Tiên nghịch

Chương 368: Người có thiên tư cao nhất Chu Tước tinh

Trong nháy mắt sau khi Vương Lâm quay về, những quả cầu băng còn lại vù vù bay tới, liên tiếp công kích.
 
"Bình.bình"
 
Những quả cầu băng lao tới nơi liền trúng phải hai nắm đấm của Vương Lâm. Nhưng số lượng của chúng quá nhiều, tầng tầng lớp lớp công kích phát ra những tiếng nổ kinh thiên động địa. Mặt đất của Tuyết Vực quốc vào lúc này xuất hiện vô số vết nứt. Sắc mặt Lý Nguyên Phong dữ tợn, quát:
 
- Tằng Ngưu! Chết đi.
 
Dưới sự oanh tạc của những quả cầu băng giống như lưu tinh đánh xuống khiến cho mặt đất xuất hiện một cái hố vừa sâu vừa rộng. Một làn khói xanh từ trong hố bay lên rồi bị gió thổi tiêu tán.
 
Chỉ có điều, sắc mặt Lý Nguyên Phong chẳng những không có vẻ thư thái mà lại càng thêm âm trầm.
 
- Thần thông của Anh Biến quả là huyền diệu. Chỉ có điều, tiên lực có trong cầu băng của ngươi quá ít. - Một thanh âm lạnh lẽo từ dưới hố sâu vọng lên. Ngay sau đó, thân ảnh Vương Lâm chầm chậm từ trong hố sâu xuất hiện. Quần áo của hắn bị rách lỗ chỗ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời.
 
Sắc mặt Lý Nguyên Phong càng thêm khó coi. Hắn nhìn Vương Lâm chằm chằm rồi cắn răng vỗ vào túi trữ vật. Nhất thời, một đôi chuông bằng đồng xuất hiện. Hắn cắn đầu lưỡi phun ra một ít tiên huyết vào trên cặp chuông.
 
Vương Lâm vừa mới nhìn thấy đôi chung liền nhận ra ngay, vật đó đúng là thứ năm đó huyễn hóa thành pháp bảo Tư Đồ Nam. Hai mắt hắn chớp chớp liên tục.
 
- Phong! - Hai tay Lý Nguyên Phong bắt quyết, miệng quát lớn.
 
Hai cái chuông lập tức biến thành rất to. Những ký hiệu bên ngoài lóe lên liên tiếp, nó hấp thu toàn bộ tiên huyết của Lý Nguyên Phong. Nhất thời, trên cặp chuống xuất hiện một vết nứt. Trong khoảng khắc, hai cánh tay khô héo chui ra.
 
Từ hai cánh tay tỏa ra một làn sương đen rất đậm. Nó mang tới một luồng hơi lạnh lẽo, nhanh chóng tản ra xung quanh. Sắc mặt của Lý Nguyên Phong dữ tợn, ánh mắt đỏ như máu chẳng khác gì kẻ điên. Hai cái chuông này chính là pháp bảo cuối cùng của hắn. Từ nhiều năm trước tới giờ hắn vẫn sử dụng Nguyên Thần để tế luyện. Cho đến tận bây giờ mới có thể điều khiển một cách tự nhiên.
 
- Giải! - Lý Nguyên Phong hét một tiếng thật lớn. Tay phải điểm về phía Vương Lâm. Nhất thời, hắc vụ trên hai cánh tay khô héo chợt trở nên cuồn cuộn, trong nháy mắt liền hóa thành hai bóng người.
 
Hai cái bóng kia không thể nhìn thấy rõ diện mạo. Vào lúc này, cả hai cùng động. Một phải, một trái phóng về phía Vương Lâm. Người còn chưa tới, nhưng khí âm hàn đã dồn tới mặt.
 
Hàn quan trong mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn hừ lạnh một tiếng. Lúc trước tu vi của hắn là Hóa Thần trung kỳ, chưa dung hợp với bổn tôn nên không thể địch lại cái bóng đen cụt tay này. Nhưng bây giờ, hắn cũng chẳng hề sợ hãi, chủ động xông lên, tung ra hai quyền.
 
