Tiên nghịch

Chương 1555: Chém bước thứ ba

Xuyên qua sương mù tử vong mênh mông có thể thấy sâu trong cái khe trên mặt đất có một nam tử đầu trọc mặc tử y. Người này mặc đại bào màu tím che kín thân thể, đỉnh đầu trọc lốc thỉnh thoảng lại thấy nhô lên một khuôn mặt hồn phách thê lương, phát ra tiếng gào bi thảm.
 
Hai tay hắn giơ lên vung về phía trước. Ba trăm bọt khí liền bay thẳng về phía hắn.
 
Nam tử đầu trọc này mở bừng đôi mắt, ánh mắt lộ ánh sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào tu sĩ giới nội bên trong ba trăm bọt khí, thần sắc lộ vẻ tàn nhẫn.
 
-cũng chỉ có ở giới nội này mới có cơ hội cho Minh Linh tộc ta quật khởi! Người tử vong càng ác thì tử khí càng dày. Mà việc thôn phệ người sống thế này, nếu ở Thái cổ Tinh Thần thì chắc chắn sẽ tạo nên một trận sóng gió, nhất định bị Trường Tôn hội trừng phạt.
 
Khóe miệng nam tử này lộ ra nụ cười hài lòng, vung tay áo lên. Ba trăm bọt khí kia đột nhiên ầm ầm tan nát.
 
Bọt khí vỡ tan khiến cho ba trăm nữ tu của Triệu Hà hiện ra trong tử khí mông lung, thần sắc vặn vẹo, lộ vẻ thống khổ. Thân thể các nàng cũng trong khi bọt khí tan nát mà từ từ khô héo.
 
Từng luồng sinh cơ từ bên trong thất khiếu của các nàng ngưng tụ lại, từ từ hóa thành một hư ảnh. Đám hư ảnh đó giống như là nguyên thần, giống hệt tướng mạo bản thể các nàng.
 
Thần sắc Chu Tử Hồng vặn vẹo, hai mắt nhắm nghiền, thân thể run rẩy, sinh cơ từ bên trong cơ thể nhanh chóng lan ra, ngưng tụ lại cũng hóa thành hư ảnh. Ánh mắt nam tử đầu trọc kia lóe lên ánh sáng kỳ dị, hư ảnh nguyên thần của Chu Tử Hồng cũng giống như những hư ảnh khác, đi thẳng về phía hắn.
 
-Minh phệ cực lạc!
 
Nam tử đầu trọc kia gầm nhẹ, hai tay vươn ra vung về phía trước. Lập tức ba trăm hư ảnh nguyên thần kia tốc độ nhanh hơn, trong nháy mắt đã tới gần hắn.
 
Ngay lúc hắn đang mở miệng tàn nhẫn muốn thôn phệ thì đột nhiên một tiếng hừ lạnh ầm ầm truyền tới từ trong thiên địa.
 
Tiếng hừ lạnh này giống như tiếng sấm sét, ầm ầm vang lên tạo thành một cơn lốc âm thanh, ầm ầm chấn động. Thân thể nam tử đầu trọc kia run lên, song chưởng vươn ra liền vỡ tan, hóa thành máu thịt nát, miệng phun máu tươi, thần sắc hoảng sợ vội vàng lui về phía sau.
 
Ba trăm hư ảnh Nguyệt tộc kia vốn đang nhắm mắt, lúc này đều chấn động mở bừng hai mắt, mang theo vẻ mê man nhìn bốn phía.
 
-Là ai! Là vị toàn năng nào tới Minh Linh tộc. Lão phu là tộc trưởng Minh Linh tộc, không biết là đã chậm tiếp đón vị tiền bối nào.
 
Sắc mặt nam tử đầu trọc tái nhợt, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, thân thể lui lại phía sau, tâm thần kinh hãi, hoảng sợ tới cực điểm.
 
