Tiên ngạo

Chương 381: Tiến Giai Dung Hợp Cao Cấp


Dư Tắc Thành cắt ngang lời y:

- Chính vì có bao nhiêu linh thạch cũng không mua được, cho nên Kim Đan hay Nguyên Anh đối với ta cũng như nhau. Có bán hay không, giá chót bốn ngàn vạn, nhiều hơn một viên cũng không được.

Dường như người nọ đang do dự, Dư Tắc Thành bèn nói thêm:

- Được rồi, được rồi, ta sợ ngươi rồi, cho thêm ngươi hai trăm vạn nữa, đây là giá cuối cùng. Nếu ngươi còn không bán, sư phụ ngươi sẽ tìm đến ngươi, vậy không còn là vấn đề một Nguyên Anh nữa...

Người nọ nghiến răng nói:

- Được rồi, bán rẻ cho ngươi, không biết vì sao thần trí lão già kia đột nhiên tỉnh táo lại, ép quá khẩn trương, ta tuyệt đối không thể gạt được lão, ta bán!

Dứt lời bèn đưa qua công văn giao dịch, Dư Tắc Thành đọc thoáng qua, lập tức đồng ý, chuyển khoản qua bốn ngàn hai trăm vạn linh thạch, thu được một bình ngọc màu tím.

Tim Dư Tắc Thành đập thình thịch như trống trận, chỉ cần bốn ngàn vạn linh thạch đã mua được một Nguyên Anh, giống như nằm mơ vậy, hắn bất giác mở bình ra quan sát...

Dư Tắc Thành vừa mở nắp ra nhìn vào trong, chỉ thấy có một Nguyên Anh giống như một đứa trẻ mới sinh ra trong đó, to chừng năm tấc, do hồn phách của người tu tiên hóa ra.

Nguyên Anh kia đã bị trói chặt, trước sau người y có tới tám mươi mốt chùm tia sáng trói chặt y, không có bất luận nguy hiểm gì. Dư Tắc Thành quan sát cẩn thận, thì ra đây là Nguyên Anh. không ngờ nó lại có hình dáng này.

Bất chợt Nguyên Anh kia ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt Dư Tắc Thành. Nháy mất một khí tức vô cùng đáng sợ truyền ra, Dư Tắc Thành chỉ thấy toàn thân cứng đờ, không thể cử động được nữa.

Tám mươi mốt chùm sáng siết mạnh một cái, lập tức trói chặt Nguyên Anh này lại, lúc này Dư Tắc Thành mới khôi phục bình thường, vội vàng đậy nắp bình lại. Thật là đáng sợ, uy áp cảnh giới chỉ là vô ý như vậy cũng đã vô cùng kinh khủng, khiến cho mình không thể kháng cự. Ánh mất Nguyên Anh này mê man mờ mịt, thật sự đã mất đi thần thức và linh trí, dù y không cố tình uy áp, nhưng mình vẫn không thế nào chống lại.

Thích hợp, vô cùng thích hợp, Nguyên Anh này mua với giá bốn ngàn vạn linh thạch quả thật rất đáng giá, đây là suy nghĩ trong đầu Dư Tắc Thành. Hắn lập tức trở vào thế giới Bàn Cổ, giao bình này cho Lão Thất, nhờ y bảo quản.

Cứ như vậy từng ngày trôi qua, đã là ba tháng sau. Dư Tắc Thành lại chuẩn bị thăng cấp. Lần này cũng như lần trước, lấy Kim Đan ra, lần này lấy một hơi ba mươi hai viên Kim Đan. Ba mươi hai vị Kim Đan Chân Nhân năm xưa hoành hành một thời, hiện tại bị Dư Tắc Thành ném vào hồn lô, tiêu tan khỏi nhân thế.

Lửa trong lò bừng bừng, Dư Tắc Thành lập tức nuốt ba viên Xích Diệu Tử Hà đan, sau đó bắt đầu tu luyện. Hắn vận chuyển Tử Phủ Kim Đan khí. Luyện Khí Hóa Thần, bắt đầu xung kích cảnh giới Dung Hợp cao cấp.

Lúc này thời gian không còn ý nghĩa gì với Dư Tắc Thành, từng ngày qua đi, thân thể, thần thức Dư Tắc Thành theo từng ngày trở nên tiến hóa, bài tiết tạp chất ra ngoài, kinh mạch cường hóa, thần thức ngưng kết. Phôi thai nguyên thần bắt đầu sinh ra, thân, tâm, thần, ý, khí Dư Tắc Thành dần dần dung hợp, hóa thành một thể, khiến thân thể hắn lại tiến hóa hoàn mỹ hơn.