"Bình.bình".
 
Hai tiếng nổ vang lên, đồng thời hai bóng người do hắc vụ tạo thành cũng rên lên mấy tiếng. Hắc vụ giống như bị một luồng gió thổi qua, tản về phía sau, để lộ ra hai cái bóng cụt tay.
 
Tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên, hai tay bắt quyết điểm về phía trước hai cái. Nhất thời, hai đạo linh lực nhanh chóng bay ra, rơi vào hai cái bóng.
 
- Phong! - Vương Lâm quát khẽ.
 
Hai lá phiên rung lên hình thành hai làn sương mù một đen, một tím bao vây lấy hai cái bóng.
 
Đồng thời, Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật, hai cái chuông liền bay ra. Ngón tay hắn điểm một cái, chúng lập tức hóa lên rất to, từ trên cao hạ xuống chụp lấy hai cái bóng.
 
Tất cả mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt. Sắc mặt Lý Nguyên Phong tái nhợt, không nói hai lời xoay người bỏ chạy.
 
Nhưng Vương Lâm làm sao lại có thể để cho hắn đào tẩu. Thân thể của hắn thoáng động, với tốc độ của thân thể Cổ Thần vọt tới trước mặt Lý Nguyên Phong. Một tia sáng lạnh lẽo trong mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải đánh ra một quyên.
 
"Uỳnh"
 
Miệng Lý Nguyên Phong phun máu tươi, thân thể giống như lưu tinh bắn về phía xa.
 
Vương Lâm lại bước thêm một bước, lập tức xuất hiện phía trên Lý Nguyên Phong. Hắn hét to một tiếng, nắm tay lại một lần nữa hạ xuống. Vào lúc này, Lý Nguyên Phong lại tiếp tục phun ra một ngụm máu, từ trên trời rơi thẳng xuống đất. Nhất thời, mặt đất xung quanh người hắn trong vòng trăm trượng liền thụt xuống thành một cái hố sâu.
 
Khóe miệng Lý Nguyên Phong phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt tối sầm, những vẫn có một sự độc ác hiện lên.
 
- Lão phu cho dù có chết cũng phải kéo ngươi đi theo. - Lý Nguyên Phong hét lớn một tiếng, hai mắt hắn đỏ lòm, từ trong cơ thể tản ra một luồng hơi thở hủy diệt.
 
- Anh Biến kỳ tự bạo! Lý Nguyên Phong! Cho dù ngươi tự bạo thì ta cũng chỉ cần mở một cái khe không gian là có thể trốn thoát. Nhưng có điều cả Tuyết Vực quốc sẽ phải chôn cùng với ngươi. Ngươi sẽ tìm được kẻ đấm lưng cho ngươi. Nhưng kẻ đó không phải là ta mà là cả Tuyết Vực quốc. - Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh mà nói.
 
Vừa nói, tay phải hắn rạch một cái vào hư không. Nhất thời, một vết nứt không gian xuất hiện. Từ bên trong từng luồng Tịch Diêt phong thổi ra ngoài. Tuy nhiên, làn gió đó chẳng hề ảnh hưởng tới Vương Lâm.
 
Ánh mắt Lý Nguyên Phong thể hiện rõ sự đấu tranh trong nội tâm. Tuy hắn là một kẻ ích kỷ nhưng dù sao cũng sinh ra ở Tuyết Vực quốc, là người của Tuyết Vực quốc vì vậy mà có tình cảm sâu đậm với nó.
 
Trong khoẳng khắc, hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, bỏ qua ý định tự bạo. Tằng Ngưu nói rất đúng. Bản thân mình tự bảo chẳng hề tổn hại đến đối phương, nhưng Tuyết Vực quốc thì chắc chắn sẽ biến mất khỏi Chu Tước tinh.
 
