Tiền của bản cung! Hoàng thượng, cút! (Nhất sinh nhất thế tiếu hồng trần)

Chương 242: Lúc cần, phải dùng hình tượng hèn hạ của hắn, để tôn lên bản cung


Mãi cho đến hoàng hôn, người của hai bên đều hạ trại, bên Hoàng Phủ Hoài Hàn tổ chức ăn tập thể, chuẩn bị cơm tối cho chúng tướng sĩ! Nhưng bọn hắn đều không muốn ăn cơm, bởi vì bọn hắn đã tức đến no bụng rồi! Tám mươi vạn ánh mắt tỏa ra hào quang đỏ rực, vô cùng tức giận nhìn đám người Nam Nhạc cách đó hơn ba trăm mét! Bọn hắn không có tâm trí nào để ăn cơm, nhưng bên Nam Cung Cẩm thì lại rất ăn ngon miệng! Mỗi người đều lấy lương khô trong bao quần áo ra, mặc dù không phải món gì ngon, nhưng hiện nay ăn lại cảm thấy giống như cao lương mỹ vị thế gian khó cầu, nhất là trông thấy nhân mã quân địch đã tức giận đến không muốn ăn cơm, nên bọn họ càng cảm thấy ngon miệng hơn! Nam Cung Cẩm cười tủm tỉm nói: “Mọi người ăn no vào nhé! Ngày mai mới có sức tiếp tục đuổi giết đám người chạy trối chết kia!”

Cùng lúc đó, Uất Trì Thành không nhịn được mà hỏi nàng: “Nương nương, ngài có thể nói cho mạt tướng biết được không, chúng ta cứ gióng trống khua chiêng đi ra đây để làm gì? Chẳng lẽ chỉ là để khiến cho quân địch tức giận thôi à? Như thế chẳng phải quá uổng phí hay sao?”

Nam Cung Cẩm cắn một miếng lương khô trong tay, nhai nhồm nhoàm, rồi quay đầu nhìn hắn một cái: “Ngươi nói xem chúng ta làm thế vì cái gì? Chẳng lẽ là ra ngoài hóng gió hay sao?”

“Mạt tướng không có ý như thế, mạt tướng chỉ suy đoán xem có phải nương nương có ý muốn công chiếm lãnh địa Đông Lăng hay không? Thế nhưng ở thời điểm này, người Đông Lăng muốn trở về phía Bắc, chúng ta nếu ra khỏi thành, từng bước công chiếm không phải là rất tốt sao?”

Uất Trì Thành tiếp tục nói. Nam Cung Cẩm cười lắc đầu: “Vậy ngươi nghĩ xem, có chắc là Hoàng Phủ Hoài Hàn chỉ muốn đi đánh Bắc Minh hay không? Cho nên nếu có cơ hội diệt trừ chúng ta hoặc diệt trừ Bắc Minh trước, hắn sẽ chọn cái nào trước?”

“Chúng ta!”

Uất Trì Thành trả lời! Bởi vì hắn bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt quân Bắc Minh, mà cơ hội để diệt toàn bộ quân Nam Nhạc là vô cùng ít ỏi, nếu như có cơ hội, Hoàng Phủ Hoài Hàn tuyệt đối sẽ không buông tha! “Cho nên nếu như chúng ta hành động như lời ngươi nói, mang theo tất cả binh mã ra khỏi thành, thì việc Hoàng Phủ Hoài Hàn muốn làm, sẽ không phải là đi đánh Bắc Minh nữa, mà là sẽ mang tám mươi vạn đại quân cùng chúng ta tiến hành một trận huyết chiến! Sáu mươi vạn người có thể gọn gàng, nhanh nhẹn chạy trốn như hai mươi vạn người sao? Lúc đó mà bị đuổi kịp, phấn thắng của chúng ta không bằng người ta đã đành, thậm chí sẽ còn chết rất nhiều người, ngươi nói xem, có thể hành động như thế sao?”

Nam Cung Cẩm nói ra từng bước từng bước một. Uất Trì Thành sững sờ, vậy mà hắn không nghĩ được sâu và xa như thế, thầm cảm thấy may mắn khi có Hoàng hậu nương nương làm Đại tướng lĩnh quân, nếu như là hắn đến lĩnh quân, khẳng định sẽ ngu ngốc mà mang toàn bộ binh sĩ trong thành đuổi theo, đến lúc đó không biết sẽ chọc ra phiền toái như thế nào! Nhưng rất nhanh sau đó, trong đầu hắn lại như lạc vào mê cung: “Vậy chúng ta mang hai mươi vạn đại quân ra đây làm gì?”

