy: "Tiểu Đinh tử, xảy ra chuyện gì, có phải là thương thế chưa khôi phục?"

"Ta… Ta cũng không biết nữa!

Đinh Nghị thần thái suy yếu: "Ta cảm giác như toàn thân nhũn ra, nửa điểm khí lực cũng không phát ra được, quả thực mệt hơn cả đánh giặc."

"Ầm!"

Đại đao không được Đinh Nghị nắm, liền khẽ động bay quanh biến thành nguyên trạng, sau hóa thành đạo lưu quanh trở lại trên cánh tay trái của chủ nhân.

"Ta nghĩ, ta biết nguyên nhân…"

Thanh âm Lý Đàm vang lên, Long Tuấn quay lại nhìn, chỉ nghe đối phương nói: "Ta từng nghe người ta nhắc tới, thế gian chỉ có cổ bảo mới có thể biến lớn nhỏ. Cây đao này phải là một kiện cổ bảo, uy lực cường đại, bất quá lấy năng lực của Đinh Nghị, căn bản không có khả năng điều khiển bảo vật như vật,vừa rồi hắn lần đầu tiên vận dụng cổ bảo, chẳng biết sử dụng lực, nên mới bị cổ bảo phản phệ, lấy đi tất cả khí lực."

"Thì ra là thế!"

Tô Phóng Hào cùng Long Tuấn bừng tỉnh đại ngộ, Đinh Nghị còn dở khóc dở cười, vốn tưởng rằng có thể đùa giỡn uy phong như thế trước mặt Long Tuấn, không nghĩ tới ngược lại còn làm ra cái trò cười lớn như vậy cho thiên hạ, thật sự là mất hết mặt mũi.

"Cừ thật, dĩ nhiên là một kiện cổ bảo a!"

Long Tuấn mắt sáng lên, cầm lấy cánh tay Đinh Nghị lăn qua lộn lại, sờ nắm, muốn giống như hai người đồng dạng. Nếu Đinh Nghị hiện tại không vô lực, chỉ sợ là đã giẫm Long Tuấn lên mặt đất đánh 1 trận rồi.

"Ha hả, hai tiểu gia hỏa các ngươi phúc duyên sâu a!

Tô Phóng Hào vuốt râu bạc trắng, nở nụ cười cảm khái: "Bao nhiêu người tiến vào cốt mộ nếu không phải là bị giết thì cùng bị nhốt cho đến chết, có thể sống đi ra là tốt rồi, càng không nói tìm được chỗ tốt gì!"

"Lý Đàm cũng nói: "Các ngươi có phúc duyên như thế, không nên tự cao tự đại, kiêu ngạo tự mãn mới được."

"Ghi nhớ sư tổ dạy bảo, đệ tử luôn nhớ trong lòng."

Long Tuấn cùng Đinh Nghị vẻ mặt nghiêm nghị. Bởi vị bọn họ biết, con đường đi của mình còn rất dài, sao có thể vì chút thành tựu mà thỏa mãn. Hồi tưởng đoạn đường đi qua, tuy rằng gian khổ, nhưng mà mỗi một bước như vậy là cần thiết, cảm giác như vậy mới là bọn hắn cần theo đuổi.

"Ầm!"

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Thiết Nam cùng Tư Đồ Yến chạy vào.

"Này… Này, vừa rồi phát sinh chuyện gì? A! Hai người tỉnh!"

Chứng kiến trong phòng một mảnh bừa bãi, Thiết Nam sững người, rồi nhìn thấy Long Tuấn cùng Đinh Nghị tỉnh lại, lập tức nhiệt tình nghênh đón.



Hàn huyên một phen, Đinh Nghị hiếu kỳ nói: "Vương Sung gia hỏa sao còn chưa tỉnh a? Không biết hắn có chuyện gì không?"

Lý Đàm khoát tay nói: "Vương Sung tạm thời không ngại, chỉ có điều hắn bị đại tôn gây thương tích, toàn thân kinh mạch vỡ tan, muốn khôi phục không dễ dàng như vậy

"Đúng rồi sư tổ, như thế nào chỉ có mấy người tiền bối ở đây, những tiền bối khác ở đâu? Sư phụ cùng Khấu lão gia tử đâu rồi?"

Long Tuấn nhìn nhìn ngoài phòng, cũng không thấy tung tích những người khác.

Lý Đàm chưa mở miệng, Thiết Nam liền nói: "Biên quan Đại Đồng thành bị Thát Đát mọi rợ công phá, đã tới Thái Nguyên, Khấu tiền bối cùng Minh Hữu huynh đệ cũng đi trợ giúp."

"Cái gì!?"

"Biên quan thất thủ!"

Long Tuấn tâm thần run rẩy, sát khí nồng đậm mạnh mẽ phát ra. Ngay lập tức Đinh Nghị cũng từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hồn nhiên quên thân thể mỏi mệt của mình

Thiết nam bị dọa một cái thấy hai người phản ứng như thế, vội vàng giải thích: "Các ngươi đừng vội, Khấu tiền bối bọn họ đã tiến đến, tin tưởng rằng sẽ không có vấn đề, chờ thương thế các ngươi khôi phục, chúng ta sẽ tiếp tục đi hỗ trợ sau.

Nghe xong lời này, huynh đệ hai người liền tỉnh táo lại, sau đó hỏi một lần tình huống hiện tại

"Sư phụ chúng ta đâu?"

Đinh Nghị thình lình hỏi một câu, Thiết Nam bọn người hai mặt nhìn nhau không biết mở miệng thế nào.

Long Tuấn đem biểu tình mọi người thu vào trong mắt, tâm tình tức khắc chìm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status