Tiên ngạo

Chương 939: Nỗi đau trong lòng


Lão gia gia kia bên trong thân thể y kêu to:

- Vương Thư Nguyên, ngươi đã không còn đường lui nữa, chiến đi! Hãy giết sạch bọn chúng, ngộ ra kiếm thuật vô thượng, phi thăng Tiên giới!

- Bọn chúng ai ai cũng làm nhục ngươi, nhạo báng ngươi, bọn chúng đều ức hiếp ngươi, đừng quan tâm gì nữa, chiến đi, giết hết bọn chúng!

Đạo kiếm quang của Nguyên Anh Chân Quân kia hóa thành lôi điện nổ vang, bổ xuống thật mạnh, thân thể Vương Thư Nguyên phản ứng theo bàn năng, lực Thần Uy xuất hiện. Một kiếm quang kia lập tức bay ra, sau đó chém xuống một chiêu Hỗn Độn Kiếm với lực Thần Uy vô địch. Một tiếng nổ rền vang, lôi quang tiêu tan, Nguyên Anh Chân Quân của Hỗn Nguyên kiếm phái táng mạng đương trường.

Sau đó dưới chân Vương Thư Nguyên thình lình dâng lên vô số dây leo, đây là do kiếm ý hóa thành, định nghiền nát thân thể y, là Địa Sát Kiếm của Vạn Kiếm Ma Tông.

Trên người y xuất hiện Thái Cực Âm Dương Đồ, Lưỡng Nghi Âm Dương Biến, Địa Sát Kiếm của Vạn Kiếm Ma Tông lập tức tiêu tan, kiếm lực giáng xuống, cách không đà thương người. Ngoài ngàn trượng, một Nguyên Anh Chân Quân bay ra khỏi mặt đất, bay về phía chân trời muốn chạy trốn khỏi kiếm này. Nhưng dưới lực Thần Uy, không ai có thể trốn thoát, nháy mắt nổ tung giữa không trung.

Lúc này Dư Tắc Thành đã ra ngoài ngàn dặm. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên không có hai đạo kiếm quang bổ xuống, song kiếm hợp bích, hai vị Nguyên Anh Chân Quân Khai Sơn. Phá Hài của Liệt Thiên kiếm phái đã ra tay.

ở đó kiếm quang vô số, tiếng nổ không ngừng, Vương Thư Nguyên bắt đầu đại chiến năm đại kiếm phái.

Dư Tắc Thành chỉ liếc qua một cái, sau đó tiếp tục phóng nhanh về phía Đông. Thời gian cấp bách, nhất định mình phải tìm được Lưu Thi Vận, sau đó quay trở lại đánh một trận với Vương Thư Nguyên.

Nháy mắt hắn thi triển Kim Quang Phích Lịch Độn, giờ tốc độ nhanh nhất của mình ra phi hành. Hàn Mai cốc, Hàn Mai cốc ở đâu...

Rốt cục Dư Tắc Thành đã bay ra ba ngàn dặm. chỉ thấy phía trước thấp thoáng có một sơn cốc. Sơn cốc này âm u sâu thẳm, rộng chừng mười dậm, nằm ẩn trong một góc của sơn mạch này.

Giữa đám núi vây quanh, suốt năm mây mù mờ mịt. Cho dù lúc này trời vừa quá Ngọ, nắng chiếu chói chang, nhưng sương mù vẫn dày đặc.

Bên trong sơn cốc cây cối um tùm. vô số hoa mai trải khắp nơi. Hiện tại mai vẫn còn nỡ rộ, đây chắc chắn là do pháp lực gây ra.

Dưới ánh mặt trời, vô số hoa mai vàng rực càng tươi tắn. Quét mất nhìn qua tựa như một biển hoa, khiến cho người ta tâm thần ngây ngẩn. Từng con gió mát thổi qua mang theo hương thơm nồng đậm, thấm tận tâm can phế phủ, khiến cho Dư Tắc Thành không khỏi say mê.

ở một góc sơn cốc có một ao nước bốc lên đầy sương mù mờ mịt, Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua mới biết ở đó có một suối nước nóng, hơi nước bốc lên. Chăng trách sơn cốc này luôn có sương mù dày đặc, thì ra là như vậy.

Dưới suối toàn là cát trắng, chính là bể tắm thiên nhiên tốt nhất, bên bờ có một nữ nhân đang đứng, rõ ràng là vừa mới tắm xong.

Nữ nhân kia chính là Lưu Thi Vận, nàng đã khỏi phục lại như thường.

Lúc này nàng vừa tắm xong, hai mất long lanh như làn thu thủy, dáng vẻ nhẹ nhàng phiêu hốt. duyên dáng yêu kiều, đôi chân dài trắng như bạch ngọc vô ý lộ ra dưới áo khoác đen. hết sức động lòng người.