Nương nương giải thích rất có lý, nhưng lại không nói lần này bọn họ đi ra để làm gì? Lúc này Nam Cung Cẩm lại cười thần bí, có chút đắc ý nói: “Chờ mà xem, trận chiến này, để bản cung dạy ngươi, làm sao để có thể không mất một binh một tốt mà công chiếm được thành trì!”

… Bên phía Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng đang nhanh chóng bàn bạc. Một tên Tướng quân nói: “Hoàng thượng, hay là ngài đem năm mươi vạn binh mã đi tiếp viện phương Bắc trước, mạt tướng và Nam Cung Tướng quân lãnh ba mươi vạn binh mã, ngăn cản bọn hắn ở đây!”

Nếu như tiếp tục thế này, bị tức chết thì không nói, nhưng bọn hắn đều có cảm giác như đang mất đi lãnh thổ vậy! Hoàng Phủ Hoài Hàn trầm ngâm một lát, lắc đầu, bác bỏ đề xuất này. Bản lĩnh của cô nàng kia lớn vô cùng, có vẻ như nàng hoàn toàn không hiểu các loại binh pháp, nhưng lại thông thạo những cách hành động quỷ thần khó lường! Khiến cho người ta không hiểu được đến cùng là nàng có hiểu hay không, cho nên nàng nghĩ ra nhiều biện pháp vừa cổ quái kỳ lạ, vừa hèn hạ vô sỉ như thế mà hắn lại không thể nghĩ ra cách nào đối phó! Lần nào cũng chỉ có thể lấy tổn thất không nhỏ mà khó khăn lắm mới ứng đối được. Ngay cả hắn còn không nghĩ ra cách đối phó thì sao có thể đi trước được, lại còn để lại ba mươi vạn đại quân để đối chiến với nàng ư? Chỉ sợ hắn còn chưa gặp được quân Bắc Minh đã nhận được tin dữ về ba mươi vạn đại quân này! “Các ngươi không phải là đối thủ của nàng!”

Câu nói này không hề lưu lại chút thể diện nào! Nhưng lại khiến cho toàn bộ các Tướng quân ở đây đều cúi đầu đỏ mặt, kể cả phụ thân của Nam Cung Ninh Hinh. Nam Cung lão Tướng quân cùng với Vân lão gia tử của Nam Nhạc đều là những vị tướng tài giỏi nổi danh trong thiên hạ! Trong những ngày này, thấy những đấu pháp kỳ quái của cô gái kia, ông ta vừa cảm thấy thất bại lại cũng vừa cảm thấy mới mẻ! Không ngờ lão già Vân gia lại có thể có cô háu gái xuất sắc như thế, nếu như quan hệ thông gia trước đây của hai nhà không bị hủy, thì lúc này hắn còn có thể giúp đỡ hòa giải một chút. Đáng tiếc… Cũng chỉ có thể nói là đáng tiếc! Tình cảnh hiện nay của Đông Lăng cơ hồ đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, hoặc là Hoàng Phủ Hoài Hàn tự mình ở lại, để Tướng quân khác mang binh mã đi tiếp viện. Hoặc là bỏ qua, để cho cô gái kia một mực đi theo sau mông bọn hắn! Nhưng bây giờ dưới sự tấn công của Bắc Minh, vài tòa thành trì của Đông Lăng đã bị vùi lấp, nếu hắn không tự mình đi, thì khó mà cổ vũ sĩ khí! Quân Hạo Thiên mặc dù chỉ là cái bao cỏ, nhưng tên thừa tướng của Bắc Minh kia, lại là một nhân vật cáo già! Nếu hắn không tự mình đến, tất cả sẽ rất khó nói! Nghĩ thế, hắn lập tức cảm thấy trong tim vô cùng bực bội, vươn tay vuốt vuốt mi tâm, mười phần đau đầu! “Hoàng thượng, nếu không đêm nay chúng ta tập kích bọn hắn?”

Lại thêm một người góp lời. Hoàng Phủ Hoài Hàn quay đầu, nhìn hắn giống như đang nhìn một tên ngốc: “Ngươi muốn tập kích ban đêm, ngươi cho rằng Nam Cung Cẩm không nghĩ ra sao?”

