Tiên ngạo

Chương 1022: Kinh Lôi Tiên Dực kiếm


Phi Dực kiếm có chứa lực Thần Uy của Dư Tắc Thành chậm rãi bay lên lơ lửng, rất nhiều tài liệu dưới đất tự động phân chia dưới dạng bột, chậm rãi bay lên dung hợp vào phi kiếm.

Lực Thần Uy của Dư Tắc Thành có thể biến tất cả những suy nghĩ của hắn thành hiện thực, cho nên có thể sử dụng trong quá trình luyện kiếm này. Dưới lực lượng của nó, Phi Dực kiếm này hấp thu Thiên Đạo Tấn Lôi, hấp thu những tài liệu dưới đất, tự động luyện hóa, rốt cục sinh ra một thanh phi kiếm cửu giai.

Vốn đến lúc lực Thần Uy của Dư Tắc Thành tiêu tan, vậy phi kiếm này sẽ lập tức tan nát. Nhưng Dư Tắc Thành nhìn thấy phi kiếm cửu giai đã tế luyện thành công, bắt đầu vận chuyển thân thể, chế tạo ra Tiên Khí. sau đó quát lớn:

- Tiên Khí sinh, lực Thần Uy thu, Tiên kiếm xuất, hiện cho ta!

Rất nhanh trong cơ thể Dư Tắc Thành sinh ra Tiên Khí vô tận, tất cả dung nhập vào trong phi kiếm.

Trong cùng lúc ấy, lực Thần Uy dần dần giảm đi, phi kiếm này cũng dần dần trở nên ổn định, không bị tiêu tan. Lúc này Tiên Khí đã hiện ra tác dụng, vừa được chế tạo ra đã dung nhập hoàn toàn vào trong phi kiếm.

Nhờ tác dụng của Tiên Khí. khiến phi kiếm này hóa thành Tiên kiếm. Những gì mà lực Thần Uy tạo ra cũng không theo nó tiêu tan mà biến mất, hết thảy đều được bảo toàn hoàn chinh.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành đã luyện chế được thanh phi kiếm cửu giai Phi Dực kiếm đầu tiên của mình.

Kiếm này lấy lôi đình trên chín tầng mây làm xương, lôi điện trên trời làm lưỡi, lôi quang đan xen chằng chịt, đẹp mất vô cùng.

Nhìn phi kiếm trong tay, Dư Tắc Thành hết sức vui mừng, nhưng bất quá chỉ mới hoàn thành một nửa. Đây chỉ mới là phi kiếm cửu giai, còn một bước quan trọng nữa.

Dư Tắc Thành lặng lẽ vận chuyển Thiên Đạo Tự Nhiên của mình, chậm rãi xuất ra Thiên Đạo Tấn Lôi. Thình lình Dư Tắc Thành chấn mạnh, mang theo Phi Dực kiếm tiến vào trong Thiên Đạo Tấn Lôi.

Sau khi tiến vào, thiên địa mông lung mờ mịt, chỉ có lôi quang vô tận tồn tại, khắp nơi toàn là lôi quang đáng sợ vô cùng.

Giữa lôi quang, Dư Tắc Thành bị thần lôi vô tận oanh kích, dần dần tiêu tan, dung nhập vào trong Thiên Đạo.

Thời gian trôi qua, dần dần Dư Tắc Thành lại sinh ra giữa Thiên Đạo Tấn Lôi này, khôi phục lại nguyên hình như trước.

Sau khi Dư Tắc Thành khôi phục, Thiên Đạo Tấn Lôi phát hiện ra kẻ lạ, lập tức thần lôi vô tận tiếp tục oanh kích Dư Tắc Thành như lần trước.

Giữa vạn lôi oanh kích. Dư Tắc Thành vẫn giữ vững bản tâm, ung dung bất động. Nó mạnh thì mặc nó, muốn đánh thì cứ đánh, ta đây nguy nga bất động.

Không biết oanh kích trong bao lâu, cuối cùng Thiên Đạo Tấn Lôi chấn động mạnh một cái, chấn văng Dư Tắc Thành ra ngoài.

Dư Tắc Thành trở lại với thế giới thật, mỉm cười bình thản, giơ tay chỉ ra, lập tức hai đạo lôi quang xuất hiện trên tay hắn.

Hai đạo lôi quang này có thể là một thể, cũng có thể tách ra, tuy một mà hai, tuy hai mà một. Phi Dực kiếm lúc này giống như hàng ngàn hàng vạn lôi điện tụ tập, lồng lộn rít gào. Vô số điện quang tụ lại thành thân kiếm, không giây phút nào là yên tĩnh, lưu chuyển không ngừng, vô cùng ảo diệu.

Nhìn Phi Dực kiếm. Dư Tắc Thành lên tiếng nói:

- Kinh lôi chấn vạn lý, uy năng trùm bốn bề, không lên tiếng thì thôi, vừa động chấn nhiếp người.

