Tiên ngạo

Chương 525: Trận chiến Đan Hà sơn


Lão bất tử hỏi:

- Còn Huyết Hà phái thì sao, vì sao không có ở nơi này?

Lão đông tây đáp:

- Hôm qua Xích Hải đột ngột dẫn theo tất cả đệ tử rời đi, trở về Huyết Hà phái.

Lão bất tử nói:

- Đáng tiếc không thể giữ lão khốn này lại. Còn lại là ai?

Lão đông tây đáp:

- Lão đánh chết Đông Lai Thần Quân của Tử Khí Đông Lai tông, ta đánh chết Vô Bệnh Thần Quân của Thất Thương tông. Xích Hải đã rời khỏi, nơi này còn lại Thiên Tàn Lão Tổ của Bát Tàn môn, Bạch Ly Thần Quân của Tử Phủ Nhất Khí tông. Ma Ảnh tông, Vạn Tướng tông, Xuất Khiếu tông không có Chân Nhất Thần Quân. Xong trận chiến này, chỉ còn lại Địa Khuyết của Bát Tàn môn.

Lão bất tử nói:

- Thiên Lôi lôi kiếp đã giáng xuống, dẫn dụ đã đủ, Đan Hà sơn cũng đã bày ra Liên Thiên Tiếp Địa trận, hai ta có thể dốc hết toàn lực đánh một trận, không còn sợ kiếp lôi gì nữa.

Trong lúc hai lão nói chuyện, thần cưu đã bay tới hư không trong Thanh Minh ngay trên Đan Hà sơn. Thật ra bên ngoài Đan Hà sơn phòng thủ vô cùng nghiêm mật, bởi vì Hiên Viên kiếm phái sở trường tập kích tầm xa thông qua Thanh Minh, cho nên trong Thanh Minh có một tên Nguyên Anh Chân Quân điều khiển phi xa giám thị. Chỉ cần tới gần khoảng không Thanh Minh trên Đan Hà sơn trong phạm vi năm ngàn dặm, sẽ bị địch nhân phát hiện.

Nhưng thần cưu đã xuất hiện trong tầm mắt đối phương, bọn chúng dường như không nhìn thấy. Thậm chí thần cưu còn bay ngang trước mặt tên Nguyên Anh Chân Quân kia, y còn xoay người sang nơi khác.

Dư Tắc Thành phát hiện tên này là Nguyên Anh Chân Quân của Xuất Khiếu tông, y gặp thần cưu nhưng không hề phát ra cảnh báo. Hơn nữa đệ tử Xuất Khiếu tông đi theo y ai nấy đều mang theo huy chương, lập tức trong tầm nhìn của thần cưu, bọn họ đã trở thành minh hữu.

Thì ra là như vậy, không ngờ Xuất Khiếu tông lại là nội gián của Hiên Viên kiếm phái, chẳng trách thần cưu này bay thẳng tới Đan Hà sơn mà không cần điều tra trước.

Nháy mắt thần cưu hạ xuống, ra khỏi Thanh Minh, từ trên không hạ xuống, xông về phía Đan Hà sơn. Từ trên Thanh Minh nhìn xuống. Dạ Hàn nhỏ như một hạt cát, sau đó càng ngày càng lớn.

Đan Hà sơn ngay dưới chân bọn Dư Tắc Thành, thần cưu này bay với tốc độ quá nhanh, bên tai có thể nghe thấy tiếng phá không.

Chỉ nghe chưởng môn Thạch Cơ kêu lớn:

- Lôi, ném!

Dư Tắc Thành nhanh chóng lấy ra bốn viên âm lôi phần mình ra, còn có Tử Mẫu Liên Châu Cảm ứng Lôi, Ngũ Hỏa Thần Lôi, Lưu Vân Hóa Hình Kiếp Lôi, Cửu Âm Ma Lôi của riêng mình.

Lúc này có người kêu lên:

- Âm Hỏa, Liệt Hỏa, Tử Mẫu, Cửu u, Hắc Sát.