Quả nhiên, hắn vừa nói xong, cách đó hơn ba trăm mét, một giọng nữ trong trẻo cất lên cao vút: “Các tướng sĩ, tối hôm nay các ngươi phải cực nhọc một đêm rồi, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà ngủ ngon được, những binh sĩ phụ trách phòng thủ đều phải tập trung mười hai vạn phần tinh thần, để phòng ngừa những tên tiểu nhân hèn hạ Đông Lăng kia tập kích chúng ta vào ban đêm!”

“Vâng!”

đám binh sĩ Nam Nhạc cùng nhau rống lên đáp lại nàng. … Đám người Đông Lăng im lặng! Tiểu nhân hèn hạ?! Bọn họ á?! Nói một câu thật lòng, đã đứng trước mặt nàng rồi, nếu còn có người có thể xưng là tiểu nhân hèn hạ, đấy mới thực sự là trò cười cho thiên hạ! Mà tên Tướng quân đưa ra chủ ý muốn tập kích ban đêm kia cũng lập tức cảm thấy trên mặt mình lúc đỏ lúc trắng, nghĩ tới ý kiến đề xuất của bản thân vừa rồi, hắn chỉ cảm thấy mình ngu chết đi được thôi! “Nhưng mà Hoàng thượng, nếu cứ bị theo như thế này, cũng không phải là biện pháp tốt! Đông Lăng chúng ta nhiều thiết hán tử thế này, mang theo tám mươi vạn binh mã còn bị một cô gái mang hai mươi vạn binh mã đuổi theo, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ mất hết mặt mũi!”

Thực ra còn một câu hắn còn chưa nói ra, đó chính là, cô gái không thể hiểu thấu của Nam Nhạc kia, nhất định sẽ lại như lần trước, lập lại chiêu cũ, sẽ lại để sử quan ghi chép lại: “Hoàng hậu Nam Nhạc vô cùng dũng mãnh, chỉ đem theo hai mươi vạn đại quân mà dọa cho Đông Lăng Hoàng mang theo tám mươi vạn đại quan chạy trối chết mấy vạn dặm!”

Nét mặt lúc này của các Tướng quân khác cũng vô cùng cổ quái, giống như là nuốt phải một con ruồi. Hiển nhiên là có cùng suy nghĩ với tên Tướng quân này, đoán trước được cô nàng kia sẽ chuẩn bị gì cho bọn hắn! Mà cũng đúng vào lúc này, bọn hắn lại nghe thấy cách đây hơn ba trăm mét truyền đến giọng nói khiến cho bọn hắn suýt nữa ói ra máu: “Các ngươi phải biết rằng, các ngươi đều là anh hùng của Nam Nhạc! Nhìn chúng ta hôm nay xem, vẻn vẹn chỉ có hai mươi vạn người, liền khiến cho đám rùa rút đầu hèn nhát của Đông Lăng kia bị dọa thành bộ dạng gì! Tám mươi vạn người cùng nhau chạy trốn, chạy còn nhanh hơn thỏ, điều này chứng tỏ chúng ta dũng mãnh như thế nào!”

Biết ngay mà! Biểu hiện của đám người Đông Lăng đồng loạt đang như nuốt phải con ruồi, thì nay thành như nuốt phải một bầy ruồi vậy! Cổ quái, quỷ dị mà oan ức! Bọn hắn đã đoán trước rồi mà, chắc chắn nàng sẽ nói như thế, trong khoảng thời gian giao thủ gần đây, đã đủ để cho bọn họ hiểu rõ nàng! Chỉ có nói người Nam Nhạc đuổi theo sau mông bọn họ mà có đánh chết cũng không nói bọn hắn đuổi cho người Nam Nhạc phải phi nước đại! Lại còn đám người não tàn Nam Nhạc kia, lúc này còn gào lên thưa ‘vâng’ đến rách cuống họng nữa chứ. Việc này khiến cho mặt bọn hắn thối đến không ngôn từ nào diễn tả được, đám người Đông Lăng kia không có lòng dạ nào mà ăn cơm, nhưng đám binh sĩ thì đói bụng, bỗng nhiên đồng loạt quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng coi thường quặm mắt nhìn bọn hắn, có vẻ muốn nói với những người lãnh đạo bọn hắn rằng vì sao lại vô dụng như thế! Bị người ta chửi bới đến thế này, còn không nghĩ ra biện pháp phản kích! Hoàng thượng là vua của một nước cao quý nhường ấy, không thể chửi nhau với đàn bà con gái thì cũng đã đành rồi, nhưng vì sao những tên Tướng quân này cũng vô dụng như thế?! Các Tướng quân đều nước mắt đầm đìa chan chứa! Chẳng lẽ bọn hắn không muốn phản kích sao? Nhưng bọn hắn là đàn ông, đều là quân tử, đều là thiết hán tử mà, sao có thể không cần mặt mũi như Nam Cung Cẩm, bọn hắn sao có thể mặt dày mà ra chửi nhau được! Đúng lúc bọn hắn đang vô cùng hậm hực, bọn hắn lại nghe thấy giọng nói ác ma của cô ta: “Các ngươi biết không? Sở dĩ đám người này dám quay đầu lại đuổi chúng ta, thực ra chính là để hù dọa chúng ta, cậy nhiều người để hù dọa chúng ta! Cho nên mỗi lần chỉ cần chúng quay đầu lại là bọn hắn đã sợ hãi chạy trối chết rồi, cho nên các ngươi tuyệt đối không nên sợ hãi, bởi vì chúng ta mới là bên hùng mạnh nhất!”