Hai mất long lanh, mũi quỳnh thon gọn, đôi môi đỏ mọng, vẻ mặt mơ màng, thần thái linh hoạt kỳ ào, thân hình thướt tha. phóng khoáng như tiên.

Dư Tắc Thành thấy nàng vui mừng quá đỗi, vội vàng xông tới, miệng kêu lớn:

- Thi Vận. Thi Vận. rốt cục muội không sao rồi...

Lưu Thi Vận nhìn thấy Dư Tắc Thành vọt tới cạnh mình, thình lình giơ tay điểm ra một chỉ. Một đạo kiếm khí bay ra, nhắm vào cổ Dư Tắc Thành.

Chỉ nghe nàng chậm rãi nói:

- Diệt Độ Chân Quân Dư Tắc Thành, ngươi là tử địch của ta, chẳng lẽ đồ đệ Vương Thư Nguyên của ta chết nhanh vậy sao?

Đôi mắt nàng tràn đầy sát ý, không còn tình ý miên man khi nhìn Dư Tắc Thành như trước.

Nháy mắt Dư Tắc Thành lập tức hiểu ra, lúc Tâm Ma Tàn Ảnh chữa trị cho nàng, nó cũng đã thay đối ký ức của nàng, khiến cho nàng trở thành tử địch với mình.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Là ta, Thi Vận, ta đây, lão công của muội đây...

Lưu Thi Vận thóa mạ:

- Nói nhăng nói càn! Năm xưa hai ta yêu mến nhau, sau đó ngươi mài mê tầm hoa vấn liễu, nào là Thiên Ma Ma Chủ. nào là Nhược Đồng sư tỷ, nào là Hoa Thần, còn con gái của thị nữa. qua lại với cả hai mẹ con cùng lúc, còn sinh con cùng người khác. Ngay cả hảo hữu của ta là Phong Linh Tĩnh cũng không tha.

- Ta cố gắng khuyên ngươi, ngươi lại đánh ta roi xuống núi, suýt chút nữa ta đã chết ở đó. Kể từ lúc đó, hai chúng ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, ta đã thể phải giết ngươi, băm vằm ngươi làm hàng trăm hàng ngàn mảnh, để xem ngươi còn dám đòi ích lợi nữa không!

Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành lập tức há hốc mồm, cải sửa ký ức như vậy quả thật là tà dị. Lại thêm câu cuối cùng hói mình dám đòi lợi ích nữa không... xem ra trước kia mình đòi lợi ích của Tâm Ma Tàn Ánh đã thật sự làm đối phương bị tổn thương nặng nề. Cho nên nó mới đối xử mới mình như vậy, mới bày bố làm cho Lưu Thi Vận xem mình như thù địch.

Lưu Thi Vận càng nói càng tỏ ra căm hận. kiếm khí đâm về phía trước, dần dần đâm vào cổ Dư Tắc Thành, máu tươi chảy xuống.

Lưu Thi Vận vừa thấy Dư Tắc Thành đổ máu, chợt khẽ cau mày tự hỏi:

- Vì sao ta lại cảm thấy đau lòng như vậy...

- Đúng rồi, rốt cục ngươi thích ta hay thích các nàng ấy?

- Rốt cục ngươi thích Lạc Tĩnh Sơ hay Tô Uyển Ngôn, hay là Phong Linh Tĩnh, hay là ta?

Vừa nghe như vậy, Dư Tắc Thành lập tức sững sờ. Xem ra Tâm Ma Tàn Ảnh đã thông qua nhược điểm ghen tuông của Lưu Thi Vận để thay đổi ký ức của nàng. Tuy rằng từ trước tới nay Lưu Thi Vận chưa từng nói ra, nhưng quả thật nàng vẫn canh cánh bên lòng.

Lưu Thi Vận đột nhiên lắc đầu, lại nói:

- Thôi bỏ đi, ngươi gặp ai yêu nấy, thật ra ngươi không yêu ai cả, ngươi chỉ yêu bàn thân mình.

Chợt nàng thu hồi kiếm khí:

- Ngươi đi đi, trốn cho thật xa. Sau khi ta giết sạch đệ tử năm đại kiếm phái, sẽ giết ngươi sau cùng, sẽ băm vằm ngươi làm muôn mảnh.

Nói xong, nàng xoay người định rời khỏi.

Dư Tắc Thành cảm nhận được rằng tuy ký ức của Lưu Thi Vận đã bị thay đổi, thật ra

trong lòng nàng vẫn còn có mình, bằng không sẽ không buông tha cho mình như vậy.

Thình lình hắn kêu to:

- Thi Vận. Thi Vận. là ta đây, muội còn nhớ những lời nói với ta trước khi hôn mê không?

"Phải chỉ chúng ta có thể ngấm sao suốt cả đời này thì hay biết mấy...

Còn nhớ năm xưa ở huyện thành Sơn Trúc, đám ác ôn cứ dòm ngó muội chằm chằm...

