Tiên nghịch

Chương 377: Chu Như

Từ khi nàng có ý thức đến giờ chưa có người nào gặp nàng mà không bị mê hoặc. Ngay cả Cự Ma lão tổ ban đầu cũng bị. Tuy sau đó tỉnh lại, nhưng trong lòng vẫn không thể hạ sát thủ với nàng, chỉ có thể phong ấn.
 
Sau khi bị phong ấn, nàng luốn tìm cơ hội chạy trốn. Mãi cho tới khi gặp Hứa Lập Quốc, nàng liền mê hoặc hắn một cách dễ dàng. Sau đó, quả nhiên, Hứa Lập Quốc cũng cứu được nàng ra. Nhưng cho dù thế nào thì nàng cũng không ngờ được trên thế gian lại còn có một nhân vật như người đứng trước mặt. Tất cả sự mê hoặc của bản thân đối với hắn đều vô dụng, thậm chí hắn còn nhẫn tâm làm tổn thương chính mình.
 
- Ý cảnh trong cơ thể ngươi là như thế nào? - Vương Lâm lạnh nhạt hỏi. Sở dĩ hắn không bị nàng mê hoặc cũng là do kinh nghiệm và bản thân thân tu luyện Tỏa Thần thuật.
 
Năm trăm năm tu luyện, Vương Lâm chưa bao giờ gần gũi nữ sắc. Trái tim của hắn kiên định hơn xa Cự Ma lão tổ. Đồng thời, Tỏa Thần thuật là thần thông cao nhất của Luyện Hồn tông. Ngoại trừ việc điều khiến hồn phiên nó còn có một tác dụng đó là vạn tà bất xâm. Cũng bởi vì như vậy nên mới có thể điều khiển thập ức hồn phách mà không hề lo lắng bị phản lại.
 
Nữ tử sợ hãi nhìn Vương Lâm, không dám thi triển ý cảnh nữa, nhỏ giọng nói:
 
- Ta cũng không biết nguyên nhân. Khi thức tỉnh trong cơ thể đã xuất hiện thứ ý cảnh này rồi.
 
Vương Lâm trầm ngâm một lúc. Theo hắn thấy thì tu vi của nàng cũng chỉ tương đương với tu sĩ Kết Đan kỳ mà thôi. Tuy nhiên, trong cơ thể nàng lại có một loại ý cảnh khiến cho ngay cả Lý Nguyên Phong là tu sĩ Anh Biến cũng bị mê hoặc.
 
"Nữ tử này chỉ sợ là một chút nguyên thần của một vị tiền bối cao nhân nào đó sau khi bị vỡ mà biến thành một chút tàn hồn. Nhờ đó mà nàng cũng có được ý cảnh mạnh như vậy. Loại ý cảnh đó có liên quan đến dục vọng. Có lẽ là như vậy. - Một tia sáng trong mắt Vương Lâm lóe lên. Tay phải của hắn bắt quyết, đánh một đạo phong ấn lên người nữ tử. Sau đó, hồn phiên rung nhẹ thu nữ tử vào bên trong.
 
Hứa Lập Quốc vội vàng thay đổi giọng nịnh nọt, cẩn thận nói:
 
- Chủ nhân. Bây giờ, không còn việc gì nữa, ta về trước nhé. - Nói xong, hắn liền vội vàng hóa thành một luồng khí đen chui vào trong kiếm tiên, không dám ló mặt ra.
 
Vương Lâm cố nhịn cười rồi không để ý tới Hứa Lập Quốc nữa. Hắn hít một hơi thật sâu, vỗ vào túi trữ vật. Bảo tháp tiên ngọc liền bay ra, rơi xuống khoảng đất trống bên cạnh. Một tia thần thức của Chu Dật lập tức tản ra, bao phủ phạm vi mấy trăm dặm.
 
