Tiên luyện chi lộ

Chương 459: Rời đi khách qua đường!


Trong không khí truyền đến một cỗ áp lực cực lớn. huyết châu trong suốt từ trong lòng bàn tay Trương Hằng bay ra, hóa thành một mảng Huyết quang, áp lực đè mạnh lên chỗ cửa mật thất giống như phải chịu đựng trọng lực ức vạn tấn của biển sâu vạn trượng.

- Trương đại ca! Là ta...

Thanh quang nhoáng lên, Mộ Linh Nhi hiện thân ra, gương mặt xinh đẹp bị áp lực đến đỏ bừng, mà màn Huyết quang kia cũng đã bao phủ toàn thân nàng!

Lập tức, khí tức tử vong tràn ngập trong lòng nàng, nàng không dám hoài nghi công kích của Trương Hằng Lần này, có thể dễ dàng lấy mạng của nàng. Từ đầu tới giờ, nàng cũng chưa hoàn hồn để làm ra phòng thủ.

Tại thời khắc mấu chốt này, huyết quang trong hai tròng mắt Trương Hằng bùng lên, huyết quang khiến lòng người run sợ kia "ông" một tiếng, hình thành một quầng sáng màu máu trong suốt, băng ngang qua trên người Mộ Linh Nhi.

"Phù!"

Thân thể mềm mại của Mộ Linh Nhi mềm nhũn, ngã xuống đất, hô hấp dồn dập, bộ ngực phập phồng một trận.

Sau một lát, trong đôi mắt nàng còn lộ ra vẻ mơ hồ, lẩm bẩm tự nói:

- Ta không có chết sao?

Trương Hằng cũng toát ra một thân mồ hôi lạnh, không biết vì sao vừa rồi sau khi hắn cảm nhận sau lưng có người ẩn núp, thế là theo bản năng hắn Chỉ muôn tiêu diệt đối phương, căn bản là không có ý nghĩ gì khác.

Bóp chết từ trong nôi hết thảy tồn tại có thể uy hiếp đến chính mình, điều này dường như đã trở thành một loại bản năng của Trương Hằng.

"Đây chẳng lẽ là đi chứng của người có được lực lượng Huyết Sát. động một tý là muốn lấy tính mạng người ta?" Trên mặt Trương Hằng hiện ra vẻ mơ hồ không chừng.

Giờ khắc này, hắn đột nhiên phát hiện sinh mệnh là nhỏ bé như thế một phán ứng nhỏ theo bản năng của mình, là có thể đưa người ta vào chỗ chết.

- Ngươi vừa rồi vì sao không né tránh?

Trương Hằng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Mộ Linh Nhi đang dần dần tỉnh táo lại. trên mặt còn lộ rõ vẻ giận dữ.

- Ta...

Mộ Linh Nhi cũng không biết nói gì. vốn có ngàn vạn lời muốn nói. giờ khắc này nàng lại không thốt ra lời.

Vẻ tức giận trên mặt Trương Hằng dần dần đậm thêm:

- Còn nữa, vì sao ngươi thích núp trốn sau lưng người khác, chẳng lẽ không thể công khai đi vào, thích đùa dai hay sao?

Nếu vừa rồi vì sai lầm giết chết Mộ Linh Nhi. Trương Hằng tự mình hổ thẹn trong lòng không nói. còn có bình yên rời Bích Vân Đảo hay không cũng rất khó nói.

Dưới cơn thịnh nộ của Mộ Thiên Hải tu sĩ Hợp thể trung kỳ. tất nhiên sẽ mang theo đông đảo tu sĩ Hóa Thần kỳ đuổi bắt Trương Hằng bầm thây vạn đoạn.

- Ta...

Trong đôi mắt xinh đẹp của Mộ Linh Nhi che phủ một màn hơi nước:

- Ta Chỉ muốn đem tới cho huynh một ngạc nhiên vui mừng...

- Ngạc nhiên vui mừng?

Sắc mặt Trương Hằng dần dần dịu xuống, hắn phát hiện có lẽ mình hiểu lầm Mộ Linh Nhi. đối phương vụng trộm ẩn thân tới đây cũng không phải là trò đùa dai, hoặc là gây bất lợi với mình.

- Mộ tiểu thư tìm ta có chuyện gi?

