Tiên ngạo

Chương 807: Tiêu diệt địch nhân


Lập tức Dư Tắc Thành bị vây khốn, muốn động cũng không thể được, thậm chí hồn

phách cũng không thể động, nhưng hắn vẫn mim cười. Bời vì người đang bị vây khốn chính

là phân thân Vạn Thân Thái Át Ngầu của hắn. trong phân thân này vô hồn, vừa hay phá giải Lạc Hồn trận của đối phương.

Dư Tắc Thành âm thầm truyền lệnh cho phân thân sử dụng Quy Hư Động Chân Hỗn Nguyên quyết, hình thành lỗ đen Quy Hư Phá Diệt tiêu diệt đối phương.

Sau khi truyền lệnh, ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, phân thân của hắn vẫn chưa sử dụng Quy Hư Động Chân Hỗn Nguyên quyết ngay, mà bắt đầu hoạt động tự do, không tuân theo lệnh của hắn.

Phân thân đáp xuống đất, nhìn thoáng qua thế giới xung quanh, hoàn toàn không để ý đạo đạo năng lượng của đối phương đang áp sát dần dần. Y chợt nhặt một đóa hoa dại dưới đất đưa lên mũi, hít nhẹ một hoi, miệng lẩm bẩm:

- Cuộc sống đẹp biết bao, đáng tiếc, tái kiến!

Lúc này Lạc Hồn trận đã vây lại còn không tới ba dặm. y chậm rãi hít sâu một hơi. Thình lình một cỗ dao động thật lớn từ trên người y dâng lên, nháy mất thân hình biến hóa, trở thành một lỗ đen hư vô sâu không thấy đáy, lơ lửng giữa không trung.

Lỗ đen này còn to hơn gần gấp đôi lỗ đen do u Chân Chân Quân biến thành, to chừng sáu trượng, thình lình xuất hiện giữa không trung. Nhìn vào trong đó chỉ thấy vô cùng tăm tối, không thấy gì cả, cũng giống như nhìn xuống vực sâu.

Lô đen này phát ra lực hút vô cùng đáng sợ, thu hút tất cả vật chất và lực lượng trong thiên địa.

Bốn mươi chín tên Nguyên Anh Chân Quân Thích Đề Hoàn Nhân giữa không trung lập tức bị lực lượng lỗ đen hút lại. Bọn chúng kết thành Lạc Hồn trận, hết thày đã hợp nhất hoàn hào, kết quà trước lỗ đen này, thể tích càng lớn, lực lượng càng mạnh càng gặp phải lực hút hùng mạnh hơn nữa.

Các loại uy năng của đám Nguyên Anh Chân Quân này phát tán giữa không trung đều tiêu tan trong phạm vi lực hút của lỗ đen. Nhưng bọn chúng không thể không tiếp tục phóng xuất, bời vì nếu ngừng phóng xuất, bọn chúng sẽ lập tức bị lỗ đen hút vào trong.

Nhưng sức người cũng có lúc cạn kiệt, các loại uy năng này bị lỗ đen hấp thu mà không có phương pháp nào ngăn càn, cho dù bọn chúng cố sắng chống lại cũng vô ích. Chỉ sau vài lần hô hấp, uy năng này tiêu tan, bốn mươi chín pháp thể Nguyên Anh lộ ra trước mật lỗ đen. Vốn bọn chúng đã kết thành một khối, một người vinh cả bọn cùng vinh, một kè bị hại cả bọn cùng bị hại. Bốn mươi chín người không thiếu người nào nháy mất bị hút vào trong lỗ đen.

Trong số đám Nguyên Anh Chân Quân này, chỉ có Không Dung Chân Quân có phàn ứng, cất tiếng quát lớn:

- Diêm Ma Hắc Động thuật... không...

Sau đó cũng bị hút vào lỗ đen. Tên tộc nhân Sát Đế Lợi đầu hổ mình người hẳn là bị Thích Đề Hoàn Nhân tộc khống chế, không hề có chút kháng cự, cũng bị hút vào trong.

Lỗ đen xuất hiện bất quá chỉ trong mười lần hô hấp, đám cường địch này đã hoàn toàn

biến mất. Nháy mất lỗ đen cũng biến mất theo, một đạo bạch quang giữa lỗ đen xuất hiện. Trong nháy mất, lực lượng mà lỗ đen đã hấp thu thình lình bạo phát với khí thế mạnh mẽ hơn trước gấp trăm ngàn lần.

