Tiên nghịch

Chương 1794: Đạo Ma Tông chủ!

Vương Lâm xoay phắt người. Hắn biết nếu hôm nay muốn rời khỏi nơi này nhất định cực kỳ gian nan. Đạo Ma Tông này vì giết hắn mà đã không tiếc thứ gì!
 
Nhìn đám tu sĩ bốn phía, lại cả những đầu lâu này là đủ nói lên tất cả!
 
Muốn rời khỏi nơi này thì nhất định phải liều mạng! Mà thời gian phải nhanh. Nếu không để đám người này truyền tống tới, không ngừng có tu sĩ Đạo Ma Tông tới thì Vương Lâm sẽ chẳng còn chút cơ hội rời đi!
 
Thời gian càng dài thì hắn càng ít sinh cơ!
 
Hai chữ Tàn Dạ này thốt lên, tại biên giới giữa Lục Ma Châu và Mạnh Thổ Châu lập tức bị một vùng nước biển hư ảo tràn ngập, che phủ thiên địa. Khiến cho bốn phía đều biến thành đêm đen.
 
Tàn Dạ vừa xuất, Vương Lâm liền tuôn ra toàn thân tu vi, đánh ra thần thông cực mạnh của mình. Thiên địa gào thét, vầng mặt trời nhô lên, xé tan màn đêm.
 
Dù là tu vi gì thì lúc này mấy trăm tu sĩ phía trước Vương Lâm đều bị lực lượng xé tan màn đêm này khiến cho phải phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể lập tức tan nát, Nguyên Thần cũng không bỏ chạy nổi, bị hủy diệt hoàn toàn.
 
Cả những kẻ còn bên trong Truyền Tống Trận, ánh sáng lóe lên đang sắp hiện ra, thân thể còn chưa hoàn toàn ngưng tụ đã lập tức ầm ầm tan nát mà tử vong.
 
Sau một thức Tàn Dạ này, thiên địa biến sắc. Nơi này trừ Vương Lâm ra không còn bất cứ kẻ nào sống sót. Sắc mặt hắn tái nhợt, thời gian sử dụng Hồn Khải đã sắp hết. Vương Lâm không chút do dự. Thân thể nhoáng lên, bay thẳng về phía Mạnh Thổ Châu ngoài ngàn dặm!
 
Hắn không phải không muốn hủy diệt bảy cái Truyền Tống Trận kia nhưng sát trận pháp này ở dưới Tàn Dạ không ngờ lại được bảo trì đầy đủ. Cực kỳ bất phàm. Do vậy Vương Lâm trong thời gian ngắn cũng không thể hủy diệt được chúng!
 
Phạm vi ngàn dặm trong nháy mắt đã bị Vương Lâm vượt qua một nửa. Nhưng đột nhiên vào lúc này, bảy cái Truyền Tống Trận lại một lần nữa lóe sáng. Đợt sóng mấy trăm tu sĩ lần thứ ba xuất hiện, tỏa ra tu vi càng mạnh mẽ hơn, bất ngờ biến thành những đạo cầu vồng truy kích Vương Lâm.
 
Trong mấy trăm tu sĩ này có bốn người đạt Không Kiếp trung kỳ. Một người không ngờ có lực lượng Không Kiếp hậu kỳ. Loại giết chóc tới mức độ này có thể nói đã khiến Đạo Ma Tông xuất ra toàn bộ lực lượng!
 
Lấy lực lượng của cả tông môn để giết một người! Loại chuyện này có liên qua tới thù riêng, nhưng không thể chỉ vì thù riêng. Đã tới trình độ như cửu tông thập tam môn thì không có lão tổ tông chủ của một tông môn nào lại mù quáng như vậy!
 
Hai mắt Vương Lâm đỏ bừng. Trong nháy mắt khi mấy trăm người này đuổi theo, hắn biết mình không có khả năng vượt qua được năm trăm dặm, xoay phắt người, trong khi thần thông của mấy trăm người gào thét lao tới, các loại Pháp Bảo ập lại, vào nháy mắt khi năm tu sĩ Không Kiếp áp sát, tay phải hắn bỗng nhiên giơ lên. Đạo Cổ lực trong cơ thể ầm ầm nổ tung, hóa thành một hư ảnh Đạo Cổ giống như chống trời phía sau lưng.
 