Trương Hằng đỡ nàng đứng lên.

- Đây là ngọc giản cha ta giao cho huynh. bên trong chứa đầy đủ tin tức của phiến hải vực này...

Mộ Linh Nhi nín khóc mỉm cười, trên má có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ xinh xinh, đưa ngọc giản trong tay cho Trương Hằng.

- Thay ta cảm ơn đảo chủ!

Trương Hằng tiếp nhận ngọc giản, lại liếc mắt nhìn Mộ Linh Nhi một cái. bỏ thêm một câu:

- Ừ! Cũng cảm ơn tiểu thư...

- Đây đều là chuyện Linh Nhi phái làm...

Mộ Linh Nhi không dám nhìn thẳng ánh mắt hắn. cúi gầm đầu, hai gò má ừng đỏ, Dường như còn muốn nói câu gì.

Nhìn cô gái đất khách gần trong gang tấc. trong không khí thoang thoảng một mùi thơm nhàn nhạt, thực đặc biệt. Trương Hằng có một loại ảo giác như đang đối mặt với cô gái địa cầu thế ký 22. Có một loại giảo hoạt, nghịch ngợm, ngượng ngùng, e thẹn rụt rè, nhưng lại không mất dũng khí và quyết đoán khi đối mặt với tình yêu.

Đáng tiếc, bên trong đời người, nhất định phải có một loại nhân vật. đó chính là "khách qua đường".

- Phụ thân tiểu thư ở đâu?

Trương Hằng ý đã quyết định ra đi. ánh mắt rời khỏi thân mình Mộ Linh Nhi, chậm rãi đi ra ngoài.

- Phụ thân ta đang bế quan, thực ra thương thế trên người ông ấy còn chưa khỏi hẳn. Đợi đến khi ta tĩnh dưỡng xong, ông ấy mới chịu bế quan, ông ấy bảo ta truyền lời cho huynh...

Mộ Linh Nhi sóng vai đi cùng Trương Hằng, trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh.

- Ông ấy muốn nói gì với ta?

Trương Hằng thản nhiên nói. trong lòng có hơi lấy làm lạ.

- Ông ấy nói...

Mộ Linh Nhi có chút do dự, cuối cùng cắn răng một cái. mới nói:

- Ông ấy nói. nếu huynh rời đi thì vĩnh viễn không cần trở về.

Trương Hằng lộ vẻ mặt kinh ngạc, cảm giác trong câu nói Mộ Thiên Hải truyền đạt lại có hàm chứa một ý tứ đặc biệt.

Một câu tục ngữ Trung Quốc đột nhiên hiện lên trong lòng Trương Hằng: Qua thôn này thì không có khách điếm như ở đây.

- Ta biết rồi!

Trương Hằng tâm ý đã quyết. trầm ngâm thật lâu sau. cuối cùng mới quyết đoán nói:

- Ta hôm nay đã đến lúc rời khỏi Bích Vân Đảo rồi! Hy vọng Mộ tiểu thư sau này bảo trọng nhiều hơn.

- A...

Mộ Linh Nhi cả kinh kêu lên một tiếng:

- Trương đại ca! Huynh nhanh như vậy muốn đi rồi sao...

Trương Hằng cười nói:

- Ta cũng ở đây gần hai tháng rồi. so với ba ngày lúc đó thì đã lâu hơn không ít rồi đấy!

- Chỉ mong Trương đại ca một đường thuận lợi...

Mộ Linh Nhi cố nén mất mát trong lòng cùng không cam lòng, trên mặt lại cố nặn ra vẻ tươi cười, khiến Trương Hằng cảm thấy bất ngờ.

Hít một hơi thật sâu. dưới chân Trương Hằng ngưng kết ra một tầng độn quang màu bạc. hiển nhiên là định xé hư không đi.

- Chờ một chút! Linh Nhi còn có một vật này tặng cho Trương đại ca!

Mộ Linh Nhi đi đến trước mặt Trương Hằng. trên gương mặt xinh đẹp chảy xuống mấy giọt nước mắt trong suốt.

Trương Hằng nghi hoặc nhìn Mộ Linh Nhi. mắt nhìn nàng từng chút một tới gần mình, cuối cùng, thậm chí có thể nghe được rõ ràng tiếng trái tim nàng đập. nhìn thấy bờ ngực nàng phập phồng rất nhẹ. cùng với mùi thơm trên người nàng phát ra mê say lòng người.

