Tiên ngạo

Chương 704: Thế giới thiên địa!


Lục địa kia vừa nhìn qua rộng khoảng ngàn dặm, là đại lục chân chính, đại lục này hình chữ nhật, liếc mắt nhìn lại chính là một ngàn ô vuông hợp lại một chỗ, tạo thành đồ hình kỳ dị.

Mỗi một ô vuông đều dài một dặm, rộng một dặm, ô vuông như vậy tổng cộng có một ngàn ô. Mười ô tạo thành một ô vuông lớn, tổng cộng một ngàn ô tạo thành mười hình vuông lớn, hợp lại thành một đại lục hình chữ nhật.

Ô vuông rộng một dặm này Dư Tắc Thành tùy tiện thông qua Kiếm Ngã Thuật quan sát, chỉ thấy không gian rộng một dặm này là rừng trúc, trong đó có trăm cây trúc, ở dưới Kiếm Ngã Thuật của Dư Tắc Thành dò xét, nhất thời một tổ thần thức xuất hiện ở trong đầu của Dư Tắc Thành:

- Rừng trúc, có ba mươi ba loại linh trúc ngũ đẳng, hai mươi sáu loại linh trúc lục đẳng, mười bảy loại linh trúc thất đẳng, sáu loại linh trúc bát đẳng. Nơi đây có thể mở rộng đất đai sáu trăm hai mươi bảy dặm, hình thành rừng trúc tám mươi hai chỗ, sinh thành một trăm hai mươi sáu vạn cây trúc, có thể luyện dược, luyện bảo, luyện kiếm, cung cấp một trăm hai mươi bảy loại trúc trân quý.

Nhất thời Dư Tắc Thành kinh ngạc đến ngây người, nói cách khác một dặm rừng trúc nơi đây có thể biến thành thế giới đại địa rộng sáu trăm hai mươi bảy dặm, trong đó có thể hình thành rừng trúc là tám mươi hai chỗ, cung cấp không ngừng cho mình một trăm hai mươi bảy loại trúc trân quý, đây chỉ là một ô vuông nho nhỏ nha.

Dư Tắc Thành nhìn về phía ô kế tiếp, ô vuông một dặm kia là đất đai núi đá của một mỏ quặng, bên trên không có cỏ dại gì, thần thức lập tức xuất hiện:

- Mỏ Tử Diệu linh thạch quáng, là mỏ quặng trân quý, có thể khai thác Tử Diệu linh thạch, trong đó còn có thể đạt được Tử Diệu Kim Tinh xen lẫn, nơi đây có thể biến thành một thế giới mỏ quặng rộng một trăm hai mươi bảy dặm, trong đó có ba khối quặng mẫu, hai trăm ba mươi vạn khối Tử Diệu linh thạch. Chỉ cần quặng mẫu không tổn hại, tu chỉnh mười năm tất cả khôi phục bình thường, có thể tiếp tục duy trì khai thác, xem như vĩnh viễn không ngừng.

Hai trăm ba mươi vạn khối Tử Diệu linh thạch, đây đều là linh thạch thượng phẩm nha, một vạn khối chính là một phương, đây là hai trăm ba mươi phương linh thạch, hơn nữa tu chỉnh mười năm lại tự động hồi phục, đây là một bảo tàng vô tận nha. Dư Tắc Thành nhất thời kinh ngạc đến ngây người.

Tử Diệu linh thạch này là năm đó mình đoạt được ở Vô Lượng tông, kho của Vô Lượng tông chẳng qua mới có năm trăm viên, cho dù môn phái ở trong thời khắc khẩn trương nhất cũng luyến tiếc không dám sử dụng, có thể thấy được sự trân quý của vật này. Hiện tại mình đã có mỏ quặng, có thể nói muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, có thể khai thác vĩnh viễn, điều này vừa so sánh đã biết cao thấp.

Lại nhìn ô kế tiếp, là một mảnh thảo nguyên, ở trong đó có hai dị thú đều có vẻ giống lợn, đang không ngừng ăn cỏ, cỏ này có màu đỏ như máu, có chứa một loại năng lượng kỳ dị.

- Linh nhục thảo nguyên, có thể sản xuất thịt tốt nhất, nơi này có thể biến thành thảo nguyên huyết hồng rộng bốn trăm ba mươi sáu dặm, cỏ này chuyên môn cung cấp cho Linh nhục thú.