Trong lòng người Đông Lăng không hẹn mà cùng xuất hiện một cây củ cải to trắng trắng mập mập, không ngừng lắc lắc thân thể của mình, trên mặt có hai sợi mì nước mắt, miệng còn có nụ cười quỷ dị rất to! Đơn giản đây chính là biểu tượng khắc họa tâm trạng của bọn hắn, cuối cùng thì chuyện này là sao đây? Rõ ràng là bọn hắn không đuổi nữa, người Nam Nhạc lại đi theo mông bọn hắn, sao lại biến thành người Nam Nhạc quay đầu lại dọa bọn hắn chạy trối chết chứ?! Trên thế giới này sao lại có loại người không cần thể diện đến như thế! Khuôn mặt của Hoàng Phủ Hoài Hàn vốn biến thành màu xanh tím vì tức giận, lúc này lại chỉ yên lặng đứng dậy, khuôn mặt hắn cứng đờ như gỗ, yên lặng đi tới vương trướng. Hắn thật sự không biết nên nói gì, đừng nói là gào thét, hiện nay ngay cả khí lực để cãi nhau hắn cũng không có, kinh nghiệm nói cho hắn biết, tranh luận với cô nàng kia chỉ khiến bản thân thêm xấu hổ và khó chịu, cho nên hắn quyết định lựa chọn im lặng. Có điều, hắn thật sự không nghe nổi nữa, nếu không hắn sẽ tức quá mà ói máu bỏ mình mất! Mà Nam Cung Cẩm cũng rất nể tình, sau khi hắn về vương trướng, nàng cũng không ở lại đấy nói hươu nói vượn cái gì nữa. Các Tướng quân Đông Lăng thấy bóng lưng buồn bã và ảm đạm của Hoàng thượng, trong tim bọn hắn cũng yên lặng rơi lệ! Oán trách bọn họ vì sao không rèn luyện ra được tài ăn nói để mà phải chịu đả kích thế này! Đến ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, binh mã Đông Lăng đành kìm nén một bụng tức giận mà lên đường. Binh mã Nam Nhạc cũng không nói lời nào, yên lặng đi theo sau bọn hắn. Tám mươi vạn người đi trước, không nói một lời nào. Hai mươi vạn người đi theo sau, cũng không nói lời nào. Cuối cùng cũng đi tới cửa thành Kiến Khang, mà cái gọi là cửa thành kia, thực ra đã sớm bị lũ lụt lần trước làm cho vỡ tung! Những ngày này, Hoàng Phủ Hoài Hàn phải ròng rã xử lý vấn đề thoát nước cho ba tòa thành, lại thêm nạn đói, rồi còn cần phải truy nã thương nhân Nam Nhạc nhân thời điểm này cũng thừa cơ nhảy vào kiếm chác lợi nhuận cao, cho nên Hoàng Phủ Hoài Hàn còn chưa kịp sửa chữa tường thành của thành này, vì thế nên Nam Cung Cẩm mới có thể đi theo một cách thông suốt như vậy. Trọn một ngày, Nam Cung Cẩm cũng không tiếp tục nói cái gì khiến người ta tức chết, trái tim tất cả mọi người đều thoáng bình tĩnh một chút. Mà chỉ chớp mắt, đã tới thành Tần Tiền phía sau thành Kiến Khang, dân chúng thành Tần Tiền đều không hiểu gì mà nhìn một đám người Nam Nhạc đi theo sau Hoàng thượng của bọn hắn, trong lòng có trăm mối hoài nghi vẫn không có cách nào giải thích, cuối cùng cũng nhận định bọn họ là tù binh. Cho nên không có chút nào bài xích, Nam Cung Cẩm cũng cảm thán một cách vô cùng muốn ăn đòn: “Dân chúng thành Tần Tiền không chỉ vô cùng hòa ái mà còn rất thân mật, căn bản cũng giống y người Nam Nhạc ấy mà!”