Một người khác hô:

- Dương Lôi, Tử Vi, Vân Chúc, Tiên Đô, Thái Ất.

Hai người này hô khẩu lệnh, giữa mỗi từ như vậy cách nhau vài lần hô hấp, thứ tự rõ ràng. Âm Hỏa chính là thần lôi thuộc tính Âm Hỏa, Tử Mẫu là chỉ thần lôi thuộc tính Tử Mẫu...

Quy củ phóng xuất thần lôi có rất nhiều, bằng không rất dễ dàng xung khắc với nhau, phải theo thứ tự khẩu lệnh này mà phóng xuất. Tỷ như hiện tại đột nhiên Dư Tắc Thành phóng xuất Càn Thiên Âm Dương diệt Quang Thiên Kiếp Lôi, nói không chừng sẽ làm nổ chết hết người phe mình.

Dư Tắc Thành dựa theo khẩu lệnh phóng xuất thần lôi này, vừa nghe Liệt Hỏa, lập tức phóng ra Ngũ Hỏa thần lôi, nghe Tử Mẫu bèn phóng ra Tử Mẫu Liên Châu Cảm ứng Lôi. Sau đó lại phóng xuất Ngũ Âm Độc Lôi, Hắc Thanh Âm Lôi, Cửu u Âm Lôi.

Chỉ trong thoáng chốc, ngoại trừ Lưu Vân Hóa Hình Kiếp Lôi, Dư Tắc Thành không còn quả thần lôi nào khác. Hắn bèn cất thần lôi này đi, nhìn sang thần cưu, lúc này mọi người đã đồng thời phóng xuất mấy vạn quả thần lôi.

Trên không thình lình xuất hiện một thần cưu khổng lồ, sau đó từ thần cưu này rơi xuống vô số thần lôi. Những thần lôi này đủ loại, phát ra hào quang đủ các màu sắc, giống như vô số điểm sáng, rơi xuống Đan Hà sơn.

Cảm ứng từ xa, dường như có người bên dưới đã nhìn thấy thần cưu từ trên bay xuống, lập tức hô hoán ầm ĩ. Bất chợt trên thần cưu, lão bất tử, lão đông tây phóng xuất vô số uy năng trấn áp cảm ứng của Phản Hư Chân Nhất đối phương.

Đan Hà sơn dưới cơn mưa thần lôi ấy, đột ngột dựng lên hộ sơn đại trận. Đám tu sĩ bên dưới nhìn thấy thần lôi rơi xuống như mưa thở phào nhẹ nhõm, nhưng nháy mắt tất cả bọn chúng ngây ngốc sững sờ. Không ngờ đại trận này vận hành nghịch chuyển, đưa tất cả người trên Đan Hà sơn ra ngoài hộ thuẫn. Đám mưa thần lôi xuyên qua đại trận giống như những điểm sáng rơi trên Đan Hà sơn.

Chỉ trong khoảnh khắc, vô số lôi hỏa rơi xuống dày đặc như mưa đá.

Chúng vừa chạm vào Đan Hà sơn, lập tức những tiếng nổ ầm ầm kinh thiên động địa vang lên, những đám mây hình nấm sinh ra, lửa bốc cao thành trụ, tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt bên tai. Biển lửa lan ra vài trượng, đình đài lầu các xa hoa lập tức tan thành tro bụi, giả sơn hoa viên giống như làm bằng giấy, nháy mắt sụp đổ, hóa thành tro bụi, sau đó những đám mây hình nấm cuồn cuộn dâng lên.

Dưới công kích hùng mạnh như vậy, bất cứ pháp bảo phi kiếm, pháp thuật gì cũng không có ý nghĩa. Hàng vạn tiếng nổ ầm ầm vang lên, Đan Hà sơn rộng trăm dặm chấn động, từ từ chìm xuống lòng đất. Cả ngọn núi khổng lồ bị bay mất ba mươi trượng chiều cao đỉnh.

