Tiên ngạo

Chương 691: Số phận do mình


Di tích Tiên Tần bên dưới Tây Lĩnh vẫn như trước, tỏ ra hết sức thần bí khó lường. Hạn kỳ tu dưỡng mười năm của Tiên Tần Linh Dẫn đã qua, lần này tràn trề năng lượng, mở ra mê cung tầng ba vô cùng thuận lợi, Dư Tắc Thành đưa muội muội mình tiến vào.

Thấy bình đài truyền tống rộng ngàn trượng, Dư Tĩnh Hân không khỏi kinh ngạc sững sờ. Dưới chân nàng là một pháp trận rất lớn, trên mặt toàn là các loại phù lục phù văn, dày đặc không phân biệt được.

Bên ngoài bình đài, cảnh sắc tối đen như mực, chẳng khác gì Hỗn Độn, mênh mông vô tận. Bên cạnh bình đài có một cửa vàng thật lớn, cao chừng mười trượng, trên đó có viết mấy chữ: "Tiên Tần đế quốc Thiên Nam cổn Châu Tây Cảnh Tiết Độ Sứ trấn thủ phủ".

Nhìn cửa vàng này, trong lòng Dư Tắc Thành nổi lên muôn vàn cảm xúc. Rốt cục mình cũng trở lại nơi này. Bởi vì không muốn qua lại với động phủ Pháp Linh kia, nếu không đến vạn bất đắc dĩ. Dư Tắc Thành cũng không muốn trở lại nơi này.

Lần này tới đây, mười năm không thấy, cung điện to lớn kia càng thêm hào hoa lộng lẫy hơn trước.

Đình đài lầu các vô cùng xinh đẹp thanh tú, cây cỏ xanh tươi càng làm nổi bật cảnh sắc tuyệt trần. Trời trong nắng ấm, mây trắng lững lờ, bên dưới hoa viên giả sơn, dưới cầu nước chảy, lương đình thủy tạ, hồ nước xanh trong, đồi gò nhấp nhỏ, cảnh vật thanh tú, hình thái hùng vĩ.

Trên bầu trời có một nguồn sáng chẳng khác mặt trời, phát ra ánh sáng chói mắt, cả cung điện toát ra màu vàng rực rỡ dưới nguồn sáng này.

Mười hai con rối Tiên Tần thân khoác kim giáp vẫn tồn tại như trước, nhìn thấy Dư Tắc Thành cùng nhau thi lễ:

- Bái kiến Nam Tước Đại nhân, mời vào.

Chỉ trong thoáng chốc, hai người Dư Tắc Thành được truyền tống vào trong đại điện. Cái đầu tiên đập vào mắt chính là bức tường lớn đối diện, trên đó dày đặc chữ viết.

Nhìn thấy những chữ viết này, Dư Tắc Thành lại thêm vào dưới cùng một hàng:

- Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành cùng thê tử Già Lam, muội muội Dư Tĩnh Hân đã tới đây một chuyến.

Dư Tắc Thành để lại chữ viết của mình, trong lòng không khỏi nhớ lại chuyện xưa, chợt thấy bùi ngùi.

Giọng nói trong vầng sáng giữa đại điện vang lên:

- Hoan nghênh Nam Tước Đại nhân Dư Tắc Thành tới Tiên Tần đế quốc Thiên Nam Cổn Châu Tây Cảnh Tiết Độ Sứ trấn thủ phủ.

Dư Tắc Thành nói:

- Không ngờ ta cũng có ngày trở lại nơi này, đã lâu không gặp.

Động phủ Pháp Linh nói:

- Xin hỏi Nam Tước Đại nhân tới đây có chuyện gì, phải chăng muốn đổi lấy vật phẩm?

Dư Tắc Thành nói:

- Lần này ta không muốn đổi lấy vật phẩm gì, ta muốn tích lũy cho muội muội ta một ít điểm công trạng, để cho nàng có được chức vị Tiên Tần.

Động phủ Pháp Linh nói:

- Được, xin ngài cứ tự do đổi, cứ đổi lấy điểm công trạng, như vậy sau khi rời đi, điểm công trạng sẽ tự động chuyển thành chức vị Tiên Tần.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, bắt đầu tìm vật phẩm trao đổi. Trước kia hắn không chú ý, hiện tại đến lúc cần điểm công trạng, trăm cân Tử La nhân sâm chỉ đổi được có hai điểm công trạng, năm ngàn cân linh nhục mới đổi được một điểm công trạng, hắn mới biết điểm công trạng Tiên Tần thật là quý giá. Trước kia hắn đạt được mỗi lần hàng ngàn điểm công trạng, hiện tại mới biết chúng quý giá tới mức nào.

