Tiến công sủng phi

Chương 259: Hoàng hậu nhảy múa

Edit: Cảnh Phi.

Beta: Rine Hiền phi.

Giọng the thé của Lý Hoài Ân vừa phát ra, trong triều đình lập tức nổi lên một phen sóng to gió lớn, ý tứ lần này của Hoàng thượng đã vô cùng rõ ràng, muốn đưa toàn bộ nữ nhân khác trong hậu cung đi, chỉ để một mình Hoàng hậu. Đây là chính thức tuyên bố ý muốn độc sủng.

Những triều thần kia có một bụng lời phản đối muốn nói ra, nhưng vừa ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt của Hoàng thượng cười như không cười, trạng thái muôn vàn hào khí ban đầu lập tức biến mất không thấy đâu. Trong triều đình vang lên tiếng thì thào bàn luận, nhưng lại không có ai dám đứng ra hỏi nhiều một câu.

Nực cười, Hứa gia nổi danh nhất cũng đã bị nhổ tận gốc, các thế gia còn lại đương nhiên càng không cách nào chống lại Hoàng thượng.

"Hình như chư vị ái khanh có điều dị nghị đối với đạo thánh chỉ này nhỉ?" Giọng nói lành lạnh âm u của Tề Ngọc truyền đến, một tay hắn chống cằm, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, hình thành lên một độ cong rất đẹp.

"Chúng thần không dám!" Lập tức lại là một tràng tiếng quỳ lạy.

Mí mắt Tề Ngọc rũ xuống, quét nhìn một lượt các trọng thần ở trong triều, trên mặt hiện lên một tia hứng thú. Hắn thấp giọng mở miệng nói: "Trên thánh chỉ nói, tất cả đều theo nguyên tắc tự nguyện. Trẫm sẽ giữ lời, cũng không phải không nuôi nổi hơn một trăm phi tần kia, đương nhiên có thể trở về nhà là tốt nhất. Trẫm cho các ngươi thời gian ba ngày, nếu muốn đón về nhà tốt nhất là nhân lúc còn sớm!"

Sau khi nam nhân nói mấy câu kia xong, đứng dậy đi vào trong nội điện. Lý Hoài Ân cao giọng gào một câu: "Bãi triều!"

Chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, không ít triều thần như hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được chuyện gì đang diễn ra), Hoàng thượng sao lại muốn đuổi những phi tần đó đi chứ, cũng không phải quốc khố không nuôi nổi. Mấy vị triều thần đi tụm lại một chỗ suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu: Hoàng hậu nương nương quản giáo quá nghiêm rồi!

Đạo thánh chỉ này của Hoàng thượng, nhanh chóng truyền khắp hậu cung, khiến cho vô số người kinh hoảng. Những nữ tử họ Hứa không bị xử trí, Hoàng thượng chỉ để cho Thẩm Vũ phái người đi xem các nàng, hiển nhiên không muốn đuổi các nàng ra cung.

"Để Hứa Khâm ở lại trong cung, ít nhất có thể khiến cho Hứa gia có chỗ kiêng kị. Tuy nói không làm nên sóng gió gì, nhưng có thể có thứ đảm bảo vẫn tốt hơn. Đối với những phi tần khác, nếu thật sự có người đến đón ra cung, thì cho nhiều tiền bạc chút. Số còn lại, nếu ai không muốn đi, đến lúc đó tu sửa lại một cung điện lớn biệt lập, đưa toàn bộ vào trong đó!" Tề Ngọc vừa mới hạ triều đã tới đây, lúc này đang chiếm ghế quý phi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một bên là Nhị Hoàng tử chạy tới chạy lui, trong miệng đang chẹp chẹp thứ gì đó. Từ lần trước Tề Ngọc muốn diệt ý niệm cuối cùng của Hứa Vi Nhiên, dùng cây búa đập vỡ ngọc bội mẫu đơn kia xong, Nhị Hoàng tử liền mê muội thứ này. Trong tay thằng bé đang cầm cây búa, vui sướng múa may, dường như đang tìm kiếm đồ vật gì đó để đập.