- Linh nhục thú ăn cỏ huyết hồng biến dị, thịt trên người có linh lực vô cùng, có thể cắt xuống sử dụng. Linh nhục thú không hề cảm giác đau, vết thương lập tức tự lành.

- Nơi đây có thể sinh sôi ba ngàn sáu trăm bốn mươi năm Linh nhục thú, lượng thịt cung cấp mỗi ngày lớn nhất có thể đạt tới mười vạn cân.

Linh nhục này chính là linh nhục mà Dư Tắc Thành lấy ở Tĩnh Tịch giới trong Tam Thiên giới mang về, ở đây trở thành một mỏ. Linh nhục thú kia chính là máy móc tự động sinh thịt, muốn ăn liền cắt ở trên người của nó, cũng không ảnh hưởng đến nó chút nào, còn tươi mới, còn mỹ vị, lại có một chút cảm giác tàn nhẫn không nói nên lời, một ngày có thể cung cấp mười vạn cân, số này đủ cho biết bao người ăn, Dư Tắc Thành tính toán thử một phen, nhưng không tính ra nổi.

Dư Tắc Thành nhìn xuống những ô phía dưới, mỗi ô vuông không phải mỏ quặng thì là nơi sản xuất sản vật, đều có thể mở rộng thành nơi cung cấp các loại tài nguyên.

Ô vuông như vây cỏ đủ một ngàn ô- mỗi ô đều là như vậy, nếu như đều mở rộng ra, vậy thế giới Bàn cổ này phải lớn vạn dặm, mười vạn dặm, trăm vạn dặm?

Từng ô vuông đều có tài nguyên như vậy sao? Trong đầu Dư Tắc Thành vừa xuất hiện ý niệm, lập tức thanh âm của Lão Thất truyền đến:

- Báo cáo Thống lĩnh đại nhân, đây là còn thiếu rất nhiều, mầm mống tài nguyên của ngài thu thập rất nhiều, mảnh thiên địa mô phỏng này căn bản không đủ, chỉ có chỉnh hợp nhiều loại tài nguyên lại, như vậy mới có thể bố trí hoàn tất.

- Những tài nguyên này sẽ theo tu vi của ngài gia tăng mà mở rộng từng chút một, cuối cùng chúng sẽ đan xen với nhau, hình thành cho ngài một đại lục hơn trăm vạn dặm. Trên đại lục này sản vật phong phú, tài nguyên khắp nơi trên mặt đất, đến lúc đó, ngài muốn linh thạch có thể thu thập ngàn vạn khối linh thạch thượng phẩm, muốn luyện đan, dược liệu gì, niên hạn bao lâu chúng ta cũng có, muốn luyện pháp bảo, tài liệu gì chúng ta cũng có, từ nay về sau mọi việc không cần cầu người khác...

Dư Tắc Thành nghe được điều này vui vẻ không gì sánh được, nhất thời nhịn không được cười ha hả.

Lão Thất cũng cười theo ha ha, hai tiếng cười quanh quẩn ở trên bầu trời thế giới Bàn cổ này. Chờ Dư Tắc Thành cười xong, Lão Thất cẩn thận nói:

- Báo cáo Thống lĩnh, thế giới tiến hóa lần này xuất hiện một chút vấn đề nhỏ.

Dư Tắc Thành sửng sốt, hỏi:

- Vấn đề nhỏ? Ngươi nói đi, rốt cuộc đã gặp phải chuyện phiền toái gì?

Lão Thất đáp:

- Dựa theo lệ cũ, sau Nguyên Anh kỳ này, thế giới Bàn cổ hẳn là không có màn sương đen Hỗn Độn tồn tại, chúng nó là năng lượng của thế giới Bàn Cổ tiến hóa, tất cả vạn vật đều là do chúng nó biến hóa mà thành, đều phải hóa thành một bộ phận cấu thành thế giới này.

- Thế nhưng không biết vì sao, lần tiến hóa này hoàn tất, cuối cùng màn sương đen Hỗn Độn đều đã tán đi, đột nhiên ở trong màn sương đen xuất hiện một tảng đá, sau đó tảng đá lại lần nữa sinh ra màn sương đen, thế giới Bàn Cổ của chúng ta lại lần nữa bị màn sương đen này bao phủ.