Thần lôi nổ dứt, chiến đấu bắt đầu. Thần cưu khổng lồ mạo hiểm xông qua lôi hỏa nhảy xuống Đan Hà sơn, từ trên trời giáng xuống khiến cho mặt đất tối sầm. Thỉnh thoảng thần cưu lại vang lên tiếng gáy, thật ra là tiếng trống trận vang vang.

Thần cưu hoành hành trên trời, bay qua lại giữa không trung, bên trên đống kiến trúc đổ nát. Phàm là tu sĩ trên không trở thành mục tiêu công kích của thần cưu, cần phải làm cho đối phương không thể lên không tác chiến.

Kẻ nào khống chế không trung sẽ được cả thiên hạ, thế áp chế toàn diện như vậy khiến cho đối phương không thể ngự kiếm bay lên, nắm quyền chủ động trên bầu trời, khiến địch nhân bị kẹt dưới mặt đất, không thể hợp lực phối hợp, vĩnh viễn nằm trong trạng thái phân tán. Như vậy Hiên Viên kiếm phái đã nắm chắc thế chủ động, tuy rằng Đan Hà sơn người đông thế mạnh, nhưng bị đánh tới nỗi không có lực trả đòn.

Thần cưu phi hành trên bầu trời Đan Hà sơn, dưới sự điều khiển của chưởng môn Thạch Cơ phát ra vạn đạo kiếm quang giữa lôi hỏa ngập trời, giữa vô số tiếng gào thảm thiết.

Trận chiến này hoàn toàn là bản sao của trận chiến bên bờ Cơ Thủy hà, kiếm quang như mưa bấc, phát ra công kích liên tục mà mãnh liệt liên tiếp về phía cường địch xuất hiện bên dưới thần cưu.

Tất cả những đạo kiếm quang của địch nhân vừa rời khỏi mặt đất sẽ phải đối mặt với một kiếm do ngàn người hợp lực, muốn đỡ hay muốn tránh cũng không thể được. Kẻ trúng kiếm lập tức thân thể nổ tung, pháp bảo hộ thể, Trúc Cơ hay Kim Đan. Nguyên Anh Chân Quân, chỉ cần bay lên là tan xác.

Lúc này bất chợt có một Nguyên Anh Chân Quân liều chết ngự kiếm bay lên, run tay lên quát:

- Chết đi.

Y cũng phóng xuất một quả thần lôi, quả thần lôi này có vẻ tương tự với Càn Thiên Âm Dương diệt Quang Thiên Kiếp Lôi, không ngờ là một quả Thiên Kiếp lôi, là thần lôi mà Phản Hư Chân Nhất độ kiếp thu lấy Lôi Hỏa của Thiên kiếp chế tạo mà thành.

Lập tức một điểm sáng bay về phía thần cưu, sau đó đột ngột bùng nổ. Dư Tắc Thành chỉ thấy trước mắt chói lòa, xong, lần này lành ít dữ nhiều...

Nhưng dưới sự khống chế của chưởng môn Thạch Cơ, không hề e ngại, ông xuất ra một lộ kiếm pháp trong Kiếm Tinh Vũ, cùng loại với Mãnh Hổ Thiêm Dực kiếm của Dư Tắc Thành. Dưới sự điều khiển của ông, thần cưu phát ra một đạo kiếm khí xé rách không gian, chìm vào trạng thái hư vô, biến mất giữa không trung. Sau đó thần lôi nổ tung, lôi hỏa ầm ầm.

Sau ba lần hô hấp, thần cưu xuất hiện trở lại, lúc này thần lôi đã mất đi uy lực, thần cưu không bị chút thương tích nào. Thần cưu đột ngột chuyển hướng, một đạo kiếm quang bay ra, hợp lực ngàn người chém ra một kiếm. Tên Nguyên Anh Chân Quân đang di chuyển trên không giật mình nhìn thần cưu hiện ra giữa thần lôi, sau đó trúng phải đạo kiếm quang kia, hình thần câu diệt. Nguyên Anh cũng không thể chạy kịp.