Rất nhanh sau đó Hứa gia rời khỏi kinh đô, thẳng cho tới cuối về sau, Hứa lão Hầu phu nhân dâng thẻ bài tiến cung nhiều lần đều bị bác bỏ. Hứa Khâm cũng không thể nhìn mặt Hứa lão Hầu phu nhân lần cuối cùng. Chuyện Hứa gia thê lương, đã gõ lên hồi chuông cảnh báo cho các thế gia. Đương nhiên cũng có thế gia tới đón cô nương nhà mình, Thôi Cẩn cũng là một trong số đó.

Trước khi đi, vị Tuệ Phi này tới Phượng Tảo cung, nói lời tạm biệt với Thẩm Vũ.

"Thế nhân đều hâm mộ phi tần hậu cung, cuộc sống xa hoa, được hưởng sự sủng ái của nam nhân tôn quý nhất thiên hạ. Trên thực tế những thứ đó đều là người ngoài thấy mà thôi, sự sủng ái của Hoàng thượng ít như vậy, đều cho Hoàng hậu nương nương rồi, người khác không có phần." Thôi Cẩn đã cởi bỏ trang phục Tuệ Phi, chỉ dùng một cây trâm ngọc bích cắm nghiêng nghiêng ở trên búi tóc, một thân áo sam màu hồng cánh sen, dựa vào trên ghế, trên mặt có chút ý cười thản nhiên.

Chỉ nói mấy câu đó, tuy rằng nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng lại nói được hết chua xót của nữ nhân hậu cung.

"Rời cung rồi thì sau đó muốn làm cái gì? Cho dù làm cái gì cũng đừng ở trong kinh đô, đi càng xa càng tự do!" Thẩm Vũ cũng không có tiếp lời nàng ấy, cuối cùng người thắng có an ủi kẻ thất bại như thế nào, cũng đều là sự khoe khoang.

"Rời cung rồi muốn làm cái gì?" Thôi Cẩn vô thức lặp lại một lần, nàng nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, đã sắp tới cuối năm rồi, bên ngoài trời đổ tuyết lớn, bông tuyết bay tán loạn, cung phi các nàng trong không khí náo nhiệt này, phải vĩnh viễn rời khỏi hậu cung Đại Tần.

"Ta muốn tìm nam nhân yêu ta, cùng nhau sống tốt cả đời!" Thôi Cẩn đột nhiên quay đầu lại, dần dần thu hồi suy nghĩ xa xăm, giọng nói nhẹ nhàng cao vút, giọng điệu vô cùng trấn định, không biết là thể hiện quyết tâm với Thẩm Vũ, hay là hạ quyết tâm với bản thân mình.

Đối mặt với câu trả lời thẳng thắn như thế của Thôi Cẩn, Thẩm Vũ hơi sửng sốt một chút, thật sự không ngờ đáp án là như thế này. Nàng bưng chung trà lên, cười đến rực rỡ.

"Được đấy, ta cũng muốn! Việc này nữ nhân hậu cung nào mà không nghĩ tới?" Thẩm Vũ giơ chung trà lên, nhẹ nhấp một ngụm trà nóng, nước trà nóng chảy xuống yết hầu, mang theo hương trà.

Tiễn Thôi Cẩn đi, Thẩm Vũ có chút hoảng loạn. Nàng vào cung cũng đã năm năm, mấy năm này, thế lực hậu cung phập phập phồng phồng. Không ít phi tần đều đã hóa thành xương khô, có mấy người là người khác hãm hại, có mấy người là do chính nàng ra tay đưa tiễn.

Hậu cung Đại Tần này ngâm mình trong máu tươi của sự huy hoàng và xa hoa lãng phí, mấy trăm năm nay, vô số mỹ nhân được đón vào tiễn ra. Cho dù là nữ nhân thông minh, khi tới nơi này rồi, nếu không nhìn ra được một chữ "Đấu", thì cũng không trốn được một chữ "Đấu" này, đến chết không thôi.