Thời gian trôi qua quá nhanh, một năm sau, dưới tác dụng của tiên quang, rốt cục Dư Tắc Thành đã thăng tiến cảnh giới Dung Hợp cao cấp thành công. Lần này hắn tu luyện nhanh như tên bắn, chỉ trong vòng ba năm liên tục, nâng cao ba tầng cảnh giới.

Lần này Dư Tắc Thành xuất quan vào thế giới Bàn Cổ, Lão Thất lập tức báo cáo:

- Báo Thống Lĩnh Đại nhân, tuy rằng tiên quang còn lại có thể duy trì được một năm nữa, nhưng cho dù ngài thu mua đủ số Kim Đan cũng không có khả năng thăng cấp tới cảnh giới Linh Tịch. Sau này ngài chỉ có thể dựa vào chính mình từ từ tu luyện, ước tính khoảng mười lăm năm sau, ngài có thể xung kích cảnh giới Linh Tịch.

Dư Tắc Thành than dài một tiếng, chỉ đành như vậy, cơ duyên tiêu tan, cơ hội đã hết, rốt cục không trở lại được nữa. Sự bất quá tam, không thể kéo dài mãi được.

Tu luyện đã một năm, Dư Tắc Thành lập tức ngự kiếm bay đi, xem sư phụ có trở về chưa. Hắn vừa tới đình viện, đã thấy sư phụ quả nhiên ở đó, không khỏi mừng rỡ.

Nhìn thấy sư phụ, trong lòng Dư Tắc Thành hưng phấn vô cùng. Nhiều năm không gặp, lần trước sư phụ bế quan chỉ nói vài năm sẽ xuất quan, đâu ngờ bế quan lần này có chừng mười năm không gặp. Không có sư phụ dạy dỗ chỉ điểm, Dư Tắc Thành luôn luôn có cảm giác bế tắc, hiện tại rốt cục cùng đã gặp lại, Dư Tắc Thành vui sướng vô cùng.

Hắn chạy nhanh tới cung kính thi lễ:

- Đệ tử bái kiến sư phụ.

Nam Thiên Chân Nhân vui mừng nhìn Dư Tắc Thành:

- Cách biệt đã mười năm, Tắc Thành, thời gian qua con làm những gì, ta đã biết. Giỏi lắm, không làm mất mặt Thiên Đạo phong ta.

Được sư phụ khen ngợi, Dư Tắc Thành vui sướng vô cùng, hớn hở ra mặt, lúc này Nam Thiên Chân Nhân lại nói:

- Tắc Thành này, tới gặp hai vị sư đệ của con đi. Hai người các con lại đây, đây là Lục sư đệ Thanh Hà, đây là Thất sư đệ Yến Quy Lai của con.

Lúc này sau lưng Nam Thiên Chân Nhân xuất hiện hai thiếu niên, một người khoảng mười ba, mười bốn tuổi, người kia khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Dư Tắc Thành nhìn hai vị sư đệ mới tới này, trong lòng có cảm giác vô cùng khó tả. Từ nay về sau mình không còn là đệ tử nhỏ nhất của sư phụ nữa, dường như hắn cảm thấy hơi có chút thất vọng.

Bất chợt hắn nhớ lại Lục sư đệ tên Thanh Hà, Thất sư đệ tên Yến Quy Lai, vẻ mặt tỏ ra sửng sốt, nhìn sang sư phụ. Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu:

- Lục sư đệ của con chính là sư huynh Thanh Hà của ta chuyển thế trùng sinh, ta tìm huynh ấy đã hai trăm năm, rốt cục cũng đã tìm được. Nhưng huynh ấy đã chuyển sinh ba đời, quên hết tất cả, không còn chút quan hệ gì với quá khứ trước kia.

- Thất sư đệ là con của ta và sư nương Tuyền Tâm của con, chính là người năm xưa...

Những lời còn lại, sư phụ không nói ra, hai người nhìn nhau bật cười, thật ra không cần phải nói. Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ tới quá khứ, Thất sư đệ chính là con của sư phụ là do một câu nói đùa của mình mới sinh ra đời này. Hắn càng nhìn càng thấy mến vị Thất sư đệ này, cũng nhờ một câu nói của mình mà y có thể hiện diện trên đời, Dư Tắc Thành cảm thấy như giữa hai người có duyên phận khó tả bằng lời.

