Tiền của bản cung! Hoàng thượng, cút! (Nhất sinh nhất thế tiếu hồng trần)

Chương 283: Ở lại đi, mạc bắc mới là nơi của ngươi!


Nhìn bóng lưng Hoàng Phủ Dạ đi xa, Nam Cung Cẩm đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay. Như là hắn đi chuyện này, mình đã mất đi một người bạn, lúc rời khỏi Đông Lăng lần trước cũng không có cảm giác như thế này. Nàng lắc đầu1cười cười, có lẽ nàng điên rồi!

Búng tay một cái, Vàng đi theo bọn họ một cách bí mật nửa ngày nay nhanh chóng chui ra, trên mặt treo một nụ cười bỉ ổi, dọa cho con ngựa Nam Cung Cẩm đang cười hoảng sợ! Mà lúc này, phía xa8xa, một điểm màu trắng chạy từ phương xa đến, điểm trắng kia nở rộ giữa trời xanh cỏ xanh. Tóc đen bay múa trong gió, áo choàng trên người tùy tiện tung bay giữa thiên địa một cách phách lối, người này, chỉ cần vừa xuất hiện, vạn vật2trong thiên hạ trong phút chốc đều sẽ làm nền cho hắn!

Cuối cùng, ngựa của hắn dừng lại trước mặt nàng. Hai người gặp lại, một tháng xa nhau, như là cách mấy năm, gương mặt hắn tuyệt mỹ như vẽ, dưới ánh nắng càng đẹp như không phải là4vật của nhân gian, rực rỡ như ánh nắng ban mai, đôi mắt như ánh trăng say lòng người quấn lấy người nàng, lưu luyến triền miên. Còn Nam Cung Cấm, biểu lộ ra vẻ không biết là nên khóc hay nên cười mà nhìn hắn. Nhớ nhung, thật sự khiến người ta phiền muộn. Vàng vốn chuẩn bị cọ cọ vào người Bách Lý Kinh Hồng để nũng nịu, cũng rũ đầu cụp tại lại, nheo nheo con mắt hèn mọn, không dám tiến lên quấy rầy.

Nam Cung Cẩm nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên trêu chọc: “Không ngờ Hoàng thượng lại muốn tự mình đến đón thần thiếp, thân thiếp thật sự là thụ sủng nhược kinh!” Ai nha, nói chuyện thế này cảm giác thật là vui!

“Hừ!” Một tiếng hừ lạnh, đây chính là âm thanh đầu tiên Bách Lý Kinh Hồng cho Nam Cung Cẩm.

Khóe miệng Nam Cung Cẩm giật giật một cái, không ngờ sau khi nàng trở về, nghênh đón nàng không phải là một câu cưng chiều, mà lại là một tiếng hừ lạnh. Tình huống này có vẻ như có chút không ổn! Lần này Vàng trong nháy mắt lại cao hứng lên, gần đây động một chút lại bị chủ nhân đánh, hiện tại xem ra chủ nhân hình như đang gặp xui xẻo, nó vô cùng cao hứng!

“À ha ha, chúng ta về trước đi! A ha ha ha...” Nam Cung Cẩm cố gắng khiến mình tự nhiên nhất có thể, lại không biết, nụ cười này là mất tự nhiên đến thế nào.

Bách Lý Kinh Hồng cũng không nói gì thêm, đang muốn hành động, chợt nghe thấy một tiếng nói tru “Ngao Ô”!

Vàng dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua! Sau đó, nghìn vạn con sói đi ra từ trong bụi cỏ, nhìn như là không muốn rời xa Vàng. Còn Vàng cũng ngao ô mấy tiếng, đôi con ngươi màu xanh lục đột nhiên có nước mắt. Có hàng vạn con sói đến đưa tiễn, nhìn cảnh từ biệt của bọn chúng, người bên cạnh đều có chút chân kinh.

Nam Cung Cẩm nhìn phiến thảo nguyên rộng lớn một chút, bỗng nhiên thông suốt điều gì, nhảy xuống ngựa, sờ đầu của Vàng rồi nói: “Vàng, người ở lại đi!”

