Tiên luyện chi lộ

Chương 162: Ba điều ước định


Quỷ Sư cảm giác cánh tay lộ ra khí tức tử vong của Trương Hằng đang đặt trước ngực mình, mặc dù cánh tay đối phương gần như không sử dụng chút sức nào. thế nhưng cỗ run rẩy tới từ tận sâu trong linh hồn lại truyền ra rất rõ ràng.

- Ngươi...

Quỷ Sư vô cùng hoảng sợ nhìn Trương Hằng, dường như có thể dự đoán được số mệnh ngay Sau đó, chỉ sau một nhịp thở, Trương Hằng từ từ thu lại cánh tay của mình.

Không có tiếng la hét, không có bất cứ giãy dụa khó chịu nào, Quỷ Sư hai mắt vô thần không có bất cứ sắc thái nào khép lại. nhịp tim cùng mạch đập đã biến mất.

Trước ngực Quỷ Sư có một cái lỗ thủng bằng bàn tay. từ đó có thể thấy được máu thịt cùng nội tạng bên trong.

Vù! Thi thể Quỷ Sư rơi xuống từ bầu Trời.

Bùm! Hung hăng đập mạnh xuống đất. máu thịt nát bét.

Còn Trương Hằng lại hời hợt thu hồi Nguyệt Thương, không thèm liếc tới thi thể Quỷ Sư.

Tất cả người nơi này không khỏi khiếp sợ. đây là thủ đoạn cỡ nào?

Cho dù là Gia Cát tiên sư cũng không hiểu được, Trương Hằng giết chết Quỷ Sư như thế nào.

Nhìn Gia Cát tiên sư rõ ràng ngây ngốc ở đối điện, Trương Hằng thần sắc lạnh nhạt nói:

- Vì sao ngươi còn không đi?

- Cảm tạ đạo hữu chỉ rõ đường sáng, nhưng cũng có một số chuyện còn không rõ. lúc này mới đến thỉnh giáo đôi điều.

Gia Cát tiên sư cung kính nói với Trương Hằng.

Trương Hằng im lặng, ánh mắt xẹt qua những người dưới mặt đất.

Đoàn người Tề Uy Vương sắc mặt như bụi đất. thần sắc nhìn về phía Trương Hằng mang theo vẻ hoảng sợ.

- Rốt cuộc chúng ta tự do rồi!

Đoàn tù phạm do Lăng Thiên dẫn đâu không khỏi hoan hô. Trên mặt Trâu đạo sĩ cũng hiện lên nụ cười thật lòng. Băng Vi nhìn nam tử oai hùng sáng chói trên bầu Trời, vốn ánh mắt mong chờ cùng mừng rỡ tối sầm lại. tay ngọc gắt gao xiết góc váy hoa.

- Không biết đạo hữu làm sao biết số phận Tiên Nho Trai ở Sở Quốc?

Hiển nhiên Gia Cát tiên sư có chút không yên lòng với lời Trương Hằng nói lúc trước.

Nếu như Trương Hằng nói không chính xác, hắn tùy tiện trở về Sở Quốc, còn không phải tự chui đâu vào lưới? Trương Hằng lại cần nhắc có nên nói ra thân phận Lạc Hà hay không, trầm ngâm một lát. mới nói:

- Trương mỗ từng có Vinh hạnh gặp được một vị cao nhân thực lực thông thiên của Tiên Nho Trai, tu vi người này đặt trên toàn bộ đại lục Đông Vân cũng là đứng đầu. đủ để vãn hồi số phận Tiên Nho Trai. Lúc này có lẽ ngài ấy đã trở về Sở Quốc, ngươi có thể yên tâm trở về.

- Chẳng Hay đại danh của vị tiền bối này là?

Trong ánh mắt Gia Cát tiên sư lóe ra vài tia hưng phấn.

Trương Hằng thầm nghĩ, dù cho ta có báo ra cái tên Lạc Hà, người cũng chưa chắc biết được.

Dù sao khi đó Lạc Hà tiến vào Huyết Sát động phủ chẳng qua là một tu sĩ Luyện khí kỳ. lại còn là chuyện mấy ngàn năm trước, hôm nay hàn không có bao nhiêu người biết tên hắn.

- Thiên cơ không thể tiết lộ. lúc này ngươi có thể yên tâm quay về Triệu quốc rồi.

Trương Hằng cũng không muốn giải thích nhiều, thả người rơi xuống đất.

- Đạo hữu...