Lời này của nàng lại khiến đám người Hoàng Phủ Hoài Hàn tức giận suýt nữa mà phun máu tươi! Người Đông Lăng và người Nam Nhạc cũng giống nhau à? Đây chẳng phải là đổi một cách nói khác để bóng gió rằng đây cũng đều là người dân Nam Nhạc bọn họ hay sao? Một tên Tướng quân cắn răng, chuẩn bị đi kêu gọi một chút, để dân chúng đuổi đám người này đi! Nhưng lại bị một ánh mắt của Hoàng Phủ Hoài Hàn khiến cho dừng lại! Xét cho cùng thì sức chiến đấu của dân chúng không thể so được với binh lính, nếu đánh nhau với Nam Cung Cẩm, bọn hắn sẽ thua thiệt lớn. Dưới tình thế bọn họ cảm giác như bị giày vò khổ sở, cuối cùng bọn họ cũng đến được cửa thành thành Tần Tiền! Bởi vì thành Lâm Truy và thành Kiến Khang được xây dựng một cách đặc thù nên ngoài cửa thành Lâm Truy, là lãnh địa Kiến Khang, sau lãnh địa mới là tường thành. Sau đó là thành Tần Tiền rồi mới đến tường thành Tần Tiền. Thiết kế như thế vốn là vô cùng có lợi cho Lâm Truy công chiếm thành chính của thành Kiến Khang, cho nên từ các đời vua trước đến này, Đông Lăng đều phái trọng binh trấn giữ thành Kiến Khang! Do đó nhiều năm qua chưa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, duy chỉ có lần này, vì muốn một lần tiêu diệt đại quân Bắc Minh, nên chỉ có thể rút mấy chục vạn quân đi, còn lại mấy vạn quân thì bị người Lâm Truy kiềm chế, cho nên mới để cho Nam Cung Cẩm mang người theo tới tận đây! Cửa thành Tần Tiền, hệ thống phòng thủ vô cùng nghiêm mật! Nếu Nam Cung Cẩm muốn đi qua, thì phải bắt đầu tiến đánh thành trì! Cho nên khi sau khi binh sĩ Đông Lăng đi qua cửa thành Tần Tiền, thấy cửa thành đóng kín, đều đồng thời hiểu ý nhau mà nở nụ cười. Hiện nay Nam Cung Cẩm không thể tiếp tục theo sau mông bọn hắn nữa rồi đúng không? Đám người Nam Nhạc kia chỉ còn lại hai lựa chọn, thứ nhất, ngoan ngoãn cút về! Thứ hai, ở đây mà công thành! Mặc kệ là thế nào, đều tốt hơn là để bọn họ đi theo phía sau rồi mỗi ngày lại nói vài câu tức chết người không đền mạng! Nhưng, bọn hắn còn chưa kịp cao hứng, Nam Cung Cẩm đứng cách tường thành Tần Tiền hai trăm mét, vô cùng đắc ý nói: “Người đâu, xây tường thành ở chỗ này cho bản cung! Từ giờ về sau, thành Kiến Khang và thành Tần Tiền đều là lãnh địa của Nam Nhạc!”

Uất Trì Thành há to mồm kinh ngạc! Hoàng hậu nương nương đưa ra mệnh lệnh thế này là sao?! Chuyện này… Ánh mắt hắn nhìn tới phía trước, còn hai trăm mét nữa là ra khỏi thành Tần Tiền, cho nên tính ra còn có thể coi thành Tần Tiền là lãnh địa của bọn họ! Nhưng như thế này có phải là quá đơn giản và hoang đường không? Mà Nam Cung Cẩm như là nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn một cái, lắc đầu nói: “Đừng nghĩ đến những chuyện tốt đẹp quá!”

