Tiên nghịch

Chương 669: Vọng Nguyệt thức tỉnh

Trong Vân Hà Tinh, Vương Lâm đang ngồi xếp bằng, mắt lộ tinh quang, phía trên hai tay ẩn chứa Hoàng Tuyền lực. Chỉ thấy hai đầu xương cốt của Vọng Nguyệt trong khoảnh khắc này nhúc nhích giống như vật sống, rung động kịch liệt, theo đó là từng đợt kim quang lóe ra.
 
Rung động này cũng không phải một chỗ mà là toàn bộ xương cốt của Vọng Nguyệt.
 
Giống như đối với phàm nhân, có một bàn tay chụp trên xương sống mạnh mẽ rung lên khiến cho cả xương sống chấn động.
 
Vọng Nguyệt lúc này chính là như thế.
 
Toàn bộ Vân Hà Tinh trong khoảnh khắc này chấn động kịch liệt. Chỗ Vương Lâm ngồi càng như nghiêng trời lệch đất, nhưng thân thể hắn lại giống như mọc rễ ở nơi này sừng sững bất động.
 
Đau đớn truyền khắp toàn thân Vọng Nguyệt hóa thành Vân Hà Tinh. Nhưng trong đau đớn này lại bởi vì đại lượng Thăng Tiên quả mà giảm đi rất nhiều. Thậm chí trong mơ hồ một bộ phận đau đớn này lấy một loại phương thức kỳ dị chuyển hóa thành hưng phấn càng thêm dữ dội.
 
Từng trận hồng vụ từ trong xúc tu trên Vân Hà Tinh phun ra, run rẩy duy trì liên tục, cũng có âm thanh giống như rít gào ở bên trong Vân Hà Tinh chậm rãi truyền ra.
 
Tất cả xúc tu ở một khắc này điên cuồng kéo dài, từ nghìn trượng tăng lên gấp bội. Nếu từ trên tinh không phương xa nhìn lại, Vân Hà Tinh lúc này giống như một con nhím biển khổng lồ.
 
Vương Lâm đang ở trong Vân Hà Tinh tinh quang trong mắt càng ngày càng đậm. Lực hút vô tận theo hai tay của hắn khuếch tán ra, giống như một thanh đao sắc bén, không ngừng quét sát qua xương của Vọng Nguyệt, mạnh mẽ tách hai đoạn xương sống của Vọng Nguyệt ra khỏi thân thể của nó.
 
Ở trong quá trình con Vọng Nguyệt khổng lồ này run rẩy càng dữ dội, mặt đất xuất hiện vô số vết nứt. Đồng thời khi xúc tu của nó kéo dài vô hạn từng tảng bùn đất lớn từ trên đó tróc ra. Loại tróc ra này nếu ở trên Vân Hà Tinh nhìn thì như là bay lên không trung.
 
Nhưng nếu ở tinh không nhìn lại có thể thấy rõ ràng, vô số bùn đất hóa thành lục địa không ngờ rời khỏi Vân Hà tinh tiêu tán về bốn phía.
 
Giống như một quả trứng gà, vỏ trứng đang nhanh chóng rạn nứt lột ra.
 
Một cỗ khí tức tang thương theo đại lượng bùn đất tách ra chậm rãi từ trong đó lộ ra. Giống như một con hung thú đã ngủ say qua vô số năm tháng đang dần dần thức tỉnh.
 
Chấn động càng ngày càng dữ dội, hồng vụ phun ra trên vô số xúc tu cũng càng ngày càng nhiều, dung hợp với sương mu dày đặc của ngoại giới giống như một cái kén thật dầy Bên trong Vân Hà Tinh, tinh quang trong mắt Vương Lâm càng ngày càng đậm. Đại địa xung quanh quay cuồng càng ngày càng dữ dội. Một cỗ nguy cơ nồng đậm trước nay chưa từng có chậm rãi từ bốn phương tám hướng lộ ra.
 
Trong khoảnh khắc này, Vương Lâm mạnh mẽ đứng dậy tốc độ như tia chớp. Lúc này, ngay cả tinh quang trong hai mắt cũng tràn đầy uy lực của lôi đình. Hắn khẽ động trong phút chốc liền đi tới bên trái chỗ vết nứt của xương cốt Vọng Nguyệt. Hai tay hắn mạnh mẽ chụp trên đó, mặt nổi gân xanh, gầm nhẹ một tiếng:
 
- Lên!
 