Nam Thiên Chân Nhân lại nói:

- Này Tắc Thành, về sau con phải chăm sóc nhiều hơn cho hai vị tiểu sư đệ này. Nếu không có ta, con phải đảm đương trách nhiệm sư huynh, dạy bảo bọn chúng cho thật tốt, cũng như năm xưa ta đã dạy con, con có làm được chăng?

Dư Tắc Thành đáp:

- Xin sư phụ bất tất phải nhọc lòng, đệ tử nhất định làm được.

Nam Thiên Chân Nhân liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái, chợt hỏi:

- Tắc Thành, hiện tại con đang ở cảnh giới nào vậy, Dung Hợp cao cấpư?

Dư Tắc Thành đáp:

- Đúng vậy sư phụ, đệ tử đã đạt tới cảnh giới Dung Hợp cao cấp.

Nam Thiên Chân Nhân chợt cau mày:

- Mặc dù con có tiên quang giúp đỡ, nhưng ta cũng không ngờ con có thể đạt tới trình độ này. Bất quá ta phải nhắc nhở con, nâng cao cảnh giới quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt, nhất định phải cẩn thận.

Ngoại trừ nâng cao tu vi, con còn phải tu luyện tâm cảnh, nếu như tâm cảnh không đủ, sẽ rất dễ dàng lâm vào họa mê muội.

- Hiện tại con không thể nâng cao tu vi, ta sẽ truyền thụ kiếm thuật Lục Kiếm cho con, củng cố tu vi. Một năm sau, bất kể con đạt tới trình độ nào, con cũng phải rời núi lịch luyện, đi đây đi đó nếm trải thế thái nhân tình, như vậy mới tránh không lâm vào họa mê muội.

Dư Tắc Thành gật đầu:

- Đệ tử đã hiểu, cảm tạ sư phụ chỉ điểm.

Từ đó về sau, Dư Tắc Thành bắt đầu kiếp sống luyện kiếm, đồng thời hắn còn phụ trách dạy dỗ hai vị tiểu sư đệ. Lục sư đệ Thanh Hà đạt tới cảnh giới Dẫn Khí sơ cấp, Thất sư đệ Yến Quy Lai đạt tới cảnh giới Dẫn Khí trung cấp. Bọn họ tu luyện toàn là công pháp do sư phụ lựa chọn kỹ càng, rất có lợi cho việc cấp tốc xung kích cảnh giới Trúc Cơ.

Dư Tắc Thành dạy bảo hai vị sư đệ vô cùng tỉ mỉ, có khi dẫn chúng ra ngoài dạo chơi, có khi đôn đốc bọn chúng tu luyện, gánh vác trọng trách sư huynh, hai vị sư đệ này vô cùng tôn trọng hắn.

Thỉnh thoảng Nam Thiên Chân Nhân biến mất, có khi đi ba, bốn ngày, có khi đi một tháng. Ông cho phép Dư Tắc Thành quyết định chọn lựa loại kiếm thuật mà hắn thích học.

Dư Tắc Thành bắt đầu cân nhắc xem rốt cục mình nên học loại kiếm thuật nào. Vốn Dư Tắc Thành tính sẽ học hết tất cả Lục Kiếm, nhưng dần dần hắn thay đổi chủ ý này. Một năm sau hắn sẽ ra ngoài vân du thiên hạ, thời gian không còn kịp nữa, thay vì vội vội vàng vàng học tập, chi bằng tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu những kiếm thuật mình đã học. Dư Tắc Thành cảm thấy trình độ hiểu biết đối với kiếm thuật hiện tại của mình còn chưa đủ, những kiếm thuật mà hắn đã học vẫn còn có thể tăng tiến lên một tầm cao khác.

Dư Tắc Thành nói quyết định của mình cho sư phụ, Nam Thiên Chân Nhân gật gật đầu:

- Tốt lắm, Tắc Thành, con không bị Hiên Viên kiếm thuật che mờ đôi mắt. Phải nhớ rằng dù kiếm thuật hùng mạnh tới mức nào, nếu mình không hiểu hết cũng không có nghĩa gì.

- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ cùng nghiên cứu với con những kiếm thuật mà con đã học. Nếu như có thể, ta sẽ chính thức truyền thụ cho con Kiếm Phi Dực độc đáo của Thiên Đạo phong chúng ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status