Ánh mắt hắn nhìn Vương Lâm chằm chằm, sau khi hít một hơi thật sâu liền nói một cách chậm rãi:
 
- Tằng Ngưu! Lão phu thua nhưng việc này không liên quan tới Tuyết Vực quốc. Ngươi không nên đuổi tận giết tuyệt. Nếu ngươi đồng ý, lão phu tình nguyện để cho ngươi xử trí.
 
Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, tay phải điểm vào khoảng không thi triển thuật Trừu Phách. Một đạo linh quang nhanh chóng bay vao mi tâm của Lý Nguyên Phong.
 
Lý Nguyên Phong cũng không chống cự, chỉ than nhẹ một tiếng, lưu luyến nhìn xung quanh rồi nhắm mắt.
 
- Trừu Phách! - Vương Lâm nói nhỏ.
 
Nhất thời, có thể dùng mắt thường nhìn thấy thân thể Vương Lâm đang nhanh chóng khô héo. Trong nháy mắt, toàn thân hắn chỉ còn có da bọc xương. Một luồng ánh sáng màu vàng từ mi tâm hắn bay ra.
 
- Hồn phách Anh Biến kỳ! - Vương Lâm nhìn chăm chú rồi giơ tay bắt lấy hồn phách. Sau khi phong ấn liền cho vào túi trữ vật.
 
Lý Nguyên Phong một đời kiêu hùng cứ thế mà bỏ mình.
 
Vương Lâm trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu nhìn về phía cái chuông và hai cái phiên đang khống chế hai cái bóng cụt tay. Tay phải hắn vẫy nhẹ thu chúng lại. Sau đó, thân thể của hắn thoáng động liền bay lên giữa không trung.
 
Vào lúc này, tất cả tu sĩ Hóa Thần của Tuyết Vực quốc đều thông qua thần thức mà thấy được kết quả cuộc chiến. Một sự đau đớn và phẫn nộ nổi lên trong lòng họ.
 
Vương Lâm đứng giữa không trung, thần thức tỏa ra cả Tuyết Vực quốc, phát tán một đạo thần niệm.
 
- Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép ở Tuyết Vực quốc có một tu sĩ ngoài Hóa Thần nào hết. Không cho phép bất cứ một môn phái tu chân nào tồn tại. Nếu không, ta sẽ còn trở lại.
 
Ý cảnh ẩn chứa trong Nguyên Thần của Vương Lâm vừa động, trên bầu trời lại xuất hiện bức tranh Sinh Tử luân hồi. Vương Lâm chỉ tay một cái, từ trong bức tranh bay ra mười luồng khí xám, trong nháy mắt tản đi bốn phương tám hướng, chui vào trong cơ thể mỗi một vị tu sĩ Hóa Thần của Tuyết Vực quốc.
 
- Phong!
 
Chỉ một tiếng, tất cả tu sĩ Hóa Thần đều bị Vương Lâm phong bế tu vi. Tình huống hoàn toàn giống như khi Lý Nguyên Phong phong ấn tu vi của Vương Lâm.
 
Lúc này, trên trán của các tu sĩ Hóa Thần đều có hai dấu vết. Hai dấu vết đó một mờ một rõ, đại biểu cho Sinh Tử. Tu vi của bọn họ rớt xuống ngàn trượng.
 
Sau khi làm xong, Vương Lâm vỗ vào túi trữ vật. Văn thú xuất hiện, mang hắn bay đi, từ từ biến mất phía chân trời.
 
Sau trận chiến, lời đồn về Tằng Ngưu lại truyền khắp Chu Tước tinh. Cái tên Tằng Ngưu gần như gắn với danh hiệu đệ nhất nhân trong số tu sĩ Anh Biến ký. Thậm chí có rất nhiều người tin rằng tu vi của Tằng Ngưu chính là Anh Biến.
 
Không hề có một người nào nghi ngờ thực lực của Tằng Ngưu. Chiến thắng Lý Nguyên Phong, một tu sĩ Anh Biến kỳ. Phong ấn tu sĩ Hóa Thần của cả một tu chân quốc, bức cho một cái ngũ cấp tu chân quốc phải tụt xuống hai cấp mà trở thành tam cấp tu chân quốc.
 
