Tiên ngạo

Chương 487: Lấy bốn phá vạn


Trong chiến trận, Thanh Dương Chân Nhất kinh ngạc kêu lên:

- Không tốt, đây là Thiên Mục Chiến Nhãn, đã ba ngàn năm không hiện thế rồi.

Con mắt lớn kia mở ra, đột nhiên giống như phương viên năm trăm dặm bị kéo đến một thế giới khác, tất cả mọi người có một cảm giác không chân thật, thiên địa biến dị, vạn vật biến hình, giống như tất cả đều tiến vào một loại trạng thái giả tạo.

Điều này giống như ngươi biết trước mắt có bậc thang, thế nhưng trong mắt của ngươi lại không nhìn thấy bậc thang kia, biết phía sau mình không có người, thế nhưng lại có thể cảm giác được sau lưng có người thổi khí. Rõ ràng là chiến hữu có thể tín nhiệm, thế nhưng hắn ở trước mắt ngươi, lại không ngừng cười lạnh với ngươi, thỉnh thoảng giống như muốn rút đao tập kích ngươi.

ở trong đại trận này, tất cả cảm giác toàn bộ hỗn loạn, tất cả thị giác toàn bộ mơ hồ. Dư Tắc Thành liếc mắt nhìn lại- chỉ thấy Thanh Dương Chân Nhất Thần Quân tím tái. Nghiệt Vô Tâm Chân Nhất Thần Quân cười nham hiểm với mình. Dư Tắc Thành dùng sức lắc đầu, sử ra Kiếm Ngã Thuật, ở dưới cảm ứng của Kiếm Ngã Thuật, một lần, hai lần, liên tục điều chỉnh năm lần, nhất thời tất cả khôi phục bình thường.

Ảo trận này chỉ ảnh hưởng ngũ quan, dưới thần thức phân hình và pháp thuật cảm ứng khác, tất cả lập tức bình thường, đợi sau khi Dư Tắc Thành bình thường lại nhìn về phía ảo giác pháp trận, liên quân mười ba phái đã bị đánh tan.

Đối phương sau khi bày ra Thiên Mục Chiến Nhãn, đã bắt đầu phản kích, ở trên Thiên Nhãn kia bạo phát vô số lôi điện, hình thành ngàn đạo công kích, bắn về phía liên quân mười ba phái ở khắp nơi.

Ngoại trừ lôi điện còn có vô số quang mang, quang mang hủy diệt, từng đạo bắn ra, cho dù là Kim Đan Chân Nhân trúng một kích này cũng trực tiếp bị đánh rơi. Chỉ hơn mười lần hô hấp, khắp nơi đều có thi thể vỡ nát của liên quân mười ba phái bị lôi này nổ chết.

Huyền Kim Kiếm phái Nại Lạc Chân Quân vọt tới trước tiên, Xích Huyết Đao tông Tình Hoa Chân Quân toàn bộ bị phủ kín trong một chỗ huyền băng (băng đen), chỉ thấy một nữ tử hai mắt phát ra vô số hàn quang, đóng băng tất cả.

Nữ tử kia Dư Tắc Thành nhìn thấy quen mắt, rõ ràng là Lan Miểu trong Thiên Mục Tứ Chu. nàng không ngờ cũng là tu vi Nguyên Anh, tu luyện chính là Thanh Minh Hàn Quý Băng Ma Nhãn, phóng ra vạn đạo băng mang, đóng băng tất cả.

Đột nhiên Huyền Kim Kiếm phái Nại Lạc Chân Quân rống to một tiếng, huyền băng bao bọc hắn triệt để tan vỡ, hắn ngự kiếm bay lên, hóa thành một thanh huyền kim kiếm, vô kiên bất tồi, chém về phía Lan Miểu.

Lan Miểu không ngờ không né không tránh, cứng rắn chịu một kiếm, một kiến này đâm vào trong cơ thể nàng, đồng thời nàng vươn tay đánh một kích, đánh trúng Nại Lạc Chân Quân, hai người đồng thời trúng chiêu, vô cùng thê thảm.

Hai người lơ lửng trên không. Lan Miểu yên lặng lui về phía sau, rút trường kiếm trong cơ thể nàng ra, vô số huyết khí bị Tinh Huyết Thiên Nguyên Trận hấp thu, thế nhưng miệng vết thương của nàng vẫn nhanh chóng khép lại, triệt để hoàn hảo không tổn hao gì.