- Đây là ngọc sơ (cái lược chài tóc) làm bạn với ta từ nhỏ!

Mộ Linh Nhi từ trên người lấy ra một ngọc sơ thủy tinh cả vật thể trong suốt. lấp lánh sáng mê ly, trông rất đẹp mắt, dường như là một kiện bảo vật hiếm có.

Bàn tay ngọc hơi run run, Mộ Linh Nhi trao ngọc sơ thủy tinh này cho Trương Hằng, trong đôi mắt đẹp lộ ra một loại cảm tình phức tạp. nàng lẩm bẩm nói:

- Đây là mẫu thân ta trước lúc lâm chung truyền cho ta bà nói đây là một kiện bảo vật. vốn định đến khi ta xuất giá mới lấy ra.

- Nó làm bạn với ta nhiều năm như vậy. thân thiết như tỷ muội của ta. hôm nay trao nó cho Trương đại ca. hy vọng huynh có thể yêu quý nó...

Mộ Linh Nhi nhợt nhạt cười, giống như mưa trong trời chiều, xinh đẹp không thể tả khiến Trương Hằng thoáng nao nao.

Trong tay vừa chạm đến kiện ngọc sơ thủy tinh mà đối với bất cứ nữ tính nào đều có lực hấp dẫn thật lớn, trong lòng Trương Hằng hiểu rõ đây là trân bảo Mộ Linh Nhi yêu quý nhất, Ký thác chúc phúc của mẫu thân. Giờ khắc này, Mộ Linh Nhi lại đưa tặng nó cho Trương Hằng.

Trương Hằng thu nhận ngọc sơ thủy tinh này. trong lòng vô cùng cảm động, hắn cũng hiểu được chút ít suy nghĩ trong lòng Mộ Linh Nhi.

- Đại ca đi đường bình an...

Mộ Linh Nhi hơi nhón chân, gương mặt xinh đẹp thanh tú từng chút một tiếp cận thoáng cái đôi môi mềm mại đỏ mọng hôn trên môi Trương Hằng.

-Ngươi...

Trương Hằng cảm nhận được hương vị ngọt ngào trên miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộ Linh Nhi, có chút khó có thể tin.

Hắn thật không nghĩ tới, nữ tính ở thế giới này cũng có thể chủ động như vậy.

Mộ Linh Nhi khẽ cười:

- Đây là ta chủ động cho Trương đại ca...

Trương Hằng thoáng hơi sửng sốt. đột nhiên nhớ tới tình cảnh lần trước mình cưỡng ép hôn Mộ Linh Nhi. không khỏi giật mình, trong miệng thốt ra lời thô tục:

- Thao!?!?! Ngươi chiếm tiện nghi ta!

Mộ Linh Nhi cười "hì hì" nhìn Trương Hằng khống chế độn quang màu bạc dần dần bay lên. trong lòng nảy sinh ra ý mất mát thật sâu sắc. Giờ khắc này, nàng đột nhiên hiểu được:

Nên đi cuối cùng cũng phải đi. mình có cố gắng mấy đi nữa cũng vô ích. Chỉ đáng tiếc là mình Chỉ có thể làm một người khách qua đường trong cuộc đời của người ta.

Trong lòng nhiều ít có chút không cam lòng. Mộ Linh Nhi nuốt nước mắt. nhìn theo Trương Hằng đã bay đi thật xa, la lên:

- Trương đại ca... Bất kể huynh đi xa tới đâu cũng đừng quên Linh Nhi...

Đã bay đi thật xa Trương Hằng mơ hồ nghe được thanh âm của Mộ Linh Nhi. trong lòng đồng dạng có chút mất mát. Nếu Nơi này là địa cầu thế kỷ 22, như vậy mình không ngại yêu cuồng nhiệt cùng đối phương một hồi đáng tiếc có một số việc nhất định Chỉ có thể nghĩ lại.

Mộ Linh Nhi đứng lặng ở tại chỗ thật lâu sau, trên mặt phủ kín nước mắt, giảm đi vài phần hoạt bát linh hoạt, nhiều thêm vài vẻ U buồn và thành thục.

- Hắn đi rồi?