Tảng đá? Dư Tắc Thành đột nhiên có loại ý nghĩ rất quen thuộc, nói:

- Có hình ảnh của tảng đá đó không?

Nhất thời trên không trung xuất hiện hình ảnh của một tảng đá. Dư Tắc Thành thấy tảng đá này lập tức không nói gì, đây chính là tảng đá năm đó hắn trộm trong dạ dày Vương Thư Nguyên, về sau Vương Thiên Hoa nói qua, đây gọi là Hỗn Độn thánh thạch gì đó.

Năm đó mình đạt được nó liền ném vào trong màn sương đen Hỗn Độn, không ngờ vẫn không phân giải, đến hiện tại thế giới Bàn cổ đại thành, tảng đá kia mới phân giải, lại biến thành màn sương đen, bao phủ thế giới Bàn Cổ.

Dư Tắc Thành nói:

- Màn sương đen Hỗn Độn này có ảnh hưởng xấu gì không?

Lão Thất đáp:

- Đến giờ vẫn chưa, mục đích tồn tại của màn sương đen Hỗn Độn trước đây chính là có thể hóa sinh bất cứ vật chất gì chúng ta muốn, chúng ta thiết kế, chúng nó biến hóa, mặt đất ngàn dặm của thế giới Bàn cổ này đều là nó hóa sinh.

- Dựa theo tiến hóa bình thường của thế giới Bàn cổ, hiện tại chính là biến đổi cuối cùng, tất cả năng lượng Hỗn Độn đều tiêu hao hết, thế nhưng hiện tại lại sinh ra năng lượng Hỗn Độn này, điều này ở trong ký ức của động phủ Pháp Linh chúng ta cũng không có, tương lai có lẽ còn có thể phát sinh một lần hoặc mấy lần biến dị, biến dị sau này chúng ta không có bất luận kinh nghiệm gì, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.

- Hàm lượng năng lượng Hỗn Độn trong Màn sương đen Hỗn Độn này hoàn toàn có thể tái chế tạo mười thế giới Bàn cổ, ở thời đại Tiên Tần đây là lãng phí lớn nhất, nếu ai chế tạo lãng phí như vậy thì sẽ bị chặt đầu.

Dư Tắc Thảnh chỉ cỏ thể cười ngây ngô, ha ha ha ha, vờ như không biết, một câu cuối cùng của Lão Thất chính là chỉ chó mắng mèo, đang nói mình, tên này càng ngày càng giống người rồi.

Dư Tắc Thành vung tay lên, hào hùng nói:

- Sự tình sau này sau này hãy nói, được rồi, hãy nhanh chóng khai phá lục địa này để chúng đạt được hình thái hoàn mỹ nhất.

Lão Thất nói:

- Tốt, tiếp nhận mệnh lệnh, thế giới Bàn cổ chính thức bắt đầu mở rộng biến đổi, khởi động hệ thống nhật nguyệt, kết nối hệ thống nhật nguyệt của thế giới bên ngoài, hình thành kết nối hoàn mỹ, khởi động hệ thống phù trận nhị thập bát tinh tú, kết nối hệ thống tinh thần (sao) của thế giới bên ngoài, hình thành tinh không hoàn mỹ.

- Khởi động hệ thống năng lượng Ngũ Hành âm dương, liên thông với hệ thống Ngũ Hành âm dương của thế giới bên ngoài. Khởi động hệ thống tài nguyên đại địa hỏa sơn, đạt được nguyên khí vô tận, thành lập hệ thống long mạch địa khí, thành lập hệ thống Ngũ Hành hủy diệt, thành lập hệ thống phong sương tuyết vũ bốn mùa, thành lập hệ thống khí quyển tuần hoàn, thành lập hệ thống thế giới biển cả, thành lập hệ thống thu hồi hồn phách, thành lập hệ thống đưa hồn phách ra...

Nhất thời Lão Thất bắt đầu khởi động các loại hệ thống, đọc như vậy đủ một khắc đồng hồ trên không trung, vô số hệ thống bắt đầu khởi động.