Đáng tiếc Lão Thất trong thế giới Bàn cổ đã trở thành Pháp Linh đặc biệt của riêng mình, sau khi trải qua mấy lần tiến hóa đã không còn năng lực ban phát điểm công trạng. Bằng không mình tự sản tự tiêu, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.

Điểm công trạng như vậy hoàn toàn không đủ, Thiên Ma Ma Chủ là con rối Tiên Tần hùng mạnh nhất, nếu điểm công trạng ít, chức vị thấp, vậy không có chút ý nghĩa gì. Hơn nữa nếu tiểu muội không đủ điểm công trạng, cho dù trở thành Thiên Ma Ma Chủ, lỡ sau này nàng gặp phải tên khốn giống như mình, ắt không lâu sau số phận nàng sẽ chẳng khác gì sư phụ của nàng.

Cho nên phải kiếm điểm công trạng cho muội muội nhiều một chút, muội muội có chức vị Tiên Tần cao rồi, sẽ không phải sợ gì cả.

Nhìn động phủ Pháp Linh. Dư Tắc Thành nghiến răng một cái, lấy Tiên Tần Linh Dẫn ra:

- Vật này có thể đổi được bao nhiêu điểm công trạng?

Động phủ Pháp Linh nói:

- Dựa theo quy củ, vật này không thể đổi điểm công trạng, để cho những người sau có thể lục tục tiến vào Di tích Tiên Tần này.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Không cần nói những lời giả dối như vậy nữa, cả hai ta đều biết rõ, hiện tại Tiên Tần đế quốc đã sụp đổ, suy nghĩ trong lòng ngươi, ta biết rất rõ ràng, ta nghĩ gì, chắc ngươi cũng biết.

- Với quy mô hiện tại của ngươi, lại thêm bọn Bạch Hà Tích, Cực Lạc Thần Quân, Ngọc Diệu Thần Quân giúp đỡ, có lẽ ngươi cũng không muốn người khác tới đây nữa. Thứ này hẳn là Trí Tuệ Pháp Ấn gì đó, có thể đổi được khá nhiều điểm công trạng, có chút thực tế, như vậy cả hai ta cùng vui vẻ.

Động phủ Pháp Linh trầm ngâm rất lâu, sau đó mới nói:

- Trước mắt ta chỉ tích lũy được một ngàn năm trăm điểm công trạng...

Dư Tắc Thành nói:

- Được, đổi hết cho muội muội ta.

Lập tức một đạo bạch quang tụ tập vào thân thể Dư Tĩnh Hân, chỉ nghe động phủ Pháp Linh nói:

- Sau khi Tiên Tần đế quốc sụp đổ, trong thời gian chờ đợi kéo dài, vô số trấn thủ phủ như ta đã sụp đổ. Trước khi bọn họ tiêu vong đều truyền tống tất cả bảo vật tới chỗ ta, đây là nguyên nhân mà bảo vật nơi đây có rất nhiều.

- Đồng thời bọn họ cũng truyền ý niệm muốn sinh tồn tới cho ta, cho nên ta phải tiếp tục sinh tồn không chỉ vì bản thân mình, mà cũng vì Pháp Linh nhất tộc chúng ta. Cho nên ta không chỉ là động phủ Pháp Linh trấn thủ phủ còn sót lại của Tiên Tần, ta còn là một sinh vật chẳng khác con người. Nhiệm vụ của ta chính là bảo vệ cổn Châu, bảo vệ Nhân tộc, làm cho nơi đây tồn tại tiếp tục hàng ngàn hàng vạn năm nữa.

Dư Tắc Thành gật đầu:

- Cảm tạ ngươi, thật là vĩ đại. Nhưng ta cũng phải cảnh cáo ngươi, nếu có một ngày ngươi quên đi lời thề hôm nay, vì bản thân mình mà bỏ mặc Cổn Châu, bỏ mặc Nhân tộc, vậy ta sẽ xuất hiện, hủy diệt ngươi hoàn toàn!

Dứt lời, Dư Tắc Thành vứt Tiên Tần Linh Dẫn vào góc đại điện, sau đó mới nói:

- Tái kiến, động phú Pháp Linh, ta sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Hắn kéo Dư Tĩnh Hân, nhờ động phủ Pháp Linh chỉ dẫn, nháy mắt truyền tống ra khỏi Di tích Tiên Tần, trở lại mặt đất cổn Châu.

Chuyện này coi như chấm dứt, hai người chia tay tại nơi này. Dư Tĩnh Hân kiên quyết tiến vào Lục Đạo Luân Hồi, Dư Tắc Thành chỉ có thể chúc phúc cho muội muội. Trước khi chia tay, Dư Tĩnh Hân trả Không Ma Kinh lại cho Đại ca mình:

- Đại ca, muội vào Lục Đạo Luân Hồi rồi, kinh này không có ý nghĩa gì, thôi thì huynh hãy cất đi.