Một tiếng gầm nhẹ này giống như sấm rền vang dường như phun ra toàn bộ trọc khí của Vương Lâm, từ đó đổi lấy lực lượng cường đại. Hai cánh tay hắn lúc này cũng nổi lên vô số gân xanh, hơn nữa trên đó lóe lên một chút phù văn. Những phù văn này dưới sự vận chuyển của tiên lực nhập vào cơ thể mà hiện lên.
 
Hai tay Vương Lâm nắm chặt lấy nửa đoạn xương cốt bên trái của Vọng Nguyệt, ánh mắt lộ ra một tia điên cuồng. Chẳng qua ở chỗ sâu trong điên cuồng này lại có bình tĩnh khác hẳn với người thường.
 
- Lên cho ta!
 
Vương Lâm lại quát khẽ một tiếng, hai tay kéo mạnh một cái, trong tiếng ầm ầm đại địa chấn động càng thêm dữ dội. Một tiếng rít gào ẩn chứa thống khổ lại truyền đến. Chẳng qua trong tiếng rít gào này lại ẩn chứa uy lực của Thăng Tiên quả khiến cho con Vọng Nguyệt khổng lồ không phân biệt được đây rốt cuộc là cảm giác gì.
 
Đại địa chấn động càng thêm dữ dội, toàn thân Vương Lâm gần như kéo căng ra, mạnh mẽ kéo một nửa xương sống của Vọng Nguyệt kéo dài mấy dặm ra ba tấc.
 
Chỉ cần có thể động cho dù là một tấc đều là then chốt. Vương Lâm không chút do dự, tất cả tiên lực toàn thân vận chuyển điên cuồng, hai tay chụp trên xương cốt của Vọng Nguyệt ầm ầm phát lực. Trong tiếng nổ ầm ầm của đại địa một nửa xương cốt của Vọng Nguyệt to lớn không gì sánh được bị Vương Lâm liều chết kéo ra.
 
Bảy tấc, mười tấc, ba thước, sáu thước, một trượng, mười trượng.
 
Tiếng ma sát cực lớn truyền vào trong tai có thể chấn động nguyên thần. Nửa thanh cột sống của Vọng Nguyệt bị Vương Lâm kéo ra tốc độ càng lúc càng nhanh!
 
Vẻ mặt Vương Lâm lúc này rất dữ tợn, tiên lực toàn thân hắn điên cuồng vận chuyển. Nếu không phải tu vi của hắn đã đạt tới Vấn Đỉnh hậu kỳ chỉ sợ lúc này vận chuyển như vậy kinh mạch tuyệt đối sẽ có chút không chịu đựng nổi.
 
Mỗi một vòng tuần hoàn của tiên lực, lực lượng của Vương Lâm sẽ lớn hơn một chút. Lúc này thời gian cấp bách, kéo dài một chút nguy hiểm liền gia tăng gấp bội. Hai mắt của Vương Lâm trong điên cuồng lộ ra một tia đỏ tươi, hắn phát ra một tiếng rống to.
 
Khí xuất như sơn!
 
Trong tiếng ầm ầm hai tay Vương Lâm nắm lấy nửa thanh xương cốt của Vọng Nguyệt từ dưới lòng đất lao ra. Cùng lúc đó ở phía sau hắn lóe lên hư ảnh, con rối Tiên Vệ biến ảo ra lao thẳng tới nửa thanh xương cốt của Vọng Nguyệt ở bên phải.
 
Tiên Vệ đã đạt tới cảnh giới Âm Hư, hơn nữa mô phỏng Cổ Thần mà luyện hóa ra lực lượng của nó vượt quá xa so với Vương Lâm lúc này. Tiên Vệ nhoáng lên một cái đã đi tới bên cạnh một đoạn xương sống khác của Vọng Nguyệt, hai tay ôm lấy kéo một cái, lập tức đại địa chấn động dữ dội hơn.
 
Thanh âm ầm ầm giống như vô số sấm đánh không ngừng nổ vang quanh quẩn xung quanh. Tiên Vệ ôm lấy xương của Vọng Nguyệt, kim quang toàn thân lóe ra ẩn hiện cả hồng quang mạnh mẽ kéo xương của Vọng Nguyệt ra theo sát phía sau Vương Lâm điên cuồng phóng về phía trước.
 
Vương Lâm và Tiên Vệ một trước một sau cầm lấy xương của Vọng Nguyệt thật dài lấy tốc độ cực nhanh phá vỡ bùn đất phía trước phóng thẳng lên mặt đất.
 