Theo tiếng Lão Thất đọc thao thao, mặt đất dưới chân bắt đầu chấn động, bắt đầu có tách biệt.

Cuối cùng Lão Thất hỏi:

- Thống lĩnh đại nhân, xin hỏi ngài muốn thành lập hệ thống tự do toàn bộ, hay là hệ thống bán dung hợp, hay là hệ thống cách ly?

Dư Tắc Thành nói:

- Giải thích một chút.

Lão Thất nói:

- Hệ thống cách ly, một ngàn ô vuông thế giới địa mạch tài nguyên trên đại lục này bắt đầu mở rộng vô hạn, có thể nhất nhất hình thành những đảo đơn độc, lấy hệ thống Thiên kiếp chia lìa chúng, làm cho chúng cả đời không qua lại được với nhau.

- Hệ thống này đơn độc thuần khiết, có thể vĩnh viễn cung cấp tài nguyên cho ngài, thế nhưng bất lợi cho tiến hóa của thế giới sau này, vĩnh viễn sẽ đơn điệu như vậy.

- Hệ thống khai mở tự do toàn bộ, là liên thông những thế giới địa mạch tài nguyên này lại với nhau, hình thành một đại lục, dung hợp với nhau, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, dạng này lợi cho thế giới tiến hóa, có thể hình thành nhiều loại hệ thống văn minh, thế nhưng có lúc sẽ tạo thành hủy diệt một phần thế giới tài nguyên.

- Hệ thống bán dung hợp, dung hợp một phần, bảo hộ một phần, dùng hệ thống Thiên kiếp giám sát, như vậy có sở trường của cả hai, cũng đồng thời có khuyết điểm của cả hai.

Dư Tắc Thành nói:

- Văn minh? Ngươi mới nói sẽ có văn minh xuất hiện?

Lão Thất đáp:

- Đúng vậy, Thống lĩnh đại nhân, có địa phương trên mặt đất sẽ có sinh mệnh, không lâu sau trên đại lục này sẽ sinh ra các loại sinh linh khác nhau, bằng không những tài nguyên của thế giới tài nguyên này ai khai phá cho chúng ta, khoáng thạch kia sẽ không tự đi ra, lẽ nào đại nhân ngài muốn tự mình đi đào mỏ cắt thịt sao?

- Đặc biệt khi thế giới Bàn cổ tiến hóa đã đưa Sơn Hà Đỉnh vào, vô số huyết mạch của thượng cổ Thần Ma hùng mạnh sinh ra ở thế giới này, bọn chúng sẽ chậm rãi tiến hóa, hùng mạnh lên từng chút một, trong đó một phần tinh anh sẽ nghe theo triệu hoán của thiên thần rời khỏi thế giới này, biến thành nô lệ của chúng ta, cho chúng ta sử dụng.

- Thống lĩnh đại nhân, ngài không cần sợ chúng phá hư thế giới của tồn tại.

- Bọn họ đều sinh ở đây, sống ở đây, vĩnh viễn phục tùng mệnh lệnh của ngài, phục vụ cho ngài.

Dư Tắc Thành cười khổ một chút, nói:

- Thiên kiếp? Không hiểu vì sao ta lại có cảm giác thế giới Thương Khung cũng là thế giới Bàn cổ của người khác chứ? Thiên kiếp thì làm sao, không phải còn có người độ kiếp thành công sao? Sinh mệnh là không thể coi thường nhất, kỳ tích gì cũng đều có, được rồi, lựa chọn hệ thống bán dung hợp.

Lão Thất đáp:

- Xin hỏi ngài lựa chọn thế giới hình thức gì, có thể hoàn toàn là một khối đại lục, có thể là biển cả bao quanh đại lục, cũng có thể hình thành bố cục biển nằm ở trung tâm đại lục.

- Chẳng qua thế giới rộng lớn như vậy, thế giới tốt nhất lựa chọn hình thức biển cả vây quanh đại lục, như vậy thông qua lưu động tuần hoàn của nước biển, dễ dàng hình thành hệ thống khí quyển tự nhiên tuần hoàn hoàn mỹ của mình.

Dư Tắc Thành gật đầu, nói:

- Tốt, Thương Khung Lục Vực chính là như vậy, thế giới của ta cũng là như thế này, biển cả vây quanh đại lục.