Nàng vừa nói xong, trong nháy mắt, biểu lộ của Vàng trở nên đờ đẫn! Quên luôn cả thè lưỡi ra, vẻ hèn mọn đắm đuối trong nháy mắt cũng biến mất không còn một mảnh, ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của mình.

Nam Cung Cấm ngồi xuống cười nói: “Thảo nguyên Mạc Bắc vốn là nơi thuộc về sói, chúng ta cũng không nên nuôi ngươi như nuôi chó. ở lại nơi này đi, ta biết ngươi cũng không nỡ!”

Vàng đúng là không bỏ được, bởi vì thảo nguyên Mạc Bắc mới là gốc rễ của nó. Thế nhưng nó cũng không nỡ rời xa Nam Cung Cẩm, nó cắn vạt áo Nam Cung Cẩm, kêu lên mấy tiếng ai oán. Nam Cung Cẩm xoay người ôm nó, vuốt ve bộ lông của nó: “Được, được! Về sau có thời gian, ta sẽ quay lại Mạc Bắc thăm người, mấy hôm trước người giúp ta một tay, còn chưa cho ngươi thịt nướng đã hứa, chờ lần tới tới thăm ngươi, ta sẽ bù cho ngươi! Nhớ kỹ nhé, được không?”

“Ngao ô, ngao ô!” Vàng gật đầu, nhưng nước mắt trong mắt suýt nữa thì tuôn ra. Lúc này Nam Cung Cẩm mới buông nó ra nói: “Được rồi, đi cáo biệt một chủ nhân khác của ngươi đi!” Nói đến chuyện này, nàng cũng phải xin lỗi Vàng, hai năm nay, đều là Bách Lý Kinh Hồng chăm sóc nó, mà chủ nhân như nàng lại không làm việc gì chủ nhân nên làm cả.

Bách Lý Kinh Hồng nhảy xuống ngựa, đôi giày không nhiễm bụi trần đặt xuống đất, ngồi xổm xuống, sau đó Vàng nhanh chóng cọ cọ vào người hắn. Xưa nay hắn có bệnh thích sạch sẽ, vậy mà lại không e ngại Vàng. Vàng rúc vào lồng ngực hắn, không nhịn được mà rơi xuống một giọt nước mắt chó sói.

Bàn tay thon dài của Bách Lý Kinh Hồng nhẹ nhàng đặt lên đầu nó, giọng nói thanh lạnh chậm rãi vang lên: “Vương giả, đổ máu không đổ lệ!” Không thể nghi ngờ gì Vàng chính là vương giả, nhưng đối với hắn, sau khi yêu nàng, hắn đã không tiếp tục coi mình là vương giả, hắn chỉ coi mình là một người đàn ông yêu nàng toàn tâm toàn ý, chỉ thế mà thôi.

“Ngao ô!” Vàng biểu thị đã hiểu, nhưng trong lòng lại oán thầm, chính người lúc trước không phải cũng rơi lệ sao!

“Làm một sủng vật thông minh, thì không nên để chủ nhân phải phiền toái, hiểu chưa?” Hắn lại rất nghiêm túc dạy bảo. Vàng có chút hiểu lại có chút không hiểu, không nên để chủ nhân phiền toái là không sai, nhưng nó có thể gây phiền toái gì cho chủ nhân chứ? Nghĩ mãi vẫn không hiểu! Thế là nó có chút thật thà mở to đôi mắt xanh mơn mởn, nhìn chủ nhân vĩ đại của mình, làm ơn giải thích đi chủ nhân, làm ơn giải thích.

Thấy nó không hiểu rõ, Bách Lý Kinh Hồng lại tiếp tục nói: “Mạc Bắc, có vài người ngấp nghé vợ của chủ nhân ngươi, cho nên, nếu ngươi tưởng nhớ chủ nhân, thì nên tự mình về thăm chúng ta, không nên để chúng ta đến Mạc Bắc thăm ngươi, hiểu chưa?” Đỉnh đầu Nam Cung cấp đầy vạch đen, nghe đoạn đối thoại giữa một người một sói này xem, đây là chuyện gì với chuyện gì thế, không cần làm quá lên vậy chứ?

Không ngờ Vàng nghe xong, vậy mà lại gật đầu điên cuồng, bởi vì nó cũng vô cùng không thích Đạm Đài Minh Nguyệt kia, hắn dẫn theo bộ hạ của mình giết thật nhiều sói của chúng nó!