Sáng sớm hai mươi tám tháng chạp, chân trời vẫn đen kịt, hậu cung đã có không ít chỗ treo đèn lồng thắp sáng lên. Các cung nhân cũng đứng thành một hàng, tiễn các phi tần rời đi. Vốn dĩ cho rằng sẽ phải sống trong nơi này cả đời, hóa ra cũng chỉ mấy năm mà thôi, đã thay đổi trong nháy mắt.

Hôm nay sương mù xuống, làm ướt người vô cùng khó chịu. Thôi Cẩn mang một chiếc khăn che mặt, khoác áo choàng màu xanh ngọc. Màu đỏ thắm của Tuyên Võ môn cách đó không xa, nàng đi từng bước từng bước về phía trước. Phía sau còn có mười mấy cung phi đi theo, những phi tần được phủ đệ tới đón về chỉ là số ít.

Thôi Cẩn lên xe ngựa, trong xe ngựa lót thảm thật dày, còn đốt chậu than, vô cùng ấm áp, người hầu hạ cũng theo không ít. Nàng theo như lời đã bàn trước, vạch thảm lông ra lấy một cái túi, bên trong có mấy tấm ngân phiếu, đây đều là Thôi phu nhân chuẩn bị cho nàng. Nàng cũng không trở về Thôi gia, xe ngựa lắc lư một đường, rời khỏi kinh đô đi về phía nam.

Nàng là Thôi Cẩn, đã từng có tỷ tỷ song sinh, tỷ muội các nàng thân thiết, cùng nhau vào cung, không ngờ thế sự biến hóa, chỉ còn một mình nàng rời cung. Hiện tại nàng muốn đi Giang Nam, thực hiện ước định đã từng hứa với tỷ tỷ, tìm một nam nhân tốt, yêu thương nàng một đời một kiếp!

Thẩm Vũ thức dậy rất trễ, nàng đã không cần dậy sớm đi tiếp nhận thỉnh an của những nữ nhân đó. Hỏi qua việc của phi tần rời đi, nàng lập tức bắt đầu xuống tay xử lý những người còn dư lại.

Vì tránh cho đêm dài lắm mộng, cho nên ngày hai mươi tám đó, Thẩm Vũ tìm cung điện, đưa hết những phi tần còn ở lại vào đó. Trong số phi tần khác, hiện giờ có thể ở lại tẩm cung của mình, chỉ có một mình Thẩm Uyển. Hoàng thượng cũng từng suy xét muốn Đại Hoàng tử nhận Thẩm Uyển, chẳng qua lại bị Thẩm Uyển từ chối.

Nàng chỉ muốn ở lại trong cung, nhìn Đại Hoàng tử lớn lên là được rồi.

Bởi vì trong hậu cung chỉ còn mấy vị chủ tử, cho nên năm nay không cần rối loạn bận rộn như trước. Dựa theo lệ thường làm trong ngoài hai yến hội, thiết đãi mọi người. Hơn nữa năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, cảm xúc của mọi người đều không thể tăng cao, cho nên yến hội cũng sớm tan.

Năm trước, vào đêm ba mươi, là lúc tra ra chuyện Đức phi phái người mưu hại Thái tử. Hôm nay trở về sớm, hai người đều đã uống rượu, cảm thấy đã hơi say. Hai người đứng ở trước đình viện Phượng Tảo cung, nhìn trăng non đang lên, trong miệng bắt đầu nói mê sảng.

"Tề Ngọc, ta nói cho chàng biết, kì thật ta không được xem như một sủng phi tốt!" Hiển nhiên Thẩm Vũ đã ngà ngà say rồi, cho nên hiện giờ nàng dựa vào lồng ngực Hoàng thượng, ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly nhìn hắn.

Mấy cung nhân chờ ở một bên nghe được, cả người đổ mồ hôi. Hoàng hậu nương nương bị làm sao vậy? Chẳng lẽ bởi vì các phi tần khác đều bị trông giữ, cho nên mới vui vẻ quá mức, vì vậy bắt đầu nói năng lung tung? Nương nương làm sủng phi đã là chuyện của hơn một năm trước rồi.