Đối phương chỉ hừ lạnh một tiếng đã khiến song chưởng hắn thi triển thần thông đại pháp tan nát, cũng khiến cho tâm thần bị trọng thương, làm cho hắn khí huyết quay cuồng, nguyên thần gần như sụp đổ.
 
Tu vi hắn đã đạt tới thiên nhân ngũ suy. Loại chuyện này hắn liếc mắt một cái là nhận ra, đối phương tuyệt đổi là bậc toàn năng bước thứ ba không thể trêu chọc! Chỉ là hắn nghĩ không ra bản thân rốt cục đã đắc tội với vị toàn năng nào mà lại phải trừng phạt mình.
 
Hắn căn bản không ngờ đối phương không phải tới từ Thái cổ Tinh Thần mà là tu sĩ giới nội. Hắn biết rõ là đại bộ phận tu sĩ giới nội hiện giờ đang ở trong La Thiên tinh vực bị vây tầng tầng lớp lớp, đang giãy dụa trong tuyệt vọng, không thể tới được nơi này.
 
Trong kinh hoàng, chưa đợi hắn nói hết lời thì hai mắt đã bị một luồng áng sáng trắng thay thế. Ánh mắt hắn nhìn lên phía trên, chỉ thấy trong sương mù tràn ngập tử khí có một nam tử mặc bạch y, mái đầu bạc trắng đi tới.
 
Thần sắc nam tử này âm trầm, trong tử khí phía sau trôi nổi mấy ngàn đầu lâu. tiếng gào thét thê lương tới cực điểm từ trong mấy ngàn đầu lâu này truyền ra, khiến cho tâm thần nam tử đầu trọc run rẩy, đồng tử trong mắt co rụt lại. Hắn nhìn thấy nam tử mặc bạch y nọ. Hắn cảm thấy dáng vẻ đối phương rất quen thuộc.
 
-Ngươi.ngươi là.
 
Trong đầu nam tử đầu trọc này ầm vang. Hắn sửng sốt một chút liền thấy từ thân thể đối phương truyền đến một loại cảm giác quen thuộc, khiến hắn nhớ lại một người. Trong tích tắc nghĩ tới người đó, nam tử đầu trọc này liền phát ra một tiếng kêu ngạc nhiên không thể tưởng tượng, thân thể điên cuồng lui lại phía sau, trong miệng gầm nhẹ.
 
-Tộc nhân Minh Linh tộc, lập tức chạy khỏi tu chân tinh này, nhanh, nhanh.
 
Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, tay phải giơ lên chụp vào hư không phía trước một trảo. Lập tức có một bàn tay hư ảo khổng lồ trực tiếp biến ảo ra, lao thẳng tới nam tử đầu trọc đang nhanh chóng lùi lại phía sau.
 
Trong tích tắc, khi nam tử đầu trọc vừa mới nói dứt lời thì bàn tay khổng lồ hư ảo kia đã túm được toàn thân hắn, hung hăng nắm lấy. Nam tử đầu trọc phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể ầm một tiếng liền tan nát.
 
Nhưng đầu lâu hắn thì vẫn được bảo tồn đầy đủ, bên trong phong ấn nguyên thần và linh hồn, khi Vương Lâm thu hồi tay phải trở về liền trở thành một trong mấy ngàn đầu lâu.
 
Cùng lúc đó, trên tu chân tinh này khí tức của tộc nhân Minh Linh tộc nhanh chóng bốc lên. Một luồng khí tức này đại biểu cho một tộc nhân Minh Linh tộc. Bọn họ sau khi xuất hiện thần sắc mờ mịt, nhưng không chút do dự bay tứ tán lên không trung, muốn chạy khỏi tu chân tinh này.
 
Bọn họ dù không biết việc gì đã xảy ra nhưng mệnh lệnh của tộc trưởng thì bọn họ không cần phải nghĩ ngợi mà lập tức chấp hành!
 
Vương Lâm xoay người, ánh mắt lạnh như băng, tay phải vung về phía sau, mắt phải liền có sấm sét ầm ầm tràn ra. Tia sét khổng lồ đó từ mắt phải Vương Lâm lóe lên, phân thành vô số tia sét nhỏ, nhanh chóng tản ra bốn phía.
 