Hư ảnh này hơi mơ hồ, hiển nhiên là do lúc trước Lục Ma sứ giả tự bạo đã khiến nó tổn thương. Nhưng giờ phút này nó biến ảo ra lại khiến mọi người có cảm giác áp bách tận tâm thần!
 
Thần chấn, binh tu liệt vị!
 
Yêu thuật, phong hỏa thành sơn!
 
Ma đạo, sinh tử nghịch động!
 
Tay phải Vương Lâm hướng về phía trước đánh ra một kích. Mấy trăm tu sĩ này ngoài lão quái Không Kiếp hậu kỳ ra, thân thể ai nấy đều vặn vẹo, không thể khống chế, thay đổi quỹ tích phi hành của bản thân, sắp thành một hàng giống như quân đội phàm nhân trước mặt Vương Lâm!
 
Đây chính là binh tu liệt trận! Thần chấn lực hóa thành sóng gợn lan ra, khiến cho trong mấy trăm người này có một nửa thất khiếu chảy máu, tâm chấn động!
 
- Quyền mở thành chưởng, chụp tới một cái. Trong tích tắc này, trên thiên linh mấy trăm tu sĩ lập tức tỏa ra lang yên cuồn cuộn, bốc lên không trung, ngưng tụ trong thiên địa. Hóa thành một ngọn núi khổng lồ. Ngọn núi này do lang yên bao phủ mà thành, ở phía trên mấy trăm tu sĩ này mạnh mẽ đập xuông!
 
Chưởng đánh xuống, trong nháy mắt ngưng tụ lại thành một chỉ điểm ra. sinh tử nghịch động khiến mấy trăm tu sĩ phát ra tiếng kêu thảm thiết, phân nửa số người này tan nát. Duy nhất lão quái Không Kiếp hậu kỳ không bị hạn chế, áp sát tới Vương Lâm chỉ còn cách hắn không tới mấy chục trượng. Trong nháy mắt này cổ đạo vô tiên của Vương Lâm bất ngờ đánh ra!
 
- Thần, yêu, ma, cổ đạo vô tiên!
 
Cổ đạo vô tiên này được Vương Lâm dùng tu vi được Hồn Khải tăng lên tới Không Kiếp và Đạo Cổ lực thi triển ra, uy lực cực kỳ kinh người, dù bất đồng với tín thuật Tàn Dạ nhưng lực sát thương lại không hề thua kém!
 
Trong tiếng ầm vang, một vùng chấn động màu xám điên cuồng khuếch tán ra, khiến mấy trăm tu sĩ đồng loạt tử vong. Lão quái Không Kiếp hậu kỳ biến sắc, thân thể lập tức bị cuốn về phía sau, nhưng vân bị vùng chân động màu xám đụng vào một chút.
 
Sắc mặt lão già nọ lập tức tái nhợt, hai chân đang lui lại liền xuất hiện dấu hiệu hóa đá. Hai tay không ngừng điểm lên người, mỗi một lần điểm xuống lại có một luồng khí tức tiến vào cơ thể, đối kháng với Đạo Cổ vô tiên.
 
Ngoài hắn ra, toàn bộ tu sĩ Đạo Ma Tông lúc này đã tử vong!
 
Khóe miệng Vương Lâm tràn máu tươi. Đạo Cổ lực trong cơ thể hắn hầu như đã dùng hết toàn bộ. Hồn Khải trên thân thể hắn cũng đã mỏng đi. Bắt đầu hóa thành những sợi tơ màu đen, sắp sửa tiêu tán.
 
Vương Lâm cắn răng, thân thể vội vàng tiến tới, phạm vi năm trăm dặm trong chớp mắt đã chỉ còn hai trăm!
 