Vốn dĩ Hoàng thượng cũng có hơi say, chẳng qua đứng ở bên ngoài gió lạnh thổi một hồi, thần trí hắn đã khôi phục lại. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Vũ, trên mặt mang theo ý cười.

"Các ngươi đều lui xuống đi, trẫm và Hoàng hậu có chuyện muốn nói!" Hoàng thượng rất có hứng thú phất phất tay, hiển nhiên đối với sự thất thố hiếm có này của Thẩm Vũ, hắn chỉ muốn thưởng thức một mình.

Những cung nhân đó giống như được đặc xá vậy, lập tức co rụt cổ lại rời đi. Hình ảnh như vậy, tuy rằng bọn họ tò mò, nhưng cũng không có can đảm xem. Lỡ như ngày mai Hoàng hậu nương nương tỉnh táo, biết mình mất mặt như vậy, đến lúc đó kẻ xui xẻo còn không phải là bọn họ sao?

"Hoàng thượng chàng có biết ta có điểm nào không giống sủng phi tốt hay không?" Thẩm Vũ căn bản không để ý đến những cung nhân đó rời đi, ngược lại hai cánh tay lập tức quấn quanh cổ Tề Ngọc, trong ánh mắt vẫn chỉ có một mình Hoàng thượng.

Tề Ngọc bị dáng vẻ này của nàng chọc cười, giơ tay lên nhéo nhéo gò má non mềm của nàng. Bởi vì vừa uống rượu xong, lúc này lại bị hắn nhéo, hai má Thẩm Vũ lập tức trở nên hồng hào, trông rất đẹp mắt.

"A Vũ đã là Hoàng hậu, nếu nói là sủng phi thì có chút không thích hợp, đây hẳn là một trò chơi nhỉ?" Tề Ngọc vươn đôi tay ra sau ôm lấy eo nàng, sợ nàng té ngã, đầu hơi cúi thấp, dựa vào tai nàng nỉ non.

Hơi thở ấm áp của nam nhân phả bên tai, mang theo một loại ma mị. Vốn dĩ thần trí của Thẩm Vũ đã không tỉnh táo, lúc này càng thêm mơ hồ. Đột nhiên nàng nâng tay vẫy vẫy, giống như muốn gọi Tề Ngọc tới vậy.

"Ta nói cho Hoàng thượng biết, lúc ta còn là sủng phi, ngay cả một tài nghệ cũng không biểu diễn ra trước mặt Hoàng thượng. Mọi người đều nói sủng phi là hồng nhan họa thủy, còn thần thiếp ngoan ngoãn như vậy, đến múa cũng chưa từng múa qua! Nhưng thần thiếp đã học múa rồi, bây giờ múa cho người xem!" Thẩm Vũ nói chuyện có chút chậm chạp, chẳng qua không làm giảm quyết tâm muốn nhảy múa của nàng.

Có lẽ là thật sự rất vui vẻ, trước đó Hoàng thượng đuổi cung phi khác đi, cũng đã hoàn toàn lấy lòng Thẩm Vũ. Từ đây, trong hậu cung chỉ có một mình nàng có thể ở lại bên cạnh Hoàng thượng, đây cũng là một loại biến tướng thừa nhận và khẳng định.

Thẩm Vũ vừa nói ra xong, nàng lập tức tránh thoát cái ôm ấp của Hoàng thượng, tự mình nghiêng ngả lảo đảo lui về phía sau vài bước. Tề Ngọc cũng không đi qua theo, vẻ say rượu lung lay như vậy của Thẩm Vũ, thật ra càng thêm kiều mị.

"Hoàng thượng phải xem cho kỹ, ta múa chính là thiên hạ đệ nhất đấy!" Thẩm Vũ xoay người lại đối mặt với hắn, ánh mắt vẫn mê ly như cũ, nàng nhẹ nhàng cất cao giọng, giống như là đang tuyên bố vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.9 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status