Gia Cát Huyền Cơ có chút bất đắc dĩ nhìn Trương Hằng rời đi. Trương Hằng vừa rơi xuống đất, đám người Trâu đạo sĩ liền chạy tới.

- Trương tiên sư quá là pháp lực thông thiên lấy sức một người tiêu diệt bốn tiên sư Vương phủ.

Ánh mắt Lăng Thiên lóe ra vẻ kính sợ cùng hướng tới.

Trong lòng Trương Hằng không khỏi cười thầm, chút tu vi của mình mà đám xưng là pháp lực thông thiên? Toàn bộ Tam Tinh Vực sợ rằng cũng không có mấy người xứng với lời tán thưởng này.

Trâu đạo sĩ cũng mỉm cười hiểu ý:

- Lần này Trương đạo hữu có thể ra tay cứu giúp, lão đạo vô cùng cảm kích.

Nói đến đây, Trâu đạo sĩ còn cúi người trước Trương Hằng.

- Đạo hữu không cần đa lễ. Trương mỗ giải quyết những phiền toái nhỏ này xong, sẽ rời xa kinh đô. Gặp nhau tức là một loại duyên phận, các người cũng tự thu xếp đi.

Trương Hằng có thể cảm nhận được ánh mắt thoáng u oán của Băng Vi ở bên cạnh Trâu đạo sĩ.

- Đạo hữu sẽ lập tức rời kinh đô?

Trâu đạo sĩ không khỏi sững sờ.

- Trương mỗ muốn tìm nơi tu luyện một Thời gian, thuận tiện du lịch danh lam thăng cảnh Tam Tinh Vực.

Lúc Trương Hằng nói lời này. trong lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác hướng tới.

Sinh hoạt của người tu chân không nhất thiết phái đánh đánh giết giết mỗi ngày, hoặc là trải qua ngày ngày tu luyện.

Người tu tiên chân chính, hãn phải theo đuổi một loại trải nghiệm cùng thể ngộ.

- Là ta hồ đồ. Trương đạo hữu thiên tư ngút Trời, đương nhiên sẽ không ở lại kinh đô thế tục này.

Trâu đạo sĩ bừng tỉnh nói.

Tu sĩ lưu ở giới thế tục đa số đều là vô vọng thăng cấp. liền ở lại trần thế hưởng thụ một chút vinh hoa phú quý.

Đương nhiên, cũng có tu sĩ vì tình huống đặc thù. mới phải ở lại giới thế tục. như là Gia Cát tiên sư cùng Quỷ Sư.

- Lão đạo sĩ có một chuyện muốn nhờ.

Trong mắt Trâu đạo sĩ mang theo vẻ khẩn thiết, nói với Trương Hằng:

- Lão đạo sĩ ta đời này đã vô vọng thăng cấp. nhưng đồ nhi Băng Vi của ta có tư chất không kém. hy vọng đạo hữu có thể mang theo nàng, dẫn dắt nàng thăm dò đại đạo tu tiên.

- Sư phụ...

Băng Vi bị Trâu đạo sĩ kéo tới trước mặt Trương Hằng.

Ngón tay bối rối đan nhau, trong ánh mắt Băng Vi còn mang theo vài tia chờ mong.

Trương Hằng khẽ thở dài một hơi. liếc nhìn bầu Trời vô hạn. ngữ khí trầm thấp nói:

- Tu tiên lộ xa xôi. gian nguy tồn tại cùng kỳ ngộ. Trương mỗ không thể đảm Bảo mình có thể sống đến ngày sau...

Trương Hằng đã nói rõ ràng, chính mạng của ta còn không giữ được, huống hồ còn dẫn theo một cô gái yêu kiều.

Trong lòng Trâu đạo sĩ thầm than tiếc nuối, nếu Trương Hằng không đáp ứng, có nói nhiều cũng vô dụng.

Đôi mắt sáng của Băng Vi lóe lên giọt lệ trong suốt, nhưng không đám nhìn vào Trương Hằng. trong lòng mất mát, cảm giác như mình là một cô gái đáng thương bị người ta vứt bỏ.

Trương Hằng đương nhiên nhìn thấy cảm tình trong mắt Băng Vi. tuy rằng trong lòng cũng thoáng xúc động, nhưng chỉ có thể dùng ánh mắt lạnh lùng thoáng nhìn qua nàng.

- Tuy rằng không thể dẫn theo Băng Vi tiểu thư, thế nhưng Trương mỗ có thể tặng cho vài thứ.

Trương Hằng lấy trong túi trữ vật ra mấy bình linh đan cùng một chiếc ngọc giản, đưa cho Băng Vi.