Trên tu chân tinh đen kịt này, trong tích tắc ánh chớp liền lóe lên, tiếng sấm ầm vang. Mỗi một tia sét vừa chia ra liền giống như thiên kiếp đòi mạng, ầm ầm đánh lên đám người của Minh Linh tộc đang bỏ chạy, khiến thân thể bọn họ ầm ầm tan nát, cuốn lấy đầu lâu của bọn họ.
 
Tiếng kêu tử vong thảm thiết vang lên liên tiếp trên tu chân tinh này. Vương Lâm không để ý tới chuyện này. Hắn nhìn lại ba trăm nguyên thần đang chìm trong hư ảo và mờ mịt kia, tay áo nhẹ nhàng vung lên. Đám nguyên thần này liền trở lại cơ thể.
 
Hắn bước ra nửa bước, trong nháy mắt đi ra, những tia chớp từ bốn phương tám hướng quay trở lại với hắn, số lượng đầu lâu phía sau Vương Lâm đã lên tới gần vạn cái. Những tia chớp sau khi trở về liền dung nhập vào bên trong mắt phải của Vương Lâm.
 
Trong thời gian một hơi thở ngắn ngủi mà toàn bộ tộc nhân của Minh Linh tộc trên tu chân tinh này đã không còn một người sống sót!
 
Đứng giữa không trung, tay phải Vương Lâm vung lên, hướng về phía mặt đất nhấn một cái. Tiếng ầm ầm vang động tinh không. Tử khí vô tận tràn ngập trên mặt đất trong lúc này giống như sóng biển cuồn cuộn ngập trời, bay thẳng về phía Vương Lâm. Cuối cùng sương mù đầy tử khí vô tận này toàn bộ ngưng tụ trên tay phải đại biểu cho tử vong của Vương Lâm, hóa thành một quả cầu sương mù nhanh chóng xoay tròn.
 
Khí tức tử vong sau khi bị Vương Lâm hút đi, mặt đất liền khôi phục lại sinh cơ. Rất nhiều bọt khí vốn ở bên trong sương mù đều vỡ ra, khiến cho những tu sĩ Triệu Hà ở bên trong đó đều được tự do.
 
Thu hồi ánh mắt nhìn về phía mặt đất, Vương Lâm nắm quả cầu sương mù trong lòng bàn tay, ngẩng đầu đi về phía thiên không, tay phải hung hăng vuốt một cái. Quả cầu sương mù liền lập tức vỡ tung. Một cơn lốc xoáy tử vong đột nhiên bộc phát ra, phóng vọt lên bầu trời.
 
-Nếu đã tới rồi thì đừng có mong rời đi nữa!
 
Tiếng nói của Vương Lâm lạnh lùng, nhìn chỗ cơn lốc tử vong oanh kích trên bầu trời. Chỉ thấy trong một vùng vặn vẹo, một nam tử trung niên bước ra.
 
Nam tử trung niên mặc đạo bào, thần sắc cực kỳ ngưng trọng, sau khi xuất hiện liền lập tức bắt quyết. Trước người hắn liền có một cái khiên giống như mai rùa biến ảo ra. Khiên này lớn chừng trăm trượng, bao phủ lấy thân thể hắn, khiến cho cơn lốc tử vong kia trực tiếp rơi lên trên tấm khiên.
 
Tiếng ầm ầm vang vọng. Tấm khiên chấn động, xuất hiện rất nhiều khe nứt nhưng không vỡ tung mà bị cuốn về phía sau, mang theo nam tử trung niên kia không ngừng lui lại.
 
-Phong Tôn Vương Lâm, ngươi không ngờ lại không chết!
 