Mà Nại Lạc Chân Quân lại từng điểm ngưng kết hóa băng, cuối cùng răng rắc một tiếng, cả người nát bấy, hóa thành mảnh băng, một Nguyên Anh quang mang lóe lên, bám trên bản mệnh phi kiếm của mình, trong nháy mắt viễn độn ngàn dặm, bỏ trốn mất dạng.

Lại nhìn qua, Lan Miễu triệt để hoàn hảo không tổn hao gì. Chẳng qua Xích Huyết Đao tông Tính Hoa Chân Quân bị đóng băng trên mặt đất đã biến mất vô tung vô ảnh, không biết đã chạy trốn lúc nào.

ở chỗ Thiên Mục cực lớn kia, Chân Quân của Thiên Mục tông ngự sử lôi điện hiện thân, không ngờ là bạch diện thư sinh Tam Mục Chân Nhân kia. Hắn đứng trong không trung, ở trên hai mắt, mở ra con mắt thứ ba, Lôi Thần Chi Nhãn, phát ra thiểm điện lực vô tận, một mình đối kháng ba người Phi Hỏa đường Cửu Diệu Chân Quân, Đoạt Hồn giáo Tình hỏa Chân Quân, Càn Dương cung Vong Trần Chân Quân.

Vô luận Cửu Hỏa Liên Thiên Công Kích thuật của Cửu Diệu Chân Quân, Kinh Thiên Đại cổ của Tình hỏa Chân Quân, Càn Dương Thần Lôi của Vong Trần Chân Quân, ở dưới công kích của lôi điện này, ba người bị đánh cho liên tiếp lui lại- bất kể Thần Lôi, Cửu Hỏa toàn bộ không chịu nổi một kích, mãi đến khi Mộng Phù Chân Quân ngự sử kim vụ tiến đến gia nhập trận chiến, lúc này mới khắc chế được công kích của đối phương.

Đột nhiên trong chiến trận lao ra hai luồng kim quang, chính là hai vị Bồ Tát Không Sinh, Diệt Hải của Kim Quang tông. Diệt Hải Bồ Tát tu luyện chính là Xá Thân Thành Phật Kinh, nhục thân thành thánh, kim cương bất diệt, kiên cố giống như kim tinh, hướng trận địa địch bên này vọt tới. Mà Không Sinh Bồ Tát tu luyện chính là Hư Huyễn Hải Niệm Lực, cả người hóa thành hư không vật, vô ảnh vô hình, vô sức vô tức, quay xung quanh người Diệt Hải, phàm là vật phẩm bị hắn đụng tới toàn bộ biến mất, hai người giết về phía trận địa địch.

Đột nhiên trên Thiên Mục có một người hiện hình, một thân hoàng sam (áo vàng), nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, trang phục văn sĩ, thân thể thon dài, vô cùng tiêu sái, luôn mang theo bộ dáng mỉm cười như có như không, người này chính là Kim Đan Chân Nhân lần trước Dư Tắc Thành cảm ứng được nhưng không hiện thân.

Trong hai mắt của hắn phát ra bạch quang vô tận, Hư Hoàng Chính Nhất Quang Thần Nhãn, quang mang kia giống như vô cùng vô tận, từng đạo đều dài một trượng, từng đạo đánh ra, đánh về phía hai vị Bồ Tát Không Sinh Diệt Hải.

Diệt Hải hét lên một tiếng cứng rắn lao về phía quang mang, hư huyễn chi thân của Không Sinh không ngừng hóa sinh cự thủ, phân giải xua tan quang mang bắn tới.

Trên chiến trường, đánh cùng một chỗ, tình hình chiến đấu dần dần rõ ràng, không ngờ hai vị Nguyên Anh của Thiên Mục tông lực áp sáu vị Nguyên Anh bên này, lấy hai đánh sáu, đánh cho sáu người bọn họ liên tục bại lui.

Bất kể lôi pháp, kim thân, hư huyễn chi thân, pháp bảo, kim vụ hảo hộ, ở dưới công kích của hai vị Nguyên Anh Thiên Mục tông, toàn bộ vô dụng, toàn bộ không có ý nghĩa.

Bởi vì công kích của Nguyên Anh Thiên Mục tông giống như không có điểm tận cùng, giống như bọn họ có được chân nguyên vô tận, giống như bọn họ chính là thiên địa lực này, đã hoàn toàn vượt qua cực hạn của Nguyên Anh Chân Quân, quả thực chính là thần uy của Tiên Nhân.