Lão Thất đáp:

- Đúng vậy, nghe theo mệnh lệnh của ngài, tiến hóa bắt đầu.

Nhất thời vang lên một tiếng nổ, ngàn khối đại địa dưới chân bắt đầu không ngừng tiến hóa, có phân ly ra, có dung hợp lại, vô số nước biển toát ra ở trên đại địa, dần dần những thế giới này bán dung hợp lại, hình thành một đại lục.

Thế giới đang chậm rãi tiến hóa, xem ra đây không phải là chuyện của một ngày hai ngày. Dư Tắc Thành hỏi:

- Đúng rồi, mỹ nữ họa bì của ta đâu?

Lão Thất đáp:

- Báo cáo Thống lĩnh đại nhân, do nhân thủ không đủ, tất cả sinh linh của thế giới này đền được ta trưng dụng, bọn họ đều trở thành chư thần của thế giới mới bận rộn ở các nơi, đợi sau khi cung điện thuộc về ngài hoàn thành, chúng sẽ xuất hiện phục vụ ngài.

- Xin hỏi Thống lĩnh đại nhân, cung điện của ngài lựa chọn hình thức gì?

- Là chế độ nghị hội tự do, hay là chế độ hoàng đế Tiên Tần, hay là chế độ giáo hoàng nhất thống, hay là...

Dư Tắc Thành nói:

- Cung điện của ta gọi là Thiên Cung, ta chính là Đại Đế, bắt chước theo chế độ Hoàng đế Tiên Tần, ta cũng hưởng thụ đãi ngộ của Thủy Hoàng một chút.

Lão Thất nói:

- Tốt, đã rõ, lập tức xây dựng cung điện cho ngài, xây dựng ba tòa chủ cung, bảy mươi hai hành cung, phân biệt ở mặt đất, bầu trời, biển rộng, núi cao, lòng đất, sông nham thạch, không gian dị thứ nguyên, mỗi hành cung đều không giống nhau, toàn bộ đều là cung điện hoàn mỹ xa hoa nhất.

- Khác với trước đây nhất định phải lấy hình thức kiến trúc trong trí nhớ của ngài, xây dựng cung điện, hiện tại có thể khởi động hệ thống xây dựng kiến trúc của thế giới Bàn cổ Tiên Tần, những cung điện này đều mỹ lệ tới mức ngài không thể tưởng tượng được.

Dư Tắc Thành gật đầu, nói:

- Nghe ra thật sự không tồi.

Lão Thất đáp:

- Báo cáo Thống lĩnh đại nhân, tất cả người có thế giới Bàn cổ cuối cùng đều hoàn toàn mê muội ở trong thế giới của mình, bởi vì thế giới của mình là hoàn mỹ nhất, đặc sắc nhất, cái gì cần có đều có, có được tất cả.

- ở trong quá khứ người có thế giới Bàn cổ chỉ có ba số phận, một là giống như hai vị tiền bối ở Tuy Viễn, Miêu Sương, hiện thực hóa thế giới của mình, trực tiếp liên hệ với thế giới bên ngoài, để cho Nhân tộc sinh sống sinh sôi nảy nở, mà bản thể của bọn họ không biết đi đâu.

- Bọn họ là anh hùng vĩ đại nhất, đã vì Nhân tộc hy sinh lợi ích của mình, nhưng cũng có người nói, bọn họ làm như vậy là vì tránh mê hoặc của thế giới Bàn cổ.

- Một loại khác chính là người bình thường, theo sự khai phá của thế giới Bàn Cổ càng ngày càng hoàn mỹ, bọn họ giấu ở trong thế giới của mình, sinh hoạt trong thế giới của mình không bao giờ xuất hiện nữa, những thế giới này chính là động thiên phúc địa trong truyền thuyết, những kẻ này chính là một đám người vĩnh viễn tránh né ở trong thế giới của mình.

- Một loại cuối cùng chính là phi thăng Tiên giới hoặc là phi thăng đến không gian càng cao cấp hơn, nghe nói đến Tiên giới hoặc trên cả Tiên giới không gì không làm được, không chỗ nào không có, ở đó thế giới Bàn Cổ này còn có thể tiến hành tiến hóa, trở nên càng thêm hoàn mỹ, đây chính là một đám Tiên Nhân vĩnh viễn không thấy đủ, theo đuổi sự hoàn mỹ.