Loại chuyện thế này khiến cho tất cả những người nào nghe thấy đều cảm thấy khiếp sợ.
 
Vào lúc này, trong một cái trấn nhở ở một tam cấp tu chân quốc, có một lão đầu đang ngồi. Trước mặt lão có một cái bồn nhỏ. Hình dạng của lão nhân lôi thôi, đầu tóc rối bù.
 
Bên cạnh lão có một người đang đứng cung kính. Người này mặt lớn, tai to, tướng mạo kỳ dị. Nếu Vương Lâm ở đây chắc chắn sẽ nhận ra đó chính là người quen.
 
- Vương Lâm ra tay mạnh thật. Không ngờ có thể giết chết một tu sĩ Anh Biến kỳ. Việc này thật không đơn giản. Lúc đầu, lão phu đúng là có con mắt nhìn người. Ha ha! - Lão đầu sờ căm rồi ngẩng đầu lên nhìn người kia, nói:
 
- Tằng Ngưu giúp ngươi khiến cho Tuyết Vực quốc trở thành một cái tam cấp tu chân quốc. Ngươi cũng giúp hắn đi gặp Liễu Mi kia. Ngươi mang theo mũ cỏ của ta. Nếu địch không lại thì có thể đào tẩu. Thử xem xem tiểu bối có được Vô Tình đạo đã đạt tới trình độ nào rồi.
 
Người tai to mặt lớn cung kính vâng dạ rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tuyết Vực quốc, ánh mắt xuất hiện một sự buồn bã.
 
Sau khi người đó đi rồi, lão đầu đứng lên, lẩm bẩm:
 
- Chỉ còn mươi hai năm nữa. Chu Tước! Năm đó, lão phu cùng với ngươi đánh cuộc, người thua tự phạt ngàn năm. Còn có mười hai năm nữa là sự tự phạt của lão phu chấm dứt.
 
Lão hít một hơi thật sâu, rồi biến mất.
 
- Thật là đau đầu. Lão phu tuyển lấy bốn người thì Tử Tâm là rắc rối nhất. Không có việc gì sao lại chạm tới Tằng Ngưu làm gì để bị ném vào trong vết nứt không gian? Lại còn muốn lão phu tới mang ra ngoài. Nếu không phải nó chính là vết rách trong đạo tâm của tiểu bối Kiền Phong thì lão tử cũng chẳng cứu làm gì. Kiền Phong.Kiền Phong.Ôi! Cả đời lão phu chứng kiến thì người này chính là kẻ có thiên tư cao nhất. Hồng Điệp so với hắn vẫn còn kém một bậc.
 
Tằng Ngưu và Lý Nguyên Phong đánh một trận đã truyền khắp cả Chu Tước tinh. Có thể khiến cho một cái ngũ cấp tu chân quốc rơi xuống tam cấp, loại chuyện thế này không một tu sĩ nào không biết.
 
Vào lúc này, trên Chu Tước sơn của Chu Tước quốc, trong cấm địa sau núi, Kiền Phong bóp nát ngọc giản truyền âm. Một tia sáng trong mắt hắn lóe lên, một lúc sau, lẩm bẩm:
 
- Tằng Ngưu! Giết Lý Nguyên Phong cũng chẳng có gì. Hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên phế vật mà lên. Nếu ngươi có thể giết chết lão tổ của Cự Ma tộc thì mới có tư cách trở thành đối thủ của ta.
 
Phía sau hắn, Hồng Điệp yên lặng đứng yên, cặp mắt trống rỗng vô thần. Kiền Phong quay đầu liếc mắt nhìn Hồng Điệp, điểm một nụ cười tà dị, nói - Tuyệt Tình! Có muốn đánh một trận với Tằng Ngưu hay không? Đây chính là nguyện vọng lớn nhất của ngươi trước khi Nguyên Thần tịch diệt đó.
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status