Uy lực thần lôi không phát huy được, bầu trời vẫn bị Hiên Viên kiếm cưu khống chế hoàn toàn, không ai có thể bay lên đánh được trận nào, hoàn toàn bị Hiên Viên kiếm cưu áp chế dưới đất. Tất cả tu sĩ trên Đan Hà sơn chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng vô tận kiếm quang oanh tạc, không hề có lực trả đòn.

Tất cả bọn chúng cùng kêu lên:

- Chân Nhất Thần Quân, Chân Nhất Thần Quân...

Vào lúc này chỉ có Chân Nhất Thần Quân mới có thể ngăn trở được kiếm cưu này. Dường như đã nghe được lời kêu gọi của bọn chúng, trên Đan Hà sơn toát ra một đạo uy áp chân nguyên khổng lồ. Rốt cục có một Chân Nhất Thần Quân không chịu nổi tình trạng này cho nên xuất thủ.

Trên thần cưu, lão bất tử hét to:

- Tiểu tử Bạch Ly của Tử Phủ Nhất Khí tông kia, vừa ngộ được Tam Khí Quy Nguyên đã tỏ ra ngông cuồng như vậy. Ra đây đánh một trận, ta sẽ dạy cho ngươi biết đạo Thiên Địa là gì!

Lão bất tử trôi nổi trên không lớn tiếng kêu, đột ngột một lão nhân chậm rãi bay lên, không hề có ngoại lực cũng tự động lơ lửng, sau đó nhanh chóng hóa thành một luồng sáng lao thẳng vào lão bất tử bắt đầu chiến đấu.

Lúc lão ta vừa xuất hiện, vốn định trợ giúp đám môn hạ đệ tử thân lâm hiểm cảnh, nhưng lão không thể làm được. Bởi vì lão vừa định phát ra thiên địa nguyên khí, lão bất tử đã tập trung chặt chẽ vào lão ta, chỉ cần lão thoáng động, lão bất từ sẽ lập tức thừa dịp phát động cường công.

BỊ lão bất tử ép bức như vậy, lão không thể không từ từ bay lên, bắt đầu trận chiến cùng lão bất tử.

Lúc này lão đông tây quát:

- Thiên Tàn Lão Tổ của Bát Tàn môn, lão cẩu kia, đồ đệ ngươi thân là Nguyên Anh Chân Quân ỷ lớn hiếp nhỏ, ức hiếp đệ tử Trúc Cơ của chúng ta, còn đoạn đường sinh sản của nó, còn là người sao? Ngươi mau ra đây, để ta ức hiếp ngươi một phen, đoạn đường sinh sản của ngươi luôn!

Lão đông tây gầm lên một tiếng chấn động thiên địa. Đột ngột một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng xuất hiện trên mặt đất, khí tức hận thiên oán địa, tàn khuyết tổn hại.

Khí tức này là do Thiên Tàn Lão Tổ phát ra, bất chợt luồng khí tức này xông về phía chân trời, bạo phát ra xa. Chỉ nghe lão đông tây quát:

- Lão cẩu kia, có giỏi đừng trốn, lão còn là Chân Nhất Thần Quân hay sao, thật là mất mặt!

Nháy mắt lão đông tây đuổi theo về phía Tây, khí tức khi nãy Thiên Tàn Lão Tổ bạo phát chỉ để che mắt người khác, đến thời khắc mấu chốt không ngờ lão không đánh mà chạy. Thiên Tàn Lão Tổ vừa bỏ chạy, lập tức sĩ khí tất cả tu sĩ trên Đan Hà sơn tan tác, bắt đầu có rất nhiều tu sĩ độn thổ, hoặc sử dụng truyền tống phù, chạy trốn giữ mạng.