Bảo tháp vừa mới xuất hiện, Chu Như liền lập tức từ bên trong chạy ra. Sau khi nhìn thấy Vương Lâm liền tức giận, cong môi nói:
 
- Thúc thúc xấu. Ngươi ngươi là thúc thúc xấu. Ta không thích ngươi.
 
Tiểu Bạch cũng vội vã gật đầu, bám theo sau Chu Như. Sau khi xuất hiện nó vội vã quỳ xuống mặt đất. Vào lúc này, nhìn hình dạng của nó mà nói là xanh xao vàng vọt cũng chẳng có gì quá đáng.
 
- Không ngờ ta đường đường là một hổ tinh lại phải ăn quả trong mấy tháng, thậm chí còn không được ăn no nữa chứ. Ngay cả một chút thịt cũng không được nhấm nháp, sao mà khốn khổ thể này. - Tiểu Bạch gầm nhẹ một tiếng. Đôi mắt thiếu chút nữa thì chảy nước mắt.
 
Có vài lần, nó suýt không nhịn được định ăn thịt Chu Như. Nhưng ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện, thì cảnh tượng Vương Lâm xử lý mình lại hiện ra trong đầu khiến cho nó không dám nghĩ đến.
 
Mà bên cạnh đó, ở bên Chu Như một thời gian, nó có thể cảm nhận được trong cơ thể nàng có một thứ lực lượng đáng sợ đang từ từ sinh trưởng khiến cho nó lo lắng bản thân chưa kịp ăn thịt nàng đã bị tiểu nha đầu đánh cho gẫy răng.
 
- Thúc thúc xấu. Ngươi nhìn ngay cả tiểu Bạch cũng phải gầy đi. Mấy tháng liền chúng ta chỉ có ăn quả mà sống. - Chu Như trừng mắt nhìn Vương Lâm, không hài lòng. Thực ra, không chỉ có tiểu Bạch mà ngay cả nàng cũng bị gầy đi một chút.
 
Vương Lâm sờ sờ mũi. Điều này đúng là hắn quên mất. Dù sao thì hắn cũng đã hơn bốn trăm năm chưa ăn thực vật của con người. Trong khoảng thời gian ngắn không nhớ ra là Chu Như còn phải ăn cơm. Cũng may là trước khi đưa Chu Như vào trong, hắn đã hái rất nhiều hoa quả để cho nàng ăn vặt. Mặc khác, trong bảo tháp có rất nhiều tiên khí. Cho dù không hấp thu thì nó cũng có tác dụng nuôi dưỡng thân thể của con người, mang lại một chút hiệu quả ích cốc.
 
Vương Lâm toát mồ hôi đày trán. Khi hắn gặp phải Anh Biến lão quái cũng không xấu hổ tới mức chẳng biết nói gì như thế này.
 
- Xin lỗi. Thúc thúc quên mất. Lần sau nhất định sẽ không thế nữa. - Vương Lâm vội vàng hứa.
 
Chu Như nhướng mày liếc nhìn Vương Lâm rồi cong miệng, nói:
 
- Bây giờ thúc thúc có cam đoan cũng không được. Lần trước còn hứa cho ta một con cọp to mà vẫn chưa làm được. Lần này lại hứa, ta không tin được.
 
Vương Lâm cười khổ, nói:
 
- Được rồi! Tiểu Như nhi. Thúc thúc đưa ngươi đi bắt cọp to. Ta nhỡ ở đây hình như có một số loài yêu thú sinh sống.
 
Dù sao thì Chu Như cũng vẫn còn mang một chút tính tình trẻ con nên khi thấy hắn nói vậy liền hớn hở, vỗ tay nói:
 
- Lần này, thúc thúc phải giữ lời đấy. Chúng ta đi ngay bây giờ phải không?
 
Ánh mắt Vương Lâm có chút trìu mến, sờ sờ đầu Chu Như, cười đáp:
 
- Đi ngay bây giờ.
 