- Chẳng qua hiện tại ngài có sương mù Hỗn Độn này, cũng có nghĩa ngài không cần lên Tiên giới cũng có thể tiến hóa lần nữa.

Dư Tắc Thành nói:

- Thế giới này cần thời gian bao lâu mới có thể hoàn thành mở rộng?

Lão Thất đáp:

- Không cách nào tính toán, hiện tại có thể lấy tài nguyên mà ngài muốn, thế nhưng loại trạng thái hoàn mỹ này cần tu vi của ngài đề cao, tu vi của ngài được đề cao một phần, thế giới này sẽ mở rộng một phần, vừa rồi báo diện tích lớn nhất của thế giới tài nguyên này là diện tích lớn nhất của ngài ở Nguyên Anh kỳ. Nếu như ngài đạt tới cảnh giới Phản Hư, chúng còn có thể mở rộng diện tích ra không hạn chế.

Dư Tắc Thành gật đầu, cuối cùng nói:

- Vậy ta tế luyện thế giới Bàn cổ này thành bản mệnh pháp bảo, đối với khai phá thế giới này không có ảnh hưởng chứ?

Lão Thất nói:

- Không có, hoàn toàn không có, chẳng qua nghe nói trong quá trình tế luyện thế giới Bàn cổ, ngài không cách nào khống chế hoàn mỹ lực lượng của mình.

- Mặt khác trạng thái của thế giới Bàn cổ hiện tại, có lẽ có chút ảnh hưởng đối với việc ngài luyện hóa bản mệnh pháp bảo này, có lẽ bởi vì sự tồn tại của màn sương đen Hỗn Độn kia làm cho bản mệnh pháp bảo của ngài tồn tại hình thái thứ ba.

Sau đó lão Thất đột nhiên cười, ha ha, nói:

- Thống lĩnh đại nhân, xin lỗi, ta quá lo xa rồi, dựa theo tính toán, bản mệnh pháp bảo của ngài hình thành hình thái thứ hai Hiên Viên Kiếm, đó cũng là chuyện vô cùng khó khăn, điều này ngài cũng không cần suy nghĩ nhiều, lãng phí tế bào não.

Lão Thất này thực sự càng ngày càng giống người, Dư Tắc Thành đáp:

- Ta không thể dùng lẽ thường đánh giá, không nên xem thường ta, Lão Thất, bằng không ngươi sẽ thụ thương.

Dư Tắc Thành bắt đầu dựa theo thuật tế luyện bản mệnh pháp bảo tế luyện thế giới Bàn cổ này, nhất thời toàn bộ thiên địa phát ra một đạo quang mang liên hệ với Dư Tắc Thành, hắn đang tế luyện toàn bộ thế giới Bàn Cổ.

Kỳ thực thế giới Bàn cổ này chính là một bộ phận thân thể của hắn, hắn tế luyện cũng chính là mình, tế luyện một hồi, Dư Tắc Thành rời khỏi thế giới Bàn Cổ.

Sau khi rời khỏi, Dư Tắc Thành lập tức cả kinh, chỗ mình ở bất ngờ lại là trong băng tuyết, lầu các trước kia đã hóa thành tro bụi, Nam Vân Chân Quân ở ngay phía trước người vô cùng cẩn thận hộ pháp cho mình.

Dư Tắc Thành liền biết chuyện gì xảy ra, khi Lão Thất khởi động các hệ thống của thế giới Bàn cổ tiến hành liên hệ với thiên địa bản nguyên, cho nên phá hủy lầu các bên ngoài, thậm chí cả phòng ngự của Băng Tuyết Thần Cung, dẫn tới nơi đây lại lần nữa trở về thế giới băng tuyết.

Dư Tắc Thành tỉnh táo lại, bắt đầu nghĩ giải thích thế nào. Nam Vân Chân Quân nói trước:

- Ca ca ta đây là làm sao vậy, cho dù có thành kiến đối với Mạc sầu cũng không thể làm như vậy. Tắc Thành, ngươi có phải vừa thành Nguyên Anh hay không?

Dư Tắc Thành gật đầu, đáp:

- Đúng vậy, con vừa thành Anh liền tới đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status