Không biết khi nào, phụ thân Mộ Thiên Hải đi tới phía sau nàng, nhẹ giọng hỏi.

Mộ Linh Nhi kinh ngạc nói:

- Phụ thân nói xem. huynh ấy còn có thể quay lại không?

Mộ Thiên Hải không muốn lừa gạt con gái mình, cũng hy vọng nàng có thể thông qua thất ý lần này thực sự trưởng thành. Ánh mắt thâm thúy của hắn nhìn chăm chú lên bầu trời xa xa, trên thực tế. giờ phút này Trương Hằng vẫn còn trong phạm vi theo dõi của thần thức hắn.

- Hắn có lẽ sẽ không quay lại...

Mộ Thiên Hải khẽ thở dài:

- Người này chính là Thần Long ẩn dưới vực sâu, một khi xé hư không mà đi sẽ vĩnh viễn không quay lại. Có lẽ tương lai chúng ta có thể nghe được sự tích của hắn. nhưng cơ hội gặp mặt chỉ sợ sẽ rất nhỏ bé...

- Con cũng không nên chán nản thất vọng, hải vực Tam Tiên Đảo bao la bát ngát như thế chẳng lẽ còn sợ không tìm thấy một đức lang quân như ý hay sao?

Mộ Thiên Hải ảm đạm cười:

- Thế giới rộng lớn như thế. người tu vi cao hơn hắn. phẩm tính tốt hơn hắn. chỗ nào cũng có.

- Con tin tưởng lời nói của phụ thân...

Mộ Linh Nhi cũng không có phủ định nhận định của Mộ Thiên Hải.

Toàn bộ "Chu Vương Triều" rộng lớn bao la biết bao. tu sĩ hằng hà sa số. hạng người gì không có? Tuy rằng ở giới tu chân, ác nhân thì nhiều hơn, nhưng cũng không ít người có tu vi cao, phẩm tính tốt.

- Ha ha! Linh Nhi con có thể nghĩ thông suốt điểm này là tốt rồi!

Mộ Thiên Hải thấy Mộ Linh Nhi dễ dàng đã nghĩ thông như vậy. trong lòng không khỏi mừng rỡ, vỗ vỗ vai con gái, thử thăm dò:

- Nếu không như vầy đi. hôm khác ta sẽ tìm cho con một nam nhân mạnh hơn hắn gấp mười lần...

- Phụ thân! Không cần...

Trên mặt Mộ Linh Nhi lộ ra vẻ quật cường và kiên định trước sau như một, ngẩng đầu nhìn theo phía bầu trời phương xa, thấp giọng nói:

- Tuy rằng ta tin tưởng trên thế giới này. nhất định sẽ có nam nhân ưu tú hơn hắn... Nhưng ở trong lòng Linh Nhi. trên người hắn có một thứ gì đó mà bất luận kẻ nào trên thế giới này đều không thể có được.

- Thứ gì vậy?

Mộ Thiên Hải tò mò hỏi nhưng trong lòng nhiều ít có chút lơ đểnh.

Mộ Linh Nhi khẽ lắc đầu:

- Đây Chỉ là một loại cảm giác của con...

Ngay sau đó nàng cười nói tiếp:

- Đây có lẽ cũng là một loại mị lực đặc thù chăng?

- Linh Nhi! Con không thể vì một người khách qua đường trong cuộc sống, mà vứt bỏ cuộc đời mình.

Mộ Thiên Hải cười khổ nói.

- Khách qua đường?

Mộ Linh Nhi khẽ lập lại mấy chữ này. nhưng lại lộ ra vẻ tươi cười rực rỡ khác thường, Dường như che lấp tất cả vẻ đẹp của thế gian.

Nặng cười nói:

- Ở trong lòng hắn, có lẽ con Chỉ là một người khách qua đường ngắn ngủi, nhưng ở trong lòng Linh Nhi. hắn chính là đại biểu, cũng là tất cả của cuộc đời con.

"Tất cả cuộc đời!"

Mộ Thiên Hải giật mình sửng sốt!

Đáng tiếc giờ phút này Trương Hằng đã bay ra xa ngoài vạn dặm. có lẽ vĩnh viễn hắn cũng không biết: hắn dùng một cái thân phận "khách qua đường", đổi lấy "tất cả cuộc đời" của một nữ nhân...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status