Sau đó nàng lại lấy ba viên thần lôi ra:

- Đây là Thiên kiếp lôi mà muội để dành, hai quả Đinh Thủy Lục Nhâm âm lôi, một quả Côn Sơn Lôn Thổ Thanh Quang lôi. Hiện tại muội giữ cũng bằng vô dụng, cho huynh đó.

Dư Tắc Thành nhận lấy thần lôi, linh cơ chợt động, bật cười ha hả:

- Đúng, hay, hay quá, có hy vọng hóa Anh rồi...

Trước kia Dư Tắc Thành cứ nghĩ rằng, biện pháp cảm ngộ lực Lôi Kiếp chỉ có thể đặt trên lôi kiếp hình thành tự nhiên. Hôm nay muội muội cho hắn ba quả Thiên kiếp lôi, lập tức trong lòng hắn bừng tỉnh ngộ, cần gì phải vất vả đi tìm lôi kiếp thật, chỉ cần trong tay mình có Thiên kiếp lôi là có thể cảm ngộ lực Lôi Kiếp, luyện hóa Giả Anh.

Ý niệm này vừa nổi lên trong đầu, Dư Tắc Thành tỉnh ngộ, hết sức vui mừng, không nhịn được cười ha hả.

Dư Tĩnh Hân ngơ ngác nhìn Đại ca, không biết lần này mình có trở thành Thiên Ma Ma Chủ như sư phụ hay không, có thể đây là lần sau cuối huynh muội gặp nhau... Sau đó Dư Tĩnh Hân bay lên, huynh muội chia ly, lần ly biệt này không biết tới bao lâu mới có ngày tái ngộ.

Dư Tắc Thành trở về thành Lâm Hải, về thư điếm của mình.

Sau khi về nhà. Dư Tắc Thành lặng lẽ tu luyện, củng cố lại năm Giả Anh của mình. Sau khi Giả Anh lực Huyết Mạch hình thành, đã lập tức phải hóa kiếm đánh một trận. Sau đại chiến, có vẻ như nó hơi bất ổn, cần phải củng cố một thời gian.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chỉ trong thoáng chốc Dư Tắc Thành đã tới đây mười năm, con gái hắn đã mười sáu tuổi, đạt tới cảnh giới Tiên Thiên Luyện Khí kỳ.

Một hôm nọ, Dư Tắc Thành ngồi lâu ngứa ngáy, thình lình đứng bật dậy, gọi con gái và các đồ đệ của mình tới nói:

- Được rồi, tới lúc chúng ta nên trở lại Hiên Viên kiếm phái, để cho ba người các con gia nhập Hiên Viên kiếm phái ta. Hãy cáo biệt bằng hữu các con, chúng ta sắp sửa phải rời khỏi nơi này.

Sau đó Dư Tắc Thành đi cúng bái phần mộ Dư gia, thăm mộ mẫu thân và đệ đệ, Sau đó hắn trở về nhà, chuẩn bị dẫn theo ba đồ đệ rời khỏi.

Phụ nhân năm xưa Dư Tắc Thành thu nhận nay đã già, nghe nói bọn Dư Tắc Thành phải đi, hai mắt đẫm lệ.

Con gái của bà khóc không thành tiếng, nắm chặt tay Lưu Nham nhất quyết không buông.

Dư Tắc Thành cũng không để ý tới hiện tượng bất thường này, giao nơi này lại cho phụ nhân, chuẩn bị rời đi. Bất ngờ lúc này Lưu Nham quỳ sụp xuống:

- Sư phụ, con không đi, con muốn ở lại nơi này, con không thích cuộc sống tu tiên, con muốn chung sống với Linh nhi ở đây cho tới khi răng long đầu bạc.

Phụ nhân kia cùng con gái cũng quỳ xuống cạnh Lưu Nham, nhìn Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành thật sự không ngờ, đồ đệ của mình vì một nữ nhân mà không muốn đi theo mình, sững sờ kinh ngạc.

Cố Tâm Võ bên cạnh kêu lên:

- Sư đệ, đệ điên rồi sao, mau đứng lên cùng đi với sư phụ, chúng ta trở về Hiên Viên kiếm phái đó!

Thanh Thành cũng nôn nóng kêu to:

- Sư đệ, sư đệ, đệ mau đứng dậy, sau này vẫn còn có dịp trở về, hiện tại hãy mau đi cùng chúng ta!

Sắc mặt Lưu Nham tỏ ra vô cùng kiên quyết, rắn rỏi đáp:

- Sư huynh, sư tỷ, đệ không điên, đệ biết mình đang làm gì. Đệ muốn ở lại chung sống cùng Linh nhi, số phận của đệ phải do đệ quyết định, đệ không chịu để cho người khác an bày!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status