Sáu Nguyên Anh từng bước lui lại, đánh cho bọn họ đều khó tin tưởng, đều bắt đầu hoài nghi đối phương có phải là Chân Nhất Thần Quân không.

Lúc này Lan Miễu gia nhập cuộc chiến, Lục Đồng Chân Nhân kia cũng hiện hình, ảo trận này chính là Lục Đồng Huyễn Sinh Huyễn Diệt Nhãn của hắn hình thành.

Bên này ngoại trừ Nại Lạc Chân Quân chết trận, Tình Hoa Chân Quân biến mất, Nam Việt Chân Quân, Chân Chúc Chân Quân Thiên Hưu Chân Quân, Minh Nhược Chân Quân, Lưu Ly Chân Quân toàn bộ gia nhập cuộc chiến, mười một Chân Quân đối kháng bốn vị Chân Quân của Thiên Mục tông, liên tục đại chiến.

Nam Việt Chân Quân xông thẳng về phía đối phương, hét:

- Tràng Xuyên Đỗ Lạn.

Tức thì bụng bốn người đối phương phình lên, độc thuật của Diệt Tuyệt tông quả nhiên kinh người, ngay cả Nguyên Anh Chân Quân cũng không thể tránh được.

Thế nhưng bốn người kia không thèm quan tâm, dốc sức một kích, lập tức kịch độc trong bụng bị đẩy ra ngoài, cho dù có đại trận hấp thu máu huyết của bọn họ, miệng vết thương của bọn họ cũng lập tức khép lại.

Chân Chúc Chân Quân chỉ bọn họ quát:

- Song Mục Thất Minh (hai mắt mù).

Bốn người nhắm mắt lại, thế nhưng bọn họ lập tức mở ra không có việc gì, mà Chân Chúc Chân Quân hét thảm một tiếng, kịch độc phản phệ (cắn trả), hẳn mắt của hắn đã mù, một chút vô ý, lôi điện và quang mang vô tận bắn lên người hắn, nổ hắn thành trọng thương, hoàn toàn dựa vào Nam Việt Chân Quân cứu hắn ra, lúc này mới thoát được một mạng.

Liên quân mười ba phái toàn bộ lui về phía sau, đối phương bốn người hoàn toàn đánh bại bên này đại đội vạn người, mọi người toàn bộ kinh khủng không ngớt.

Trong phạm vi của Lục Đồng Huyễn Sinh Huyễn Diệt Trận, không chút hoài nghi, nhất thời đã biến thành kinh khủng sợ hãi vô tận, tâm trạng bên trong bị khuếch đại vô hạn, mỗi người đều chậm rãi lui về phía sau, ngay cả Nguyên Anh Chân Quân cũng là như vậy.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Nghiệt Vô Tâm nói:

- Không cần đánh nữa, đây là Thiên Đạo Địa Tâm Trận, bọn họ đánh không thắng được, trận pháp này vừa bày tất cả đệ tử Thiên Mục tông hiện tại đồng tâm, bốn người này chính là ngưng tụ ý niệm của hai vạn đệ tử Thiên Mục tông, dưới sự bảo vệ của đại trận này, thân thể thụ thương lập tức trị hết, cho dù Tinh Huyết Thiên Nguyên Trận có thể hấp thu, cũng hấp thu không quá lực bổ sung.

Thanh Dương đứng bên cạnh nói:

- Vô Tâm, ngươi vẫn nói thiếu một câu, lớn như vậy, nhưng một chút dấu vết họa trời cũng không xuất hiện, có thể thấy bọn họ không chỉ liên kết tâm huyết của toàn bộ hai vạn đệ tử Thiên Mục tông cùng một chỗ, ngay cả tám trăm dặm thiên địa này, Thiên Đô sơn mạch cũng toàn bộ liên kết lại, không, hiện tại tình huống đặc thù, tương đương với bọn họ đã hòa hợp nhất thể với Liễu Châu, bốn người bọn họ chính là thiên địa này, chính là Liễu Châu này, không cách nào có thể phá.

Nghiệt Vô Tâm cười nói:

- Đúng vậy, trận pháp tốt, dựa vào trận pháp này cho dù ba mươi Nguyên Anh cũng không làm gì được bọn họ. Xem ra cần ta và ngươi xuất thủ rồi, ba người chúng ta ai tới.

Không Minh nói:

- Chẳng qua một kích mà thôi, ai tới mà chẳng được, ta tới đi.

Nói xong, trong nháy mắt hắn biến mất...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status