Tiến công sủng phi

Chương 120: Trừng trị Thẩm Kiều

Edit: Nguyệt Đức phi.

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.

Không thản nhiên như ba người kia, tâm can Thẩm Kiều không khỏi run lên. Trong lòng nàng có quỷ cho nên tất nhiên không thể trấn định như vậy, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Vũ, vẫn chưa từng rời đi.

Bởi vì ánh mắt chú ý bên cạnh quá mức nóng bỏng nên Thẩm Vũ đành phải quay đầu nhìn lại, khẽ cười cười với Thẩm Kiều. Toàn bộ quá trình đều không nói gì cả!

“Kiều Tu dung, cái đùi bệnh của ngươi lại tái phát sao? Muốn bò lên giường ai nữa?” Hoàng thượng xoay xoay ngọc ban chỉ đang đeo, vừa khéo trên bàn có một ly trà, hắn liền trực tiếp cầm chung trà ném xuống chân Thẩm Kiều.

Dù sao Tề Ngọc cũng từng luyện cưỡi ngựa bắn cung, lúc này ném chung trà một cái là trúng. Chung trà kia theo tiếng mà vỡ, khiến Thẩm Kiều sợ tới mức hét lên một tiếng, liên tục lui về sau để né. Không ngờ phía sau là ghế dựa, nàng ta lui mạnh quá, trực tiếp ngồi lên, lực ngửa về sau quá lớn, khiến cho cả người nàng ta và ghế đều ngã xuống.

“Ầm~” Một tiếng vang lên, tất cả mọi người trong điện đều hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đều đã bị dọa sợ, mà thế này là Hoàng thượng vẫn chưa nổi nóng đâu, vậy mà Kiều Tu dung đã tự ngã, có tiền đồ chút được không!

Tề Ngọc nhíu chặt mày, khuôn mặt hắn hết sức không kiên nhẫn. Hắn còn chưa tiêu thực, Thẩm Kiều đã vô dụng như vậy! Hiện giờ mặt Hoàng thượng đã đen thui, cung nhân xung quanh cũng không dám đi lên đỡ Thẩm Kiều dậy.

Chỉ thấy sau khi Thẩm Kiều bị té thì không dám kêu tiếng nào, chỉ vội vàng bò dậy từ dưới đất.

“Hoàng thượng, tần thiếp không có! Chỉ là lễ pháp rất nghiêm, hậu cung luôn phải ân sủng chia đều, tần thiếp sợ là những triều thần sẽ…” Thẩm Kiều đi đến giữa đại sảnh, lập tức quỳ xuống, trong đầu đã bị dọa sợ đến mức loạn thành một nồi hồ nhão, bây giờ nói cái gì chính mình cũng không hiểu, chỉ muốn thoát khỏi cảnh chịu tội mà thôi.

Đáng tiếc nàng ta càng nói như vậy càng khiến Hoàng thượng nổi giận. Tề Ngọc đột nhiên đứng lên, nét âm ngoan trên mặt càng rõ ràng, bước một bước lớn đến trước mặt nàng ta. Trực tiếp dùng sức dẫm lên người khiến nàng ta ngửa ra sau, “đùng” một tiếng, ót của nàng ta đập thẳng xuống đất.

Mọi người trong điện đều cứng đờ ở đó, nín thở, ai cũng không dám động đậy chút nào. Lý Hoài Ân nghiêm túc đứng ở trước cửa, trong lòng lại đang kêu rên: Xong đời rồi, Hoàng thượng đã đạt được kỹ năng mới! Không chỉ đạp mặt nữa, mà còn đạp người ta đến văng xuống đất luôn rồi!

Cái ót của Thẩm Kiều bị đập một cái, trong đầu vẫn còn quay lòng vòng, mắt vẫn nhắm chặt, nàng ta thậm chí còn ngửi được mùi cỏ xanh dưới giày của Hoàng thượng, bụi đất cũng rơi xuống, dính vào mũi và miệng của nàng ta.