Uất Trì Thành còn chưa hiểu chuyện gì, Nam Cung Cẩm bỗng nhiên quát lên một tiếng: “Chạy mau!”

Nàng hiểu Hoàng Phủ Hoài Hàn rất rõ! Chỉ thấy nàng vừa nói xong, cửa thành Tần Tiền liền bị mở ra! Hoàng Phủ Hoài Hàn với một khuôn mặt lạnh lùng, tức giận đến đỏ bừng, mang theo một đám binh lính đến truy sát! Sau đầu Uất Trì Thành đổ từng giọt mồ hôi lạnh, nhanh chóng chạy cuống cuồng theo Nam Cung Cẩm! Uổng cho hắn được xưng là thần đồng trên lĩnh vực quân sự, không chút bối cảnh nào, mười bảy tuổi đã là Tướng quân tam phẩm, xưa nay chưa từng có! Nhưng hắn phát hiện ra đầu óc hắn hiện nay càng ngày càng không đủ dùng, đến giờ vẫn chưa thể hiểu được cuối cùng là Hoàng hậu có ý đồ gì, lúc nãy nói muốn xây dựng tường thành, không phải là vì chiếm địa bàn, mà là để quay đầu chạy trốn sao? Hoàng Phủ Hoài Hàn cảm thấy phổi hắn như muốn nổ tung lên vì tức giận! Cô nàng kia thật chẳng ra thể thống gì cả! Nàng thật sự nghĩ Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn là tên ngốc hay sao? Lại dám mơ tưởng chiếm lĩnh hai toà thành trì của Đông Lăng dễ dàng như vậy, thật chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày! Cho dù hắn không thể tiêu diệt được nàng trên đường thì cũng phải đuổi đám người này về Nam Nhạc! Sau khi người đuổi người chạy được hai canh giờ, một con Hải Đông Thanh từ giữa không trung bay tới, đáp xuống cánh tay Hoàng Phủ Hoài Hàn! Đôi mắt màu tím sẫm của hắn khẽ lóe lên, gỡ tờ giấy ở chân chim xuống, sắc mặt hắn trong nháy mắt biến đổi! Bởi vì phòng thủ ở phương Bắc yếu kém, bọn hắn đã tổn thất bốn tòa thành trì, nếu hắn lại tiếp tục dông dài với Nam Cung Cẩm, quân Bắc Minh sẽ đánh tới tận hoàng cung Đông Lăng! Đến lúc đó cho dù hắn có quay lại đoạt được lãnh thổ, sợ là quốc khố đã bị cướp sạch rồi! Không có tiền, thì không có lương thảo, đến lúc đấy thì cái gì cũng chỉ là câu nói suông! Nghĩ thế, hắn kéo lại dây cương, hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua đoàn người Nam Cung Cẩm phía xa, quay người nói: “Chúng ta đi!”

Nhưng, bọn hắn vừa quay đầu, giọng nói Nam Cung Cẩm lại vang lên: “Chúng ta đuổi theo!”

Gân xanh trên trán Hoàng Phủ Hoài Hàn nhảy lên một cái! Thành Kiến Khang và thành Tần Tiền so với bốn tòa thành trì Đông Lăng, cái nào quan trọng hơn, điều này hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai hết! Nhưng để trơ mắt cho nàng chiếm được hai tòa thành trì của mình như thế, thực sự là còn thống khổ hơn cả giết chết hắn! Hắn quay đầu lại, gào lên: “Nam Cung Cẩm, cuối cùng là ngươi muốn thế nào?”

Lúc này Nam Cung Cẩm lại cười khẽ một tiếng, nói với vẻ rất lưu manh: “Cũng không muốn thế nào cả! Chỉ muốn Đông Lăng Hoàng cắt đất bồi thường mà thôi! Bản cung cũng không tham lam, chỉ cần thành Kiến Khang và vạn lượng vàng thôi ấy mà, là yêu cầu của bản cung khó chấp nhận, hay là bị Bắc Minh một đường đánh tới kinh thành khó tiếp nhận, Đông Lăng Hoàng tự mình cân nhắc đi. Chẳng qua bản cung cũng chỉ nói thẳng ra mọi chuyện thôi. Nếu Đông Lăng Hoàng không đồng ý, bản cung sẽ tiếp tục chơi đuổi bắt cùng với ngươi thôi!”