Một tiếng nổ rung trời vang lên, lấy lỗ đen làm trung tâm, không khí trở nên bập bềnh như aợn sóng. Cả không gian như một mật nước, trên đó xuất hiện vô số hình ánh phàn chiếu bồng bềnh. Vạn vật trở nên mơ hồ, sau đó âm thầm lặng lẽ vỡ tan thành vô số mành.

Chớp mất vụ nổ biến mất, trong vòng trăm dặm. mật đất sạch sẽ như lau, không còn lại chút gì. chỉ có một viên Mộc tâm to chừng ba thước lơ lửng giữa không trung.

Sau đó Mộc tâm chợt lóe, Dư Tắc Thành hiện thân, thu hồi Mộc tâm, liếc mất nhìn quanh một vòng, cả thiên địa vắng tanh vắng ngất. Bốn mươi chín tên Nguyên Anh Chân Quân đã tiêu tan. hoàn toàn bị diệt.

Tuy rằng bốn mươi chín tên Nguyên Anh Chân Quân này đều do thôi thúc tiến hóa mà thành, nhưng bất cứ môn phái tu tiên nào cũng không có được thực lực hùng mạnh như vậy. Dù là bọn Thích Đề Hoàn Nhân này cũng phải ép buộc mình phi hành vòng vo hết nửa ngày trời, mới dần dần tập hợp đù số. Kết quà chúng bị mình tiêu diệt trong nháy mất, e rằng người Thích Đề Hoàn Nhân cũng đã đại thương nguyên khí.

Dư Tắc Thành cám nhận thử xem, phát hiện ra dao động ngăn càn mình tới Vô Hình Ám Ma tông đã hoàn toàn biến mất. Nhưng hiện tại đâu cần mình tới Vô Hình Ám Ma tông làm gì nữa. sơn môn Chư Nhược Không Vô tông bây giờ nhất định là lúc thực lực yếu ớt nhất. Lại thêm bọn chúng sẽ không tin bốn mươi chín tên Nguyên Anh Chân Quân bất mình thất bại, cho nên đây sẽ là cơ hội tốt nhất của mình.

Phân thân Vạn Thân Thái Át Ngầu của mình cũng vì vậy mà tan nát, cũng giống như

Nhất Nguyên Thủy pháp thân kia, không thể triệu tập được nữa. Bời vì tuy phân thân hoàn toàn tan nát, nhưng một phần tinh túy của nó vẫn còn, ngưng kết trong Mộc tâm này, cho nên không thể triệu tập.

Bất quá cũng vô cùng đáng giá, một phân thân tiêu diệt bốn mươi chín tên Nguyên Anh Chân Quân, vụ buôn bán này có lãi không nhô. Ngoài ra hành động của phân thân trước lúc tiêu vong khiến cho Dư Tắc Thành cảm thấy khó chịu. Cho nên không thê triệu tập phân thân Vạn Thân Thái Át Ngầu, hắn lại cảm thấy vui mừng.

Vì sao trước khi Không Dung Chân Quân chết đi còn kêu Diêm Ma Hắc Động thuật?

Diêm Ma? Dường như đây là một trong chín Dị tộc. chẳng lẽ cái gọi là Quy Hư Động Chân Hỗn Nguyên quyết lại là pháp thuật của DỊ tộc Diêm Ma ư? Bằng không, Không Dung Chân Quân sẽ không tô ra kinh ngạc như vậy. Đúng rồi, pháp thuật luyện chế Âm Hồn Châu của mười hai phái Huyền châu kia cũng hết sức tà dị, e rằng cũng có nguồn gốc từ pháp thuật Diêm Ma này.

Dư Tắc Thành suy đi nghĩ lại, cảm thấy thật ra chuyện này cũng bình thường. Pháp thuật tu tiên của Nhân tộc vốn là học tập của Dị tộc, có thể chấp nhận chuyện này.

Thôi bó đi, nghĩ nhiều vô ích, mục tiêu Chư Nhược Không Vô tông thẳng tiến.

Dư Tắc Thành điều khiển kiếm quang tìm nơi hôi thăm vị trí Chư Nhược Không Vô tông.

Chư Nhược Không Vô tông là một trung môn, nằm ở cổ Lãng đào, Lục châu, Mạc Bắc. Tông này được xung là vạn sự giai không, từ trước tới nay không hề sinh sự. cổ Lãng đào của bọn họ cũng là như vậy, phong cảnh tuyệt đẹp, khí hậu hiền hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp, nghe nói là một nơi chăng khác thiên đường chốn nhân gian.