Thần cưu lại dạo trên Đan Hà sơn một vòng, sau đó lại trút xuống dưới một loạt kiếm quang. Có thần lôi mở đường, kiếm quang công kích như mưa, những số hiệu đại biểu cho Nguyên Anh Chân Quân đã biến mất mười một điểm, Kim Đan Chân Nhân biến mất hơn năm trăm. Thần cưu lại dạo thêm một vòng nữa, sau đó chợt nghe giọng chưởng môn Thạch Cơ vang lên:

- Giải thể! Bộ Nhất trấn thủ trên không, bộ Nhị cường công, bộ Tam ẩn sát Kim Đan Chân Nhân. Bộ Tứ xác định địa điểm, công kích Nguyên Anh, bộ Ngũ, bộ Lục ngàn dặm truy sát, tấc cỏ không chừa.

Lập tức thần cưu giải thể hóa thành sáu kiếm trận cỡ trung. Trong đó chưởng môn Thạch Cơ là đầu cưu vẫn bay lượn trên không, phàm địch nhân nào bay lên không lập tức bị đánh chết.

Kiếm trận do Vũ Bá sư tổ chỉ huy nháy mắt bay ra ngoài Đan Hà sơn, sau đó lại phân giải lần nữa, trở thành mỗi trận ba mươi sáu người, phân tán từ Đông sang Tây. Phàm là người tu tiên chạy ra nơi này, bọn họ sẽ phụ trách truy sát ngàn dặm, tấc cỏ không chừa.

ứng Long sư tổ dẫn dắt một bộ kiếm cưu phân tán ra mười mấy tổ, tất cả lén lút tiềm phục, âm thầm tàn sát.

Lúc này Hữu Hùng sư tổ truyền lệnh xuống:

- Sáu tổ mạnh ai nấy đánh, cường công vào trung tâm đại điện, tổ bốn yểm hộ, tổ ba cường công, số bảy, số mười một của tổ hai rời vị trí, số mười ba gia nhập...

Mệnh lệnh Hữu Hùng sư tổ nhất nhất truyền xuống, lập tức kiếm cưu chia ra thành sáu kiếm cưu nhỏ ba mươi sáu người. Dư Tắc Thành trở thành thủ lãnh của một tổ, dẫn theo thủ hạ phi hành trên không. Nháy mắt Dư Tắc Thành trở thành đầu não của ba mươi sáu người này, đang khống chế tổ mình phi hành, chợt một cỗ thần thức xâm nhập vào đầu, đặt ra nhiệm vụ cho tổ của hắn trên chiến trường.

Nhiệm vụ này thay đổi trong nháy mắt, có thể lựa chọn tùy ý. Lúc này tất cả một ngàn hai trăm chín mươi sáu đệ tử Hiên Viên được đặt vào một hệ thống chỉ huy chiến trường. Mọi người có thể phối hợp chặt chẽ với nhau, nhỏ là sáu người một tổ, lớn là ba mươi sáu người một trận, có thể căn cứ theo tình hình địch nhân mà nháy mắt biến hóa. Nếu địch mạnh, bọn họ sẽ tụ tập thành chiến trận công kích, nếu như địch yếu, bọn họ sẽ phân tán công kích. Như vậy sẽ hình thành lực công kích mạnh nhất, tiến hành tối ưu hóa tới mức cao nhất, không lãng phí chút chiến lực nào. Dưới sự tổ chức và hệ thống trong công kích đối phương như vậy, nếu đối phương không có được phòng ngự tập thể, không có trận pháp hùng mạnh, sự vũ dũng của cá nhân hoàn toàn không có ý nghĩa gì, chỉ có một kết quả, chính là tử vong.

Mệnh lệnh đưa ra cho bộ Tứ là đánh chết Nguyên Anh Chân Quân. Trong cảm ứng của mọi người, vẫn còn xuất hiện bảy vị trí Nguyên Anh Chân Quân, nháy mắt bảy vị trí này xuất hiện trong thần thức Dư Tắc Thành. Trong đó có một đã bị Hữu Hùng sư tổ nhìn trúng, có thể bỏ qua, ba vị trí khác cũng đã bị các bộ khác chú ý gắt gao. Chỉ còn lại ba lựa chọn, vị trí số mười một. mười bảy và hai mươi.