Sau đó, nghe đồn trong thành có một thiếu niên Chấp Sự...

Sau đó, ở trước Yên Chỉ lâu...

Sau đó, huynh si mê tu luyện...

Sau đó, huynh muốn đi tu tiên...

Sau đó, chúng ta gặp lại ở Tây Lĩnh...

Sau đó, chúng ta gặp lại ở Vô Lượng tông...

Muội rất muốn cả đời được chung sống với huynh..."

Dư Tắc Thành chậm rãi kể lại tất cả những lời mà Lưu Thi Vận đã nói trong phi xa trước khi hôn mê. Hắn vừa nói vừa bước tới từng bước một. không thèm để ý tới kiếm khí lạnh lùng trong tay Lưu Thi Vận, ánh mất nhìn nàng đầy vẻ thâm tình.

Lưu Thi Vận nghe những lời này, trên mặt lộ vẻ mê man. dường như đang nhớ lại, hoàn toàn không để ý Dư Tắc Thành đang tiến tới gần.

Khi Dư Tắc Thành còn cách nàng bảy bước, Lưu Thi Vận đột nhiên quát lớn:

- Nói nhăng nói càn, chết đi!

Nàng đâm ra một kiếm trúng vào ngực Dư Tắc Thành, xuyên thùng tim hắn.

Kiếm này đâm thũng tim, lập tức Dư Tắc Thành hộc ra một búng máu lớn. Sau khi Lưu Thi Vận đâm ra kiếm này, không tự chủ được bất giác lảo đảo lui về phía sau, tay ôm đầu, dường như rất đau.

Nàng lên tiếng hỏi:

- Ngươi sử dụng yêu pháp gì vậy, vì sao đầu ta đau như vậy, vì sao tim ta đau như vậy, đây là pháp thuật gì...

Dư Tắc Thành đáp:

- Đây không phải là pháp thuật, muội đâm vào tim ta lại cảm thấy đau lòng, vậy muội hãy tự hỏi tim mình, vì sao như vậy...

Lưu Thi Vận nói:

- Tim ta ư, tim ta nói cho ta biết rằng ta phải giết ngươi... Ngươi là một tên lòng lang dạ sói, đánh ta rơi xuống núi, tim ngươi hẳn đen tối vô cùng...

Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, kéo mạnh một cái, để lộ ngực ra ngoài:

- Ta không phải là người lòng lang dạ sói, là do người khác đã bóp méo ký ức của muội.

Muội hãy đâm ta một kiếm, để nhìn xem tim ta có đen không?

Lưu Thi Vận ngẩn ngơ nhìn hắn:

- Đâm thêm một kiếm nữa ư?

Dư Tắc Thành gật gật đầu.

Lưu Thi Vận quát:

- Nói nhăng nói càn, ngươi gạt ta.

Thình lình nàng vung tay chém xuống một kiếm, Dư Tắc Thành lập tức bị chém thành hai mảnh, tim hắn rơi ra ngoài.

Lưu Thi Vận nhìn tim Dư Tắc Thành, ngỡ ngàng nói:

- Thì ra thật sự không đen. ngươi không gạt ta... Nhưng... nhưng...

- A... đầu ta đau quá... vì sao ta roi lệ, vì sao...

Lưu Thi Vận ôm đầu quay cuồng dưới đất, hoàn toàn không chú ý tiếng phạm âm vang lên. Dư Tắc Thành đã khỏi phục bình thường.

Dư Tắc Thành sống lại, thấy Lưu Thi Vận đau đớn như vậy, hắn thoáng động trong lòng, lập tức biết mình nên làm gì. Hắn bèn đi tới ôm choàng lấy Lưu Thi Vận:

- Thi Vận. Thi Vận. muội hãy cố sắng tinh táo lại... Muội nhất định sẽ đánh bại được

Tâm Ma Tàn Ánh. xóa đi ký ức già dối này, nhất định muội sẽ tinh lại.

- Ta biết, muội rất yêu ta, chúng ta từng nói qua vĩnh viễn sẽ vĩnh viễn bên nhau mãi mãi.

- Ta sẽ làm cho muội tinh lại, nhất định sẽ làm được.

Lưu Thi Vận nói:

- Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi.

Dư Tắc Thành rút kiếm ra nói:

- Không cần muội giết ta, ta sẽ giết mình.

Dứt lời lập tức chém xuống, chặt đứt cổ tay mình:

- Muội có cảm thấy đau không, hẳn là đau lắm... Muội đã từng hứa với ta, chúng ta sẽ mãi sống bên nhau. Muội hãy nhớ lại cuộc sống vô cùng hạnh phúc của chúng ta ở Gò Hiên Viên năm ấy, chúng ta trồng rau trồng sen, nuôi gà nuôi chó... Hãy cố nhớ lại...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status