Tiên ngạo

Chương 250: Thừa lúc cháy nhà hôi của


Đối phương là đệ tử Hấp Âm Hóa Dương giáo, thấy Dư Tắc Thành xông về phía mình bèn gắng sức ra tay, phi kiếm xuất ra một màn bảo vệ quanh người. Phi kiếm Dư Tắc Thành hóa thành kiếm quang vô tận đánh úp tới, giao nhau vói màn bảo vệ của tên đệ tử Hấp Âm Hóa Dương giáo kia. Không ngờ màn bảo vệ kiếm quang này có hiệu quả thần kỳ, có thê hấp thu chân nguyên lực trên kiếm quang của Dư Tắc Thành, đệ tử Hấp Âm Hóa Dương giáo quả nhiên có bản lãnh của mình.

Kiếm quang Dư Tắc Thành ngày càng trở nên mạnh mẽ, nếu ngươi đã muốn hấp thu ta cho ngươi hấp thu thoải mái... Lập tức có chừng hai trăm đạo kiếm quang kiếm khí đánh lên màn bảo vệ, dần dần sức hấp thu của màn bảo vệ đạt tới cực hạn, xuất hiện khe hở, mà kiếm quang Dư Tắc Thành vẫn bắn tới dồn dập ngày càng mạnh mẽ.

Chỉ nghe rắc một tiếng, màn bảo vệ kia đã bị công phá, tên đệ tủ Hấp Âm Hóa Dương giáo kia lập tức bị vô số kiếm quang của Dư Tắc Thành nghiền nát hóa thành sương máu.

Lợi dụng Linh Cưu Dẫn Sinh quyết đạt được lực lượng hùng mạnh, lợi dụng Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết hấp thu lực bản nguyên của địch nhân, bổ sung cho tiêu hao của mình. Thấy địch nhân hóa thành sương máu Dư Tắc Thành cảm thấy thích thú không nói nên lời, rất thích đánh chết cường địch như vậy.

Kiếm quang Dư Tắc Thành vô cùng nổi bật, ngoài xa năm mươi thước có hai đệ tử Phân Phương Giải Ngữ môn kinh ngạc nhìn sang phía này. Dư Tắc Thành vừa xông về phía các nàng vừa tươi cười, còn đang suy nghĩ trong lòng xem có nên giết chết các nàng không, hai nàng thấy Dư Tắc Thành cười tươi như vậy lập tức thét lên một tiếng chói tai, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Dư Tắc Thành cười khanh khách, ngự kiếm tiếp tục bay về phía trước, vọt vào đại động, bay vào sâu trong lòng núi. Đại động này bị thần lôi khi nãy phá vỡ sâu chừng ba mươi thước, dẫn thông tới động phủ trong lòng núi của Cực Nguyên Vân Hà tông.

Dư Tắc Thành ngự kiếm bay xuống, tiến về phía động phủ ngầm của Cực Nguyên Vân Hà tông. Dựa theo bản đồ có được trong thần thức của Diệp Thiên, tiến sâu vào trong lòng núi.

Trong lòng núi thỉnh thoảng chấn động thật mạnh, theo như bản đồ ghi chú, nơi phát ra chấn động kia chính là chỗ cất giấu thiên địa chí bảo của Cực Nguyên Vân Hà tông. E rằng sư phụ, sư bá mình cùng Quy Tàng Chân Quân, kể cả năm tên Nguyên Anh Chân Quân không có mặt ở chiến trường đã chạy tới nơi này, ai cũng muốn cướp lấy thiên địa chí bảo có thể giúp người ta đạt tới Phản Hư kỳ kia vào tay mình.

Thế nhưng Du Tắc Thành lại không bay về phía ấy mà đổi hướng bay về phía cất giấu của cải của Cực Nguyên Vân Hà tông. Các người cứ việc tranh đoạt đi thôi, thiên địa chí bảo gì đó không hề có ý nghĩa gì với ta cả. Thay vì đứng xem chiến đấu tranh đoạt thiên địa chí bảo chẳng bằng đi tìm kho của cải của Cực Nguyên Vân Hà tông, như vậy còn có ý nghĩa hơn nhiều.

Tử Hà Thái Phượng Y, Cực Nguyên Kim Tinh, Tích Vân Trọng Thủy gì đó ta tới đây, ta sẽ bảo quản các ngươi cẩn thận...