Nhưng vào lúc này, bảy Truyền Tống Trận lại bất ngờ lóe sáng một lần nữa. Làn sóng tu sĩ thứ tư biến ảo ra, điên cuồng đuổi theo Vương Lâm.
 
Thất Thải Thương!
 
Âm Nguyệt Hữu Tình!
 
Lưu Nguyệt thuật!
 
Bản nguyên ngưng tán!
 
Hai mắt Vương Lâm đỏ rực. Hắn muốn trước khi Hồn Khải của mình hoàn toàn tiêu tán có thể thi triển toàn bộ thần thông, giết càng nhiều tu sĩ Đạo Ma Tông càng tốt!
 
Âm Nguyệt Hữu Tình hóa thành vầng ám nguyệt, bắt đầu ăn mòn và giết chóc, lại có Tuế Nguyệt lưu chuyển, bản nguyên bạo phát. Trong thời gian ngắn ngủi này, toàn bộ thần thông trong tay Vương Lâm thi triển hết, hóa thành tiếng nổ ầm ầm kinh thiên. Trong tiếng nổ này, thân thể Vương Lâm bị cuốn đi, Hồn Khải hơn phân nửa hóa thành tơ đen ngưng tụ lại trên khuôn mặt hắn.
 
Nhưng dưới thần thông điên cuồng của Vương Lâm làn sóng tu sĩ thứ tư này hầu như tử vong toàn bộ, chỉ còn ba người sống sót, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ vẻ kiêng kỵ vô cùng!
 
Ngay cả bảy Truyền Tống Trận kia sau khi liên tục bị đả kích bất ngờ có ba cái rốt cục cũng sụp đổ!
 
Thân thể Vương Lâm bị cuốn đi. Khoảng cách tới Mạnh Thổ Châu không còn tới trăm dặm. Nhưng nguy cơ hắn cảm nhận trong cõi u minh không những không tiêu tán mà ngược lại càng trở nên nồng đậm.
 
Chỉ thấy bốn cái Truyền Tống Trận còn lại không ngờ không còn cố định nữa mà giống như bị một luồng lực lượng kỳ dị bao phủ, dùng phương thức thuấn di mà không tu sĩ nào nơi này làm được, nhoáng một cái bất ngờ đã xuất hiện phía trước Vương Lâm năm mươi dặm.
 
Đồng thời vào lúc nó xuất hiện, ánh sáng liền tỏa ra chói mắt, hóa thành làn sóng tu sĩ thứ năm. Trên trăm thân ảnh tu sĩ hiện ra ngăn cản Vương Lâm, toàn bộ lao ra, mang theo vẻ tàn nhẫn và khát máu đánh thẳng tới Vương Lâm!
 
Trong nháy mắt trên trăm tu sĩ này xuất hiện, mấy tu sĩ Không Kiếp vừa thoát được sau mấy lần đối kháng với Vương Lâm hóa thành cầu vồng lao tới, vây quanh trước sau Vương Lâm, không để cho hắn có cơ hội nào thoát vây.
 
Hai mắt Vương Lâm đỏ bừng, giờ phút này toàn thân chỉ còn lại một bộ phận của Hồn Khải chưa hoàn toàn hóa thành tơ đen. Thần thông của hắn cũng đã dùng toàn bộ. Nhưng hắn còn một chiêu khác!
 
Chỉ thấy phía sau hắn, hỏa bản nguyên chân thân bất ngờ biến ảo ra, bỗng nhiên khuếch tán về bốn phía, trong tích tắc đã bao phủ tám hướng.
 
Hư Hỏa, đốt lên!
 
Vương Lâm gầm nhẹ, giọng nói khàn khàn. Dùng thần thông Hư Hỏa này khiến dù là trong nội tâm gần trăm tu sĩ nơi này có tồn tại suy nghĩ gì thì cũng sẽ biến thành ngọn lửa để Hư Hỏa thiêu đốt.
 
Trong Hư Hỏa này, chỉ thấy thân thể cả trăm tu sĩ này lập tức bốc cháy, lan ra từng luồng lửa màu tối. Không gian tràn ngập tiếng kêu thảm thiết.
 