Dấu hiệu số mười một có vẻ mờ đi, hẳn tên Nguyên Anh Chân Quân này đã bị thương, số hai mươi trốn trong một đại điện ngầm dưới đất, khó có thể công kích, số mười bảy thì đang nhanh chóng độn thổ chạy ra xa, Dư Tắc Thành nhanh chóng chọn tên Nguyên Anh Chân Quân số mười bảy này làm mục tiêu cho tổ mình.

Số hai mươi khó có thể công kích, số mười một bị thương, trốn không xa được, chỉ có số mười bảy này sắp sửa chạy thoát, phải truy sát y ngay tức khắc. Bằng không để y chạy thoát ra bên ngoài, tuy rằng vẫn còn hai bộ khác phụ trách truy sát, nhưng nếu chẳng may để y chạy thoát, sau này một mình gặp lại y ở địa phương khác thì sao? Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, tên này đã khiếp đảm trong lòng, phải thừa cơ giết chết y luôn.

Cho nên Dư Tắc Thành điều khiển kiếm quang, dẫn dắt thủ hạ bay về phía tên Nguyên Anh Chân Quân kia. Tên này đang chạy trốn dưới lòng đất, tốc độ cũng không nhanh lắm, bởi vì y không chạy trốn một mình. Y còn dẫn theo bảy môn hạ đệ tử, có Kim Đan, có Trúc Cơ, cùng nhau chạy trốn, cho nên mới chậm như vậy, bằng không y đã chạy ra ngoài từ sớm.

Dư Tắc Thành nhanh chóng định vị, nhưng đối phương đang độn thổ, mình làm cách nào bức y chui lên mặt đất đây? Ý nghĩ này vừa này ra, lập tức trong thần thức Dư Tắc Thành đã có đáp án. Trong số ba mươi sáu người mà hắn dẫn dắt, có bảy người có được pháp thuật có thể giải quyết vấn đề này, bảy loại pháp thuật kia cũng lập tức hiện ra trong thần thức Dư Tắc Thành.

Chuyện này tương đương với một mình Dư Tắc Thành khống chế thân thể của ba mươi sáu người, có cảm giác vô cùng mạnh mẽ. Dư Tắc Thành lập tức lựa chọn trong đó, phản ứng sau khi đối phương bị trục xuất lên mặt đất, nên sử dụng kiếm pháp gì, công kích ở nơi nào, làm thế nào lợi dụng khuyết điểm đối phương... Chỉ trong mười mấy lần hô hấp, một bộ sách lược công kích trọn vẹn đầy đủ đã hình thành trong đầu Dư Tắc Thành. Chuyện này cũng giống như kết quả thảo luận của suy nghĩ ba mươi sáu người trong cùng lúc.

Thình lình Dư Tắc Thành hiểu ra đây mới là điểm mạnh nhất của kiếm cưu. Chỗ đáng sợ chân chính của kiếm cưu không phải là lực công kích, cũng không phải tốc độ di chuyển, mà là năng lực tính toán siêu cấp. Cũng giống như Lĩnh Vực Liệu Địch Chi Tiền, nhưng đây là ba mươi sáu người tính kế đối phó một người, chỉ có thắng mà không có bại.

Dư Tắc Thành cấp tốc xác định chiến thuật, kiếm cưu bay vọt lên không, sau đó lặng lẽ hạ xuống, dán sát mặt đất phi hành, chuẩn bị hành động. Bất chợt một đạo kiếm quang Hỗn Độn phóng xuất, đâm thẳng xuống đất.

Đạo kiếm quang này được chọn ra trong bảy loại kiếm thuật công kích lý tưởng nhất, chính là một môn kiếm pháp mà Vương Thư Nguyên rành rẽ, Hỗn Độn Thiên Địa Hỗn Nguyên kiếm. Kiếm pháp này hùng mạnh vô cùng, nhưng mỗi lần công kích phải hao phí một thanh phi kiếm, hơi giống như Xạ Nhan kiếm của Dư Tắc Thành, hơn nữa kiếm pháp này lại không còn tồn tại trong Hiên Viên kiếm phái.