Bất quá đây là đánh giá theo tư liệu từ ba trăm năm trước, khi ấy người Thích Đề Hoàn Nhân còn chưa tới đó. Theo như ký ức của tên Nguyên Anh Chân Quân mà mình bất được, người Thích Đề Hoàn Nhân trở lại thế giới Thương Khung cũng chỉ mới trăm năm nay mà thôi.

Sau khi Dư Tắc Thành xác định mục tiêu, nháy mất biến mất, xuất phát về phía đó. Từ đây tới Cổ Lãng đào, Lục châu, Mạc Bắc, dù mình bay mau cách nào cũng phải mất tối thiểu mười hai ngày. Mà bảy ngày sau sẽ có một giờ lành, lúc ấy mình sẽ có thê luyện hóa Chuyến Nguyên Phách. Đến lúc đó gia tăng một ngàn hai trăm năm dương thọ, vậy mình sẽ có thể sử dụng Chuyến Sinh Minh Vương Quyết, không còn e ngại bất cứ kè thù nào.

Ngoài ra những địch nhân của Chư Nhược Không Vô tông truy sát mình, kè có tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh Chân Quân, vẫn chưa thấy xuất hiện Phàn Hư Chân Nhất. Xem ra bọn chúng vẫn chưa đạt được thủ đoạn bồi dưỡng, khống chế Phàn Hư Chân Nhất, đây là cơ hội lớn nhất cho mình.

Đến ngày thứ bảy, giờ Mẹo, Dư Tắc Thành ngồi trên một ngọn núi, chờ thái dương dâng lên. đây chính là giờ lành.

Hấp thu Chuyển Nguyên Phách phải chọn giờ lành, bời vì mỗi giờ mỗi khắc, thiên địa nguyên khí sẽ xuất hiện trạng thái khác nhau, chuyện này có liên quan với Chuyến Nguyên Phách dung nhập vào thân thể. Dư Tắc Thành cũng không phân tích cẩn thận, chỉ là dựa theo biện pháp tính toán giờ lành mà Lục Cực Thần Quân chỉ dạy, chuẩn bị hấp thu.

Giờ lành đã đến. có thể hành động, những viên linh thạch bố trí trên pháp trận dưới đất sáng lên, lập tức vô số hào quang dâng lên, một pháp trận lập thể rất lớn xuất hiện.

Lúc này thái dương vừa lên, đúng vào giờ Mẹo. Mật trời mọc ở phía Đông, chiếu sáng mật đất, khiến cho người ta có cảm giác bừng bừng sức sống.

Ánh mật trời chiếu vào pháp trận, nó lập tức xoay tròn, một trụ sáng dâng lên, Chuyển Nguyên Phách đang ở trong đó.

Chuyển Nguyên Phách như một khối tinh thạch có hình dạng tổ ong bất đầu lóe lên hào quang rực rỡ. Linh quang đặc biệt trong đó chớp tất không ngừng trong trụ sáng, thình lình lớn mạnh không ngừng, hấp thu hết thày hào quang của trụ sáng.

Đột ngột hào quang biến hóa, từ trong đó sinh ra đạo đạo phù văn. phù văn này có màu tím. bất đầu xoay tròn rất nhanh. Thiên địa nguyên khí điên cuồng rót vào, nén ép hào quang này không ngừng, cuối cùng hóa thành một điếm sáng vàng.

Thời gian đã tới, Dư Tắc Thành ngừa cổ lên, há miệng hút mạnh một cái, điểm sáng vàng kia chui vào miệng hắn. hóa thành một luồng kim quang lan tràn khắp thân thể Dư Tắc Thành. Lúc này trông thân thể hắn giống như một người bằng thủy tinh trong suốt, dường như huyết nhục xương cốt da lông trên thân thê đã tiêu tan trong kim quang này, sau đó lại sinh ra, lại tiêu tan, lại sinh ra... Sinh sinh diệt diệt chín lần như vậy.

Lúc này một đạo kim quang ở vị trí Đan Điền bất đầu khuếch tán ra bốn phía, rất nhanh đã hoàn thành lần sinh cuối cùng. Tất cả kim quang dần dần bị Dư Tắc Thành hấp thu hết sạch không còn. Dư Tắc Thành khôi phục nguyên hình dạng, có thêm một cỗ khí tức uy nghi không thể nhìn thẳng, đứng nguyên chỗ cũ.

Đến lúc này đã hấp thu xong Chuyển Nguyên Phách. Dư Tắc Thành đã kéo dài được dương thọ của mình, tối thiểu cũng gia tăng ngàn năm. Như vậy sau này đại chiến cũng đã có lung vốn, có thể yên tâm đánh một trận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status