Tiên ngạo

Chương 1188: Tắc Thành cưới vợ


Lạc Tĩnh Sơ cùng Dư Tắc Thành hiểu nhau mến nhau mấy trăm năm. Tô Uyển Ngôn vĩnh viễn không hối hận. Lôi Băng Vân là si tâm nhất, giờ phút này bọn họ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, trọn đời không phân ly.

Hôn lễ cử hành ở trong thế giới Bạch Khởi Hiệu, chỉ có rất ít thân bằng hảo hữu tham gia, thế nhưng cũng hơn ngàn người.

Dư Tắc Thành cũng không có bạc đãi các lộ tu sĩ đường xa mà đến, bắt đầu yến tiệc Hiên Viên trường nhai, mờ tiệc chiêu đãi tu sĩ đến đây.

Cái gì thiên tài địa bảo, cái gì linh đan diệu dược, bung ra giống như nước chảy tặng tu sĩ đến đây thường thức.

Khi yến tiệc bên ngoài cử hành đến phân nửa, thì trên bầu trời tiên nhạc mờ ảo, tiên hoa bay ra, Tiên giới chúc phúc, không khí càng thêm long trọng.

Tân khách vô số, toàn bộ nhân sĩ nổi danh thiên hạ đến đây, thậm chí Kiếm Lão Nhân. Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu cũng thấu không vượt giới đến đây, nếu không phải hiện tại Tiên Nhân không cách nào hạ giới, có lẽ Trung Hưng Tổ Sư cũng sẽ hạ giới chúc mừng.

Màn đêm đã tới, Dư Tắc Thành kết thúc tiệc rượu, tiến vào động phòng.

Nhìn chỗ ngọn đèn leo lét kia, bốn người đang đợi hắn ở trong đó, Dư Tắc Thành trong lòng ấm áp.

Hắn chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng đi tới, nhìn bốn người các nàng, một người so với một người xinh đẹp như hoa, một người so với một người thiên kiều bá mị, đời người như vậy đủ rồi.

Gió vàng, sương ngọc thoáng qua, còn hơn nhân thế bên nhau cả đời. Tình mềm tựa nước, hẹn đẹp như mơ...

Ngày thứ hai, Dư Tắc Thành chậm rãi tinh lại, sự điên cuồng của đêm qua thực sự làm cho người ta mê hồn. Tuy rằng ngày trôi qua bên song cửa chậm rì rì. thế nhưng hắn không muốn rời giường, bèn tiếp tục hợp hoan, phong quang vô hạn.

Cứ như vậy ba tháng sau, Đại Liên Minh đi vào quỹ đạo, tất cả đều tiến vào giai đoạn phát triển cố định. Tiên Tần Đại Liên Minh Tu Tiên bắt đầu phát triển nhanh chóng.

Dư Tắc Thành hiệu lệnh thiên hạ. đem vị trí chưởng môn Hiên Viên Kiếm Phái chính thức giao cho đại đệ tử Tiểu Tam. đồng thời đem vị trí tông chủ Vô Hình Ám Ma tông truyền cho Ngũ đệ tử Trương Vân Động.

Tất cả những việc này không dẫn tới xao động gì, Dư Tắc Thành là chưởng môn Hiên Viên Kiếm Phái hay không đã không có ý nghĩa. tên của hắn chính là một chiêu bài, có tên của hắn đã có thể nói rõ tất cả.

Hiên Viên Kiếm Phái mấy năm nay thực ra toàn là do Tiểu Tam quản lý, đang khống chế phát triển, các đệ tử thực ra đều cho rằng Tiểu Tam mới là chưởng môn của Hiên Viên Kiếm Phái, tất cả những việc này hoàn toàn êm xuôi.

Dư Tắc Thành sau khi từ bỏ vị trí chưởng môn Hiên Viên Kiếm Phái, có thể nói đem toàn bộ Đại Liên Minh Tu Tiên đi vào quỹ đạo giao cho Tiểu Tam. sau đó tự mình rời đi.

Hắn mang theo bốn nàng, cùng nhau rời đi.

Cuối cùng giờ phút này Dư Tắc Thành có thể bỏ xuống tất cả, dẫn theo tứ nữ, nhất kiếm nhất quy, phiêu nhiên mà đi.

Dư Tắc Thành cũng không đi xa, mà thực hiện lời hứa năm đó.