Tốc độ của bọn họ quá nhanh, Vương Lâm gần như thi triển ra toàn bộ tốc độ của mình, khi mới bắt đầu nắm lấy xương của Vọng Nguyệt tốc độ cũng không quá nhanh, chỉ sau khi hình thành lực đẩy tốc độ mới càng ngày càng tăng!
 
Đại địa rung động, tiếng rít gào của Vọng Nguyệt càng ngày càng rõ ràng, xúc tu phun ra hồng vụ càng ngày càng đậm, thân thể không ngừng kéo dài, Vọng Nguyệt này dưới sự kích thích của đau đớn đang quá độ rất nhanh về loại hình thái thứ ba.
 
Chẳng qua hiện tại có Thăng Tiên quả cũng khiến cho tất cả những việc này trở nên thong thả, hơn nữa khiến cho Vọng Nguyệt không phân biệt rõ, rốt cuộc là vị trí nào trên thân thể của mình truyền đến đau đớn.
 
Dù sao, thân thể của nó cũng quá lớn! Hơn nữa nó dần dần thức tỉnh vẫn nằm ở một loại trạng thái lơ mơ, khiến cho uy lực của Thăng Tiên quả càng phát huy toàn diện.
 
Trong tiếng chấn động ầm ầm của đại địa Vương Lâm xông ra. Trong khoảnh khắc khi hắn lao ra mặt đất vẻ điên cuồng trong mắt càng đậm. Hắn mạnh mẽ kéo một cái lập tức rút nửa đoạn xương của Vọng Nguyệt từ dưới lòng đất ra.
 
Tiếng nổ thật lớn khiến cho mặt đất chấn động càng dữ dội hơn, nhất là tiếng ma sát giữa đại địa và xương cốt của Vọng Nguyệt càng làm cho người ta đầu óc choáng váng mơ hồ, nguyên thần đau nhức.
 
Nửa đoạn xương của Vọng Nguyệt này thực sự quá lớn, kéo dài vô số dặm, giống như một dãy núi. Từ xa nhìn lại, lại giống như một con thần long thật lớn lóe ra ánh sáng màu vàng đỏ!
 
Vật thể này quá lớn, không thể để vào trong túi trữ vật, được Vương Lâm đỡ trên người lao thẳng lên không trung.
 
Thân ảnh của hắn so với đoạn xương khổng lồ này của Vọng Nguyệt thật sự là quá nhỏ bé không đáng kể, cực kỳ nhỏ bé, thậm chí nếu không nhìn kỹ cũng sẽ không nhìn thấy hắn.
 
Đúng lúc này, mặt đất lại chấn động ầm ầm, Tiên Vệ lao ra phía sau cũng có nửa đoạn xương sống của Vọng Nguyệt bị Tiên Vệ nắm lấy theo sát Vương Lâm.
 
Xông!
 
Vương Lâm lúc này ánh mắt đỏ bừng, tốc độ vận chuyển của tiên lực toàn thân không ngờ vượt qua cực hạn. Thậm chí còn có một chút tiên lực tràn ra bên ngoài cơ thể, khiến hắn đau nhức toàn thân. Nhưng những đau đớn này so sánh với việc có thể đạt được đầy đủ xương sống của Vọng Nguyệt, mặc dù hiện tại đau cũng là đáng giá!
 
Vương Lâm biết, mình hiện tại nhất định cần phải mau rời đi, chậm một chút đều có thể thất bại trong gang tấc, thậm chí bỏ lại tính mạng.
 
Hắn không tin Vọng Nguyệt sẽ có ý bỏ qua cho sinh linh đã rút xương cốt của mình, sợ là một khi bị nuốt chính là chết chắc không thể nghi ngờ!
 
Xúc tu trên mặt đất dưới uy lực của Thăng Tiên quả mặc dù sinh ra ý nghĩ muốn quấn lấy nhưng lại có chút chậm chạp. Chẳng qua xương sống của Vọng Nguyệt thật sự quá lớn, cho dù là những xúc tu này có chậm chạp hơn nữa cũng đã có rất nhiều quấn lấy xương của Vọng Nguyệt.
 
Vương Lâm không chút do dự vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra Cấm Phiên, ánh mắt lộ ra một tia đau lòng. Nhưng lúc này cũng không phải là lúc đau lòng, hắn cắn răng một cái bấm quyết chỉ vào Cấm Phiên.
 
Cấm Phiên bỗng nhiên run lên giống như truyền ra một tiếng rên rỉ. Nó dù sao cũng đi theo Vương Lâm nhiều năm, hơn chín trăm năm tế luyện đã có chút linh trí xuất hiện.
 
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status