“Triều thần của trẫm nói cái gì, một nữ nhân như ngươi có thể nói sao! Hậu cung không can dự triều chính, Thẩm Kiều ngươi đã quên rồi sao? Hành trình tránh nóng lần này, là huynh trưởng của ngươi đi theo, chính ngươi không biết xấu hổ, không biết suy nghĩ cho hắn một chút sao!” Nam nhân nhân vừa nói vừa cười lạnh giật giật cổ chân, đế giày không nặng cũng không nhẹ ma sát lên gò má mềm mịn của nàng ta.

Thẩm Kiều nín thở, động tác kia của hắn khiến nàng ta hít thở không thông, cả người ngửa ra sau quả thực rất không thoải mái. Tiếng cảnh cáo lạnh lùng của Tề Ngọc lại từ bốn phương tám hướng truyền tới, khiến nàng ta hoảng sợ từng trận.

Thẩm Vũ thấy nàng ta bị dẫm dưới đất, trong lòng vui sướng. Nhưng bởi vì Hoàng thượng nhắc tới Thẩm An Lăng, trên mặt lộ ra chút lo lắng.

Nàng vốn muốn thừa dịp tránh nóng này mà hoàn toàn diệt trừ Thẩm Kiều. Chỉ là Hoàng thượng nói như vậy, nàng mới nhớ tới, nếu lúc này Thẩm Kiều có cớ việc gì, thì Thẩm Vương phi nhất định sẽ trách cứ Thẩm An Lăng trước mặt Vương gia.

Sau khi Tề Ngọc chà đạp hai cái thì thu chân lại, nhìn gương mặt dơ bẩn của Thẩm Kiều, trong mắt hắn hiện lên vẻ ghét bỏ.

Không sai, trên mặt Thẩm Kiều đương nhiên in một cái dấu giày.

“Kiều Tu dung, cho gia trưởng của ngươi chút mặt mũi đi! Nếu phân vị ngươi không muốn nữa thì cứ nói với trẫm một tiếng, hồi cung trẫm lập tức cho người tước phân vị của ngươi, để ngươi về Thẩm Vương phủ nuôi! Ngươi nên cảm tạ lần này huynh trưởng của ngươi đi, trẫm không muốn khiến cho tiền đồ của hắn bởi vì một nữ nhân như ngươi mà bị ảnh hưởng! Đây là lần cuối cùng, ngươi còn phạm sai lầm nữa, trẫm nói được làm được!” Tề Ngọc quay đầu đi, không nhìn nàng ta, giọng nói càng thêm âm u lạnh lẽo kèm theo sự uy hiếp.

Người trong nội điện tuy đã sớm quen với việc hắn phát giận nhưng vẫn bị hắn dọa sợ. Mấy cung nhân gan nhỏ, đều rụt cổ, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn một cái, sợ sẽ nhìn ra Hoàng thượng là lệ quỷ chuyển thế.

“Mấy người các ngươi cũng giống vậy! Đợt tránh nóng này vốn là để tiêu khiển. Trẫm không muốn vì các ngươi mà phá hỏng tâm tình, trẫm muốn sủng hạnh ai thì sủng hạnh người đó, nếu lại có những lệnh không rõ ràng như vậy nữa thì tuyệt đối không dễ dàng như vậy nữa đâu!” Tề Ngọc lạnh mặt, ánh mắt quét qua từng người trong nhóm Lệ Phi.

Bốn người Thẩm Vũ đều cùng phúc thân hành lễ, khẽ đáp vâng.

Tề Ngọc phất tay cho các nàng đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng Thẩm Vũ, lén lút nháy mắt phải với nàng, sau đó hất cằm về hướng nội thất, ý bảo nàng đi theo mình.

“Giải tán đi!” Tề Ngọc khẽ hừ một tiếng, dẫn đầu đi vào nội thất.

Thẩm Vũ cũng không ở lại, trực tiếp đuổi theo bước chân Hoàng thượng, đi vào trong.

