Tiên ngạo

Chương 180: U Minh giới


Trăng sáng trên cao, gió hiu hiu thổi, Dư Tắc Thành dừng giữa không trung, nhìn Lôi Băng Vân từng bước tiến về phía trước, ba bước một lạy, không hề do dự.

Dư Tắc Thành muốn gọi hỏi thăm nàng nhưng thấy dáng vẻ vô cùng cung kính của Lôi Băng Vân lại không muốn làm kinh động, hắn chỉ thầm chúc phúc cho nàng. Lôi Băng Vân cũng không thấy Dư Tắc Thành, vẫn tiếp tục đều đều tiến tới, một lúc lâu sau mới ra khỏi tầm mắt của Dư Tắc Thành.

Vừa khuất khỏi tầm nhìn của Dư Tắc Thành, đột nhiên hai hàng lệ nóng chảy ròng ròng trên mặt Lôi Băng Vân. Nhưng nàng vẫn rắn rỏi ngẩng cao đầu, càng thêm kiên định tiến về phía trước.

Dư Tắc Thành vẫn đứng giữa không trung cao trăm trượng, thấy Lôi Băng Vân đi khuất vừa định rời đi, chợt bên tai hắn có tiếng người hừ lạnh:

- Tiểu tặc bạc tình, tâm như sắt đá chẳng khác gì sư phụ ngươi. Ta tuyệt đối không để cho sư đổ ngươi làm cho người khác thương tâm như vậy nữa...

Thanh âm này ẩn chứa một lực lượng kỳ dị, Dư Tắc Thành bị thanh âm này chấn động khiến cho trong lòng run rẩy, suýt chút nữa rơi khỏi phi kiếm. Hắn ngoái đầu nhìn lại chỉ thấy một nữ tử áo trắng như tuyết đang đứng trên không nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng như băng giá.

Đột nhiên Dư Tắc Thành có cảm giác nữ tử này rất giống Lôi Băng Vân, cũng lạnh như băng, cũng vô cùng cao ngạo.

Nữ tử này chắc chắn là Kim Đan Chân Nhân. Dư Tắc Thành hoàn toàn không phát hiện ra nàng đến từ lúc nào. Chỗ nàng đứng trên không dường như bị băng tuyết phủ ngập trời, tuy cao hơn mặt đất trăm thước nhưng cũng làm cho mặt đất đóng băng. Đây tám phần có lẽ là dị tượng Kim Đan của nàng.

Ánh mắt nàng nhìn Dư Tắc Thành hết sức kỳ lạ. dường như có vẻ phong tình vạn chủng, dường như khắc cốt ghi tâm, pha lẫn nửa yêu nửa hận.

Bất chợt Dư Tắc Thành rùng mình một cái, hắn thầm cảm nhận được không phải nữ tử này đang nhìn mình. Thật ra thông qua Dư Tắc Thành, nữ tử này đang nhìn sư phụ của hắn, nhất định là trong quá khứ, hai người đã có từng có một đoạn tình duyên, nói không chừng nàng bị sư phụ mình không đoái hoài tới cho nên mới có thái độ như vậy.

Dư Tắc Thành vội vàng thi lễ:

- Ra mắt sư thúc, đệ tử Dư Tắc Thành xin có lễ!

Thần sắc nữ tử kia khẽ biến, nháy mắt trở lại lạnh lùng như trước:

- Ngươi là đồ đệ của Nam Thiên Chân Nhân ư, gần đây sư phụ ngươi có khỏe không?

Tuy rằng giọng nàng lạnh như băng nhưng ý quan tâm trong đó có thể thấy rất rõ ràng.

Dư Tắc Thành vội vàng đáp:

- Tiểu điệt là đệ tử thứ năm của ân sư, ân sư đã bế quan một năm rưỡi, người đang tấn công cảnh giới Long Hổ cao cấp.

Nữ tử gật gật đầu:

- Hẳn là không thành vấn đề, ngươi cũng chẳng khác gì lệnh sư, tuổi còn trẻ như vậy mà đã khiến cho nữ nhân rơi lệ. Ta sẽ không để cho các người toại nguyện, ta muốn khiến cho nàng quấn lấy ngươi cả đời này, không để cho ngươi tiêu dao khoái hoạt như lệnh sư!