Chu Như liền gật đầu. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
 
- Thúc thúc! Ta không biết tại sao mấy ngày nay, ngày nào cũng luôn nằm mơ. Trong mộng thường xuyên thấy một vị đại tỷ tỷ vẫn đi bên cạnh ngươi. Vị tỷ tỷ kia nhìn rất quen. Thật là lạ.
 
Vương Lâm nghe thấy vậy mà chấn động. Hắn cúi đầu nhìn Chu Như một cách chăm chú. Sau một lúc, hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn trời, thì thào nói:
 
- Uyển nhi! Chỉ còn gần sáu năm nữa là ngươi có thể thức tỉnh hoàn toàn.
 
Chu Như nhìn Vương Lâm ánh mắt có chút sợ hãi.
 
- Thúc thúc! Tiểu Như nhi là một con quái vật. - Chu Như nhỏ giọng nói.
 
Tiểu Bạch đang nằm bên nghe thấy vậy liền gật đầu mấy cái. Trong lòng nó thầm nghĩ: "
Đúng là một con quái vật. Nếu không đường đường một hổ tinh như ta làm sao lại bị một tiểu nha đầu như ngươi bắt nạt, lại còn bắt ta rời khỏi rừng núi, để lại mấy con cọp cái xinh đẹp.Ôi".
 
Vương Lâm sửng sốt, cúi đầu, xoa đầu Chu Như, nói:
 
- Tiểu Như nhi làm sao vậy?
 
Khóe mắt Chu Như chảy xuống một giọt nước mắt, khóc nức nở nói:
 
- Tiểu Như nhi là một con quái vật. Thúc thúc! Tiểu Như nhi là một con quái vật. Thực ra, hơn một năm trước, tiểu Như nhi đã cảm giác được trong cơ thể có một đứa bé. Thúc thúc! Ta sợ lắm.
 
Vương Lâm lẳng lặng nhìn Chu Như mà không nói được tiếng nào. Một lúc sau, hắn xoa đầu Chu Như, nhỏ giọng nói:
 
- Tiểu Như nhi không phải là quái vật. Không phải.
 
Chu Như nhào tới trong lòng Vương Lâm, nắm lấy áo hắn mà nói:
 
- Thúc thúc! Trong lúc ta nằm mơ có thể cảm giác được, nó đang động đậy. Mà nó giống hệt với tỷ tỷ trong mộng. Thúc thúc! Tiểu Như nhi sợ lắm. Ngươi bắt nàng ra được không? - Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt lấy vạt áo của Vương Lâm, cho dù thế nào cũng không chịu buông, chỉ sợ hắn sẽ biến mất. Có thể đó chỉ là chút hành vi của nàng để cho bản thân cảm thấy an toàn hơn mà thôi.
 
Vương Lâm sững sờ khi nghe thấy như vậy. Nói một cách chính xác thì vào lúc này, hắn như bị lôi điện đánh trúng.
 
- Tại sao lại như vậy.? - Vương Lâm thì thào tự hỏi, ánh mắt hết sức phức tạp.
 
Năm đó, Lý Mộ Uyển là Chu Như, Chu Như cũng là Lý Mộ Uyển. Nhưng tại sao bây giờ lại gặp phải chuyện Chu Như xua đuổi Lý Mộ Uyển.
 
- Chẳng lẽ năm đó khi nguyên anh của Lý Mộ Uyển phụ thể, không thể thay thế được hồn phách của đứa bé. - Vương Lâm chấn động. Năm đó, hắn bận phải đấu với thiên đạo nên không thể quan sát kỹ.
 
- Nếu là như vậy thì Nguyên Anh của Lý Mộ Uyển trong tương lai sẽ từ từ cắn nuốt hồn phách của Chu Như. Hơn nữa, trong khoảng khắc khi thức tỉnh sẽ hoàn toàn thay thế Chu Như trở thành chủ nhân của thân thể. -Ánh mắt Vương Lâm có chút mờ mịt.
 