Đám người đi theo Bách Lý Kinh Hồng cũng một bộ im lặng mà nhìn Hoàng đế bệ hạ vĩ đại của bọn hắn, có cần phải xốc nổi như thể hay không? Ngược lại, đám người Hủy và Tu trong chỗ tối thấy chuyện này đã quen, chỉ co quắp khóe miệng một chút mà không có quá nhiều phản ứng. Bách Lý Kinh Hồng giao phó xong xuôi, đứng dậy, lập tức xoay người đi, Nam Cung Cẩm cũng đuổi theo. Mỗi người đều không nói thêm câu nào, quay người giục ngựa mà đi. Chỉ là Nam Cung Cấm không ngừng quay đầu lại nhìn Vàng, mà Vàng cũng nhanh chóng leo lên một dốc cao, để mong muốn có thể nhìn nàng lâu hơn một chút. Nghìn vạn con sói đều đứng dưới, cùng một chỗ với Vàng nhìn theo phương hướng Nam Cung Cẩm rời đi.

Cuối cùng, Vàng đã không thể nhìn thấy hình bóng Nam Cung Cẩm, mà Nam Cung Cẩm cũng không thấy Vàng trong tầm mắt, nàng phất phất tay từ phía xa xa, xem như từ biệt. Mà Vàng, lại nhịn không được mà lao từ trên dốc cao xuống, chạy mấy bước theo phương hướng Nam Cung Cẩm đi, cuối cùng, vẫn dừng lại!

Rất lâu sau đó, nó ngửa đầu lên trời phát ra một tiếng rên rỉ: “Ngao ô!”

“Ngao ô “!” Các con sói đi theo nó cũng đồng loạt kêu lên.

Nơi xa xa, Nam Cung Cẩm nghe thấy tiếng rên rỉ này, cũng suýt nữa rơi lệ vì tiếng kêu này, một giọng nói lạnh lùng và trong trẻo truyền đến trầm thấp: “Không sao đâu, nó sẽ trở lại thăm chúng ta.”

Nàng gật đầu, hít sâu một hơi, kìm nén nước mắt tuôn rơi. Nghĩ lại cảnh tượng một người một sói bọn họ thoát hiểm ở doanh trại Mạc Bắc, Nam Cung Cẩm thật sự cũng không nỡ, không nỡ rời xa tên này!

“Ở Mạc Bắc, chơi vui vẻ chứ?” Từng tiếng nói vang lên đạm mạc, lại khiến cho người ta cảm thấy bất âm bất dương truyền tới.

Nam Cung Cẩm nghe thế, sắc mặt cứng đờ, bất động thanh sắc nuốt một chút nước bọt, nói rất bảo thủ: “Cũng tàm tạm!” “Quan hệ với Đạm Đài Minh Nguyệt không tệ, hả?” Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, sự lạnh lùng dưới đáy mắt như có thể kết thành bằng.

Binh sĩ bốn phía vô cùng thức thời mà thả chậm bước chân, để cho hai người bọn họ đi trước mấy chục mét, rồi mới đuổi theo, bọn họ không muốn và cũng không dám nghe chuyện riêng tư của Hoàng hậu và Hoàng thượng, cũng không muốn bị khí lạnh trên người Hoàng thượng đóng mình thành khối băng. Bọn họ đều là người yêu quý mạng sống của mình! Nam Cung Cẩm lúng túng ho khan một tiếng: “Ôi dào, cũng phải thế thôi, thực ra quan hệ của ta với Đạm Đài Minh Nguyệt, còn không bằng với Lãnh Tử Hàn hay Hoàng Phủ Dạ!” Cho nên chàng không cần suy nghĩ nhiều!

“Ý nàng là quan hệ của nàng với Lãnh Tử Hàn và Hoàng Phủ Dạ là rất tốt sao?” Trong lúc nhất thời, giọng điệu hắn lại càng lạnh hơn. Thế là lưng Nam Cung Cẩm cứng ngắc một chút, lại nói sai! Khóc mù mắt mất! Tình hình này càng thêm không ổn! “Thực ra cũng bình thường, quan hệ với bọn họ cũng chỉ là quan hệ huynh muội, bạn nhậu gì đó, đúng thế!”