Năm người ở Gò Hiên Viên lựa chọn một chỗ không người, không núi cao cảnh đẹp, không biển lớn linh tuyền, chỉ là một chỗ sơn lĩnh bình thường, bọn họ ở nơi này mở ra mấy gian nhà nhỏ, nuôi gà dưỡng ngỗng, mở ra một hồ nước, thà linh quy vào trong đó, trồng hoa sen, chèo thuyền nhỏ ở trong hồ bất cá bất tôm, ở nơi này sống cuộc sống thanh đạm mà hạnh phúc.

Kẻ nấu nước người dệt tơ, mặc dù nhà cỏ xiêu vẹo nhưng vẫn có thể che mưa tránh gió, phu thể ân ái chia ngọt sẻ bùi.

Cuộc sống điền viên, vô cùng sung sướng.

Đảo mắt thời gian trôi qua, sau mười năm.

ở trong thành Lâm Hải càng ngày càng náo nhiệt kia, lại thêm một hộ gia đình, một chồng bốn vợ, ở nơi này mờ một nhà sách, nhàn nhã sống qua ngày.

Đảo mắt lại là mười năm.

Địa vực thứ mười sáu, một tu sĩ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, phục hưng đại quốc, thống trị vạn dặm. trong nước giàu mạnh, một vương bốn hậu, hưởng hết vinh hoa phú quý.

Đảo mắt lại là mười năm.

ở trên hư không, một cự quy ngao du vòm trời, ở trên lung quy, bọn họ nhàn nhã dạo chơi, ngao du thế giới vô tận khác, tiêu dao tự đắc.

Đảo mắt lại là mười năm.

Đột nhiên một ngày này, Tư Mã Tử Uyên phi hạc truyền thư, vượt qua Thời Không, bay đến trong tay Dư Tắc Thành, cuối cùng vào lúc sinh ra hài tử thứ một trăm hai mươi bảy, đã tìm được Nam Thiên Chân Quân.

Dư Tắc Thành đại hỉ, trở về thế giới Thương Khung, từ xa nhìn lại, thế giới Thương Khung đã trở nên hết sức phồn hoa, hiện tại đã mở ra hai mươi ba chỗ địa vực.

Còn chưa tới gần thế giới Thương Khung, vô số tinh chu phi hành ở Vực Ngoại, bọn họ đều là tu sĩ Nhân tộc khắp nơi tìm kiếm Vực Ngoại thích hợp na di trở về thế giới Thương Khung, Nhân tộc giờ phút này cuối cùng đi lên tinh không, trở thành tồn tại hùng mạnh.

Trở về cung điện Huyền Không đảo, nhờ Tư Mã Tử Uyên tìm kiếm, lúc này Tư Mã Nhất Bách Nhị Thập Thất đã tám tuổi có dư.

Nhìn thấy hắn Dư Tắc Thành liền kích động không ngớt, liếc mắt liền nhìn ra đây là sư phụ chuyển thế, Dư Tắc Thành ôm lấy ông không buông tay, sử ra thần lực Hồn của bản thân, đưa ông trở về kiếp trước, lập tức quá khứ của Nam Thiên Chân Quân từng chút một xuất hiện ở trong đầu của Tư Mã Nhất Bách Nhị Thập Thất.

Tư Mã Tử Uyên thở phào một hơi, cuối cùng không cần sinh nữa, mấy năm nay mệt chết

hắn. mặc dù mỹ nữ trong lòng, thế nhưng bao nhiêu năm qua hắn đã không còn cảm giác khoái lạc gì, đây hoàn toàn chính là một chuyện dằn vật.

Dần dần thần lực Hồn dẫn đến tác dụng, Nam Thiên Chân Quân đột nhiên trợn mất nhìn Dư Tắc Thành, nhẹ nhàng xoa mặt của hắn, nói:

- Tắc Thành à, Tắc Thành à, lại nhìn thấy con rồi, ta thật cao hứng.

Một câu nói này tất cả nỗ lực của Dư Tắc Thành đều đáng giá, sư phụ lại lần nữa trở về, so với cái gì cũng vui mừng hơn.

Dư Tắc Thành đại hi. mừng rỡ như điên, mấy thứ tiếc nuối của đời người toàn bộ bù đắp, cuối cùng đã tìm được sư phụ, nếu có chí nhất định thành.