Còn lại ba người Lệ Phi, nhìn nhau vài lần rồi cũng giải tán, chỉ còn lại một mình Thẩm Kiều, vẫn nằm dưới đất, mãi đến khi cung nhân của mấy chủ tử kia lui xuống, cả đại sảnh chỉ còn lại hai cung nữ mà nàng ta mang tới, nàng ta mới khóc ‘rấm rứt’ thành tiếng.

Dấu giày bùn đất trên mặt cũng lập tức bị nước mắt của nàng ta trôi qua làm thành hai đường kẻ, lộ ra màu da trắng nõn vốn có, nhìn như vậy hết sức quái dị lại buồn cười.

Hai cung nữ kia vội đi tới nâng nàng dậy, chỉ cúi đầu không dám nói lời nào. Trong lòng Thẩm Kiều thực sự ấm ức, lại không dám khóc lớn tiếng, chỉ dừng lại ở cổ họng, không ngừng khụt khịt.

Thẩm Vũ đi theo Tề Ngọc tới nội thất, mới vừa đóng cửa lại thì Hoàng thượng liền quay người lại, khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt mang theo vẻ đánh giá, dường như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra chút gì đó.

Thẩm Vũ không khỏi sửng sốt, theo bản năng nâng tay lên sờ sờ mặt mình, dịu dàng hỏi: “Hoàng thượng bị sao vậy?”

Tề Ngọc đánh giá người khác như vậy, sau khi bị nàng nhìn thấu, không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, đắn đo một chút mới nhẹ giọng nói: “Trẫm vốn muốn tước phân vị của nàng ta, chẳng qua nàng xem ta dẫm lên mặt nàng ta như vậy, trong lòng càng thoải mái có phải không! Chủ yếu là còn sẵn tiện vận động, nhanh tiêu hoá!”

Tề Ngọc dường như sợ Thẩm Vũ không vui, tuy rằng rốt cuộc làm như vậy với Thẩm Kiều để bêu xấu mấy người Lệ Phi, nhưng cơ bản mặt mũi của Thẩm Kiều cũng không còn bao nhiêu, sau này nói không chừng khi quên đi vết sẹo này, nàng ta sẽ có thể tạo ra sóng gió!

Thẩm Vũ không nói gì, chỉ khẽ cười nhìn hắn, ánh mắt trong suốt dường như khiến hắn muốn trốn cũng không trốn được.

Tề Ngọc đưa tay sờ sờ đầu mũi, có chút không tự nhiên nói: “Thực ra trẫm cảm thấy kế trị quốc của huynh trưởng của nàng không tệ, cần phải trọng dụng. Chỉ cần Thẩm Vương phi không quấy rối hắn thì tương lai hết sức sáng lạn.”

Thẩm Vũ thấy Hoàng thượng công nhận Thẩm An Lăng như thế thì trên mặt cũng có nhiều ý cười hơn, nàng vươn hai tay ôm cổ hắn lấy lòng.

“Hoàng thượng coi trọng huynh trưởng tần thiếp như thế, tần thiếp đương nhiên vui mừng. Kiều tỷ tỷ bên kia thì thôi đi, nếu Vương phi biết chuyện này là vì tần thiếp, e là thân mẫu của thiếp cũng khó sống!” Thẩm Vũ nhẹ giọng khuyên nhủ, giống như xoa dịu Hoàng thượng lại giống như nói với chính mình.

Tề Ngọc thấy nàng ôn nhuận như vậy, liền thuận tay ôm nàng vào lòng. Thẩm Vũ khẽ kiễng mũi chân, vùi đầu vào cổ hắn, vẻ mặt lại càng lúc càng âm lãnh.