- Sau này ngươi gọi là Kinh Lôi Tiên Dực kiếm.

Đây là phi kiếm thập giai Kinh Lôi Tiên Dực kiếm, rốt cục Dư Tắc Thành đã luyện kiếm thành công, được thanh phi kiếm thập giai đầu tiên do chính mình luyện chế.

Phi kiếm thập giai trong tay, giống như vô số lôi điện tụ tập trong tay, cảm giác này thật sự là thích thú.

Dư Tắc Thành nhìn Kinh Lôi Tiên Dực kiếm của mình, kiếm này chỉ cần vung lên, không trung trăm dặm sẽ tụ tập lôi điện, lồng lộn rít gào. Hết thảy tà ma ngoại đạo, hết thảy pháp thuật Ngũ Hành, hết thảy pháp tắc Thiên Đạo chỉ cần không ân chứa lôi điện mạnh mẽ bằng Kinh Lôi Tiên Dực kiếm này sẽ bị bài trừ. Một kiếm giáng xuống, thiên hạ vô địch.

Đây là phi kiếm thập giai, có được thần uy như vậy.

Nhìn vô số lôi điện tụ tập thành kiếm. Dư Tắc Thành càng ngắm càng cảm thấy vui sướng trong lòng.

Thật sự rất muốn tìm người thử kiếm, dùng máu của đối phương để thử thần kiếm mình vừa mới luyện thành.

Dư Tắc Thành cố nén kích động trong lòng, hiện tại còn chưa được, Hiên Viên Lục Kiếm của mình chỉ mới luyện được một thanh, còn cần tiếp tục luyện ra năm thanh nữa, khi nào luyện đủ toàn bộ rồi hãy tính.

Không được, hiện tại không thể tiếp tục luyện kiếm nữa. Trong lúc tâm trạng kích động luyện một thanh phi kiếm, không thể nào tập trung chuyên chú. Ra ngoài đi dạo, sau khi tâm trạng bình tĩnh sẽ tiếp tục luyện kiếm.

Dư Tắc Thành rời khỏi thế giới Bàn cổ, đi vào Hiên Viên kiếm phái, dạo khắp nơi.

Lúc này Lạc Tĩnh Sơ chợt hiện thân, nói với Dư Tắc Thành:

- Tắc Thành, ta đã hóa hoa trăm năm. lần này vừa thức tỉnh đã rời khỏi Hoa Đô ba mươi năm. Ta muốn trở về thăm bọn nhỏ, xem thời gian qua thế nào. Ta có cảm giác rằng thời gian qua chúng hết sức buồn bã, ta muốn về Hoa Đô thăm chúng.

Cái gọi là bọn nhỏ chính là trăm hoa ở nhân gian. Lạc Tĩnh Sơ có được Thiên Đạo Hoa Chỉ, gia tộc các nàng vào thời Tiên Tần đế quốc chính là người làm vườn của Tiên Tần, chăm sóc trăm hoa trong thiên hạ. nhiều đời được xung Hoa Thần nhất tộc, chăm sóc trăm hoa đã trở thành mục đích sống của các nàng.

Hoa Đô trải qua Hoa Thần nhât tộc tê luyện vạn năm. dưới sự phối hợp của bọn họ cùng Hoa Vô Hà. lợi dụng Thiên Địa Ấn, có thể khống chế tất cả hoa trên thế giới Thương Khung.

Lạc Tĩnh Sơ hóa hoa trăm năm. lần này vừa thức tỉnh đã rời khỏi Hoa Đô ba mươi năm. Thời gian quá dài, những chuyện thuộc trách nhiệm của nàng, Hoa Vô Hà không thể sánh thay, cho nên nàng muốn trở về Hoa Đô xử lý những vấn đề tồn đọng trong thời gian qua.

Tô Uyển Ngôn cũng nói:

- Muội cũng muốn trở về, muội muốn ở cùng mẹ.

Nàng không muốn Lạc Tĩnh Sơ cô độc một mình, muốn đi theo bầu bạn.

Dư Tắc Thành gật gật đầu. đột nhiên thoáng động trong lòng, lấy ra phi kiếm thập giai Hằng Cổ Nhật Nguyệt:

- Tĩnh Sơ, ta đã tế luyện được phi kiếm thập giai khác, nàng hãy cầm lấy thanh này.

Lạc Tĩnh Sơ nhìn phi kiếm thập giai:

- Đây chính là bảo bối của chàng, ta cũng không biết ngự kiếm, chàng cho ta làm gì?

Dư Tắc Thành nói:

- Tuy rằng nàng không biết ngự kiếm, nhưng nàng tinh thông Thiên Đạo Thời Gian, Hằng Cổ Nhật Nguyệt này lấy Thiên Đạo Thời Gian hóa kiếm, vô cùng thích hợp với nàng. Dù sao khoảng cách giữa Hoa Đô với Hiên Viên kiêm phái cũng không xa, sau khi ta xử lý xong

chuyện ở đây, sẽ tới đó tìm các nàng, để ta đưa các nàng một đoạn.