Lời của nữ tử lạnh như băng, khiến Dư Tắc Thành cũng cảm thấy trong lòng lạnh toát. Đột nhiên hắn có cảm giác dường như nữ tử này điên rồi, không phải là người bình thường. Hắn muốn giải thích rằng thật ra giữa hắn và Lôi Băng Vân không có chuyện tư tình nhi nữ, nhưng thấy nữ tử trước mắt có dấu hiệu điên loạn, bèn nuốt lời vào lại. Hắn nghĩ có nói gì với nàng cũng bằng vô dụng, nàng đã nhận định chuyện này như vậy, không ai có thể thay đổi được định kiến của nàng.

Dư Tắc Thành lại thi lễ:

- Sư thúc, tiểu điệt còn có việc gấp bên mình, xin cáo lui trước.

Dứt lòi vội vàng rẽ kiếm quang sang bên bay đi. Nữ tử kia vẫn đứng vên trên không rất lâu không nói, đột nhiên ngửa mặt nhìn trời cười sằng sặc, xem ra có vẻ hết sức điên cuồng. Giọng cười của nàng như dao nhọn đâm vào tận tim người, điêu ngoa sắc bén.

Dư Tắc Thành nghe vậy lập tức dốc hết toàn lực ngự kiếm. Điên rồi, nhất định nữ tử này điên rồi, xem ra ngày trước sư phụ mình đã quyết định chính xác, gặp phải kẻ điên như vậy, nên trốn càng xa càng tốt.

Dư Tắc Thành dựa theo bản đồ chỉ dẫn rất nhanh đã tìm được Quỷ Vương cốc. Cốc này nằm giữa hai ngọn núi, cả sơn cốc sương mù mờ mịt, thật ra sương mù này là khí phong ấn do các vị tiền bối lưu lại để ngăn cản không cho bọn ác quỷ ma đầu nơi u Minh địa vực xâm nhập Gò Hiên Viên.

Tại cửa vào sơn cốc có một con đường ruột dê nho nhỏ, đây là con đường ắt phải đi qua nếu muốn vào sơn cốc. Dư Tắc Thành men theo đường nhỏ này chậm rãi tiến về phía trước. Theo mỗi bước đi của hắn, các loại phù triện chợt lóe. Hiên Viên kiếm ấn trong thần thức hắn cũng lóe lên tương ứng. Nhờ đó hắn mới có thể đột phá các loại cấm chế một cách an toàn, tiến vào trong cốc.

Sau khi vào cốc, Dư Tắc Thành chỉ thấy quỷ khí dày đặc khắp nơi, không có ngày đêm, không có ánh sáng, nơi nơi mờ mịt hỗn độn, địa hình thay đổi không chừng. Có vẻ như nơi này là một vực sâu vạn trượng, càng đi xuống dưới càng cảm thấy kinh khủng, thỉnh thoảng có những tiếng vang nghe như ma kêu quỷ khóc khiến cho người ta phải khiếp vía kinh hồn, dường như có hàng ngàn hàng vạn ác quỷ đang khóc thét bên dưới.

Dư Tắc Thành đội Hóa Quỷ Cân lên lập tức cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, hóa thành quỷ ảnh, có thể chậm rãi trôi nổi giữa không trung. Hắn bèn tiến thẳng xuống vực sâu không đáy này.

Thật ra vực này chính là thông đạo dẫn xuống U Minh giới. Dư Tắc Thành càng xuống sâu phía dưới, cảm giác rời khỏi thế giới con người ngày càng trở nên mạnh mẽ. Thật không biết thế giới âm u này rốt cục có hình dáng thế nào, đột nhiên hắn nảy ra một ý nghĩ trong lòng. Chờ đến khi mình tu luyện thành công, nhất định phải dạo chơi U Minh giới này một phen mới được. Sau khi trở về sẽ viết một quyển U Minh du ký, để cho những hậu bối sau này mở mang tầm mắt.

Dư Tắc Thành chậm rãi bay xuống, được chừng mười dặm, từ khung cảnh sương mù hư ảo chợt biến thành một địa đạo ngầm vói vô số thông đạo dọc ngang chằng chịt. Những thông đạo này vô cùng phức tạp, lối ra vào vô số, có lối cao tới mười thước, có lối chỉ cao bằng đầu người. Vô số thông đạo này đan xen chằng chịt, nếu không có bản đồ chỉ dẫn nhất định sẽ bị lạc trong đó.