“Nhưng lần này nàng giúp Đạm Đài Minh Nguyệt một chuyện không nhỏ.” Hắn vô cùng tức giận, cũng không phải là chuyện nước và chuyện thông thương hắn không nỡ, mà giao dịch này Nam Nhạc hắn ăn thiệt thòi lớn, hắn là muốn biết tại sao nàng lại cho Đạm Đài Minh Nguyệt một ưu đãi đặc biệt như thế. Nam Cung Cẩm gãi đầu, trong lòng nàng, nàng đã sợ đến dựng hết cả tóc lên! Đứng trước mặt hắn, ngay cả khí tràng mạnh mẽ nàng cũng không có, còn nữa, chỉ cần giọng nói hắn âm trầm thêm một chút, tim nàng liền đập như trống chầu, sợ muốn chết. “Ta bị hắn làm cho cảm động!”.

Nàng vừa nói câu này, trong nháy mắt, khí áp xung quanh hạ thấp xuống mấy lần, giữa trời mùa hè thế này nhưng cũng đủ để chim cánh cụt sinh hoạt! Nam Cung Cẩm nhanh chóng đổi giọng: “Không phải, không phải ý này, ách, là ta bị cách hắn đối đãi chân tình với dân chúng mà cảm động! Chàng biết không, hắn tham gia chiến tranh thiên hạ, là chỉ vì nước, mà có nước, người Mạc Bắc mới có thể không bị đói bụng, cho nên ta liền...”

“Thế, nàng có biết rằng, từ xưa đến nay, quân vương các quốc gia vì sao không nguyện ý đưa nước tới Mạc Bắc hay không?” Hắn hỏi lại. Nam Cung Cẩm trợn trắng mắt lên: “Đấy còn không phải vì các người quá keo kiệt sao!”

“Mạc Bắc cường hãn, có nước. Có thảo nguyên phì nhiêu, giờ còn thông thương, không lâu nữa kinh tế sẽ phồn vinh, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì?” Hắn tốn tính hướng dẫn từng bước.

Sắc mặt Nam Cung Cẩm trong nháy mắt cứng ngắc lại một chút, Mạc Bắc cường binh, nếu càng phồn vinh hơn, thật đúng là có thể giống như vàng quốc hay triều Thanh đã chiếm Trung Nguyên trong lịch sử Trung Quốc. Nàng không phải không nghĩ tới vấn đề này: “Tính tình Đạm Đài Minh Nguyệt thoải mái, ta nghĩ hắn sẽ không làm như vậy.” Nếu không phải ngày đó Đạm Đài Minh Nguyệt chán ghét lễ tiết Trung Nguyên rõ ràng như thế, nàng cũng sẽ không có quyết định như thế.

“Đạm Đài Minh Nguyệt sẽ không, thế con cháu đời sau của hắn thì sao?” Hắn thở dài một hơi, như là có chút bất đắc dĩ.

Lần này Nam Cung Cẩm cuối cùng cũng hiểu rằng mình sai lầm, đế vương đều là người có dã tâm, Đạm Đài Minh Nguyệt không có, nhưng đời sau của hắn thì rất khó nói! Thế nhưng nàng cũng không thể không nói, hiện nay để cho Mạc Bắc và Nam Nhạc đình chiến là phương pháp tốt nhất, chuyện sau này, để hậu thế quan tâm đi! Tuy nghĩ như thế, nhưng nàng vẫn có chút không tự nhiên mà nói: “Chàng biết chuyện này không ổn, vậy mà cũng đáp ứng sao?” “Nàng đã đáp ứng, ta có thể không đáp ứng sao?” Lời này, ngược lại, hắn nói như là chuyện đương nhiên. Lần này, Nam Cung Cẩm xấu hổ muốn chết! Vì sao trong một giây đồng hồ, nàng cảm thấy mình làm một việc đúng đắn, giờ lại như là sai tới cùng luôn! Chuyện này có tính là chuyện vì nhất thời đồng tình với Mạc Bắc mà khiến cho tương lai Trung Nguyên trở nên mịt mờ hay không? “Có lẽ hiện nay Đông Lăng, Tây Võ, Bắc Minh đều nhìn Nam Nhạc như là đồ đần!” Nam Cung Cẩm nói lầm bầm, bởi vì bọn họ lần này đúng là nuôi hố gây họa.