Lạc Tĩnh Sơ mỉm cười, nhận lấy phi kiếm thập giai Hằng cổ Nhật Nguyệt.

Phi kiếm vừa vào tay nàng, lập tức nổ vang một tiếng. Phi kiếm thập giai Hằng cổ Nhật Nguyệt hợp với Thiên Đạo Thời Gian của Lạc Tĩnh Sơ, nhờ phù hợp pháp tắc Thiên Đạo, cho nên xảy ra cộng hưởng thần kỳ giữa hai bên.

Dư Tắc Thành và Lạc Tĩnh Sơ nhìn nhau cười, Lạc Tĩnh Sơ nói:

- Xem ra ta phải trở về học kiếm với chàng, bằng không sẽ rất có lỗi với phi kiếm thập giai này.

Dư Tắc Thành đưa tiễn hai nàng, lần này đưa xa ngàn dặm. lưu luyến không rời. Cứ đi mười bước lại quay đầu nhìn lại, xa xa hai nàng dắt tay rời khỏi.

Dư Tắc Thành trở về Hiên Viên kiếm phái, thoáng động trong lòng, bắt đầu khai đàn giảng pháp, giảng pháp tắc Thiên Đạo cho Nguyên Anh Chân Quân, truyền thụ kiếm pháp kiếm ý cho các đệ tử Hiên Viên khác, truyền thụ Đại Đạo tu tiên cho đệ tử ngoại môn.

Cứ như vậy bảy ngày sau, Dư Tắc Thành bình tĩnh lại, lúc ấy mới trở vào thế giới Bàn Cổ, tiếp tục tế luyện phi kiếm.

Dư Tắc Thành quyết định chọn Thiên Đạo Tinh Toại, Hạo Thần tiến hành nuôi dưỡng Tinh Vũ kiếm. Quang Ngục kiếm sử dụng Thiên Đạo Kim Hi, Lãnh Nguyệt tiến hành nuôi dưỡng, ánh sáng nhật nguyệt, hào quang vạn đạo.

Nhưng dùng hai loại Thiên Đạo luyện kiếm là một cửa ải khó khăn, Dư Tắc Thành còn chưa nắm chắc nên tạm gác lại sau.

Tiêu Diêu kiếm sử dụng Thiên Đạo Đại Phong, tiêu dao theo gió, tự do tự tại, tiến hành nuôi dưỡng. Nhưng Kiếm Tiêu Diêu là kiếm pháp yếu nhất của Dư Tắc Thành trong Lục Kiếm, cũng tạm thời gác lại.

Cho nên rốt cục Dư Tắc Thành sử dụng Thiên Đạo Tật Điện cho Ngưng Lão kiếm, tiến hành nuôi dưỡng để có thể sinh ra phi kiếm thập giai.

Kiếm Ngưng Lão lấy trào của kiếm cưu công kích, một trảo xuất ra, một mất một còn, là sát chiêu mạnh nhất.

Dư Tắc Thành bắt đầu tế luyện, vẫn là phương pháp cũ. Đầu tiên tế luyện phi kiếm cửu giai Ngưng Lão Kiếm ẩn chứa Thiên Đạo Tật Điện, sau đó nhập đạo hóa hình, hóa thành phi kiếm thập giai.

Thiên Đạo Tự Nhiên chậm rãi bùng lên, lực Thần Uy hiện, hết thảy biến hóa. Vô số tài liệu tự động bay lên, dung nhập vào trong Ngưng Lão Kiếm. Sau đó dung nhập Thiên Đạo Tật Điện, cuối cùng rót Tiên Khí vào, duy trì nguyên trạng, vĩnh hằng bất diệt.

Dư Tắc Thành khổ luyện bây ngày, rốt cục luyện ra Ngưng Lão Kiếm cửu giai.

Nhưng sau khi luyện ra phi kiếm cửu giai, lão đông tây vẫn không thể luyện nó trở thành phi kiếm thập giai được, không biết vì sao Dư Tắc Thành không có cảm giác như khi trước luyện Kinh Lôi Tiên Dực kiếm. Hắn không muốn Hóa Đạo trong Thiên Đạo Tật Điện, cho nên dừng việc tế luyện phi kiếm này lại.

Cảm giác luyện kiếm là vô cùng quan trọng, không thể cưỡng ép mình tiếp tục, phải đạt tới trạng thái đạo pháp tự nhiên, truy tìm thiên ý.

Bất quá không tế luyện kiếm này, mình cũng có thể tế luyện phi kiếm khác. Dư Tắc Thành bắt đầu luyện chế Tiêu Dao Kiếm cửu giai. Trước khi luyện kiếm, Dư Tắc Thành tu luyện lại một lần tất cả kiếm pháp Kiếm Tiêu Diêu, tâm thần tự tại. Dưới trạng thái thoải mái như vậy, rốt cục Dư Tắc Thành luyện thành Tiêu Dao Kiếm cửu giai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status