- Thúc thúc! Tiểu Như nhi sợ lắm. Ngươi lấy nàng ra có được không? - Chu Như ngẩng đầu, gạt nước mắt, nói nhỏ.
 
- Ta đã làm sai hay sao? - Vương Lâm nhìn Chu Như, trong lòng có chút đau đớn.
 
- Tiểu Như nhi! Không có gì phải sợ. Đứa bé trong thân thể coi ngươi như tỷ tỷ. Không việc gì đâu. - Vương Lâm mỉm cười nhìn Chu Như, nhưng nụ cười của hắn lại có chút gì đó khác lạ.
 
- Thật không? Thúc thúc không lừa ta đó chứ? - Chu Như mở đôi mắt to, trong veo không hề có bất cứ một chút tạp chất. Trong đôi mắt đó, Vương Lâm chỉ thấy có một sự quyến luyến và tin tưởng.
 
- Thật chứ. - Trái tim của Vương Lâm cảm thấy đau nhói. Hắn biết bản thân nên lựa chọn như thế nào. Như có đôi khi lựa chọn một thứ lại phải đánh đổi bằng tính mạng của ngườ kia.
 
- Tại sao lại như vây? - Ánh mắt Vương Lâm lộ ra một sự đau khổ.
 
Chu Như tuy còn nhỏ, nhưng trái tim rất mẫn cảm. Nàng nhìn Vương Lâm rồi vùi đầu vào lóng hắn, nhỏ giọng nói:
 
- Thúc thúc! Ngươi đứng buồn. Tiểu Như nhi thấy thúc buồn, cũng cảm thấy khó chịu. Sau này ta không nói là được. Ta tin thúc thúc. Thúc thúc nói không sao thì có nghĩa là không sao.
 
Thúc thúc! Ngươi vừa mới đồng ý đưa tiểu Như nhi đi bắt cọp phải không?
 
Vương Lâm nhìn Chu Như, gật đầu. Hắn đưa tay lau nước mắt cho nàng rồi nói:
 
- Thúc thúc đưa ngươi đi bắt cọp. - Vừa nói, hắn vừa ôm lấy Chu Như mà bay lên trời. Chu Như nở một nụ cười rạng rỡ. Nhưng trong mắt Vương Lâm, nụ cười đó chẳng khác nào một tiếng khóc không lời.
 
- Thúc thúc! Đưa cả tiểu Bạch theo. Hừ! Tiểu Bạch không nghe lời. Lần này, thúc thúc bắt cho ta một con cọp to. Để xem sau này tiểu Bạch có nghe lời nữa hay không? Nếu không nghe lời, ta sẽ sai cọp to cắn nó.
 
Tiểu Bạch run người, rống lên một tiếng. Trong lòng nó tức giận thầm nghĩ: "
Đường đường là một hổ tinh như ta...." - Chưa kịp nghĩ hết liền bị Vương Lâm từ trên cao chộp lấy. Sau đó, nó cùng với Vương Lâm và Chu Như biến mất.
 
"
Thúc thúc! Tiểu Như nhi đã mười ba tuổi rồi. Có một số việc ta cũng hiểu rõ là ngươi không giống với Thiết Diễm gia gia. Ngươi ở bên tiểu Như nhi ta có thể cảm giác được người mà ngươi để ý không phải là ta mà là đứa bé trong thân thể ta. Còn Thiết Nham gia gia thì không phải. Cái mà hắn để ý chính là ta. Ta biết! Lúc đầu, ngươi cướp ta từ tay đạo sĩ kia không phải là vì ta mà là vì tỷ tỷ nhỏ bé trong thân thể ta. Trong mộng, ta đã gặp tỷ tỷ. Nàng rất đẹp. Nhưng sau này, khi tiểu Như nhi lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp hơn nàng. Thúc thúc! Ngươi không nên bỏ ta lại...." - Trong lúc phi hành, Chu Như vẫn vùi đầu vào ngực Vương Lâm. Nàng cố nén khóc, thầm nghĩ trong lòng.
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status