Nàng muốn không phải là Thẩm Kiều bị giáng vị, mà là vĩnh viễn không còn cơ hội xoay người ở hậu cung nữa! Như vậy thì Thẩm vương phi cũng không dám tra tấn Nguyên Trắc phi cho hả giận, bởi vì cô nương của Thẩm vương phủ ở hậu cung Đại Tần, chỉ còn có hai người. Thẩm Uyển lúc này đã không thể tranh sủng, giữ thai còn phải dựa vào Thẩm Vũ trợ giúp. Thẩm Vương phi đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- --

Ngày hôm sau, đợi khi Hoàng thượng ra ngoài để quan sát dân tình, Thẩm Vũ liền cho gọi Minh Âm tới.

“Ngươi tìm người nhìn chằm chằm cung nữ bên cạnh Thẩm Kiều, chỉ cần có chút động tĩnh thì báo với bổn cung ngay. Đặc biệt chú ý xem nàng ta có liên hệ với người bên ngoài không. Dựa theo tính tình của nàng ta, hôm qua gặp chuyện khó coi như vậy, nếu không gây chuyện mới là chuyện lạ!” Thẩm Vũ cẩn thận dặn dò vài câu rồi phất tay bảo Minh Âm đi làm.

Dù sao Minh Âm cũng từ Long Càn cung ra, hơn nữa đi theo sau Hoàng thượng cũng học không ít biện pháp trị người. Cho nên cung nhân ở trong cung lăn lộn một thời gian đều biết bản lĩnh của Minh Âm. Lúc này Minh Âm lại là tâm phúc bên cạnh Thẩm Vũ, mấy cung nhân đó đều chạy theo lấy lòng, để Minh Âm làm chuyện này, đương nhiên là sẽ thích hợp hơn.

Hội hoa định vào năm ngày sau, quan viên địa phương ở Lạc Dương và lễ quan từ Kinh thành tới đều tụ lại thương lượng hồi lâu. Càng nghĩ càng cảm thấy để Hoàng thượng từ trong năm con đường, chọn một con đường để đi tìm phi tần, quả thực rất kì diệu! Nhất định Hoàng thượng sẽ cảm thấy bọn họ dụng tâm lương khổ!

Mà trong năm ngày này, Thẩm Kiều quả nhiên bị Thẩm Vũ đoán trúng, liên tiếp có động tác. Chẳng qua nàng ta biết kiềm chế hơn, mỗi lần đều bảo tiểu thái giám lấy cớ đi ra ngoài mua chút đồ chơi để truyền thư từ. Minh Âm vì muốn chứng thực tiểu thái giám kia đến tột cùng gặp ai, đã từng đánh bạo đi ra ngoài theo dõi.

Hai người gặp mặt ở phòng riêng trong tửu lâu, Minh Âm dùng một thỏi bạc để moi từ trong miệng tiểu nhị ra người kia là ai. Một vị quan tòng tứ phẩm ở Lạc Dương, chính là người tham gia bố trí hội hoa lần này, cũng đã từng nhận ân huệ của Thẩm Vương gia.

“Khi hai người bọn họ gặp nhau, nhìn thấy tiểu thái giám móc một bức thư từ trong ngực ra, dường như là do Thẩm Vương gia đưa cho Kiều Tu dung mang theo, nếu Kiều Tu dung có chuyện gì khó xử, mời vị đại nhân kia ra tay tương trợ. Vị đại nhân kia sau khi đọc thư xong, liền vẽ năm đường đi, vị thái giám kia chỉ một trong số đó, không ngừng khoa tay múa chân gì đó, dường như muốn động tay chân trong năm con đường đó, có tiếng đàn cản trở nên nô tỳ nghe không rõ lắm.” Minh Âm khẽ thở dài một hơi, trên mặt lộ vẻ tiếc hận.

Đôi mày nhíu chặt của Thẩm Vũ giãn ra, quả nhiên nha đầu Minh Âm đã hỏi thăm mọi chuyện gần như rõ ràng. Nếu đã biết trên những con đường có vấn đề vậy thì xuống tay phòng bị từ phương diện này là được, đến lúc đó Thẩm Kiều sẽ lộ ra dấu vết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status