Nam tử trung niên này trong lúc lùi lại phía sau, hai mắt lộ vẻ khiếp sợ. Hắn lúc trước chỉ tập trung thần thức vào vị trí của Vương Lâm nhưng lại không nhìn ra hình dáng của đối phương. Giờ phút này khi từ chỗ xa xôi chạy tới, nhìn thấy Vương Lâm hủy diệt cả ngàn tu sĩ giới ngoại trên tu chân tinh này xong liền lập tức nổi lên ý định rút lui. Nhưng còn chưa kịp rời đi thì hắn đã bị Vương Lâm bức phải hiện thân.
 
Vương Lâm không nói một lời, trong mắt tràn ngập sát khí, thân thể nhoáng lên lao thẳng tới nam tử trung niên này. Trong tích tắc khi hắn tới gần tấm khiên, tay phải Vương Lâm liền giơ lên, hướng về tấm khiên mạnh mẽ đánh một kích.
 
Ầm một tiếng, những cái khe trên tấm khiên càng nhiều hơn. Chấn động này khiến cho sắc mặt nam tử trung niên kia tái nhợt, khóe miệng tràn máu tươi, thần sắc hoảng sợ điên cuồng lùi lại phía sau.
 
-Ngươi cố ý dụ ta tới đây. Ngươi ẩn dấu tu vi!
 
Lực lượng của một chưởng này khiến nam tử trung niên cảm nhận được rõ ràng khí tức kinh khủng trên người Vương Lâm. Tâm thần hắn kinh hoàng, trong đầu lúc này không còn ý niệm
 
giết người nào cả, chỉ muốn lập tức bỏ chạy!
 
Nhưng Vương Lâm đã dụ hắn tới đây tất nhiên sẽ không để hắn có cơ hội đào tẩu, lúc này trong tiếng hừ lạnh liền bước tới, tay phải giơ lên ấn xuống một cái. Trong một chưởng này ẩn chứa nhân quả, ầm một tiếng liền đánh lên tấm khiên. Tấm khiên lập tức tan tành, từng luồng khí tức bị rút ra. Ngay cả nam tử trung niên kia cũng như vậy.
 
Sắc mặt nam tử trung niên này tái nhợt, sau khi tấm khiến tan tành, thân thể lại lui về phía sau, ánh mắt lộ vẻ cực kỳ ngưng trọng. Đối với hắn mà nói, đây là một lần đại kiếp sinh tử. Hắn biết là mình e rằng không thể bỏ chạy, lúc này cắn răng từ bỏ chuyện đào tẩu, hai tay bắt quyết. Lập tức trên mi tâm liền xuất hiện một cái khe màu đỏ, bên trong đó là hương hỏa giới dung nhập với thân thể hắn.
 
Ngay lúc hương hỏa giới được mở ra, tay phải Vương Lâm giơ lên điểm một chỉ về phía trước.
 
-Định!
 
Một chữ định thân, toàn thân nam tử trung niên liền sững lại. Ngay trong nháy mắt này, Vương Lâm bước từng bước đi tới, tay phải vỗ lên ngực nam tử trung niên này một chưởng. Thân thể người này liền ầm ầm chấn động. Tay phải Vương Lâm giơ lên đặt vào mi tâm của hắn.
 
Ầm một tiếng, toàn thân nam tử trung niên này kịch chấn, thất khiếu chảy máu, hai mắt lộ vẻ sợ hãi và giãy dụa, trong run rẩy muốn gắng thoát khỏi sự khống chế của Định Thần thuật.
 
Nhưng trước mặt Vương Lâm, hắn căn bản không có cơ hội này. Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, song chưởng đánh tan tâm thần người này, sau khi phong ấn, tay phải liền đảo qua cổ nam tử trung niên này.
 
Máu tươi phun ra. Đầu và thân thể hắn liền bị chia lìa. Thân thể nam tử trung niên bị đánh tan thành huyết nhục, đầu lâu thì bị Vương Lâm túm lấy.
 
-Dưới Không Huyền không ai là địch thủ của Vương Lâm ta.
 
Vương Lâm xoay người đi, cầm lấy cái đầu lâu đầy máu tươi kia đi vào tinh không.
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status