Nàng sẽ không đòi hỏi cả Kiến Khang và Tần Tiền làm gì cho nhiều, vì Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ không đáp ứng. Mà thành Kiến Khang bị lũ lụt như thế, lòng yêu nước của dân chúng đều bị sự đau xót của bản thân che lấp, nên việc quản lý sẽ tương đối đơn giản. Nhưng thành Tần Tiền thì không như thế, bọn hắn đều còn có lòng yêu nước sâu sắc, nàng cũng không muốn tiếp nhận một tòa thành trì có thể biến thành tòa thành nội chiến! Hoàng Phủ Hoài Hàn mới nghe xong, chỉ cảm thấy một ngụm máu dâng lên cổ! Trước sự cách biệt giữa tám mươi vạn đại quân và hai mươi vạn quân mà lại muốn hắn cắt đất bồi thường? Quả thực là vô cùng hoang đường! Nhưng hắn không thể không thừa nhận, so thành Kiến Khang đã suy tàn như thế với kinh thành thì hắn lo lắng cho kinh thành hơn! Cũng may đối phương chỉ cần thành Kiến Khang, không muốn cả thành Tần Tiền, nếu không hắn căn bản sẽ không cần cân nhắc! Nhưng Tướng quân Đông Lăng kia cũng cảm thấy vô cùng uất ức, thật đúng là rồng mắc cạn bị tôm trêu, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh! Bọn hắn thật sự phải đáp ứng yêu cầu hoang đường này sao? Nhưng trong lòng bọn hắn, thế mà lại mười phần đều muốn đáp ứng nàng, không chỉ vì đại cục, càng là vì để nhanh chóng vứt bỏ thứ keo da trâu không cần thể diện khiến người ta tức chết đi này! Mặt mày Hoàng Phủ Hoài Hàn xanh lét, trợn mắt nhìn Nam Cung Cẩm thật lâu, sau đó giọng nói lạnh như hàn đàm rít qua kẽ răng mà ra: “Trẫm đáp ứng!”

Ba chữ này, nặng như núi Thái Sơn! Hắn biết, sau khi hắn nói ra ba chữ này, chẳng khác gì sự sỉ nhục quốc gia! Nhưng, ở trong tim, hắn thầm thề rằng không bao lâu nữa, hắn sẽ lấy về mảnh đất vốn thuộc về Đông Lăng của hắn này! Nhưng ngẫm lại chuyện trước đây Nam Nhạc đổi mười tòa thành trì để lấy về Bách Lý Kinh Hồng mà so sánh, hắn bỗng nhiên cảm thấy chuyện này cũng không phải là khó tiếp nhận đến như thế! “Đáp ứng sớm một chút có phải tốt hơn không, còn lãng phí thời gian chạy tới chạy lui với chúng ta lâu như vậy, mệt chết người!”

Nam Cung Cẩm đây là điển hình của việc được lợi còn khoe mẽ, nàng vừa nói vừa móc từ trong ngực áo ra một trang giấy, đưa cho Uất Trì Thành, “Cầm lấy, đưa cho Đông Lăng Hoàng ký đi!”

Vốn đám người Đông Lăng đang bứt rứt, bực bội muốn chết, giờ phút này càng tức giận muốn ói máu! Hóa ra cô nàng kia giày vò bọn hắn mấy ngày nay, là để đưa ra điều ước cắt đất bồi thường đã chuẩn bị sẵn sàng kia sao? Hiện nay Uất Trì Thành đã hiểu được ý đồ của Nam Cung Cẩm, sự sùng bái đối với Nam Cung Cẩm như nước Nam Hà vỡ đê trong lòng hắn, không thể ngăn cản! Hoàng hậu nương nương thật sự quá lợi hại! Vừa nghĩ, vừa vui sướng hài lòng cầm tờ giấy kia đến trước mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn… Hoàng Phủ Hoài Hàn nhận lấy tờ giấy, nhìn một chút, sắc mặt lập tức thay đổi màu sắc liên tục, vô cùng chói mắt, chỉ thấy trên đó viết: “Nam Nhạc năm năm trăm bảy mươi hai, Đông Lăng Hoàng Phủ Hoài Hàn tiến đánh Nam Nhạc, vô sỉ chiếm cứ Lâm Truy mấy ngày. Thương tổn nghiêm trọng đến tình cảm hai dân tộc, bất lợi cho hòa bình thế giới, đây là hành vi vô cùng ích kỷ! Nay đã đại triệt đại ngộ, dâng lên thành Kiến Khang và vạn lượng vàng để bày tỏ sự áy náy.”