Linh đan này là Trương Hằng lưu lại ở Phượng Vân Sơn ngọc giản này là lấy được từ trong túi trữ vật của Nam Minh. Ngọc giản có thể được Nam Minh cất giữ. có lẽ không phải hàng kém chất lượng, không phải công pháp của Bích Tuyết Tương Vân Tông, cũng không biết là của môn phái nào.

Đẳng cấp linh đan không cao, không phải Trương Hằng không cho, mà là sợ mang tới phiền phúc cho hai người Trâu đạo sĩ.

Mặc kệ nói từ mặt nào, Băng Vi cũng là một cô gái không tệ. Trương Hằng ngủ cùng phòng với đối phương, làm xấu danh tiết người ta, cũng phải có bồi Phường thích hợp.

Băng Vi tiếp nhận ngọc giản cùng linh đan, mặc dù có chút vui mừng, nhưng không nén được mất mát trong lòng. Nam tử trước mắt nhất định khiến nàng khó quên cả đời.

Giải quyết xong chuyện bên phía Trâu đạo sĩ. Trương Hằng chuyển mắt sang người Tề Uy Vương.

Đám người Tề Uy Vương còn tự hiểu lấy mình, trong quá trình này không có Ý đồ chạy trốn.

Ngẫm lại các vị tiên sư Vương phủ đều trốn không khỏi lòng bàn tay của Trương Hằng, huống gì những người phàm như bọn họ chứ?

- Trương tiên sư. có chuyện gì thì có thể thương lượng, ngài có yêu cầu gì cứ nói.

Tề Uy Vương lập tức làm ra vẻ nịnh nọt. loại khí khái như có thể bao dung thiên hạ đã biến mất tăm tích.

Trương Hằng cũng không có ý nghĩ giết một cái phàm nhân như hắn.

Thân phận Tề Uy Vương rất đặc thù, nếu giết hắn. sợ rằng sẽ làm cho cơ cấu quyền lực thế tục Triệu quổc xảy ra biến đổi trọng đại, ngang với việc phá hoại trật tự giới thế tục.

Tuy rằng Trương Hằng chỉ là một tu sĩ cấp thấp, cho dù giết đối phương, quá nửa cũng không có người tới tìm hắn. nhưng hắn không muốn vì thế mà chọc đến bất cứ phiền phúc nào.

Mục đích chuyến này của hắn là giải quyết tất cả tai họa ngầm cho Đường phủ. giết các tiên sư Vương phủ, lúc này Tề Uy Vương ngang với con cọp không răng.

- Bây giờ Trương mỗ đặt ba điều ước định với ngươi.

Ánh mắt lạnh lẽo của Trương Hằng nhìn chằm chắm vào hắn. làm cho Tề Uy Vương không khỏi sờn hết tóc gáy:

-Mời tiên sư cứ nói!

- Thứ nhất, Trúc Lâm Hiên là địa bàn của Trương mỗ. bất cứ kẻ nào cũng không được bước vào trong đó.

- Chuyện này không thành vấn đề. sau này bản vương sẽ đặt Trúc Lâm Hiên là cấm địa trong Vương phủ.

Tề Uy Vương vội vàng gật đầu đồng ý.

- Thứ hai, từ nay về sau Vương phủ không được có bất cứ một người tu tiên nào làm cung phụng, tới một người. Trương mỗ ta giết một người, tới hai người, liền giết một cặp!

- Thứ ba, từ nay về sau Vương phủ không được là địch với Đường gia kinh đô. bằng không bản tiên sư chắc chấn tới Lấy mạng chó của ngươi!

- Vâng vâng vâng! Trương tiên sư đã nói. bản vương đáp ứng tất cả.

Tề Uy Vương vội vàng chấp nhận hết.

- Một năm sau. Trương mỗ sẽ trở lại kinh đô một chuyến xem ngươi có tuân thủ ba điều ước định này không. Một khi có bất kỳ vi phạm nào. ngươi cùng con cháu của ngươi đừng mơ còn mạng sống!

Nói xong câu cuối cùng, cả người Trương Hằng bay lên không trung, thân thể có một tầng hào quang màu xanh bao bọc. sau đó vù một cái bay về phía xa xa. Chỉ một lát. đã biến mất khỏi bầu Trời kinh đô.

Đám người Trâu đạo sĩ nhìn theo bóng Trương Hằng bay xa. Thẳng đến khi điểm đen nhỏ ở thật xa bị bóng đêm nuốt mất...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status