Một kiếm này hoàn toàn mượn lực của Vương Thư Nguyên phóng xuất, lập tức một đạo kiếm quang đâm thẳng xuống đất. Dư Tắc Thành đã hy sinh một thanh Kiếm Ngưng Lão của mình, chỉ cần đánh chết Nguyên Anh Chân Quân, hy sinh một thanh phi kiếm có đáng gì.

Đạo kiếm quang kia hóa thành hình dáng Hỗn Độn. lặng lẽ tiềm nhập vào lòng đất, đâm xuống phía dưới, vô hình vô ảnh. Đột ngột nó nổ tung bên cạnh tên Nguyên Anh Chân Quân kia, đã đâm trúng các đệ tử mà y đang bảo vệ.

Một kiếm này đâm ra, trong đám đệ tử kia ngoại trừ một tên là Kim Đan Chân Nhân, còn lại toàn là đệ tử Trúc Cơ, bọn chúng hết sức tin tưởng sư phụ của mình, cho nên không kịp phòng ngự. Vừa bị Hỗn Độn Hỗn Nguyên kiếm đâm trúng, lập tức thanh Ngưng Lão Kiếm đã rèn luyện bao năm trong thế giới lửa của Dư Tắc Thành nổ tung, hóa thành lực Hỗn Độn vô cùng đáng sợ, đánh tan lực bảo vệ của Nguyên Anh Chân Quân, giết chết tất cả bảy tên.

Dưới lòng đất vang lên tiếng nổ, một bóng người vọt lên trên quát lớn:

- Là ai giết môn nhân đệ tử ta, để mạng lại đây!

Tên Nguyên Anh Chân Quân này chạy trốn còn mang theo môn nhân, ắt là vị sư phụ vô cùng thương yêu đệ tử. Một kiếm do Dư Tắc Thành xuất ra, mục tiêu chân chính không phải y, mà là các đệ tử hậu bối bên cạnh y.

Một kiếm đánh ra trúng phải các môn nhân đệ tử của y, y chỉ có thể trơ mắt nhìn đệ tử vô cùng yêu thương của mình bị kiếm khí Hỗn Độn hóa khí, tiêu tan trong vô hình, không thể cứu sống được người nào cả. Chuyện này đã khiến lửa giận trong lòng y bốc lên cao ngùn ngụt, không còn ý nghĩ chạy trốn trong đầu, nhất quyết phải báo thù rửa hận, cho nên mới xông lên mặt đất.

Sau khi lên trên mặt đất, y theo thói quen nhìn lên không, nhưng trên không không thấy kẻ thù, lúc này y mới chú ý tới một kiếm cưu đang dán sát mặt đất bay tới.

Trong nháy mắt tên Nguyên Anh Chân Quân kia chợt phát hiện ra mình đã giận dữ tới cực hạn, hận không thể làm cho trời sập đất nứt, hận không thể bóp chết tất cả kẻ thù, hận không thể... vô số cái hận không thể xuất hiện trong đầu y, ngàn năm qua chưa bao giờ y rơi vào tình trạng thù hận quá mức như vậy, đã có chuyện gì?

Là do Kiếm Tâm Tuệ, Loạn Thần Phá Tính Trảm Tâm kiếm. Thần thức của ba mươi sáu người nương theo giây phút đau lòng của y mà xâm nhập, khiến cho trong đầu y sinh ra muôn ngàn ý niệm trong chớp mắt, nhất thời hoảng hốt.

Chỉ trong khoảnh khắc y đang hoảng hốt. Dư Tắc Thành đã thi pháp hoàn thành, giương cánh bay vút lên trời. Toàn thân thần cưu chợt lóe bạch quang, hóa thành một đạo hào quang phóng lên cao, nháy mắt bay xuyên qua thân thể tên Nguyên Anh Chân Quân kia. Đạo hào quang này bay tới sau lưng tên Nguyên Anh Chân Quân trăm trượng mới khôi phục lại hình dáng thần cưu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status