Dư Tắc Thành dựa theo bản đồ trong thần thức dần dần vượt qua muôn vàn cạm bẫy trong lòng núi. Hơn nữa nơi này còn có một loại nguyên linh hùng mạnh bảo vệ, hoàn toàn là do vân khí tạo thành, bất kể công kích thế nào nó chỉ tan ra rồi hợp lại. May mắn là Dư Tắc Thành biết được mật lệnh thông qua, từng bước tiến về phía trước, rất nhanh đã đến kho cất giấu tài bảo được ghi chú trên bản đồ.

Di chuyển trong lòng núi từ nãy giờ, Dư Tắc Thành phát hiện ra một vấn đề đó chính là động phủ trong lòng núi này lớn vô cùng, tuy rằng mưa thần lôi bên ngoài tạo ra chút hư hại cho động phủ này nhưng đại thể vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì. Có thể thấy rằng động phủ trong lòng núi này kiên cố tới mức độ nào.

Nhưng nơi này lại không ai cư trú, hết thảy đều mông lung mờ mịt. Một vài chỗ lộ vẻ bụi bặm giăng đầy, dường như đã rất nhiều năm không ai tới dọn dẹp xử lý. Động phủ lớn như vậy chỉ làm nơi cất chứa hàng hóa tài bảo, thật sự là vô cùng lãng phí.

Rất nhanh Dư Tắc Thành đã tới kho chứa tài bảo, kho này nằm trong một sơn động rất lớn, không gian bên trong rộng mênh mông, cột đá chống trần ở trung tâm sơn động chính là kho chứa tài bảo, nhưng bên ngoài kho có tầng tầng sương mù lượn lờ, thật ra chính là cơ quan cấm chế. Ngoại trừ một ít người bọn Kim Hà Chân Nhân, không ai có thể vượt qua được cấm chế này.

Dư Tắc Thành ở bên ngoài tầng cấm chế sương mù dày đặc này, không dám khinh suất tiến vào, nơi này trong thần thức của hắn cũng không có biện pháp phá giải. Dư Tắc Thành cẩn thận lục tìm trong thần thức của Diệp Thiên, để xem có biện pháp nào tiến vào nơi này không. Quả nhiên trời không phụ lòng người, rất nhanh Dư Tắc Thành đã tìm được giới thiệu về màn sương mù cấm chế này.

Màn sương mù này không đơn giản chút nào, tên nó là sương mù Cực Nguyên, là cấm chế do tổ sư khai tông của Cực Nguyên Vân Hà tông lưu lại. Màn sương mù này có năng lực Cực Nguyên, là vật Tiên Thiên, có đặc điểm hút lấy tất cả mọi vật vào trong. Bất kể là tiên kiếm pháp bảo hay linh khí chân nguyên, hoặc huyết nhục gân cốt hết thảy đều có thể hấp thu phân giải. Cho nên nơi này không có cơ quan, vì vậy cũng không cần phải bày bố cơ quan làm gì.

Chỉ khi có được một trong năm lệnh bài do tổ sư Cực Nguyên Vân Hà tông lưu lại mới có thể thuận lợi vuợt qua màn sương mù này. Đám Nguyên Anh Chân Quân nằm vùng tại đây từng thử nghiệm vô số biện pháp nhưng cũng không thể đột phá được cửa ải gian nan này cuối cùng đành từ bỏ, buông tha nơi này chuyển mục tiêu sang năm tấm lệnh bài.

Dư Tắc Thành chạy vòng quanh đám sương mù này, mắt thấy núi báu ngay trước mắt mà không vào được, không thu hoạch được chút gì, đây quả thật là nỗi đau của con người. Dư Tắc Thành không nhịn được thử hết lần này đến lần khác, nhưng bất kể là Tiên Thiên Nhất Mạch Cầm Nã Thủ hay kiếm quang kiếm khí vừa đâm vào màn sương mù dày đặc lập tức bị hấp thu.

Dư Tắc Thành cho Kim Dực kiếm do Thiên Tân kiếm luyện thành vào trong sương mù thử, kiếm mày là kiếm cứng rắn nhất của hắn. Đâu ngờ vừa cho vào, dường như có một luồng năng lượng nào đó bắt đầu xâm nhập phi kiếm. Dư Tắc Thành vội vàng lấy ra, nếu để chậm rất có thể hoàn toàn mất đi thanh Kim Dực kiếm này.