Kẻ ngăn cản ta phải chết!
 
Vương Lâm cắn đầu lưỡi, mạnh mẽ làm sự uể oải của mình biến mất, gầm lên, điên cuồng lao về phía trước, huyết quang trong tay lóe lên. Huyết Kiếm ở nơi tay hắn, tay trái vung lên, lập tức Quỷ Phàm phó kỳ của Đại Hồn Môn biến ảo ra, khiến cho bốn phía xung quanh hắn xuất hiện rất nhiều sương mù màu đen. Sương mù này nhè nhẹ lan ra, không ngờ hóa thành vô số ác quỷ, nương theo Vương Lâm điên cuồng hướng về phía trước phóng tới!
 
Cảnh tượng này vô cùng kinh tâm động phách. Nhưng nơi Vương Lâm đi qua. Đám tu sĩ bị Hư Hỏa đốt cháy chưa tử vong đều bị Vương Lâm một kém chém chết. Mà giờ phút này Vương Lâm mang theo sát khí kinh thiên, những kẽ khác không dám ngăn trở, khiếp đảm lùi lại.
 
Lao vọt tới, Vương Lâm chém giết liên tục. Phạm vi trăm dặm lập tức bị vượt qua. Hơn trăm tu sĩ lúc này tử vong hơn phân nửa, thậm chí có kẻ hoảng sợ lui lại phía sau, nhìn Vương Lâm đầy kinh hãi.
 
Bọn họ không phải chưa gặp qua cường giả nhưng hung đồ như Vương Lâm, tu sĩ khó giết chết như hắn lại cực kỳ hiếm thấy. Giết một tu sĩ mà lại khiến Đạo Ma Tông bọn họ phải trả giá lớn bằng việc mở ra Truyền Tống Trận trong phạm vi lớn!
 
Cái giá này rất có khả năng là cái giá thảm trọng, một lần diệt môn, khiến cửu tông thập tam môn từ nay về sau chỉ còn bát tông thập tam môn!
 
Trong nháy mắt khi Vương Lâm bước vào lãnh thổ Mạnh Thổ Châu. Hồn Khải trên thân thể hắn toàn bộ hóa thành tơ đen ngưng tụ lên bên phải mặt hắn, hóa thành Thiên Ngưu ấn ký. Cảm giác suy yếu tràn ngập toàn thân nhưng bị hắn chặn lại một lần nữa.
 
Bên ngoài thân thể hắn giờ phút này còn có bộ thổ giáp của Quy Nhất Tông. Tuy rằng áo giáp này đã tan nát một nửa nhưng vẫn còn lực phòng ngự rất mạnh.
 
Bước mạnh lên Mạnh Thổ Châu, thân thể Vương Lâm lảo đảo, khóe miệng tràn máu tươi, nhanh chóng lao đi. Hắn hiểu rõ trong hai châu có thể cho tán tu lướt qua nhưng thân là đệ tử Lục Ma Châu, nếu tiến vào nhiều quá thì lại khác.
 
Đạo Ma Tông cũng phải lo tới điểm ấy. Nếu không thì lúc trước cũng không cần phải để Lục Ma sứ giả tự bạo và Vân Không ra tay nhằm trì hoãn thời gian, giữ Vương Lâm ở lại Lục Ma Châu. Nếu không phải cố kỵ điểm này thì bọn họ nhất định lao thẳng vào Mạnh Thổ Châu đuổi giết hắn.
 
Đúng như Vương Lâm dự đoán, tu sĩ Đạo Ma Tông dừng chân ở ngoài Mạnh Thổ Châu, do dự không tiếp tục truy kích.
 
Nhưng vào lúc này. Đột nhiên bốn Truyền Tống Trận lại một lần nữa lóe sáng. Bên trong ba cái có chục tu sĩ bước ra. Nhưng Truyền Tống Trận thứ tư lại chỉ có một người!
 
Tông chủ!
 
Tham kiến tông chủ!
 
Trong tích tắc khi người này xuất hiện, tất cả tu sĩ nơi này đồng loạt vái một cái!
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status