“Còn không tính là quá đần.” Hắn đánh giá.

Thế là Nam Cung Cẩm càng thêm phiền muộn! Cúi đầu, không nói một lời. Nàng lại không biết, người bên cạnh nàng, khóe miệng nhếch lên một chút. Thực ra, chuyện này cũng không nghiêm trọng như thế, tuy trên lý luận là như thế, nhưng người Mạc Bắc ít hơn người Trung Nguyên quá nhiều, muốn hoàn thành chuyện này, cũng nhất định không phải chuyện đơn giản. Nhưng hắn cố gắng nói như thế, là để nàng hối hận với quyết định của mình ngay lúc đó.

Sau khi hối hận, ấn tượng của nàng về Đạm Đài Minh Nguyệt trong lòng sẽ giảm bớt đi nhiều. Thậm chí là sau này nhìn thấy Đạm Đài Minh Nguyệt, nàng cũng sẽ xấu hổ và phiền muộn, kết quả này chẳng phải quá hoàn mỹ với hắn hay sao?

Nam Cung Cấm sao biết được người đàn ông lòng dạ hiểm độc này tính toán trong lòng nhiều như thế, còn có chút áy náy ngẩng đầu nhìn hắn, nức nở nói: “Ta có lỗi với chàng!” Hiện nay không chỉ chọc ra một phiền toái to lớn, mà vài quốc gia khác cũng nhất định hận nghiến răng đối với một Nam Nhạc “ngu xuẩn”! Xem ra bọn hắn phải làm mục tiêu công kích của Trung Nguyên rất lâu nữa!

Thấy bộ dạng này của nàng, hắn biết rõ kế hoạch của mình đã thành công, cảm thấy mừng thầm, trên mặt lại không thay đổi gì. Vươn tay, kéo một cái, nàng liền từ trên ngựa của mình đến lưng ngựa của hắn: “Không sao, nhưng về sau, nàng không thể tin tưởng tên Đạm Đài Minh Nguyệt giảo hoạt kia nữa. Chỉ có thể tin ta, có biết không?”

Nam Cung Cẩm rất ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại cảm thấy có điểm là lạ! Chẳng lẽ tên này không giáo hoạt sao? Hắn cũng đâu phải người tốt gì đâu?

Đi một ngày đường, cả người Nam Cung Cấm mồ hôi ướt sũng, nhưng ngược lại, Bách Lý Kinh Hồng lại nhẹ nhàng khoan khoái, sờ người hắn lành lạnh cũng rất thoải mái. Nam Cung Cấm cảm thán: “Mùa hè năm nay trời quá nóng, vẫn là trên người chàng dễ chịu!”

“Ừm.” Đúng là nhiệt độ rất cao, câu sau hắn cũng rất thích.

“Trời nóng thể này còn phải đánh trận!” Nam Cung Cẩm chợt nhớ tới cái gì, nói khôi hài: “Nhưng mà kinh nguyệt của bà đây đã hơn một tháng không tới rồi, chẳng lẽ bà dì cả cũng đi nghỉ mát sao?” Chẳng qua là kinh nguyệt của nàng từ trước đến nay đều không có quy luật, sau khi điều trị cũng không có quy luật, chỉ là không có đau bụng kinh. Cho nên hơn một tháng không có kinh, cũng không phải chuyện gì kỳ quái.

Bách Lý Kinh Hồng nghe thế, đôi lông mày đẹp mắt hơi nhíu lại, chuyện kinh nguyệt của nàng không có quy luật hắn tự nhiên cũng biết, chỉ là kinh nguyệt thì có liên quan gì đến bà dì cả? Suy nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu......

Sau khi cưỡi ngựa đi rất lâu, sắc mặt Nam Cung Cẩm đột nhiên cứng đờ, nhớ tới một việc! Sau đó, thần sắc trở nên vô cùng bị thống, và một tiếng, nắm lấy vạt áo phía trước Bách Lý Kinh Hồng gào lên. Giọng nói cũng không có mạch lạc: “Xong, đúng rồi! Xong đời!”

Chuyện gì xong?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.4 /10 từ 12 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status