Biết làm sao đây... Dư Tắc Thành bực bội bay qua bay lại, đột ngột linh cơ chợt lóe, vật Tiên Thiên, đó là vật Tiên Thiên, không phải thế giới Bàn cổ của mình có thể hấp thu vật Tiên Thiên dần dần lớn mạnh hay sao? Đúng rồi, cần gì phải nghĩ cách vượt qua làn sương mù này, dùng thế giới Bàn Cổ hấp thu thử, để xem nó có thể hấp thu toàn bộ làn sương mù này không, như vậy là có thể vượt qua thuận lợi.

Nghĩ bèn làm, Dư Tắc Thành mở phanh ngực áo, lập tức dấu vết thế giới Bàn cổ dần dần hiện ra, dần dần tới gần làn sương mù dày đặc. Tâm niệm thoáng động, thế giới Bàn cổ tự động hình thành lực hút, hút một luồng sương mù vào trong. Sau khi Dư Tắc Thành hút một luồng lực Cực Nguyên vào lập tức đình chỉ, tâm thần tiến vào trong thế giới Bàn cổ xem tình hình ra sao.

Làn sương mù vừa bị hấp thu vào trong thế giới Bàn cổ lập tức ngưng kết lại bị thế giới Bàn Cổ dung hợp, không hề lộ ra chút nguy cơ nào cả biến thành một phần của thế giới Bàn Cổ.

Tốt, thật tốt quá. Dư Tắc Thành lập tức trở về bản thể, sử dụng thế giới Bàn cổ bắt đầu gia tăng tiến độ tiến hành hấp thu lực Cực Nguyên, hút, hút, hút...

Sương mù Cực Nguyên bị thế giới Bàn cổ hút mạnh, bắt đầu tập trung về phía ngực Dư Tắc Thành. Cuối cùng tốc độ càng ngày càng nhanh, thế giới Bàn cổ không cần hút nữa mà sương mù Cực Nguyên điên cuồng tự động chui vào.

Chỉ sau thời gian một khắc, lực Cực Nguyên tồn tại nơi đây bảy ngàn năm đã bị Dư Tắc Thành hút sạch vào trong thế giới Bàn cổ, lập tức lộ ra diện mạo vốn có của nơi này.

Trước mắt Dư Tắc Thành xuất hiện một gian phòng chứa do một loại kim loại kỳ dị đúc thành. Kim loại này có thể chống lại lực phân giải hấp thu của sương mù Cực Nguyên kia, không biết là kim loại gì. Chỉ trong thoáng chốc Dư Tắc Thành phát hiện ra kim loại này vô cùng quen thuộc, bèn lấy ra lễ vật trong túi càn khôn của Kim Hà Chân Nhân đưa tặng xem thử. Thì ra là như vậy, kim loại này đúng là Cực Nguyên Kim Tinh.

Phát đại tài rồi! Cực Nguyên Kim Tinh này ở bên ngoài có giá mười vạn linh thạch một lạng, không ngờ được dùng làm nguyên liệu xây nên gian phòng này, thật sự vô cùng lãng phí.

Dư Tắc Thành quan sát kỹ lưỡng, trên mặt đất có rất nhiều tảng đá, hắn bèn cầm một tảng lên quan sát. Chỉ thấy ánh vàng lấp lánh bên trong, dường như cũng là Cực Nguyên Kim Tinh, đây chính là Cực Nguyên Nguyên Hà Thạch (tên của quặng A12Sio5 lẫn Natri).

Thì ra lời đồn Cực Nguyên Kim Tinh là do hộ tông đại trận sinh ra chỉ là che giấu người hiểu biết. Cực NguyênNguyên Hà Thạch và Cực Nguyên Kim Tinh này đều là do sương mù Cực Nguyên cắn nuốt chân nguyên năng lượng của các loại kim loại, sau đó đào thải ra. Cho nên Cực Nguyên Kim Tinh này không sợ hòa tan mới có thể sử dụng xây dựng gian phòng

Dư Tắc Thành mở cửa gian phòng, nơi này không có khóa, cũng không cần khóa. Chỉ thấy trong phòng chứa đầy những khối Cực Nguyên Kim Tinh vuông vức, có khoảng năm dãy lớn, cộng lại có chừng hai vạn cân. Cực Nguyên Kim Tinh này chỉ cần dùng kim loại và linh thạch nuôi dưỡng màn sương mù bên ngoài là có thể sinh ra vô hạn, không tốn hao gì nhiều. Sau đó có thể tuyên bố với bên ngoài là vô cùng quý giá, một lượng có thể hét giá mười vạn linh thạch. Thật ra đối với Kim Hà Chân Nhân chỉ là kim loại thông thường, có thể muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status