Nam Thiên Chân Quân cuối cùng lại lần nữa trở về, chẳng qua hiện tại ông tên là Tư Mã Nam Thiên. Thực ra vô luận là Tư Mã Nam Thiên hay là Tư Mã Thi Vận, bọn họ đều là Tư Mã Tử Uyên sử dụng pháp thuật triệu hoán mà sinh, sinh ra ký ức của kiếp trước đã ảnh hưởng bọn họ, như vậy Dư Tắc Thành sử dụng thần lực Hồn đối với bọn họ, chỉ là khôi phục ký ức của bọn họ, cũng không phải gạt bỏ hiện tại, chỉ là khôi phục ký ức quá khứ.

Tư Mã Nam Thiên Khôi phục ký ức năm xưa. lập tức biểu hiện ra chỗ hùng mạnh của Nam Thiên Chân Quân, ông không muốn bị quá khứ chỉ phối, đời này là một bắt đầu mới, ông muốn lần nữa bắt đầu cuộc đời của mình, tự mình nắm trong tay cuộc đời của mình.

Phàm chuyện kiếp trước là của kiếp trước, chuyện quá khứ chính là quá khứ.

Dư Tắc Thành vô cùng hiểu thấu điều này, mình không thích bị Đại Hồng kiếp trước ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, ông cũng vậy, không thích bị ký ức của Nam Thiên Chân Quân kiếp trước ảnh hưởng cuộc sống của mình.

Dựa theo quy tắc của Hiên Viên Kiếm Phái, Tư Mã Nam Thiên chính thức bái Dư Tắc Thành làm sư, làm quan môn đệ tử của Dư Tắc Thành.

Năm đó Tứ sư huynh chính là như vậy, vốn là sư phụ của Nam Thiên Chân Quân, về sau đã làm đệ tử của hắn. hiện tại đến phiên Nam Thiên Chân Quân.

Sư phụ, sư phụ, chính là người dẫn đường, dìu dắt lẫn nhau, dẫn người thân rời khỏi tiên lộ trở về tiên lộ.

Dư Tắc Thành trở về Hiên Viên Kiếm Phái, toàn lực dạy Tư Mã Nam Thiên, dốc túi truyền thụ, đem toàn bộ những thứ năm đó sư phụ dạy toàn bộ dạy trà lại ông.

Dư Tắc Thành ở trong các di tích Tiên Tần, lao lực tâm cơ, hoán đổi thế giới Bàn cổ, các loại Tiên Thiên Linh Bảo, còn có chuẩn bị phi kiếm cửu giai phi kiếm thập giai cho sư phụ.

Thế nhưng Dư Tắc Thành không truyền thụ trực tiếp như vậy, hắn chế tạo các loại bảo tàng đầu mối, sáng tạo các loại kỳ ngộ, làm cho Tư Mã Nam Thiên một đường phấn đấu, thông qua nỗ lực của mình đạt được những bảo vật.

Thời gian từng chút trôi qua, Tư Mã Nam Thiên lớn lên từng chút một. từng chút một hiển lộ năng lực vượt quá người thường, Dư Tắc Thành sẽ không nhúng tay sau lưng, sư phụ chính là sư phụ, ông có cuộc sống của mình, mình không thể chỉ phối.

Tư Mã Nam Thiên giao du thiên hạ. thiếu niên trường kiếm, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, hồng nhan tri kỷ, cất tiếng cười vang, giết vào Vực Ngoại, diệt sát Dị tộc, hàng ngàn hàng vạn người ngã xuống, ta vẫn xông lên, trổ hết thần uy tung hoành thiên hạ.

Dư Tắc Thành âm thầm bảo vệ sư phụ, nhìn sư phụ trường thành từng chút một, trong lòng vui mừng không gì sánh được, chẳng qua sư phụ hiện tại khác với sư phụ quá khứ.

Ngoại trừ năng lực này, ông còn có dã tâm, hắn muốn làm chưởng môn của Hiên Viên Kiếm Phái, muốn làm minh chủ của Tiên Tần Đại Liên Minh Tu Tiên, điều này vượt ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành.

Sư phụ muốn làm, mình sẽ để sư phụ làm, năm đó ta muốn cái gì, sư phụ đều cho ta không chút do dự, hiện tại ta cũng giống như vậy.

Dư Tắc Thành tìm đến Tiểu Tam, nói chuyện này, Tiểu Tam lập tức vui vẻ không thôi, mấy năm nay làm chưởng môn Hiên Viên Kiếm Phái, minh chủ Đại Liên Minh đã làm hắn mệt chết, nếu không phải sự phó thác của sư phụ, hắn đã sớm bỏ trọng trách đảo tẩu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status