“Đông Lăng Hoàng, ký tên đi!”

Nam Cung Cẩm cười vô cùng hòa ái nói. Hoàng Phủ Hoài Hàn tái mét mặt nhìn nàng: “Ngươi viết lung tung thế này còn muốn trẫm ký tên ư?”

Hắn làm tổn thương tình cảm hai dân tộc, còn đại triệt đại ngộ? Cô nàng này không bị điên đấy chứ? “Chẳng lẽ Đông Lăng Hoàng hy vọng bản cung viết trên đó là, Đông Lăng Hoàng suất lĩnh tám mươi vạn binh mã, bị Hoàng hậu Nam Nhạc dẫn hai mươi vạn binh mã truy sát nhiều lần, cuối cùng không nhịn được nữa mà ký điều ước này sao?”

Nam Cung Cẩm tỏ vẻ kinh ngạc nói! Nàng vừa nói xong, khuôn mặt của Hoàng Phủ Hoài Hàn vốn đang khó coi tới cực điểm, lại xanh thêm mấy phần, cầm lấy bút của quân sư đưa tới, đưa bút như rồng bay phượng múa, ký tên mình lên giấy. Sau đó mặt mày xanh mét ném cho Uất Trì Thành. “Vạn lượng vàng mười ngày nữa sẽ đem tới, nhớ kỹ, đừng có đi theo trẫm nữa!”

Nam Cung Cẩm nhận lấy tờ giấy kia từ trong tay Uất Trì Thành, thổi mấy lần, hài lòng gật đầu: “Đông Lăng Hoàng, ngươi yên tâm đi, giờ ngươi có xin bản cung đi theo ngươi, bản cung cũng không theo!”

“Hừ!”

Hoàng Phủ Hoài Hàn hừ lạnh một tiếng, nhịn xuống sự khuất nhục trong lòng quay đầu ngựa lại. Trong lòng hắn âm thầm thề, ba tháng! Nhiều nhất là ba tháng, hắn chắc chắn sẽ lấy lại thành Kiến Khang, muốn cho Nam Cung Cẩm hối hận vì đã làm thế này! Binh sĩ Đông Lăng đều là bộ dạng hùng hổ, quay đầu đi theo Hoàng thượng của bọn hắn. Đi chưa được mấy bước, lại nghe thấy giọng Nam Cung Cẩm tung tăng vang lên: “Nhanh lên, tranh thủ thời gian, xây dựng lại tường thành Kiến Khang, tuyệt đối không thể để cho đám tiểu nhân hèn hạ Đông Lăng kia quay lại tấn công chiếm lãnh địa của chúng ta!”

“…”

Gân xanh trên tay Hoàng Phủ Hoài Hàn lại giật giật vài cái, nhưng cũng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước. Sau đó, lại nghe thấy giọng Nam Cung Cẩm vang lên: “Uất Trì ái khanh, sau khi ngươi trở về, nhất định phải để sử quan ghi chép lại sự tích anh dũng của bản cung. Ghi là bản cung dùng hai mươi vạn quân, không chiến mà vẫn đánh bại tám mươi vạn đại quân Đông Lăng. Đông Lăng Hoàng bị ép phải cắt đất bồi thường, để bày tỏ sự sùng bái với bản cung!”

“Rõ!”

Uất Trì Thành đáp rất nghiêm túc. Hoàng Phủ Hoài Hàn tức tối nghiến răng nghiến lợi, cố nín nhịn để không quay đầu lại. “Còn nữa, phải nhớ phác họa hình tượng bản cung cho thật vĩ đại vào, để thế nhân kính ngưỡng cúng bái. Lúc cần thiết, cũng phải dùng vẻ mặt hèn mọn của Đông Lăng Hoàng để tô đậm hình tượng của bản cung, rõ chưa?”

Nam Cung Cẩm lại tiếp tục phân phó. “Vâng!”

Uất Trì Thành lại gật đầu! “Còn nữa, còn nữa…”

Hoàng Phủ Hoài Hàn giận quá không kiềm chế được mà quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng: “Nam Cung Cẩm, ngươi tốt nhất là đừng quá quắt quá!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 12 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status