Dư Tắc Thành mở bán đồ mang theo, lập tức bản đồ hóa thành một luồng sáng xanh bay vào trong đầu hắn. Trong thần thức hải của hắn hiện ra một ngọc giản rất lớn. bản đồ này lập tức dung họp vào trong ngọc giản.

Ngọc giản này chính là Tâm Huyết Giản trong Phá Diệt Cửu Thuật mà lúc trước Dư Tắc Thành tu luyện. Tâm Huyết Giản vừa hiện lập tức Dư Tắc Thành có cảm ứng, hắn có thể biết rõ những đường ngang lối tắt dưới Quỷ Vương cốc này như lòng bàn tay. Dường như bao nhiêu năm trước hắn đã đi qua đây không biết bao lần cho nên vô cùng quen thuộc địa hình nơi này. Mỗi khi hắn tiến vào một thông đạo trong đầu hắn lập tức hiện ra tư liệu về thông đạo ấy dài bao nhiêu, cao bao nhiêu, trong đó có cạm bẫy hay không, có mấy lối ra, lối nào là đường chết... Những tư liệu này hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, thì ra đây là lợi ích của Tâm Huyết Giản, thì ra cái gọi là bản đồ sống chính là như vậy.

Dư Tắc Thành đi chừng một dặm, rẽ qua sáu, bảy thông đạo. Theo như ký ức, nơi này hẳn có ác quỷ phòng thủ. Hắn tỏ ra vô cùng cẩn thận, chậm rãi tiến về phía trước, quả nhiên thấy có hai ác quỷ đang đứng gác.

Trong suy nghĩ của Dư Tắc Thành, ác quỷ hẳn là mặt mũi vô cùng dữ tợn, kinh khủng lạ thường. Nhưng hai ác quỷ này lại ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, bọn chúng có hình dạng như người thường, chỉ là lơ lửng giữa không trung. Trên thân chúng toát ra quỷ khí nồng đậm, da màu xanh nhưng bên ngoài có khoác áo giáp. Bên hông chúng đeo trang sức, lỗ tai đeo vòng, tay cầm binh khí, mỗi tên cầm một cây trường mâu chẳng khác gì binh sĩ trên nhân thế.

Áo giáp và binh khí của chúng hoàn toàn là trang bị đúng quy cách, nói cách khác trong U Minh giới này có xưởng chế tạo áo giáp binh khí. Bọn chúng chẳng qua chỉ là quỷ binh bình thường nhất mà đã được trang bị khôi giáp vũ khí tốt như vậy. Vòng đeo tai của chúng là do chạm trổ tinh tế mà thành, tất cả chứng tỏ rằng U Minh giới cũng có nền văn minh của mình, bọn chúng cũng không phải là loại cô hồn dã quỷ như trong tưởng tượng của Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành đứng từ xa quan sát bất chợt một trong hai quỷ binh kia nhìn thấy Dư Tắc Thành. Hiện tại hắn đội Hóa Quỷ Cân, bề ngoài chẳng khác một tên cô hồn dã quỷ, tên quỷ binh kia cười ha hả như đang nói với đồng bọn chuyện gì. Lập tức hai tên bay phất phơ về phía Dư Tắc Thành, miệng chảy nước dãi ròng ròng ra vẻ hết sức thèm thuồng, dường như muốn tiến tới cắn nuốt dã quỷ Dư Tắc Thành vậy.

Dư Tắc Thành nhìn kỹ, ngón tay khẽ động, phù văn hình mũi kim trong đan điền khởi động, lập tức Kinh Thân Thứ đâm ra. Tên quỷ binh đi sau cùng hét lên một tiếng chói tai, thân thể bốc cháy bừng bừng, cả áo giáp vũ khí của nó đều hóa thành một làn khói nhẹ tiêu tan.

Uy lực của Kinh Thần Thứ này vô cùng mạnh mẽ, chỉ nhẹ nhàng đâm một cái tên quỷ binh ấy đã hoàn toàn tiêu tan. Tên quỷ binh đi đầu vừa định há miệng thét to, Khốn Thần Ti của Dư Tắc Thành đã hóa thành trường tiên đánh ra, đánh trúng tên quỷ binh kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status